Chương 15 ( Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(15) Xem hết pháo hoa lại trở về ( Thượng)

"Haha, anh không ngủ được, sang thăm em một chút, em ngủ như heo con vậy, còn ngáy nữa!" Anh ấy cười nói.

"Không được! Đêm nay còn chưa đủ rắc rối à? Mẹ mà nhìn thấy em và anh nằm cùng nhau thế này, sẽ không biết phải giải thích thế nào mới rõ ràng nữa." Tôi tận lực hạ giọng.

"Không sao, sáng sớm mai anh trở về phòng là được. Nếu giải thích không rõ ràng thì đừng nói nữa, haha." Lý Hạo Nhiên nói.

"Không được! Chúng ta dù sao cũng phải ngủ. Anh như vậy thì làm sao mà ngủ, bằng không ngày mai sẽ không có tinh thần đi chơi mất, là ai nói mang em đi đốt pháo hoa." Tôi lúc ấy thật sự buồn ngủ.

"Haha, nếu có một đứa em trai thế này thật tốt, tháng trước mới làm quen với em, vừa nhìn thấy em lần đầu tiên đã cảm thấy rất thú vị, rất đáng yêu, nhưng em cứ không chịu tin." Anh ấy nói.

"Em tin! Anh còn nhớ rõ câu đầu tiên nói với em là gì sao?" Tôi ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường.

"Anh nghĩ, em ăn cơm chưa? Nên gọi em như thế nào?" Anh ấy nói.

"Không đúng! Anh rõ ràng nói em đáng yêu, tại căng tin ấy, anh không nhớ sao?" Tôi cười nói.

"Anh có nói lời buồn nôn như vậy sao? Em gạt người, haha." Anh ấy nói.

"Anh đừng có chối, em nhớ rất rõ ràng thế." Tôi nói.

"Anh bảo, như thế nào mỗi câu anh từng nói em đều nhớ kĩ như vậy? Em thật là cẩn thận." Anh ấy cười xấu xa, nháy mắt nói.

"Em, trí nhớ của em rất tốt, anh nghĩ xem từ đơn GRE(*) có dễ không? Nhưng em một tháng đã học thuộc hết cả rồi!" Tôi đáp lại.

Hôm ấy, chúng tôi một mực cùng nhau thức nói chuyện tới hừng đông, nửa đêm anh ấy đem màn cửa kéo ra, ngày đó trăng đặc biệt sáng, ánh trăng bàng bạc chiếu qua cửa sổ sát đất, rọi lên giường. Chúng tôi nói đến tuổi thơ của anh ấy, về cơ bản cũng giống tôi, cha mẹ cũng bận rộn quanh năm, đều giành rất ít thời gian quan tâm anh ấy, đặc biệt khao khát gặp được một người có thể dựa dẫm, cùng Lý Tuyết quen nhau ba năm anh ấy cơ hồ đã trao hết toàn bộ tình cảm của mình, sau khi chia tay liền cảm thấy không thể yêu thêm được một người nào nữa, thường xuyên nhớ tới Lý Tuyết, đến bây giờ cũng vẫn muốn cùng một chỗ với cô ấy.

"Vậy hai người vì cái gì lại chia tay?" Tôi hỏi anh ấy.

"Sau này sẽ nói cho em biết!" Anh ấy cười cười.

"Gặp được người mình thích rất khó, đúng không?" Tôi nhìn anh ấy.

"Đúng vậy, em cảm thấy anh cùng Lý Tuyết có thể tái hợp sao? Em hy vọng bọn anh quay lại?" Anh ấy quay sang, nghiêm túc nhìn tôi.

"Cái gì gọi là hy vọng với chả không hy vọng, đây là việc của hai người mà, bất quá, em cảm thấy, chắc là cũng không thể quay lại." Tại thời điểm nói những lời ấy, tôi đã nghĩ, lời an ủi như vậy có phải rất ích kỷ không.

Gần sáng, anh ấy theo ước định lặng lẽ mở cửa quay lại phòng khách ngủ.

9 giờ sáng, chúng tôi rời giường, cùng nhau ăn sáng, mẹ đã đi ra ngoài, chúng tôi không chạm mặt bà. Sau đó anh ấy lại vào phòng tôi mò mẫm lăn lộn cả một buổi sáng, cảm giác thời gian trôi qua rất nhanh, mọi người thường nói thời gian hạnh phúc trôi qua rất mau, chính là ý này.

Mãi đến chiều mẹ mới trở về, giữa trưa tôi cùng Thẩm Dục Luân nói chuyện điện thoại, tôi chưa nói cho anh ấy biết Lý Hạo Nhiên tới tìm tôi, hơn nữa bây giờ đang ở lại nhà tôi, lý do là vì tôi không muốn anh ấy lại dở tính côn đồ ra, anh ấy luôn lòng dạ hẹp hòi, mặc dù chúng tôi chỉ là bạn tốt, vô luận là tôi với anh ấy, hay với Lý Hạo Nhiên, cũng chỉ là bạn tốt mà thôi, tôi tự giải thích với chính mình như vậy.

Buổi chiều mẹ về, chúng tôi cùng nhau ăn cơm, mẹ không hề nhắc lại chuyện tối hôm qua, nhưng mọi người vẫn hít phải mấy hơi khí lạnh.

Ăn cơm tối xong, Lý Hạo Nhiên mở miệng: "Dì ơi, con muốn mang Khải Ni sang nhà ông ngoại chơi một chút, con đã ở lại đây một ngày rồi, giờ mang em ấy sang kia chơi, đến tối con đưa em ấy về, dì xem, có thể đồng ý chứ?"

Tôi cũng không dám nhìn mẹ, chỉ tiếp tục cắm cúi ăn rau, coi như không nghe thấy, lúc này đã gần sang năm mới rồi, chắc chắc sẽ không cho tôi ra ngoài.

"Trước 12 giờ phải về nhà, không thể ở bên ngoài qua đêm." Mẹ thái độ khác thường nói.

Cái gì?! Tôi cùng Lý Hạo Nhiên lập tức trố mắt, dễ dàng như vậy?!

"Người yên tâm! Dì, trước 12 giờ con nhất định đem Khải Ni an toàn trở về! Bất quá con thắc mắc, làn da dì như thế nào lại đẹp như vậy!" Lý Hạo Nhiên bắt đầu vuốt mông ngựa.

"Ăn cơm!" Mẹ bĩu môi.

Tôi dưới gầm bàn đạp anh ấy một phát.

Ăn cơm tối xong, chúng tôi ra ngoài, trước tiên qua nhà ông ngoại Lý Hạo Nhiên lấy 10 hộp pháo hoa, đến lúc toàn bộ xe không còn chỗ nhét nữa mới dừng. Lên xe, ban đầu định hướng đến bờ sông, đêm nay nơi ấy khẳng định rất đông người, cho nên Lý Hạo Nhiên kêu xe đi tiếp, phải nhanh chóng tìm nơi khác chưa có ai ngồi.

Tôi cũng thấy kỳ quái, sao phải đi tìm nơi xa như vậy, lát nữa cũng khó bắt taxi về nhà.

Đi đến một khúc quanh, xe dừng lại, tôi ở một bên nhìn anh ấy đem từng hộp từng hộp pháo hoa xuống xe, mang ra bờ sông.

OK! Đã đến cửa sông mới phát hiện gió thật to.

"Lạnh không? Mặc nhiều áo vào chứ! Em cả ngày đều mặc đồ không thoải mái như vậy, còn có mỗi một cái áo khoác thôi." Lý Hạo Nhiên hỏi tôi.

"Thói quen thôi, không có gì, em chịu được, không đốt pháo luôn sao?" Tôi run rẩy hỏi anh ấy.

"Gấp cái gì, em không có tâm trạng à?" Anh ấy trừng mắt nhìn.

"Anh muốn tâm trạng gì, có muốn em tìm một người mù đến kéo đàn nhị hồ trực tiếp cho anh xem không? Haha." Tôi hỏi anh ấy.

"Aiz, không biết phải nói như thế nào nữa." Anh ấy thở dài.

"Anh làm gì, hay là chuẩn bị tỏ tình hả, ha ha." Tôi trêu chọc anh ấy.

"Về sau chúng ta cả đời đều là anh em tốt, đúng không? Lần này tới thăm em, nghĩ thông suốt rất nhiều sự tình. Em! Em đừng ngắt lời, nghe anh nói này, anh ngày hôm qua, từ lúc bắt đầu đến nhà em, đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Anh nghĩ một tên nhóc như em hẳn đã trải qua rất nhiều những tổn thương đáng lẽ không nên có ở độ tuổi này. Tuy em không nói, nhưng nhìn thấy mẹ em, lại không hề thấy nhắc một chút nào đến ba em, anh cảm nhận được có vấn đề, em có thể tâm sự với anh, dù không thể giúp, nói ra cũng khiến em thấy thoải mái hơn." Anh ấy nghiêm túc nhìn tôi.

"Em rất tốt, anh nghĩ nhiều quá rồi." Tôi nói.

"Về sau, coi anh như anh trai của em đi!" Lý Hạo Nhiên hai tay đút túi, lạnh lùng nói.

"Đốt pháo hoa, ha ha." Tôi có chút không biết phải làm sao, ha ha, đúng vậy, tối đa cũng chỉ có thể làm anh trai mà thôi.

Sau đó chúng tôi cùng nhau đi dạo bên bờ sông, anh ấy lại nhắc đến Lý Tuyết, nói đến một năm kia, anh ấy với Lý Tuyết đã làm những gì.

Tầm 10 giờ, chúng tôi bắt đầu đốt pháo hoa, một bông hoa thật lớn nở rộ trên bầu trời, xinh đẹp, rực rỡ, ngắn ngủi, khuôn mặt Lý Hạo Nhiên lúc ấy vô cùng hứng phấn vui vẻ, vô cùng đẹp, cho tới hôm nay, tôi vẫn chưa thể quên. Nếu tôi là pháo hoa, có phải cũng có thể khiến anh ấy cười vui vẻ?

Xem hết pháo hoa, chuẩn bị trở về nhà, Lý Hạo Nhiên nói đã ra ngoài rồi thì về muộn một chút, nhưng hôm nay dì Lâm đã nghỉ năm mới rồi, trong nhà cũng chỉ có một mình mẹ, tôi muốn sớm trở về với bà.

May mắn chính là, lái xe so với trong khu vực nội thành thì dễ dàng hơn nhiều, ở đây tuy taxi không nhiều lắm, nhưng mỗi chiếc cơ bản đều là xe trống. Lý Hạo Nhiên muốn đưa tôi về, tôi kiên quyết từ chối, hai nhà ngược hướng nhau, không cần phải như vậy, anh ấy bảo ngày mai lại tới tìm, hẹn tôi 12 giờ trưa gặp nhau ở quảng trường, cùng đi xem phim, tôi vui vẻ đáp ứng.

Trên đường về nhà, Thẩm Dục Luân gửi tin nhắn tới: "Anh đang xem pháo hoa này, nếu như em thích, về sau sẽ đưa em đi phóng nhé, đứa nhỏ vô tâm vô phế này, chẳng chủ động liên lạc với ca ca gì cả! Hôn một cái!"

"Đợi khai giảng trở về, em cùng anh đi quậy!" Tôi trả lời.

Tôi không tin mình là loại người may mắn trúng xổ số 1000 vạn, nhưng Thượng đế có phải hay không đã tặng tôi một phần đại lễ, đền bù lại những thiếu thốn mấy năm qua.

Về đến nhà, cửa mở rộng, mấy người hàng xóm đang tụ tập cả ở đây, chỉ trỏ bàn tán. Tôi bắt đầu đề cao cảnh giác, trên đời chán ghét nhất là loại cảm giác này, cho đến bây giờ vẫn ghét, đó là cảm giác hít thở không thông.

Tôi xông về phía trước, hai chân có chút phát run, đẩy cửa ra mà tay cũng trở nên run rẩy, mùi nước hoa hăng nồng phả vào mũi, trước cửa giày dép tứ tung, trong phòng khách ngọn đèn u ám, đèn đặt dưới đất, TV, máy đun nước, ghế sô pha, một mảnh bừa bộn, bể cá lớn bị phá, đầy đất đều là nước. Còn có mấy con cá cảnh nhiệt đới trong bể cạn hấp hối.

"Mẹ !" Tôi hướng căn phòng ở tầng hai chạy tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net