Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(23) Trò chơi nguy hiểm

Thẩm Dục Luân thong thả tới gần tôi, Lí Hạo Nhiên chậm rãi hướng trên cổ Thẩm Dục Luân mà hôn xuống, nhưng ánh mắt hai người đều nhìn tôi, ánh mắt của Lí Hạo Nhiên si ngốc, ánh mắt của Dục Luân thì bắt đầu đỏ ngầu.

Mỗi một bước tới gần, trái tim tôi đau đớn như thể bị khoét đi một mảnh, vì cái gì lại muốn dùng cáchtàn nhẫn như vậy để tìm ra ai là người trong lúc trắc nghiệm đã để 3 tờ giấy ở đây? Điều đó thật sự quan trọng như vậy sao?

Thẩm Dục Luân tới gần thêm một chút, tôi cắn chặt răng, nhắm mắt, cảm giác những giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi có thể cảm nhận được hô hấp của anh ấy, chỉ kém một chút nữa thôi, đột nhiên anh ấy xoay người rời khỏi, đi đến nhà vệ sinh, một quyền đấm thật mạnh vào cánh cửa, tôi nhìn theo bóng dáng anh ấy, nhớ tới những việc mà anh ấy đã làm cho tôi trong những ngày này.

Ngày đầu tiên khai giảng anh ấy đã chế giễu tôi, còn bảo mình cũng họ Thẩm, thế nên mọi người sẽ cùng ngủ chung một phòng.

Lần đó ở căn tin, tôi đem mâm cơm đặt trên bàn của anh ấy, nổi giận bắt anh ấy mãi mãi mua thức ăn cho tôi.

Anh ấy luôn mua bánh ngọt mà tôi thích ăn nhất để làm cho tôi vui, cũng giả vờ mình mua áo ngủ không đúng kích cỡ để đem cho tôi.

Lần nọ tại quán bar uống say, lần đầu tiên đến nhà của anh ấy, buổi sáng ngày đó, anh ấy đem tủ quần áo của anh ấy toàn bộ lấy ra, vì muốn tôi rời xa mấy bộ đồ tây cứng nhắc, suốt đêm không ngủ, chăm sóc tên ma men là tôi đến hừng đông cũng không thể chợp mắt.

Luôn mua áo ngủ kẻ sọc caro xinh xắn cho tôi, luôn mua cho tôi một bộ quần áo mới.

Cuối cùng vì muốn làm cho tôi cất tiếng nói, một lần lại một lần rạch trên tay mình, đêm đó, tôi nghĩ rằng anh ấy đã đem tất cả yêu thương cùng bao dung đều dùng hết, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ như tình yêu mà anh dành cho tôi, tựa hồ cả đời này đều là vô tận.

Tôi nhìn sang Lý Hạo Nhiên, Lý Hạo Nhiên đưa tay lau nước mắt trên mặt tôi, xấu hổ nói: "Được rồi!"

Rồi Lý Hạo Nhiên đem áo ngủ trên mặt đất nhặt lên đưa cho tôi, ánh mắt tràn ngập ôn nhu, giống như trước đây.

Cũng không thể là Hạo Nhiên ca được, lần đầu tiên hẹn tôi đi xem phim, một mình đứng giữa đêm khuya gió rét, khi đó là tháng một, là thời điểm lạnh nhất, đêm đó, anh ấy quyết định bao trọn một phòng tình nhân cùng tôi xem 《 Trân Châu cảng 》, anh ấy vẫn kiên trì giúp tôi xoa bóp cái chân bị thương, cứ lặp đi lặp lại dặn dò tôi không được để cho cảm lạnh.

Lần đó đến nhà Hạo Nhiên, anh giúp tôi rửa chân bôi thuốc.

Lần kia cùng nhau phóng pháo hoa, tại bờ đê anh ấy nói với tôi, nghĩ muốn đặc biệt chiếu cố tôi giống như một đứa em.

Sau khi gia đình tôi xảy ra bạo lực, vẫn là anh ấy theo bên cạnh tôi, trong đêm tồi tệ nhất của tôi, lần lượt vòng hai tay ra phía sau ôm tôi vào lòng, cho tôi ấm áp.

Cho nên, sẽ không phải là Hạo Nhiên ca, anh ấy không có lý do làm như vậy, Thẩm Dục Luân càng không thể, nhưng mà nhất định là một trong hai người đó, vì cái gì lại muốn tôi lựa chọn? Hơn nữa, Thẩm Khải Ni, ngươi biết mặt thật của nó có nghĩa là ngươi sẽ vĩnh viển mất đi một trong hai người, chẳng lẽ thật sự quan trọng như vậy sao?

Thẩm Dục Luân rửa mặt xong, thời điểm bước ra trên người chỉ mặc mỗi áo tắm, tôi cứ tưởng anh ấy sẽ an ủi tôi, thế nhưng chỉ nói một câu: "Mấy cậu đều đi đi! Quay về trường học đi, tôi muốn yên tĩnh."

Lần này anh ấy nói chuyện không có nửa điểm khí lực, chỉ lạnh lùng trần thuật, sau đó anh ấy đem quần áo đưa cho tôi, liền một mình lên lầu.

Tôi và Lý Hạo Nhiên cùng mặc quần áo vào rồi đi ra cửa, anh ấy gọi xe cho tôi, chuẩn bị quay người về nhà, tôi liền một phen giữ chặt tay anh chất vấn: "Sẽ không là anh! Đúng không? Hạo Nhiên ca."

Anh ấy một lần nữa cười tươi như ánh dương, trả lời: "Thẩm Khải Ni, nếu anh là em, sẽ không nhắc đến chuyện này nữa, em hỏi như thế, anh phải trả lời thế nào đây? Em hỏi như thế có nghĩa là nếu không phải anh, nhất định là Thẩm Dục Luân? Em hỏi như thế, nghĩa là người mà em tin tưởng không phải anh, mà là Thẩm Dục Luân? Cậu ấy đối với em rốt cuộc tính là cái gì? Nếu em cũng hỏi cậu ấy như vậy, hiện tại anh lâm vào hoàn cảnh nào, anh đối với em là cái gì hả?"

Anh ấy đi rồi, thật sự đã đi rồi.

Ở trong xe, tôi nghiêm túc suy nghĩ những gì mà Lý Hạo Nhiên nói, nói rất đúng, Thẩm Khải Ni, kỳ thật ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đến trường học này đã gặp được Thẩm Dục Luân và Lý Hạo Nhiên vào ngày khai giảng, lúc cần giải quyết vấn đề, ngươi luôn do dự phức tạp hóa nó lên. Ngươi tham lam đem cảm giác thiếu hụt an toàn của mình gửi gắm nương nhờ vào hai người họ, muốn từ chối nhưng lại đón nhận, muốn đánh lại lui, lưỡng lự qua lại giữa hai người, vậy tại sao lại đến rồi đi, là bởi vì chính mình không muốn thú nhận đây là tình yêu, nhưng mà hiện tại nếu đây không phải là yêu, thì là cái gì? Nếu không yêu, vì cái gì lại đau như thế? Mỗi một tế bào đều đau đến khó thở?

Trở lại kí túc xá, Hoàng Bân vẫn như cũ ngồi bên cửa sổ đeo tai phone nghe nhạc, thấy tôi về liền bước đến nói với tôi: "Chúng ta đã lâu chưa có cũng nhau tâm sự, hôm nay tôi mời, một bữa ăn khuya nha? Tôi có thật nhiều lời muốn nói với cậu! Tôi cùng Bảo Ngọc cãi nhau, ái tình thực TMD không phải cái gì cũng tốt đẹp. Tôi nghĩ rằng cô ấy đang thích một người khác, cô ấy thật sự rất đẹp, thế nhưng tôi là đàn ông mà."

"Nhưng mà không thể rời xa người đó đúng không?" Tôi hỏi

"Chỉ cậu hiểu tôi nhất! Đồ ăn khuya cùng với điểm tâm sáng! Vừa lòng chứ?" Hoàng Bân nói tiếp.

Tay tôi vẫn ôm lấy điện thoại, liên tục cầm lên xem, bất luận là Thẩm Dục Luân hay Lý Hạo Nhiên cũng được, chỉ cần nhắn cho tôi một tin là tốt rồi, tôi thật sự rất lo lắng. Bất luận mất đi người nào trong hai người bọn họ, đối với tôi đều là chí mạng, tôi đối với họ đã hoàn toàn ỷ lại.

Buổi tối trên cơ bản đều nghe Hoàng Bân nói chuyện, thật ra tôi chỉ nghe được vài câu trong số rất nhiều câu cậu ấy nói, chẳng hạn như phụ nữ dễ bảo, đàn ông ngược lại nên đào hoa một chút, đàn ông chính là thần thánh, tôi thật muốn dạy dỗ lại cậu ấy tốt một chút, chuyện gì vậy chứ, mặc dù tôi cũng là đàn ông, nhưng logic cái này rõ ràng là sai, bất quá nhìn bộ dáng thất tình của cậu ấy, tôi cũng không nói thêm gì, cuối cùng chuyện của cậu ấy cũng kết thúc, cậu ấy thoải mái, tôi thoải mái, mọi chuyện đều giải quyết xong rồi.

Trở về kí túc xá, nằm trên giường, nhìn về phía phòng của Lý Hạo Nhiên, cửa phòng mở, nhưng trên giường lại trống trơn, đã không còn nhìn thấy dáng vẻ lúc xem tạp chí của anh ấy, cũng không nhìn thấy tư thế bắt chước bộ dáng ném bóng vào rổ của anh ấy, giường của Thẩm Dục Luân cũng trống trơn như vậy, Thẩm Khải Ni, việc này là do chính ngươi giải quyết đó, nhìn đi, hiện giờ đã biến thành như vậy rồi, vui vẻ chứ?

Tắt đèn, dáng vẻ của hai người họ vẫn như cũ không ngừng xuất hiện xoay vòng trong đầu óc của tôi, cuối cùng vẫn là chịu không được, đi đến giường của Thẩm Dục Luân kéo gối, ôm vào lòng, cho đến khi ngửi được mùi hương trên người anh ấy, bởi lẽ có rất nhiều mùi hương, vậy nên nếu có người hỏi tôi đó là loại mùi hương như thế nào, tôi chỉ có thể nói rằng : đó là một chút ngọt ngào, một chút đắng, một chút mặn, và cả một chút yêu thương, đó chính là mùi hương của anh ấy, mùi hương của anh trong cuộc sống của tôi đến nay vẫn như vậy, vừa ngọt, vừa đắng, lại vừa mặn, còn có thứ quan trọng nhất – yêu thương.

Sáng hôm sau thức dậy, lại đến lớp trễ. Có lẽ là do đã lâu không ngủ ở trường, vừa bước vào lớp giáo viên chủ nhiệm cũng vừa chuẩn bị lên tiếng, tôi liền trực tiếp trả lời: "Răng! Lần này là đau răng!"

Tiếp theo ông ấy lại lên tiếng: "Hy vọng em học được một bài học, không sử dụng lí do tôi đã sử dụng."

Cả lớp bật cười, sau đó chủ nhiệm mới lên tiếng nói tiếp: "Ngồi đi ngồi đi, tôi sẽ không tra hỏi em đâu, hôm nay lớp 4 chuyển tới một học sinh, mời học sinh mới giới thiệu một chút về bản thân."

Tôi ngồi xuống, vừa ngẩng đầu lên, đây không phải là cái tên trong hẻm lần trước ư? Đây không phải là cái tên gây khó dễ lúc chơi bóng rổ hôm qua ư? Hắn không nhìn tôi, không nhìn bất kì người nào, đôi mắt song song nhìn về phía trước nói: "Tôi là Hầu Kình Vũ, từ lớp 4 đến, không thích lớp đó cho nên chuyển tới đây. Như vậy đi!"

Sau đó bước xuống bục, đi về phía chỗ bên cạnh Bảo Ngọc tỷ ngồi xuống, Bảo Ngọc tỷ đâu rồi? Tôi nhìn thấy tỷ ấy đã tự động lui về phía sau, này là cái gì vậy chứ? Nói thử xem nếu tôi cố chấp chiếm chỗ ngồi đó, lúc này mới vừa khai giảng nhất định mọi người sẽ không nói gì đâu, nhưng hắn thân cao người lớn như vậy mà lại ngồi hàng đầu, khẳng định không phải là nhân vật tầm thường.

Hắn ngồi xuống, Bảo Ngọc tỷ liền đờ ra ngơ ngẩn nhìn, thật lâu cũng không thể dời mắt được. Hắn kiễng chân, liếc mắt nhìn tôi một cái, cười tà nói: "Lại gặp nhau rồi!"

Cuộc sống trong trường học này còn có thể giữ được hòa bình ư, hay là nói cuộc sống của tôi vì cái gì mà lại gặp gỡ hội tụ nhiều người người như vậy, sao lại có nhiều chuyện rối rắm xảy ra vậy chứ? Tôi quay lại nhìn về phía Lý Hạo Nhiên và Thẩm Dục Luân. Lý Hạo Nhiên sắc mặt tràn đầy lửa giận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của học sinh mới, không hề giống như trước đây mỗi ngày đều mỉm cười lúc đợi tôi lên lớp. Chỗ ngồi của Thẩm Dục Luân trống trơn, lại không đến lớp. Nếu khi ấy tôi chỉ có tình cảm với một trong hai người họ vậy thì cái này có thể gọi là thất tình rồi, nhưng nếu cả hai tôi đều không bỏ được, vậy cái này có phải hay không gọi là song thất?

Sau giờ học, tôi đi tới chỗ ngồi của Lý Hạo Nhiên, đem thạch thủy tinh đặt xuống, anh ấy không nhìn tôi, cứ cúi thấp đầu nhìn vào quyển tiểu thuyết.

"Hmm! Chuyện ngày hôm qua, em đã quên rồi!"

Anh ấy vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, tôi miễn cưỡng quay lại chỗ ngồi của mình. Hầu Kình Vũ vẫn như cũ gác chân, cầm lấy xấp giấy trên bàn, là muốn làm cái gì đây? Hắn bắt đầu gấp máy bay giấy, cũng khó trách, còn có thời gian gấp máy bay giấy, chắc hắn không biết ở đây hỗn độn đến cỡ nào nên mới chuyển đến lớp của chúng tôi.

Chuông reo lần nữa, tất cả mọi người quay vào lớp học, thầy giáo vừa quay đầu lên bảng viết, tôi liền cảm thấy có cái gì vừa đụng vào đầu mình, xoay người, lại là Hầu Kình Vũ, hắn cầm máy bay giấy vừa gấp xong phóng trực tiếp vào đầu tôi, tôi trợn tròn mắt rồi liếc hắn một cái, dù sao đêm đó ở trong hẻm xác thật là tôi có lỗi trước, tôi không biết giữa hắn và Lý Hạo Nhiên đến cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cho dù có là chuyện gì đi nữa thì đó cũng là chuyện riêng của bọn họ, lát sau có một quyển sách trực tiếp bay tới trên đầu Hầu Kình Vũ, xoay người nhìn lại, là Lý Hạo Nhiên.

Thầy giáo quay lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Hầu Kình Vũ nhặt quyển sách lên, nói: "Sách rớt, không có gì."

Bảo Ngọc tỷ vẫn là vẻ mặt sùng bái nhìn về Hầu Kình Vũ thì thầm: "Wow! Good man!"

Tôi lại nhìn Hoàng Bân, cậu ấy cắn chặt răng, nhìn chằm chằm về phía Hầu Kình Vũ.

Xem ra trong lớp không chỉ mình tôi gặp rắc rối.

Giữa trưa khi buổi học kết thúc, Lý Hạo Nhiên trực tiếp về nhà, không ăn ở trường, cùng với trước kia thật khác biệt, anh ấy đang tránh mặt tôi, ha ha.

Tôi cùng với Hoàng Bân hai người đi đến căn tin, Hoàng Bân hỏi tôi: "Cậu có nghĩ rằng Bảo Ngọc sẽ bỏ rơi tôi không?"

"Sẽ không." Tôi trả lời.

"Nhưng mà Hầu Kình Vũ kia thật sự rất đẹp trai, cậu nói xem bây giờ hắn đang ngồi phía trước Bảo Ngọc nữa, hai người họ sẽ không xảy ra cái gì chứ?"

"Hắn sẽ không coi trọng Bảo Ngọc đâu!" Tôi có hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng vẫn phát hiện ra trong lời nói có điểm sai trái, vội bổ sung thêm một câu: "Ý của tôi là, hắn là loại người chỉ biết xem thường người khác, hắn chỉ nhìn được mỗi bản thân mình thôi!"

"Tôi cũng thấy vậy, nhìn cái dáng đó, càng nhìn càng khó chịu, người gì đây chứ! Thật sự đem bản thân mình tôn lên thành thần rồi!" Hoàng Bân nói.

Lát sau, Hầu Kình Vũ ngồi vào bàn gần bên cạnh chúng tôi, một mình ngồi vào bàn bốn người, không có ai ngồi cùng hắn, sau đó tôi đứng lên cầm lấy đồ uống quay về ký túc xá, Hoàng Bân hỏi: "Cậu không ăn à? Cũng phải ăn một miếng chứ."

"Không cảm thấy ngon miệng!" Tôi xoay người rời khỏi, Hầu Kính Vũ đứng dậy chặn lại giựt lấy đồ uống mới uống được phân nửa của tôi, uống sạch! Tôi với Hoàng Bân có hơi choáng váng, cái này là cái gì đây chứ!

Sau đó hắn ợ lên một cách thỏa mãn nói: "Cảm ơn."

Tôi hận bản thân lúc ấy không thể giơ chân đá hắn một ngàn cái! Nhưng mà khi đó tôi chỉ nhanh chóng rời đi, Hoàng Bân liền đuổi kịp.

Buổi trưa cầm điện thoại, cuối cùng vẫn nhịn không được nhắn tin cho Thẩm Dục Luân: "Không đến lớp học?"

Anh ấy vẫn không trả lời, cái này thật không giống tính cách của anh ấy, nếu là bình thường anh ấy chắc chắn sẽ cùng tôi tranh cãi ầm ĩ mới thôi.

Tiếp theo nhắn tin cho Lý Hạo Nhiên: "Vẫn còn giận?"

Cũng không trả lời.

Trưa hôm đó tôi cứ mãi suy nghĩ, nhưng vẫn không ra lí do tại sao, nhưng mà càng nghĩ càng bắt đầu không thể khống chế chính mình.

Có người gõ cửa, tôi tưởng đó là Thẩm Dục Luân lập tức ngồi dậy chạy ra mở cửa, nhưng trước cửa lại là thầy chủ nhiệm và Hầu Kình Vũ, thầy chủ nhiệm nói "Đây là phòng của Thẩm Khải Ni, còn có phòng kia, em chọn đi." Ông ấy chỉ về phía phòng Lý Hạo Nhiên.

Hầu Kình Vũ chưa kịp lên tiếng, tôi nói: "Phòng này đi, thầy giáo, bọn em rất hoan nghênh cậu ấy ở cùng, phải không, Hoàng Bân?" Tôi ngại ngùng nhìn về phía Hoàng Bân, cậu ấy ngơ ngác nhìn tôi, không thể hiểu ra lời nói trong cái nháy mắt của tôi.

Nhưng mà nếu tôi để hắn ở chung phòng trong ký túc xá với Lý Hạo Nhiên, phỏng chừng cuộc sống trung học của Lý Hạo Nhiên sẽ không thể nào tưởng tượng được, Hầu Kình Vũ tiến vào phòng nhìn thoáng qua rồi nói: "Được, thông qua, vậy chỗ này đi."

Được, thông qua? Tôi khi ấy nghĩ rằng không phải chỉ một ngàn cái đâu, phải là một vạn cái, đá hắn đến chết mớ thôi!

Buổi chiều vào lớp, Thẩm Dục Luân vẫn không đến, Lý Hạo Nhiên cứ như cũ cúi đầu không nói, yên lặng hết hai tiết đầu, cuối cùng nhịn không được, hết tiết, tôi đi đến chỗ ngồi của Lý Hạo Nhiên nói: "Chuyện đó, em không muốn biết, cho nên trở lại giống như trước đây đi, Hạo Nhiên ca."

Anh ấy vẫn cúi đầu không nhìn, tôi lại nói: "Em không liên lạc được với Thẩm Dục Luân, phản ứng của cậu ấy hôm qua cũng không được bình thường, đợi buổi học kết thúc Hạo Nhiên ca cùng em đi tìm cậu ấy được không? Bất luận chuyện gì cũng không thể chia rẽ ba chúng ta được, phải không?"

Anh ấy nhàn nhạt nói với tôi một câu: "Hết buổi học anh về nhà trước, sau đó mới lên đồi gặp em, anh có chuyện muốn nói với cả hai người! Rất quan trọng, em cùng Thẩm Dục Luân đều phải đến."

Chuyện quan trọng? Là cái gì? Đây thật sự là Hạo Nhiên ca ư? Có phải là chuyện về Hầu Kình Vũ không? Hầu Kình Vũ, hắn rốt cuộc là ai? Cái gì đang xảy ra vậy?

Buổi học kết thúc, Lý Hạo Nhiên trực tiếp về nhà, tôi chạy xe đến nhà Thẩm Dục Luân, nhìn thấy ba người mặc tây trang màu đen đi ra từ nhà Thẩm Dục Luân vẻ mặt kiêu căng dữ dằn, trong đó có một người đầu tóc vuốt keo, trên miệng cắn tâm xỉa răng, tôi đột nhiên có một loại cảm giác không thoải mái.

Thẩm Dục Luân! Phải! Thẩm Dục Luân! Tôi ghét cái cảm giác này, tôi bắt đầu chạy nhanh vào nhà, anh ấy chưa bao giờ không trả lời tin nhắn của tôi, bất luận anh ấy có tức giận như thế nào cũng vậy, lần này nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi! Ở trong quán bar, mọi người đều gọi anh ấy là Luân ca, chủ quán tặng rượu cho anh ấy, lúc ở trong hẻm, anh ấy nói đó là lớp vỏ bọc của bản thân mình, Thẩm Dục Luân! Rốt cuộc anh là ai vậy hả?

Đi vào nhà anh ấy, cửa mở toang, không xong rồi, tôi chạy về phía phòng của anh ấy, phòng khách, nhà bếp, hai lầu đều không có ai, cuối cùng chỉ còn nhà vệ sinh ở lầu hai, tôi ngừng thở, mở cửa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net