Thời kỳ mập mờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 暧昧期
Tác giả: Nothing
Link: https://leizhijuebanxianliang.lofter.com/post/4c1e9c2d_1cc05a173

Note: ooc, bgm: “Thời kỳ mập mờ” Mua ớt cần mua cả cuống -《暧昧期》买辣椒也用券

*****

01

Trái tim anh ấy đập rộn ràng, không biết phải làm sao, nhưng vẫn chờ thêm một chút dũng khí 

Cậu ấy vẫn đứng yên, vừa tiến vừa lùi, cố tình phối hợp 

Tâm ý tương thông

Là ai đang giăng bẫy ai, kết quả của trò chơi kéo đẩy 

Ở trong thời kỳ mập mờ này.

—— Thời kỳ mập mờ》

02

Khi La Nhất Châu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, anh ấy cúi người cầm lấy chiếc ô đang dựa vào tường rồi chậm rãi thu lại nụ cười, chờ người kia lon ton chạy tới. 

“Học trưởng, thật xin lỗi..... lão sư kéo dài bài giảng thêm một lúc…..”

Tôn Diệc Hàng chạy đến trước mặt La Nhất Châu, vừa thở hổn hển vừa nhanh chóng giải thích, tim cậu ấy đập rất nhanh nhưng không hoàn toàn là bởi vì vừa chạy đến. 

Tôn Diệc Hàng đã lấy hết can đảm chấp nhận kết quả trắng tay, nhưng tại thời điểm lén lút ngó đầu ra nhìn thấy La Nhất Châu đứng dựa vào bức tường cuối hành lang, trái tim của cậu bắt đầu mất kiểm soát đập loạn xạ, như thể nhắc rằng đây không phải là một giấc mơ. 

La Nhất Châu thực sự đang đợi Tôn Diệc Hàng.

“Ừm….. đi thôi.” 

La Nhất Châu nhìn mái tóc của Tôn Diệc Hàng vì chạy tới mà lòa xòa trước trán, vô thức muốn đưa tay ra giúp đối phương chỉnh lại, kết quả lại bị người kia hành động trước một bước, anh ấy lập tức mở ô lên kịp thời che giấu động tác vừa rồi và cười thầm trong lòng vì hành động vô tư dứt khoát của tên ngốc nhỏ này.

“A….. vâng…..”

Tôn Diệc Hàng ngẩn người ngước nhìn La Nhất Châu mất vài giây mới phản ứng lại, chậm rãi bước vào dưới tán ô của La Nhất Châu, trong tâm trí vẫn chỉ là hình ảnh vừa rồi La Nhất Châu nhìn cậu, trái tim một lần nữa đập thình thịch. Khuôn mặt ửng hồng đã bán đứng tất cả suy nghĩ của cậu ấy. 

Ánh mắt của học trưởng thật sự rất thâm tình, nhìn ai cũng dịu dàng như vậy, giá như chỉ dịu dàng đối với mình cậu thì tốt rồi, Tôn Diệc Hàng lén nhìn La Nhất Châu điềm tĩnh đi bên cạnh, chớp chớp mắt suy nghĩ. Mặc dù cậu ấy cảm thấy rằng đây là chuyện viển vông. 

“Nhìn đường phía trước đi.”

Sau khi Tôn Diệc Hàng thu hồi ánh mắt, khóe miệng La Nhất Châu lộ ra một nụ cười nhẹ. Lúc thân thể đối phương dần lệch khỏi mình, anh ấy vòng tay qua vai Tôn Diệc Hàng kéo người trở về bên cạnh, giả vờ tùy ý lên tiếng. Không biết bạn nhỏ này lại đang nghĩ chuyện kỳ quái gì mà đến mức xuất thần.

“Vâng…..”

Khi nghe thấy giọng nói của La Nhất Châu, dòng suy nghĩ xa xăm của Tôn Diệc Hàng liền tập tức bị kéo về, đồng thời cảm nhận được hơi ấm trên vai, trái tim đột nhiên nảy lên, máy móc nhìn sang thì thấy một bàn tay thon dài trắng bóc đang nắm lấy vai mình, sau đó nhanh chóng quay đầu lại nhìn đối phương, thấy đối phương vẫn là vẻ bình tĩnh điềm đạm như trước cậu ấy mới nhận ra phản ứng của mình có chút thái quá, lập tức ngẩng đầu đáp lại một nụ cười. 

Tên ngốc nhỏ.

La Nhất Châu liếc nhìn Tôn Diệc Hàng đang ngốc nghếch ngẩn người, trong mắt tràn đầy dịu dàng, tay phải tăng một chút lực độ nắm lấy vai đối phương, tay trái siết chặt cán ô. Thật ra La Nhất Châu cũng rất căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh ấy ôm vai Tôn Diệc Hàng, rõ ràng nhìn qua chỉ như hành động vô tình, nhưng trong vài giây đó anh ấy đã suy nghĩ hàng ngàn lần phải làm như thế nào, tưởng tượng tay nên đặt ở đâu mới đúng.

May mắn là tên ngốc nhỏ không thông minh như vậy. 

“Cảm ơn học trưởng hôm nay đã đợi em…..”

Đi đến trạm xe buýt, Tôn Diệc Hàng mới nhớ ra rằng chưa cảm ơn La Nhất Châu, vò vò đầu rồi ngượng ngùng nhìn đối phương, vết ửng hồng trên khuôn mặt tan đi chưa được bao lâu lại dần xuất hiện.

“Khụ khụ….. đúng lúc thôi, sinh hoạt câu lạc bộ kết thúc sớm.”

La Nhất Châu ho khan hai tiếng như che giấu gì đó, đối nghịch với vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài là những cơn sóng dữ dội trong lồng ngực trái. Anh ấy chỉ có thể ngoảnh mặt tránh đi ánh mắt của Tôn Diệc Hàng, giả vờ không để ý nói ra một câu.

“Là như vậy sao…..”

Tôn Diệc Hàng gật gật đầu, miệng hơi mím lại có chút thất vọng. Quả nhiên làm gì có chuyện cố ý, chỉ đơn giản là vô tình mà thôi. Sự phấn khích trong lòng Tôn Diệc Hàng bị lời nói của La Nhất Châu dập tắt ít nhiều, nhưng sau đó lại được xoa dịu vì La Nhất Châu sẽ cùng cậu đi chung chuyến xe buýt về nhà. 

La Nhất Châu nhìn tai mèo con cụp xuống rất muốn đưa tay vuốt lông mèo con. Trái tim dần chứa đầy bóng dáng của người trước mắt, có lẽ Đường Cửu Châu đã nói đúng, anh ấy đã rơi vào tay người này.

03

La Nhất Châu đã quen với việc Tôn Diệc Hàng ngủ gật trên xe, lúc cảm nhận được sức nặng trên vai, anh ấy cúi đầu kéo áo khoác lên cho cậu. Hiện tại Tôn Diệc Hàng đang dựa vào vai anh ấy như một chuyện rất bình thường.  

La Nhất Châu nhìn Tôn Diệc Hàng đang chìm trong giấc ngủ và nhớ lại lần đầu tiên bọn họ cùng nhau về nhà.

“Học trưởng, anh cũng đi xe buýt này về nhà sao?”

Lúc đó nhìn thấy anh ở trên xe buýt, vẻ mặt của Tôn Diệc Hàng là vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt tròn mở to chăm chú nhìn, chỉ đến khi ai đó ở phía sau nhắc nhường đường thì cậu ấy mới tránh sang một bên, sau đó ánh mắt lại tiếp tục dán vào anh, La Nhất Châu vẫn luôn nhớ rõ.

La Nhất Châu gật đầu khi cửa xe đóng lại, chờ đợi phản ứng tiếp theo của Tôn Diệc Hàng.

“Học trưởng, không còn chỗ nào nữa..... em có thể ngồi bên cạnh anh được không?”

Sau khi Tôn Diệc Hàng quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt lại tập trung trên người La Nhất Châu, ánh mắt tha thiết khiến người ta không thể từ chối.    

“Có thể.”

La Nhất Châu đặt quyển sách trong tay xuống, nhàn nhạt đồng ý, để Tôn Diệc Hàng ngồi vào chỗ bên trong. Đường Cửu Châu nói rằng Tôn Diệc Hàng thích ngồi vị trí bên cạnh cửa sổ, nhìn biểu cảm vừa kinh ngạc vừa vui vẻ vừa rồi của Tôn Diệc Hàng, La Nhất Châu thấy rằng Đường Cửu Châu cuối cùng cũng có chút đáng tin cậy. 

Tôn Diệc Hàng mặc đồng phục, tay ôm cặp sách, cộng với đôi mắt chớp chớp nhìn qua chẳng giống học sinh cao trung chút nào mà giống như một bạn nhỏ, La Nhất Châu thầm nghĩ sau khi lật trang sách. 

Nhưng bạn nhỏ này đúng là chẳng biết cách theo đuổi người khác.

La Nhất Châu nhìn Tôn Diệc Hàng, người vừa mới lên xe vài phút đã bắt đầu ngủ gật, đầu của cậu ấy lắc qua lắc lại, giống như muốn vùng vẫy một chút nhưng rốt cuộc vẫn bị Thần ngủ kéo vào giấc mơ, cuối cùng là dựa vào ghế và ngủ thiếp đi. 

Nếu như không phải Đường Cửu Châu ngày nào cũng giúp Tôn Diệc Hàng gửi thư tình cho anh, La Nhất Châu tưởng rằng anh ấy chỉ vừa nhường chỗ cho một bạn học bình thường. 

Nghĩ đến những bức thư tình đó, La Nhất Châu không nhịn được nở nụ cười. Trang sách bỗng nhiên sột soạt, anh ấy quay đầu nhìn sang thì thấy cửa sổ xe đang mở rất rộng từ lúc nào, bất giác liếc nhìn Tôn Diệc Hàng đã ngủ say, sau đó anh ấy vươn tay tới kéo cửa sổ xe lại chỉ để hở một khe nhỏ.

Ngủ mà còn mở cửa sổ lớn như vậy không sợ đầu sẽ đập ra ngoài sao.

Tôn Diệc Hàng lúc ngủ rất ngoan, về cơ bản vẫn giữ nguyên tư thế, hai tay ôm chặt cặp sách, ngoại trừ thỉnh thoảng chu môi. 

Ngay khi La Nhất Châu nghĩ rằng lần đầu tiên bọn họ ở cùng nhau sẽ trôi qua một cách không ngờ và dở khóc dở cười như vậy, chiếc xe đột ngột rẽ ngang phá vỡ mọi thứ. 

La Nhất Châu sau khi ổn định quán tính, còn chưa mở lại sách ra, trên vai bỗng có sức nặng, có gì đó mang theo một chút nhiệt độ chạm vào người. Anh ấy nghiêng đầu sang đúng lúc bắt gặp ánh mắt vừa mở ra của Tôn Diệc Hàng.

“Học trưởng..... Thật xin lỗi….. Em vô tình ngủ quên…..”

Tôn Diệc Hàng ngơ người hai ba giây mới nhận ra có gì đó không ổn, nhanh chóng ngẩng đầu lên xin lỗi La Nhất Châu, lông mày hơi nhăn lại, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.  

Càng giống một bé mèo con, La Nhất Châu thấy Tôn Diệc Hàng khuôn mặt đầy đáng thương nhìn bản thân, trong lòng chợt nghĩ.

“Không sao, em ngủ đi.”

La Nhất Châu biết Tôn Diệc Hàng thực sự rất mệt nên mới lên xe đã ngủ thiếp đi, dù sao còn phải đến phòng tập luyện vũ đạo, không nghỉ ngơi tốt làm sao có thể chịu được.

“Vâng…..”

Tôn Diệc Hàng ngoan ngoãn gật đầu, vừa định dựa lưng vào ghế ngủ tiếp, La Nhất Châu vậy mà chỉ vào vai mình, một hành động trước đây chưa bao giờ xảy ra.

“Dựa vào đây đi.”

Tôn Diệc Hàng mở to hai mắt, động tác ôm lấy áo khoác đột ngột dừng lại, bày ra vẻ mặt không thể tin được nhìn La Nhất Châu đang vô cùng bình thản.

“Tránh lúc nữa lại bị giật mình tỉnh giấc….”

La Nhất Châu ổn định nội tâm chộn rộn, giả vờ tự nhiên lật trang sách tiếp theo và tìm cho mình một lý do. 

“Vâng….. Cảm ơn học trưởng…..”

Lúc Tôn Diệc Hàng dựa vào vai La Nhất Châu, vừa lúc ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên trang sách, che khuất đi sự dịu dàng trong mắt La Nhất Châu. Xem ra anh ấy đang cân nhắc việc nuôi một con mèo. 

Kể từ đó theo một cách tự nhiên, La Nhất Châu và Tôn Diệc Hàng hàng ngày sẽ cùng nhau về nhà.

Đến hiện tại đã được nửa năm, Đường Cửu Châu nhiều lần than phiền với La Nhất Châu rằng lâu như vậy mà vẫn chỉ dừng lại ở cùng nhau về nhà, có biết nếu là người khác thì đã ôm hôn và hẹn hò bao nhiêu lần rồi không?! 

Mỗi khi như vậy La Nhất Châu chỉ mỉm cười cầm bức thư tình Tôn Diệc Hàng viết. Tình yêu không thể hấp tấp vội vàng, anh ấy muốn từng chút từng chút dụ mèo con chạy lại.

La Nhất Châu nghiêng người nhìn Tôn Diệc Hàng đang ngủ, lấy trong sách ra một phong thư màu xanh nhạt. Đây là bức thư tình Tôn Diệc Hàng viết cho anh ấy vào tháng trước và cũng là bức thư tình cuối cùng, anh ấy nhặt được bên cạnh thùng rác trên sân trường.  

Phong thư đã bị ướt một nửa nhưng chỉ cần nhìn bên ngoài, trong nháy mắt La Nhất Châu liền nhận ra là của Tôn Diệc Hàng, đột nhiên cũng hiểu tại sao Tôn Diệc Hàng không đến đưa thư tình. 

Tên ngốc nhỏ. Sau giờ học ngày hôm đó La Nhất Châu thấy rõ tâm trạng không được tốt của Tôn Diệc Hàng, trong lòng thầm cười mắng.

“Hôm nay có phải em đã quên gì không?”

La Nhất Châu cố ý đề cập đến đề tài này, sau khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tôn Diệc Hàng, không nhanh không chậm nói tiếp.

“Cửu Châu không tới đưa cho anh thứ gì.”

“Cái đó...... học trưởng, xin lỗi, hôm nay em chưa chuẩn bị.....”

La Nhất Châu nhìn Tôn Diệc Hàng ngượng ngùng lúng túng bịa lý do, đôi mắt chớp chớp vài lần. Phong thư đó sớm đã nằm trong tay anh ấy.

Chỉ là, anh ấy vẫn là không nỡ làm khó bạn nhỏ.

“Sau này không cần phải phiền phức như vậy..…”

“A…..”

Tôn Diệc Hàng bị lời nói của La Nhất Châu dọa sợ, nghĩ rằng đối phương muốn từ chối mình, ánh mắt đột nhiên mờ đi, ngón tay bắt đầu nắm chặt gấu áo.

“Có chuyện gì thì sau khi tan học trực tiếp nói với anh, chẳng phải sẽ tiết kiệm công sức hơn sao?”

La Nhất Châu thấy Tôn Diệc Hàng hiểu sai ý của mình liền gấp sách lại, quay sang nhìn bạn nhỏ giải thích. 

“A…..được ạ, học trưởng..…”

Tôn Diệc Hàng không ngờ La Nhất Châu đột nhiên lại nói chuyện này với mình, như vậy có khả năng có ý gì không ta? Cậu ấy ngơ ngác nhìn La Nhất Châu quay đầu lại, sau khi chớp mắt thêm vài lần mới gật đầu một cách hào hứng và nghiêm túc đáp lại, trái tim vui vẻ rạo rực.

04

Khả năng viết thư tình của Tôn Diệc Hàng so với khả năng vũ đạo của cậu ấy, nói chính xác là một trời một vực.

Mặc dù Tôn Diệc Hàng mỗi ngày đều viết thư tình, nhưng xem ra là chỉ có vài câu lặp đi lặp lại. Trước kia cậu ấy còn muốn thỉnh giáo Đường Cửu Châu, kết quả nhận được một câu “Em là Tôn Diệc Hàng làm gì ổn đó, vậy chuyện viết thư tình cỏn con này làm sao mà không ổn được.”

Nhưng La Nhất Châu là chủ tịch Hội học sinh, nếu cậu ấy viết dở thì không phải đã thể hiện khả năng viết lách của mình không ổn sao, Tôn Diệc Hàng nghĩ ngợi sau khi nghe bài phát biểu đầu tuần của La Nhất Châu.

La Nhất Châu đứng trên bục, cao ráo đĩnh đạc như một bức tượng phát sáng đọc nội dung của bài phát biểu.  

Bài phát biểu nói về cái gì dù sao Tôn Diệc Hàng một chữ cũng không nghe, chỉ chăm chú nhìn La Nhất Châu.

Bởi vì vị trí đứng của lớp Tôn Diệc Hàng có chút lệch nên cậu ấy đã lặng lẽ di chuyển một chút, sau khi tìm được góc thích hợp thì bắt đầu hài lòng thưởng thức bài phát biểu của chủ tịch. Liên Hoài Vĩ ở bên cạnh trêu chọc, ánh sao trong mắt em còn có thể rõ ràng hơn không, có phải cảm thấy chồng tương lai đẹp trai lắm chứ gì? Tôn Diệc Hàng trực tiếp phóng một ánh mắt hình con dao cho người bên cạnh rồi tiếp tục chăm chú nhìn La Nhất Châu với gò má ửng hồng. 

Nếu như cậu ấy có được tài năng văn chương của La Nhất Châu thì nói không chừng đã sớm theo đuổi người ta thành công, Tôn Diệc Hàng cắn đầu ngón tay bất lực suy nghĩ, sau đó bị tiếng ồn bàn tán của những bạn học xung quanh làm gián đoạn. 

“Cậu biết không, vừa rồi chủ tịch đi ngang qua chỗ chúng ta đã mỉm cười đó!”

“Anh ấy cười lên trông siêu siêu đẹp trai!”

“Thật sự rất dịu dàng a…..”

Tôn Diệc Hàng nghe các bạn học kích động bàn luận, trong lòng thở dài một hơi rồi tự gõ đầu một cái, tự nhiên lại bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy La Nhất Châu. Thật là xui xẻo. 

Nhưng đây không phải là chuyện xui xẻo nhất. Vào thứ tư hàng tuần, lớp của Tôn Diệc Hàng và La Nhất Châu có một tiết học thể dục chạm mặt nhau, mỗi lần như vậy cậu ấy đều nhân cơ hội gửi những bức thư tình. Nhưng da mặt cậu ấy mỏng, chỉ có thể nhờ Đường Cửu Châu làm người trung gian đưa giúp. 

Vậy mà lại xảy ra chuyện bức thư tình Tôn Diệc Hàng dành nhiều thời gian viết rơi xuống mặt đất đầy nước sau cơn mưa, kết quả bị ướt đẫm. Khi cầm phong thư đi đến thùng rác, trong lòng cậu ấy rất buồn. Nhưng không đợi Tôn Diệc Hàng do dự nên giữ lại hay bỏ đi thì Liên Hoài Vĩ đã chạy đến kéo cậu ấy vào lớp, phong thư cứ vậy rơi xuống đất, chờ khi cậu ấy quay lại thì đã không thấy nữa. 

Vì vậy hôm đó tâm trạng Tôn Diệc Hàng rất tệ, cho đến lúc tan học cùng La Nhất Châu trở về, cậu ấy vẫn còn canh cánh trong lòng.

Nhưng điều không thể ngờ được là La Nhất Châu đã chủ động hỏi về chuyện thư tình, mặc dù còn buồn nhưng Tôn Diệc Hàng lại kinh sợ nhiều hơn, hóa ra đối phương đã thực sự đọc những bức thư tình của cậu.

Xem như trong cái rủi có cái may, ít nhất La Nhất Châu và Tôn Diệc Hàng đã nói chuyện với nhau. Nỗi buồn của Tôn Diệc Hàng cũng dần tan biến.

La Nhất Châu đã lau khô bức thư tình kia và kẹp nó trong một cuốn sách thường đọc, những lúc đọc sách mệt rồi thì anh ấy sẽ lấy bức thư ra xem qua.

Có thể nhìn ra người viết rất nghiêm túc, quá trình cân nhắc kỹ lưỡng từng câu chữ, chỉ có một vài vết mực vô tình để lại làm lộ ra chút hấp tấp.

Kết thúc là câu nói trực tiếp thẳng thắn không thay đổi trong bao bức thư. 

“Học trưởng, em thích anh.”

Mỗi lần La Nhất Châu nhìn thấy dòng chữ này, anh ấy sẽ tưởng tượng ra vẻ mặt lo lắng và ngại ngùng của Tôn Diệc Hàng khi đối mặt với anh trong thực tế. Nếu như có thể nói ra trước mặt anh thì tốt rồi.

Bạn nhỏ chẳng cẩn thận gì cả, nhìn những vệt nước trên phong thư, La Nhất Châu thầm nghĩ. Nhưng mà cũng dễ thương.  

Trong buổi lễ đầu tuần, ở trên bục cao La Nhất Châu nhìn thấy một bóng người đang ló đầu ra, dù ở rất xa nhưng trong mắt anh ấy vẫn chỉ có thể nhìn thấy đối phương. Khi đi xuống, anh ấy cố tình đi vòng qua con đường ngang qua lớp của Tôn Diệc Hàng, nhìn thấy cậu đang cắn đầu ngón tay như thể bối rối vì chuyện gì đó, không nhịn được liền mỉm cười.

Sau khi đi đến lớp của mình, La Nhất Châu lại quay đầu nhìn Tôn Diệc Hàng lần nữa thì thấy khuôn mặt phồng má của đối phương, khẽ lắc đầu quay lại, dịu dàng trong đáy mắt như muốn trào ra.

Không biết bạn nhỏ lại đang nghĩ chuyện gì. Dù sao thì anh ấy càng ngày càng muốn nuôi một con mèo.  

05

“Học trưởng, học trưởng…..”

La Nhất Châu bị một giọng nói kéo dòng suy nghĩ trở lại, nghiêng đầu nhìn sang Tôn Diệc Hàng, người không biết tại sao lại tỉnh rồi, những sợi tóc còn lù xù trước trán, đang tò mò nhìn anh. Lần này, La Nhất Châu cuối cùng như mong muốn mà vươn tay khẽ vuốt mái tóc trên trán của cậu.

Tôn Diệc Hàng bị động tác của La Nhất Châu làm cho nhất thời ngơ người, đồng tử đột nhiên đơ lại. Hôm nay là ngày hoàng đạo gì a, học trưởng ôm vai mình rồi còn giúp mình chỉnh lại đầu tóc.

“Làm sao vậy?”

La Nhất Châu thấy Tôn Diệc Hàng ngơ ngác nhìn chằm chằm mình, quay đầu cầm sách lên nhẹ nhàng hỏi. Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt anh ấy làm nụ cười của anh ấy càng thêm tươi rói, đáp xuống trái tim Tôn Diệc Hàng khiến lồng ngực không ngừng phập phồng.

Tôn Diệc Hàng cảm thấy mình không thể không gấp gáp, hôm nay là ngày may mắn của cậu ấy, giờ phút này cả người cậu ấy lâng lâng bay bổng như trên mây, nếu không phải có cơn gió thổi qua gò má nhắc nhở, cậu ấy tưởng như đang ở trong một giấc mơ. 

“Cái đó..... qua hai điểm dừng nữa là đến rồi…..”

Tôn Diệc Hàng lắc lắc đầu, sau khi ra sức làm bản thân tỉnh lại liền hắng giọng nhắc nhở La Nhất Châu.

Mỗi khi sắp đến điểm dừng của La Nhất Châu, Tôn Diệc Hàng đều sẽ nói trước với anh ấy. Mặc dù cậu ấy không nghĩ La Nhất Châu sẽ quên nhưng vẫn thích như vậy, đối phương cũng không có vẻ gì là chán ghét, vì thế cứ tiếp tục.  

“Ừm.”

La Nhất Châu đáp lại một tiếng, trong đầu nhớ tới dáng vẻ đáng yêu vừa rồi của Tôn Diệc Hàng, rất muốn đưa tay ra ôm vào lòng mà xoa xoa đầu. Không biết hôm nay liệu có thể hoàn thành kế hoạch nuôi mèo hay không. 

“Học trưởng, tuy rằng hỏi như thế này có thể không hay lắm nhưng vừa rồi anh đang nghĩ gì vậy?”

Bởi vì Tôn Diệc Hàng có chút tự tin vào sự tiếp xúc thân thiết vừa rồi nên đã lấy hết can đảm hỏi La Nhất Châu.

Bởi vì từ khi cậu ấy tỉnh dậy, La Nhất Châu chỉ nhìn chằm chằm vào cuốn sách, kết quả trong lúc cậu ấy chăm chú nhìn một bên mặt của đối phương một lúc lâu thì cuốn sách vẫn giữ nguyên ở một trang, qua thêm vài phút, Tôn Diệc Hàng nhịn không được mới lên tiếng hỏi. Mặc dù một bên mặt của La Nhất Châu thực sự rất đẹp trai.

“Anh đang nghĩ về việc nuôi một con mèo.”

La Nhất Châu thấy trí tò mò của Tôn Diệc Hàng được khơi dậy, anh ấy dùng ngón tay siết chặt một trang sách nào đó, khóe miệng hơi nhếch lên trả lời.

“Ồ..... là loại mèo gì?”

Tôn Diệc Hàng không ngờ La Nhất Châu sẽ đáp lại cậu, sớm biết trước thì đã tìm chuyện để nói rồi, không cần cố ngủ để tránh đi. Quả nhiên Đường Cửu Châu nói không sai, phải tấn công trực tiếp mới có thể phá vỡ tình trạng hiện tại.  

Nhanh hơn câu trả lời của La Nhất Châu là thông báo đến điểm dừng. Tôn Diệc Hàng nhìn La Nhất Châu đứng dậy, có chút thất vọng cúi đầu. Vậy là không thể nghe được câu trả lời của học trưởng.

La Nhất Châu nhìn bạn nhỏ mím chặt miệng trong vô thức, cảm thấy lòng mềm đi một chút, đôi mắt mang theo ý cười, để lại một câu nói rồi cầm cặp sách xuống xe.

“Vậy em cảm thấy em là loại mèo gì?”

Tôn Diệc Hàng đóng băng tại chỗ, một cảm giác ấm áp truyền vào lòng bàn tay, những mảng xanh lam quen thuộc lọt vào tầm mắt.

Đây là bức thư tình cậu ấy không gửi cho La Nhất Châu vào tháng trước. 

Xe buýt lại nổ máy, Tôn Diệc Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trạm dừng không ngừng lùi về phía sau nhưng cậu ấy vẫn nhìn thấy rõ dáng người quen thuộc tan chảy trong ánh mặt trời mang theo một nụ cười rạng rỡ đang vẫy tay chào cậu.

Khuôn mặt Tôn Diệc Hàng nhuộm màu đỏ thẫm của mặt trời lặn, cậu ấy cũng vẫy tay với La Nhất Châu cho đến khi không còn thấy bóng dáng đó nữa. Phong thư nằm trên đầu gối vẫn là phong thư đó, nhưng lá thư bên trong đã được thay thế bằng tình cảm của một thiếu niên khác. 

“Sau này em không cần gọi anh là học trưởng nữa, sau này chúng ta nắm tay cùng nhau về nhà, sau này không cần đắn đo lúc dựa vào vai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net