CHƯƠNG 8:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ầm, rầm*

"Này Tạ Y Y! Mày đang làm cái trò gì vậy?" -Một học sinh lên tiếng.

Mọi người xung quanh lẫn Tiêu Mạn và Nguyệt Thần Minh đều khinh ngạc trước hành động của cô. Chỉ riêng Lăng Cẩm Dục thì không có biểu cảm ngạc nhiên gì. Cậu ta biết 'đồ biến thái' này còn dám làm nhiều chuyện điên rồ hơn nhiều như vác trai đi vào toilet chẳng hạn.

Vài phút sau, cả lớp học trống không. Bàn ghế bị Y Y quăng vứt ra ngoài, đá khỏi hành lang. Cô khẽ phủi bụi dính trên người, lạnh nhạt mở miệng.

"Bao giờ bàn của tôi được các người mang vào thì bàn của các người mới được đem vào. Còn không thì cùng tôi ngồi đất học." -Cô nhẹ nhàng lên tiếng.

"Mày...mày..." -Huyên Huyên không nói lên lời

Không thể tin được, cô ta mới nghỉ có vài ngày mà sao Tạ Y Y yếu đuối, hèn nhát hôm nay lại dám chống lại họ.

Y Y khoanh tay tiến lại gần nhìn Huyên Huyên sau đó liếc nhìn Tiêu Mạn. Cô nở một nụ cười sắc như lưỡi dao, mở miệng nói ra từng chữ:

"Tiêu Mạn nói với các người, cô ta là tiểu thư Tạ Gia? Còn tôi là con tài xế à?"

"Đúng vậy! Mày động vào Tạ gia là cả đời không yên ổn đâu!" -Huyên Huyên cao ngạo nói với cô.

"Hừ! các người thật ngu ngốc. Tiêu Mạn cô ta họ Tiêu còn tôi họ Tạ. Chẳng lẽ các người còn không rõ?" -Nói xong cô xoay qua phía Tiêu Mạn tiếp lời:

"Còn cô, tôi không cần biết cô ăn nói hàm hồ gì với đồng học nhưng xin cô hãy ghi nhớ rằng, cô và bà mẹ cô hiện giờ đang ăn bám ở Tạ Gia chúng tôi. Tốt nhất là cô nên biết điều chút, tôi nhịn không nổi đâu. Cô thành công chạm tới giới hạn của Tạ Y Y này rồi đó!"

Nói rồi cô lưới qua Tiêu Mạn ngồi lên bàn, nghịch sợ tóc của mình. Còn toàn bộ học sinh nhìn Tiêu Mạn một cách kỳ quái. Lời nói của Y Y rất có lý, Tiêu Mạn họ Tiêu còn cô họ Tạ. Người ngu đi nữa cũng rõ đầu đuôi, thì ra bấy lâu nay họ bị Tiêu Mạn dắt mũi như dắt bò đi.

Xung quanh hành lang lớp 10A, học sinh vài lớp khác đứng xem kịch vui cũng ngạc nhiên không kém. Không ngờ nữ thần Tiêu Mạn của họ lại là người như vậy.

Lúc này Manh Manh chần chừ lên tiếng dò hỏi Tiêu Mạn:

"Tiêu Mạn, cô ta nói dối đúng không?"

Nghe vậy, Tiêu Mạn quẫn bách không biết nên nói như nào để lôi kéo mọi người về phía mình đành ôm mặt chạy mất. Thấy vậy Y Y lên tiếng nhắc nhở:

"Còn không mau đem bàn ghế của tôi vào? Không lẽ các người muốn ngồi đất học???"

Vì không muốn phải ngồi đất học, một mặt giáo viên lại sắp tới nên mọi người cùng nhau đem bàn ghế của cô vào. Họ không dám đắc tội với Tạ Gia, nên không dám sai Tạ Y Y mang bàn ghế của họ vào. Chỉ trong vài phút, bàn ghế đã được xếp ngay ngắn trong phòng học.

Lúc này chuông vào lớp cũng reo lên, Lăng Cẩm Dục cũng đi về lớp. Y Y ngồi vào vị trí của mình ngồi một cách tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Nguyệt Thần Minh rất bất ngờ với với hành động khác bình thường của cô.

Về điểm này, cậu ta phải nhìn cô bằng con mắt khác. Không ngờ cô bạn hồi bé lại không nhút nhát như vẻ bề ngoài.

*Reng reng*, tiếng chuông vang lên. Các học sinh lũ lượt kéo nhau ra ngoài đi ăn. Một vài đồng học nhìn thấy cô sẽ trực tiếp né tránh. Một số người tiến lại xin lỗi, đa số là lấy lòng.

Cô cười nhạt trước thái độ lật mặt  nhanh như lật sách này của những con người xu nịnh. Y Y đi thẳng tới toilet. Cô vẫn nên rửa mặt cho đỡ buồn ngủ, vẫn còn 3 tiết nữa mới được nghỉ. Cô không phát hiện ra có người lẳng lặng đi theo cô nãy giờ.

*Cộp cộp cộp.* Tiếng bước chân ngày càng gần, Y Y dừng lại giữa toilet nam và nữ. Cô xoay người, chưa kịp nhìn xem ai theo sau mình thì đã bị hắn ép sát vào tường.

Tay hắn nắm chặt tay cô, âm trầm mở miệng, ngữ điệu có xen chút tức giận:

"Đồ biến thái, tôi tóm được cô rồi."

Tạ Y Y bình tĩnh lại, ngước gương mặt được hóa trang xấu xí nhìn trực diện hắn.

"Lăng thiếu đây là nhịn không được nên mới phải tìm tôi à? Làm gì thì làm đi tôi còn rất bận."

Lăng Cẩm Dục tức giận nghiến răng gằn lên từng chữ:

"Xấu như cô tôi không thèm!!!"

"Ồ! Đã không thèm thì buông tay ra. Bổn cô nương cũng không thích loại người như Lăng thiếu đây."

Cô không biết sợ mà lên tiếng đáp trả, Lăng Cẩm Dục nhịn không được gầm lên:

"Loại người như tôi thì sao?"

"Quá là yếu đuối...không làm anh hùng cứu mỹ nhân được"

Y Y rút tay ra, áp ngón tay nhỏ nhắn sát gần môi cậu ta. Lăng Cẩm Dục tức giận gân xanh nổi đầy mặt, cô đang nghi ngờ năng lực của cậu sao? Chẳng qua hôm đó là cậu ta bị thương thôi.
Cậu ta là nam nhân nên không muốn đánh nữ nhân. Nhưng cái thái độ trêu tức kia của cô. Khiến cậu ta tức tới phát điên lên. Cậu ta chỉ muốn cô ngay lập tức câm miệng.

Không kịp suy nghĩ, Lăng Cẩm Dục hung hăng hôn cô. Trong tích tắc Y Y hoảng hồn mở to mắt ra nhìn Lăng Cẩm Dục. Cậu ta đây là đang trả ơn bổn cô nương hay gì!?

Lăng Cẩm Dục cắn một phát vào môi cô rồi buông ra. Cậu ta cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy. Hai người thờ thẫn đứng đó một lúc. Vài phút sau Lăng Cẩm Dục bối rối buông Tạ Y Y ra chạy mất.

Cô hơi buồn cười, ngón tay niết chỗ bị cậu ta gặm. Nói đúng hơn là cắn tới chảy máu, y như chó vậy.

"Không ngờ Lăng thiếu khẩu vị mặn y như hội trưởng Thần Minh." -Cố Kỷ Niên vẫn đứng yên ở ngoài.

Anh ta đã chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối. Lăng Cẩm Dục áp một nữ sinh xấu xí không suy nghĩ mà hôn luôn? Chẳng lẽ thanh niên bây giờ mắt thẩm mỹ kém tới vậy sao?

Hơn nữa nhà trường cấm yêu đương, anh ta là giáo viên chủ nhiệm của cô nên chắc chắn không thể làm ngơ được.

Đợi cho đến khi Tạ Y Y ra khỏi toilet. Cố Kỷ Niên mới lên tiếng gọi cô lại.

"Bạn học này, em là Tạ Y Y? Vừa rồi em với nam sinh kia đã làm gì? Em có biết nhà trường cấm yêu đương sớm hay không?" -Cố Kỷ Niên bày ra bộ mặt nghiêm túc nói với Y Y

Nghe thấy có người gọi mình. Cô đành quay đầu lại đưa mắt nhìn anh ta. Má ơi cũng đẹp trai quá đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net