Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi bỏ mặc tôi một lần. Cho nỗi buồn bay cao"

Gia Lai, ngày...  Tháng...  Năm...

Năm ấy bệnh nặng lắm. Không nhấc mình dậy nổi, đầu đau như búa bổ, rồi những cơn sốt nó khiến tôi li bì. Ai đó làm ơn cứu tôi với... Nhưng chẳng có ai cả,  Năm ấy ở nhà một mình.

Vì công việc bố mẹ để tôi một mình

Để họ không phải lo lắng mà yên tâm làm việc. Tôi gắng gượng chút sức lực cuối cùng. Tự mua thuốc, tự nấu cơm ăn. Không muốn nói cho họ biết mình đau ốm.  Không giám làm phiền một ai cả. Quãng thời gian khó khăn mãi rồi cũng trôi qua,  tôi thấy mình mạnh mẽ hơn tôi tưởng.  Khước từ mọi sự giúp đỡ của những người hàng xóm vì bản thân vẫn còn cố gắng được.

"Cứ ngỡ những đau thương rồi sẽ dừng lại thôi. Nhưng không, đây mới chỉ là bắt đầu cho những chuỗi ngày gục ngã sau này"

-Victory-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nhiên