Suy cho cùng. Tôi vẫn mạnh mẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người như tôi cũng biết tủi thân sao? 

Biết chứ.  Tủi thân nhiều là đằng khác.  Mạnh mẽ là tính cách, nhưng tủi thân là cảm xúc

Cảm xúc không đi cùng tính cách

Hiểu chứ?

Một ngày mở mắt ra tôi đã thấy bao người quay lưng với mình, tủi thân chứ, vì sao người ta được mọi người quý mến. Riêng tôi thì không?

Bao nhiêu lần học cách thay đổi. Tốt hơn cũng có. Phá cách cũng có.  Suy cho cùng.  Tôi nhận thấy.  Làm chính mình vẫn tốt hơn làm bản sao cho ai đó.

Cái mác bản sao đáng sợ hơn bị ghét bỏ nhiều. Thậm chí nằm mơ tôi cũng không giám nghĩ đến nữa...

Rồi thì mọi thứ sẽ ổn!

Gia Lai, ngày...  Tháng... Năm...

Nhưng mà Mệt mỏi quá có khóc được không?

"KHÔNG THỂ NÀO"

"TUYỆT ĐỐI DÙ CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA CŨNG KHÔNG ĐƯỢC KHÓC, EM NHÉ"

Chỉ là nếu thôi: Nếu một ngày, ngay cả những người mình yêu thương cũng bỏ mặc mình đi, thì có được khóc không?  Và kể cả là khi, họ không quay lưng, nhưng họ hắt hủi mình, và trong những con người ấy.  Mình chỉ là một phần tử "bỏ đi", sau bao nhiêu chuyện mình cố gắng làm, thì giờ đây mình là một đứa ăn hại. Cảm giác nằm ở vực sâu rồi, không còn cách nào thoát ra nữa,  thì có được khóc không???

"Giá như, giá như tôi được làm một đứa trẻ khác, chắc chắn tôi sẽ chọn cho mình một lần khỏi chơi vơi"

Gia Lai...  Ngày...  Tháng...  Năm...

"Gia Lai ngày lộng gió, đâu đó có cánh diều đi xa"

Mùa ấy, thấy chúng nó cầm diều chạy xuôi ngược. Mình cũng thích lắm. Nhưng chỉ đừng ngắm nhìn từ xa thôi, mùa ấy hoa phượng nở đỏ cả một góc trời, mùa ấy ve sầu râm ran

"Tuổi thơ tôi đâu có những con diều"

Đâu có tiếng cười la hét ngoài đồng. Ở đây phố xá đông đúc, con người tất bật. Đâu ai để ý cho một tuổi thơ không biết thả dây diều...

"Thôi thì những trang sách, sẽ thay em nói lên đôi diều vi vu"

Mình của năm ấy?  Vui vì điều gì? Mình của năm ấy?  Đã làm những gì?

Chẳng nhớ rõ nữa, chỉ thấy trải dài đâu đó chút vấn vương...

Gia Lai, ngày... Tháng... Năm...

"Xin ai đó đừng cố gắng hiểu tôi, rồi phán xét tôi như những đứa không có suy nghĩ vậy"

- Đến bao giờ em mới chịu mở lời nói hết những muộn phiền ra?  Em cứ ôm khư khư những nỗi buồn như thế.  Em đừng trách người ta chẳng chịu hiểu.  Đấy là do em, do em không mở lòng!!!

Nói ra rồi nhận thêm sự khinh thường hay sự thương hại nữa sao?

Trái tim tôi quá nhỏ bé để nhận thêm nỗi đau nào

Rồi sau cùng.  Hiểu hay không hiểu, thì họ cũng đâu thay đổi suy nghĩ về tôi.  Họ sẽ mãi nghĩ tôi. Là một kẻ yếu đuối hèn nhát.

Mạnh mẽ là thế, nhưng càng mạnh mẽ, tôi càng thấy bản thân đầy những vết xước thôi.

Giả như bản thân, đừng quá suy nghĩ về mọi chuyện thật nhiều.

Giả như bản thân, được lựa chọn cho mình những niềm vui

Và giá như bản thân, không mắc phải những chuyện đau lòng, không phải chật vật vì những mỏi mệt kia.

Nhưng thôi, năm tháng ấy qua rồi

Suy cho cùng, điều duy nhất tôi có thể làm là ngăn cho ý chí không ngã gục

Bởi tôi chẳng có gì, ngay cả sự mạnh mẽ cuối cùng còn sót lại cũng để mất đi, hẳn sẽ thê thảm đến nhường nào

---------- "Bản thân tôi, ai may mắn hiểu được, tôi vô cùng biết ơn họ.  Nhưng nếu họ không hiểu cũng không sao.  Tôi không cần ai hiểu mình cả" ------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhiên