Love Again

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: Love Again
Tác giả: 番茄打卤面
Link: https://ningxiaoning17437.lofter.com/post/4b8a7d04_2b403a2ae

Note: Tình yêu từ hai phía, hai người cùng chạy về phía nhau.

*****


"Hàng ca, anh có căng thẳng không?"

Phó Vận Triết giật mạnh góc áo của Tôn Diệc Hàng.

"Hàng ca của em làm sao có thể căng thẳng! Chẳng phải chỉ là một cuộc phỏng vấn thôi sao? Hàng ca của em căn bản chẳng sợ chút nào!" Tôn Diệc Hàng vỗ ngực nói.

Bọn họ đến đây để tham gia phỏng vấn vào Hội sinh viên, Tôn Diệc Hàng và Phó Vân Triết đều là những sinh viên năm nhất hừng hực nhiệt huyết muốn tham gia Hội sinh viên để rèn luyện bản thân.

Tôn Diệc Hàng lớn hơn Phó Vận Triết một chút bởi vì cậu ấy đã nghỉ một năm lúc học trung học.

Phó Vận Triết vào phỏng vấn trước Tôn Diệc Hàng, lúc đi vào tinh thần phấn chấn bao nhiêu thì khi quay ra cậu nhóc lại ủ rũ bấy nhiêu.

"Hàng ca, trong đó có một học trưởng nhìn rất dữ! Cả người em rét run luôn rồi."

Phó Vận Triết có chút thất vọng. Tôn Diệc Hàng vỗ vỗ vai cậu nhóc an ủi "Không sao đâu."

"Hàng ca, anh phải cố lên ó."

"Ừ." Tôn Diệc Hàng bước vào với một chút lo lắng.

"Chào học trưởng, học tỷ. Em là Tôn Diệc Hàng đến từ Khoa Âm nhạc Hiện đại khóa 21." Tôn Diệc Hàng đứng trước bàn lịch sự chào hỏi.

"Chào em." Vị học trưởng ngồi ở giữa lên tiếng.

Nghe thấy âm thanh này, trái tim của Tôn Diệc Hàng nhất thời đập mạnh, cậu ngẩng đầu lên nhìn, sau khi thấy rõ khuôn mặt của học trưởng, suy nghĩ duy nhất trong đầu Tôn Diệc Hàng lúc này là muốn bỏ chạy.

Tôn Diệc Hàng không biết bản thân đã làm thế nào mà trải qua được năm phút xấu hổ nhất trong cuộc đời kia. Cậu thậm chí không nhớ mình đã nói những gì, chỉ nhớ lúc phỏng vấn xong đứng dậy rời đi thì La Nhất Châu mỉm cười, nụ cười ấy giống hệt như lần đầu tiên hai người gặp nhau ở trường trung học.

Phó Vận Triết nhìn sắc mặt của Tôn Diệc Hàng không được tốt lắm, cậu nhóc nghĩ rằng Tôn Diệc Hàng buồn vì cảm thấy bản thân thể hiện chưa tốt và sợ sẽ không được chọn. "Không sao đâu Hàng ca. Chúng ta đi uống trà sữa đi." Phó Vận Triết vỗ vai Tôn Diệc Hàng. "Ừ."

Nguyên ngày hôm đó, Tôn Diệc Hàng luôn trong trạng thái mất hồn mất vía, Phó Vận Triết cũng không biết làm thế nào để an ủi. Ngày hôm sau, Phó Vận Triết và Tôn Diệc Hàng nhận được tin nhắn từ Hội sinh viên. Cả hai đều đã được chọn, buổi tối cần đến tòa nhà hành chính để họp.

Trong văn phòng Hội sinh viên, La Nhất Châu nhìn bức ảnh của Tôn Diệc Hàng mà một mình cười ngốc.

"Chủ tịch, đây là tất cả đơn xin gia nhập Hội sinh viên. Cậu có muốn xem qua không?" Phó chủ tịch Thu Thu bước vào với một chồng tài liệu.

"Không cần đâu, cậu đọc là được rồi."

"Ok, đã biết." Thu Thu quay người chuẩn bị rời đi.

"Chờ một chút." La Nhất Châu gọi cô lại.

"Có chuyện gì sao?" Thu Thu khó hiểu nhìn lại.

"Ừm... cậu biết làm thế nào để theo đuổi một người không?" La Nhất Châu có chút xấu hổ.

"Theo đuổi? Chủ tịch, có phải hôm qua cậu nhìn trúng học muội ở khoa khiêu vũ không hả?" Thu Thu thích thú hỏi với khuôn mặt hóng chuyện.

"Học muội? Học muội nào cơ? Hôm qua có học muội tham gia phỏng vấn hả?" La Nhất Châu hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu.

"Hôm qua có một học muội trông rất xinh đẹp, cậu không chú ý sao?" Thu Thu hết sức kinh ngạc.

"Không chú ý."

"Rất tốt! Không hổ là cậu." Thu Thu giơ ngón tay cái lên cho La Nhất Châu. "Thế thì cậu nhìn trúng ai? Buổi phỏng vấn ngày hôm qua ngoại trừ học muội kia là nữ thì những người còn lại đều là nam."

La Nhất Châu có chút ngượng ngùng, Thu Thu vậy mà thực sự nhìn có thể nhìn thấy trên mặt La Nhất Châu mấy vệt xấu hổ.

"Đúng vậy, bạn trai cũ của tớ." La Nhất Châu vừa nói vừa cười.

"Bạn trai cũ ??!"

Thu Thu sững sờ nhìn La Nhất Châu. "Thảo nào, thảo nàooo! Có rất nhiều nữ sinh theo đuổi La Nhất Châu nhưng La Nhất Châu một chút phản ứng cũng chẳng có! Thì ra cậu ấy thích con trai!! Ôi mẹ ơi! Cuối cùng con cũng đã hiểu!! Ôi mẹ ơi!!" Trong đầu Thu Thu tuôn trào hàng nghìn lời nói như ngựa phi nước đại.

"Tại sao lại chia tay?" Thu Thu kiềm chế nội tâm kích động cẩn thận hỏi.

"Nguyên nhân do tớ." La Nhất Châu dường như không muốn nói đến chuyện này.

"À à, có phải là Tôn Diệc Hàng của Khoa Âm nhạc ngày hôm qua không?"

"Làm sao cậu biết?" La Nhất Châu có chút bất ngờ hỏi lại.

"Thôi đi! Hôm qua lúc phỏng vấn em ấy ánh mắt của cậu có thể phóng ra tia điện được luôn đó!! Nếu không phải bọn tớ còn ngồi bên cạnh đặt câu hỏi thì không chừng cậu sẽ lập tức lao tới nuốt chửng em ấy", đương nhiên những lời này Thu Thu chỉ dám nói trong lòng, còn ngoài miệng thì là "Giác quan thứ sáu của con gái."

La Nhất Châu có vẻ rất tin, "Vậy cậu có biết làm thế nào theo đuổi người ta không?"

"Hmmm, không lẽ trước đây là Tôn Diệc Hàng theo đuổi cậu?"

"Không phải, là tớ theo đuổi em ấy."

"Thế lúc trước cậu theo đuổi như thế nào thì hiện tại cứ như thế theo đuổi thôi."

La Nhất Châu gãi gãi đầu mà không nói gì, dù sao cũng không thể nói với Thu Thu rằng trước đây anh ấy theo đuổi Tôn Diệc Hàng bằng cách ấn mạnh Tôn Diệc Hàng vào tường và dọa rằng nếu em không hẹn hò với anh, anh liền động tay động chân với em.

"Nếu làm như lúc trước chắc chắn sẽ không ổn." La Nhất Châu lại gãi đầu.

"Cũng đúng, không ai tắm hai lần trên một dòng sông." Thu Thu nói. Không biết tại sao nhưng La Nhất Châu luôn cảm thấy rằng mỗi lời cô ấy nói đều mang theo ý gì khác nhưng anh ấy không có bằng chứng.

"Chủ tịch, cậu yên tâm! Tớ nhất định sẽ giúp cậu theo đuổi thành công hạnh phúc của cậu!!" Thu Thu nói một cách nghiêm túc.

"Cảm... cảm ơn."

Trong cuộc họp buổi tối, Tôn Diệc Hàng và Phó Vận Triết ngồi ở góc phòng. Tôn Diệc Hàng vô cùng thành khẩn cầu mong La Nhất Châu sẽ không xuất hiện, cậu còn chưa sẵn sàng, ít nhất là hiện tại vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận anh ấy. Vậy nhưng ông trời lại phụ lòng người, La Nhất Châu vẫn đến, hay nói cách khác là vốn dĩ anh ấy đã ở đó ngay từ đầu.

La Nhất Châu nói gì đó nhưng Tôn Diệc Hàng một chữ cũng không nghe thấy. Cậu ấy vẫn đang trong trạng thái ngẩn người, cho đến khi La Nhất Châu gọi tên cậu và Phó Vận Triết ở bên cạnh chọc vào người mấy lần thì cậu ấy mới phản ứng lại. La Nhất Châu cũng không làm khó cậu, chỉ nói rằng cuộc họp tiếp theo nên chú ý hơn, Tôn Diệc Hàng ngơ ngác gật gật đầu.

Sau cuộc họp, Phó Vận Triết kéo Tôn Diệc Hàng đi ăn tối, bữa ăn sẽ khiến người ta vui vẻ. Cả Tôn Diệc Hàng và Phó Vận Triết đều là người yêu thích ăn uống nhất trong những người yêu thích ăn uống, bạn trai cũ hay gì gì đó đều bỏ sang một bên đi.

La Nhất Châu lén lút đi theo bọn họ, may mắn trên đường nhiều người qua lại nên hai người phía trước không phát hiện ra anh ấy. Thu Thu nói với anh ấy rằng khi theo đuổi ai đó, trước tiên là phải để người ấy nhớ đến cậu, cần tạo ra một số cuộc gặp tình cờ. La Nhất Châu cảm thấy rất có lý.

"Anh có thể ngồi ở đây không?"

Phó Vận Triết nhìn lên và nhận ra La Nhất Châu. "A, chào chủ tịch."

"Gọi anh là La Nhất Châu được rồi." La Nhất Châu cười nói. La Nhất Châu ngồi đối diện với Tôn Diệc Hàng, Tôn Diệc Hàng chỉ hận không thể vùi đầu vào đĩa thức ăn.

"Quan hệ của hai người có vẻ rất tốt."

"Đúng ạ, em và Hàng ca là bạn cùng phòng." Phó Vận Triết đáp. "Học trưởng học chuyên ngành gì ạ?"

"Vũ đạo, vũ đạo Trung Quốc."

"Ồ, thảo nào học trưởng có khí chất như thế." Nghe Phó Vận Triết và La Nhất Châu tán gẫu vui vẻ, Tôn Diệc Hàng chỉ muốn đứng dậy rời đi.

"Học trưởng là người ở đâu vậy?" Phó Vận Triết bắt đầu không còn chuyện để nói.

"Người Trùng Khánh."

"Oa! Thật là trùng hợp! Hàng ca cũng là người Trùng Khánh!" Phó Vận Triết phấn khích quay sang nhìn Tôn Diệc Hàng như thể đồng hương với La Nhất Châu là cậu nhóc chứ không phải người anh của cậu.

"Ò, anh biết." Phản ứng của Tôn Diệc Hàng rất bình thường.

Trong suốt bữa ăn hầu như là Phó Vận Triết và La Nhất Châu nói chuyện, Tôn Diệc Hàng chẳng nói được mấy lời. Sau khi ăn xong, La Nhất Châu nói rằng sẽ cùng hai người trở về ký túc xá, anh ấy ở cách đây không xa, Phó Vận Triết rất vui vẻ còn Tôn Diệc Hàng không nói gì.

Đang là mùa hè, gió buổi đêm vần còn mang theo hơi nóng, thổi lên người rất khó chịu. Tôn Diệc Hàng cúi đầu đi phía trước, Phó Vận Triết cùng La Nhất Châu theo sát phía sau, không biết là đang nói chuyện gì.

Tôn Diệc Hàng bây giờ rất bực bội, cậu không muốn nhìn thấy La Nhất Châu, càng không muốn nghe thấy giọng của La Nhất Châu! Cậu chỉ muốn nhanh chóng về ký túc tắm rửa rồi đi ngủ! Tôn Diệc Hàng nghĩ về điều đó rồi chân bước nhanh hơn.

Cuối cùng cũng đến ký túc xá của bọn họ, Phó Vận Triết và La Nhất Châu chào tạm biệt, Tôn Diệc Hàng theo đó cũng miễn cưỡng nói một lời.

"Hàng ca, có vẻ anh không thích học trưởng La Nhất Châu lắm nhỉ?" Phó Vận Triết hỏi Tôn Diệc Hàng, người đang cúi đầu khi đi lên cầu thang.

"Một số người nhìn không thuận mắt." Tôn Diệc Hàng nói. Phó Vận Triết như hiểu mà cũng như không hiểu gật gật đầu.

Trong những ngày tiếp theo, Tôn Diệc Hàng chạm mặt La Nhất Châu ở đủ mọi nơi khác nhau. Trong lớp học tự chọn, trong canteen, trong cuộc họp, hay thậm chí trong phòng nhảy vắng người. Tôn Diệc Hàng cuối cùng cũng nhận ra rằng có thể bên cạnh mình có gián điệp của La Nhất Châu.

Lần tiếp theo khi Tôn Diệc Hàng đang tập luyện trong một phòng nhảy trống, La Nhất Châu lại xuất hiện. Tôn Diệc Hàng cuối cùng cũng bộc phát, cậu tắt nhạc rồi nhìn La Nhất Châu đang ngồi ở một bên.

"La Nhất Châu! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn bày trò theo dõi người khác? Rốt cuộc anh muốn cái gì hả! Anh thật là phiền phức!"

La Nhất Châu yên lặng ngồi nghe Tôn Diệc Hàng mắng xong.

Cả người Tôn Diệc Hàng run rẩy, La Nhất Châu đột ngột đứng lên. Tôn Diệc Hàng bị dọa sợ đến mức lùi lại mấy bước.

"Anh định làm gì? Tránh xa tôi ra."

La Nhất Châu vốn dĩ định giơ tay lên để ôm cậu nhưng vì lời nói của Tôn Diệc Hàng mà lại hạ xuống.

"Anh không có ý gì khác, anh chỉ muốn nói chuyện với em. Anh rất nhớ em, Hàng Hàng." La Nhất Châu đáng thương nhìn Tôn Diệc Hàng.

"Đừng có bày ra bộ dạng này! Chó cũng không tin." Tôn Diệc Hàng hung dữ nói.

"Hàng Hàng, anh..."

"Anh im đi." Tôn Diệc Hàng cắt ngang lời nói của La Nhất Châu, sau đó bỏ đi mà không hề nhìn lại.

La Nhất Châu có chút buồn bã nhìn chính mình trong gương, nhưng qua một lúc nghĩ tới lời nói của Thu Thu, "Lúc theo đuổi vợ, một là phải kiên trì, hai là phải mặt dày, ba là phải kiên trì mặt dày." La Nhất Châu tự cổ vũ ở trong lòng, "Cố lên, La Nhất Châu! Phải hết sức cố gắng!! Nhất định sẽ đuổi kịp Tiểu Hàng Mi một lần nữa!"

Cuối tuần, Tôn Diệc Hàng ngủ đến hơn 11 giờ trưa, hôm qua Phó Vận Triết nói với Tôn Diệc Hàng hôm nay có hẹn ra ngoài đi chơi, còn mời Tôn Diệc Hàng đi cùng nhưng Tôn Diệc Hàng không muốn lại ở đâu đó gặp phải La Nhất Châu nên đã từ chối.

Tôn Diệc Hàng đang nằm trên giường lướt app đặt đồ ăn, vẫn chưa tìm thấy món gì ngon thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ trưởng ban của cậu bảo rằng đến tòa nhà giảng dạy để họp vào lúc 12 giờ trưa. Trong lòng Tôn Diệc Hàng không nhịn được mắng hơn mười nghìn câu chửi thề, nhưng cuối cùng cũng phải trả lời lại là đã hiểu.

Tôn Diệc Hàng lười gội đầu, rửa mặt xong liền thay quần áo rồi đội mũ đi ra ngoài.

Tôn Diệc Hàng tìm một góc ngồi xuống, mới thức dậy nên vẫn còn chút ngái ngủ. Trưởng ban đứng trên bục nói không ngừng nghỉ nhưng chẳng vào đầu Tôn Diệc Hàng được lời nào. Cuối cùng cũng họp xong, Tôn Diệc Hàng hiện tại vô cùng hối hận vì đã tham gia Hội sinh viên, không chỉ có nhiều việc mà tên đại ngốc La Nhất Châu cũng ở đây.

Tôn Diệc Hàng vươn người ngáp dài chuẩn bị đến canteen ăn cơm. Cậu loạng choạng bước đi trên đường, ánh nắng giữa trưa chói chang đến mức không mở nổi mắt. "Hội sinh viên là đồ vô nhân tính." Tôn Diệc Hàng không ngừng mắng mỏ trong lòng.

Sự thật chứng minh con người thực sự không thể làm bất kỳ chuyện gì xấu, bởi vì ngay lúc Tôn Diệc Hàng đang ra sức mắng Hội sinh viên thì người đã đâm sầm vào La Nhất Châu từ đối diện đi đến.

Tôn Diệc Hàng...... La Nhất Châu......

La Nhất Châu hôm nay thật sự không có đi theo Tôn Diệc Hàng, chỉ là vừa đúng lúc bắt gặp, quả nhiên ông trời đang tạo cơ hội cho Tiểu La.

"Hi, trùng hợp quá!" La Nhất Châu vui vẻ tươi cười chào hỏi. Tôn Diệc Hàng không nói gì, chỉ muốn lập tức bỏ chạy.

"Ơ ơ ơ, đừng đi!" La Nhất Châu nắm lấy cổ tay của Tôn Diệc Hàng. "Anh biết một quán lẩu rất ngon ở gần trường, em vẫn chưa ăn gì đúng không, anh đưa em đi ăn."

"Em không đói."

Tôn Diệc Hàng vừa nói xong dạ dày liền phản bội kêu lên hai tiếng. Tôn Diệc Hàng xấu hổ đến mức muốn chết đứng tại chỗ, La Nhất Châu không nhịn được cười thành tiếng.

La Nhất Châu cười chọc Tôn Diệc Hàng khó chịu, "Anh cười cái gì! Còn không phải tại anh! Anh nói xem tại sao đang yên đang lành Hội sinh viên lại họp vào buổi trưa! Phiền chết đi được! Vốn dĩ có thể ở ký túc xá ngủ nguyên một ngày! Thật là phiền! Anh!"

"Không phải, Hàng Hàng. Nếu như trưởng ban của em muốn tổ chức một cuộc họp thì anh có thể làm được gì? Mà hơn nữa Hội sinh viên thật sự rất bận, có một số việc cũng là vừa được thông báo." La Nhất Châu nghiêm túc giải thích.

"Dài dòng!" Tôn Diệc Hàng cáu kỉnh đẩy La Nhất Châu, "Bỏ ra, em phải về ký túc ngủ tiếp!"

"Ngủ gì nữa! Anh mời em ăn lẩu, đi nào đi nào." La Nhất Châu giữ chặt không cho Tôn Diệc Hàng chạy đi. "Lẩu quán bọn họ rất giống hương vị ở nhà, nhất định em sẽ thích! Thật đó!"

Tôn Diệc Hàng suy nghĩ một chút, dù sao cũng không thể làm khó nồi lẩu nên đã thực sự đồng ý.

La Nhất Châu gọi lẩu uyên ương, nói rằng gần đây có chút nóng nực. Tôn Diệc Hàng bày ra vẻ mặt không thể tin được.

"Không phải chứ! La Nhất Châu! Anh mới đến đây học hai năm mà đã bắt đầu ăn lẩu uyên ương rồi? Anh là người Trùng Khánh giả mạo! Mà không đúng, anh căn bản không phải người gốc Trùng Khánh. Anh là con lai giữa Ninh Hạ và Trùng Khánh."

"Hàng Hàng, chỉ những đứa trẻ sinh ra từ sự kết hợp của những người thuộc các chủng tộc khác nhau mới gọi là con lai. Anh là người Trung Quốc, không thể nói là con lai." La Nhất Châu nghiêm túc phổ biến kiến ​​thức cho Tôn Diệc Hàng.

"Đừng có Hàng Hàng này Hàng Hàng kia, gọi tên đầy đủ thôi." Trọng tâm chú ý của Tôn Diệc Hàng rõ ràng không phải là bài học phổ biến kiến ​​thức của La Nhất Châu.

"Anh cứ thích gọi như vậy đó, Hàng Hàng Hàng Hàng Hàng Hàng Hàng Hàng."

"Tùy anh, em không quan tâm nữa."

Các đĩa thức ăn lần lượt được dọn ra, sự chú ý của Tôn Diệc Hàng liền dời sang nồi lẩu nghi ngút khói, cuối cùng cậu ấy cũng phải thỏa hiệp với nồi lẩu uyên ương của La Nhất Châu. La Nhất Châu bận rộn nhúng đồ ăn, Tôn Diệc Hàng vẫn giống như lúc trước chỉ cần ngồi đợi thức ăn tới miệng. Trong một khoảnh khắc Tôn Diệc Hàng bỗng xuất thần, có vẻ như đang trở lại kỳ nghỉ hè của năm hai trung học. Kỳ nghỉ hè năm đó là kỳ nghỉ hè vui vẻ nhất của Tôn Diệc Hàng, La Nhất Châu đã đưa cậu đi ăn nhiều loại đồ ăn mỗi ngày và còn tự nay nấu nhiều món ăn khác nhau cho cậu.

Nhưng cũng trong kỳ nghỉ hè đó, La Nhất Châu chuyển trường. Tôn Diệc Hàng dường như là người cuối cùng biết chuyện, rõ ràng vào ngày áp chót của kỳ nghỉ hè vẫn cùng nhau đi ăn, La Nhất Châu còn nói rằng trường học sẽ bắt đầu vào ngày mốt, bọn họ phải cùng nhau chăm chỉ học tập.

Cho đến ngày đi học, Tôn Diệc Hàng thông qua giáo viên mới biết rằng La Nhất Châu đã hoàn thành thủ tục chuyển trường. Tôn Diệc Hàng cảm thấy mình như một kẻ ngốc, trong cơn tức giận cậu ấy đã xóa tất cả thông tin liên lạc của La Nhất Châu, thậm chí còn khóa cả tài khoản taobao. Những chuyện này đã khiến tâm trạng của Tôn Diệc Hàng trở nên tồi tệ, theo đó gây ra các vấn đề về thể chất. Vì vậy, cậu ấy đã xin nghỉ học vào năm thứ ba trung học.

Nghĩ đến những chuyện này, Tôn Diệc Hàng chỉ muốn cho La Nhất Châu một đấm. Nhưng bây giờ đang ở nơi công cộng, Tôn Diệc Hàng chỉ có thể kìm nén cơn tức giận để ăn ngon miệng, cậu quyết định phải ăn cháy túi La Nhất Châu.

Kết quả, La Nhất Châu còn chưa cháy túi mà Tôn Diệc Hàng đã no căng bụng. Tôn Diệc Hàng nằm dài trên ghế nhìn chằm chằm trần nhà một cách vô hồn.

"Hàng Hàng, không phải vừa rồi em nói muốn ăn thịt lợn hấp sao? Sao lại không ăn nữa?" La Nhất Châu kẹp một miếng thịt lợn hấp đưa đến trước mặt cậu.

"Không ăn nữa, em no rồi." Tôn Diệc Hàng yếu ớt nói.

"Không thể để lãng phí, phải ăn hết chứ."

"........."

Sau khi ăn xong đầu óc Tôn Diệc Hàng càng thêm choáng váng, cậu hiện tại chỉ muốn đi ngủ, chỉ muốn nằm xuống. La Nhất Châu bảo đưa cậu về ký túc, cậu cũng không từ chối. Bởi vì hiện tại cậu quá buồn ngủ.

La Nhất Châu vòng tay qua eo ôm Tôn Diệc Hàng, trong lòng Tôn Diệc Hàng kháng cự nhưng không thể làm gì vì cơn buồn ngủ đã xâm chiếm tâm trí. Trên đường đi Tôn Diệc Hàng luôn ở trong trạng thái mơ màng, không biết La Nhất Châu đang nói chuyện gì, chỉ qua loa đáp lại "ừm", "được", "biết rồi". La Nhất Châu cũng không biết rốt cuộc bản thân muốn nói gì, chỉ là nghĩ gì thì nói đó.

"Học trưởng Nhất Châu? Hàng ca?"

Nghe thấy giọng nói hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy Phó Vận Triết và một cậu bé mà Tôn Diệc Hàng không quen.

"Hai anh đang làm gì vậy? Đang hẹn hò hả?" Phó Vận Triết bày ra vẻ mặt hóng chuyện.

"Anh đang theo đuổi Hàng ca của em." La Nhất Châu thành thật trả lời. Tôn Diệc Hàng trước sau không có phản ứng, chỉ đờ đẫn theo La Nhất Châu gật đầu "Đúng đúng đúng."

"Trời đất quỷ thần ơi! Hàng ca, anh đây là bị Châu ca theo đuổi thành công rồi?"

Phó Vận Triết vô cùng sửng sốt, rõ ràng mới mấy ngày trước La Nhất Châu vừa nhắn tin nhờ cậu nhóc giúp đỡ theo đuổi Tôn Diệc Hàng, không nghĩ tới Tôn Diệc Hàng lại dễ dàng theo đuổi như vậy!

"Hả? Em vừa nói cái gì? Theo đuổi thành công cái gì? Bọn anh chỉ là vừa cùng nhau ăn một bữa cơm." Tôn Diệc Hàng biện bạch.

Phó Vận Triết nhìn bàn tay của La Nhất Châu trên eo Tôn Diệc Hàng với vẻ mặt hoài nghi, đến lúc này Tôn Diệc Hàng mới nhận ra vấn đề liền hất tay La Nhất Châu ra.

"Không phải như em thấy đâu." Tôn Diệc Hàng cố gắng giải thích, nhưng Phó Vận Triết lại bày ra biểu cảm kiểu không sao đâu em biết hết rồi.

"Hàng ca, đừng giải thích nữa, em đều hiểu cả. Vậy tối nay anh còn ở ký túc xá không? Có phải sau là này em sẽ không còn bạn cùng phòng nữa." Vẻ mặt Phó Vận Triết buồn bã.

"Lại gì đây? Anh không về ký túc xá thì có thể đi đâu?" Hiện tại Tôn Diệc Hàng rất muốn mở đầu óc của Phó Vận Triết ra xem bên trong chứa thứ gì.

"Đừng đùa nữa, cẩn thận tí nữa Hàng ca của em đánh em." La Nhất Châu lo lắng tối nay Phó Vận Triết sẽ bị Tôn Diệc Hàng xử đẹp.

"Hàng ca của em không phải người hẹp hòi như vậy, phải không Hàng ca?" Phó Vận Triết cười nói.

"Không phải! Phó Vận Triết đêm nay em chết với anh." Tôn Diệc Hàng hung dữ nhấn mạnh.

"Phó Vận Triết chúng ta nên đi thôi, nếu không sẽ trễ bộ phim mất." Cậu bé bên cạnh Phó Vận Triết nói.

"Ò, bye bye Hàng ca, bye bye Châu ca. Bọn em đi xem phim đây."

Tôn Diệc Hàng theo nhìn bóng lưng của hai đứa nhỏ, "Sao vậy? Em cũng muốn đi xem phim hả? Vậy thì chúng ta đi." La Nhất Châu nhìn Tôn Diệc Hàng xuất thần tưởng rằng cậu ấy cũng muốn đi xem phim.

"Em muốn ngủ, em phải quay về đi ngủ."

La Nhất Châu đưa Tôn Diệc Hàng về ký túc xá, nhưng La Nhất Châu không rời đi mà vẫn đứng ở trước cửa.

"Sao thế? Anh còn chuyện gì hả?" Tôn Diệc Hàng hỏi.

"Cái đó, buổi tối em có thời gian không? Tối nay ở thành cổ có tổ chức lễ hội đèn lồng, anh muốn cùng em đi xem đèn lồng."

La Nhất Châu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net