(tiêu cực) tớ thật tồi tệ và tớ muốn chết đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐÃ CÓ MỘT NGÀY NÀO ĐÓ CẬU MỆT MỎI VÌ CHỮ "TIỀN" CHƯA?

trước đây tớ không ý thức quá nhiều về tiền, nhưng rồi tới một ngày, tiền thật sự quan trọng.
khi tớ không có tiền, tớ chẳng làm được gì cả, nhỏ bé và yếu đuối, cũng đầy tự ti

tớ luôn tự hỏi rằng tại sao trong lòng tớ, "tiền" luôn nắm vị trí quan trọng như thế, có lẽ vì thiếu tiền nên tớ có suy nghĩ như vậy chăng?

tớ cũng từng tự nói với bản thân, rằng không có tiền tớ cũng có thể hạnh phúc, nhưng hóa ra trong mắt một số người, tớ tiêu tiền cho cái niềm hạnh phúc tiêu điều và nhỏ nhoi của tớ cũng là một hành động ném tiền qua cửa sổ. 

tớ không nghĩ rằng, những mối quan hệ cũng cần tiền, bạn bè, thầy cô, người thân cái gì cũng cần có tiền và vì tiền mà bị phá hủy.

trước đây tớ hỏi rằng sao lũ nhà giàu lại coi thường những người nhà nghèo như thế? giờ thì tớ hiểu rồi, những người trên người khoác hàng hiệu, ngân hàng không bao giờ cạn kia nhìn những người như tớ thật hèn hạ và đáng thương.

khi tớ chẳng có nổi đồng tiền trong tay, tớ lại cần quá nhiều. 

tại tớ quá tham lam chăng?

những người kia có biết, một câu nhắc đến tiền là biết bao sự tội lỗi của tớ không? các người kia có biết, thiếu tiền nợ nần làm tớ tự ti biết bao nhiều lần không?

nghĩ tớ hả hê lắm hả? nghĩ tớ dễ chịu lắm hả? nghĩ tớ coi đấy là điều bình thường sao?

không đâu. tớ hận như điên những con người mở mồm là nhắc đến tiền, ghét cái loại người cho đi rồi lại phải đòi lại, ghét cái việc không ngừng nhắc về tiền và cũng ghét cái việc vừa nghe đến tiền liền lo lắng

nhưng rồi, tớ lại như thế sao.

hèn hạ như thế sao

tớ thật xấu xí nhỉ? thật tồi tệ nhỉ? tớ có nên tồn tại nữa không nhỉ? hay tớ nên chết đi nhỉ?

tớ không muốn làm tổn thương tới người khác, nhưng mà có vẻ như tớ đã làm thế rồi. 

đáng nhẽ tớ phải trả giá chứ, đúng không?

vậy mà tớ lại tham lam và ích kỉ biết mấy khi chẳng dám buông bỏ những thứ của cải ấy

nực cười thật

quả là một con nhỏ sống vì vật chất

tự tao phải gửi cho mày một ánh nhìn khinh bỉ đấy con khốn ạ

hóa ra, tớ tồi tệ như thế, hóa ra tớ hẹn mạt như thế, hóa ra tớ không đáng để tồn tại như thế


tớ muốn làm những gì tớ muốn, mua những gì khiến tơ vui, làm những gì khiến tớ hạnh phúc, nhưng có lẽ tớ chỉ biết mình tớ thôi nhỉ? vẫn luôn ích kỉ và vô tâm tới như thế.

uhm, có lẽ tớ không nên giao tiếp với mọi người nữa. như thế tớ sẽ không tổn thương ai nữa đúng không? tớ cũng sẽ không vị không bằng người khác mà tự ti nữa.

hay tớ chết đi? chết quách đi cho thỏa long người khác nhé

tớ muốn chết quá

nhưng lại sợ cái chết quá

tớ phải làm sao với tớ đây


tớ ghét cái con người tham làm ích kỉ hèn hạ này nhiều lắm


phải làm sao đây! tớ viết ra bao nhiêu nhưng tâm trạng tớ vẫn không tốt hơn, phải làm sao đây

tớ muốn tìm người để tâm sự, để nói ra quá, nhưng tớ phải nói với ai đây


liệu những người bạn của tớ, khi biết tớ tồi tệ và ích kỉ như thế có rời xa tớ không nhỉ? có khinh bỉ, miệt thị tớ không nhỉ

có lẽ tớ đáng bị như thế mà đúng không?


liệu tớ có đang ổn không nhỉ?

tớ phải sống với cái mặt nạ vui vẻ bao lâu nữa

tớ phải giả vờ tớ ổn với những lời không hay bao lâu nữa

tớ phải làm thế nào với những dòng suy nghĩ tiêu cực của tớ bây giờ


chắc tớ vẫn ổn thôi,

tớ vẫn ổn mà

nhỉ

tớ ơi


tớ mới là người đáng trách cơ mà, tớ làm gì có quyền than vãn 

làm gì có quyền cầu cứu chứ

tớ đang bị chết ngộp trong những dòng suy nghĩ ấy đi

ừ 

nên thế đi


chỉ là chút biến động trong cảm xúc thôi

nếu ngày mai tớ lại tươi cười, tức là tớ đã ổn

ổn theo một cách nào đó

tớ cũng chẳng biết nữa



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net