Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(30) Những năm tháng dại khờ II

Thẩm Dục Luân vốn đang rung đùi đắc ý nâng ly rượu lên, bỗng nhiên nhìn tôi rồi đột ngột đứng dậy :"Bảo bối, em, em tốt nhất bình tĩnh nói, ngồi xuống đi !" . Tôi cảm nhận được anh ấy giữ chặt đến nỗi có chút co giật trên từng cơ thịt, chỉ khi nào anh ấy cực lực kìm nén bản thân mới có thể như vậy. Lần đó ở quán bar sau nhiều ngày mất giọng, câu đầu tiên tôi hô lên " Hạo Nhiên ca, không cần đi!". Lúc này Thẩm Dục Luân cũng vậy, đây là lần đầu tiên mà anh ấy cố gắng kiềm chế nhất trong đời.

" Thật sự là không có kiếp sau đúng không ?" tôi mím môi, tay nắm chặt thành quyền.

Tôi rất muốn được nhẹ nhàng bay lên một lần, mọi người có biết, những ngày đó, tôi cuối cùng cũng đã tính toán đến việc này. Lần đó trong bồn tắm ở quán rượu, tôi chìm vào làn nước trong bồn tắm mà thất thanh khóc lên. Lần kia nữa là ở bờ biển Châu Hải, tôi lấy cát đắp kín người, sau đó tôi liền muốn đi đến Hải Lý. Lại một lần kia ở quán bar, trong túi của tui có một lọ thuốc kì lạ, tôi phát hiện rằng mình không thể nhận ra rõ ràng ai là ai nữa. Ngay tại ban công nhà Thẩm Dục Luân, nhìn ngọn đèn sáng dưới lầu tôi vài lần muốn thả mình xuống lầu dưới ấm áp kia. Hôm nay, nhìn lầu dưới cùng cảnh trong mơ giống nhau như thế, tôi lại muốn rơi nhẹ nhàng như vật thể rơi tự do.

Khi đó, phát hiện mình bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ này, tôi chỉ cảm thấy cuộc đời đầy bi thương, thật tuyệt vọng, thật u ám. Sau này khi lên đại học mới hiểu được hóa ra một năm lớp mười đó tôi đã mắc phải chứng trầm cảm. Rồi lúc học thạc sĩ ở Anh Quốc, thời điểm thân thể đối mặt với nhiều thách thức, bác sĩ mới nói cho tôi biết rằng giai đoạn bệnh đã nặng quá rồi, không còn có cách nào trị khỏi bệnh hoàn toàn nữa.

Cho nên, nếu như bạn xem blog của tôi sẽ thấy một số bệnh án, thấy những năm tháng tôi tích cực đối mặt với trầm cảm, hãy cho tôi một nụ cười khích lệ, cho dù tôi luôn tự biến mình trở nên hỏng bét. ( thương quá T^T )

Lý Hạo Nhiên cũng chậm rãi đứng dậy đến gần tôi, anh hít sâu, vô cùng cẩn thận nâng hai tay lên. Lúc ở nhà tôi, anh ấy cũng đã từng thấy tôi vì cảnh gia đình mà không cầm được mà đi tiểu. Ngày đó tôi ngồi co quắp ở phòng tắm, vết máu loang lổ, toàn thân ướt đẫm, anh ấy hôn trán tôi, nước mắt rơi trên gò má tôi sau đó ôm tôi đi ra khỏi phòng tắm, giúp tôi thay quần áo, mang tôi rời đi.

Lý Hạo Nhiên thật ôn nhu chậm rãi nói "Khải Ni, nhìn Hạo Nhiên ca không nên nhìn phía dưới". Hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa chỉ vào hai mắt của mình, một chút cũng không giống như ra lệnh bởi vì trong mắt hắn chỉ toàn dịu dàng bao dung. Giây phút ấy, tôi hoàn toàn buông thả.

Thẩm Dục Luân không dám lên tiếng, anh ấy rất sợ lại lần nữa kích động đến tôi, nếu mà tôi nhảy điều đó sẽ trừng phạt anh ấy cả đời.

Lý Hạo Nhiên duỗi tay phải, dịu dàng nói: "Còn nhớ trước đây đã nói với Hạo Nhiên ca câu gì không, " Hạo Nhiên ca không cần đi"? Vậy hôm nay, Hạo Nhiên ca có thể nói với em một câu "Thẩm Khải Ni không cần đi" được không ?"

Mỗi một câu nói của anh tôi đều rất cẩn thận mà lắng nghe, vẫn cứ như vậy, tôi thấy tay trái của mình run run rẩy rẩy nâng lên dâng về phía Lý Hạo Nhiên, nước mắt từ hàng mi cứ thế chảy ra, anh cũng không giống như trong phim một tay đem tôi kéo tới, mà chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi thật lâu, đối với tôi nở nụ cười khích lệ. Tôi nhìn ánh mắt của hắn quan sát đôi mắt của tôi rồi hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay của tôi , cười ra nước mắt.

Tôi vừa mới xuống dưới Thẩm Dục Luân ngay tức khắc nhào tới, đem tôi ôm vào ngực, Lý Hạo Nhiên thì từ phía sau ôm tôi và Thẩm Dục Luân. Thẩm Dục Luân cũng không có đẩy Lý Hạo Nhiên ra, Lý Hạo Nhiên cũng không nói gì. Thỉnh thoảng nghe được tiếng người nức nở, tôi không biết nó là của ai, có khi là của chính mình cũng nên.

Ở dưới bầu trời lớn như vậy, làm nền cho chúng tôi trưởng thành chính là bức tranh thật to lớn, chỉ là chung quy chúng tôi không có cách nào làm thành nhà được, bởi vì sự kỳ quái của thói quen cùng luân lý đó chính là sự kìm hãm, cư nhiên có thể phát hiện mình bị đè nén ở giữa mà lớn lên, do sự đau đớn tột cùng. Bạn nhất định hiểu rõ tôi của hiện tại đang viết cho bạn hiểu những ý nghĩ đó.

Trở lại nhà Thẩm Dục Luân, ba người ngồi trên ghế salon, tôi cúi đầu. Kỳ thật cũng không làm sai cái gì, tự kết thúc sinh mạng của mình là điều sáng suốt, đây chính là chuyện cá nhân của tôi nhưng tôi vẫn không có cách nào mà hùng hồn ngẩng đầu nhìn hai người họ, tôi làm sao có thể bày ra cái bộ dáng ấy đây? Nói cho bọn họ biết tôi đây có rất nhiều những ý nghĩ cổ quái ? Thẳng thắn nói ra tuổi thơ vặn vẹo của mình sao? Đem những câu nói của Hầu Kình Vũ lần nữa kể cho bọn họ nghe sao ? Tôi đều không làm được, không phải là tôi không có cách nào để người khác thấy hết toàn bộ mà tôi không có biện pháp đối mặt với người khác tựa như đối với chính mình; bởi vì sự tự ti cho nên tôi mới phải gắng sức mà tồn tại như thế.

Lý Hạo Nhiên vắt chéo chân ôm tay mắt không chớp mà nhìn tôi; tôi không ngẩng đầu cũng biết, anh ấy rất ít khi nghiêm túc như vậy, tôi nghĩ khi đó anh nhất định đang suy nghĩ cùng phân tích hoặc cũng có thể là thất vọng về tôi.

Thẩm Dục Luân chuyển hướng chân, hai tay ôm đầu cuối xuống, anh ấy chắc hẳn là phải hận tôi, hận đến tận xương tủy; anh ấy hẳn là yêu tôi, yêu cho đến tận xương tủy. Trong thế giới của anh ấy đối với tôi mà nói chỉ có hai khả năng này.

Tôi bắt đầu đứng dậy định đi tắm rửa rồi ngủ, mới vừa đứng lên Thẩm Dục Luân liền ra lệnh với tôi "Đứng lại đó cho tôi !"

Tôi nhẹ nhàng thở dài, trong ánh mắt hai người bọn họ vừa sắc bén vừa giận dữ

Lý Hạo Nhiên đứng lên đi đến bên cạnh nắm lấy bả vai tôi nói "Trước hết ngồi một chút đã, được không ?"

Tôi nhẹ nhàng đẩy tay của Lý Hạo Nhiên ra, hướng phía Thẩm Dục Luân mà đi đến, nói với anh "Muốn hỏi cái gì ? Muốn biết cái gì ? Đây không phải đều thấy được hết rồi sao ? Còn chưa đủ rõ ràng sao ? Chẳng lẽ em muốn làm chuyện em nghĩ rằng mình sẽ vui vẻ cũng tính là quá quắt ? Vậy, ngày hôm nay tại tầng thượng không phải là uống say mà là thực sự muốn nhảy xuống đó. Anh nếu đã không hiểu mấy năm nay tôi nhận bao nhiêu đau khổ, anh nếu như không biết hiện tại em gặp phải cái gì thì xin anh đừng tùy tiện phán xét em! " Tôi nói xong xoay người rời đi ngay, tôi không có cách nào lại tiếp tục để cho bọn họ thấy sự mất khống chế của bản thân.

"Em cái đứa không có tiền đồ này, anh khinh thường em !" Thẩm Dục Luân chưa bao giờ nói như thế cả.

Tôi vừa mới bước đi Lý Hạo Nhiên liền đứng dậy đuổi theo tôi, xem ra hắn cũng tức giận, đối với Thẩm Dục Luân lớn tiếng trách mắng "Thẩm Dục Luân ! Giờ là lúc nào rồi, những chuyện này không thể để tối rồi nói sao ?"

"Tối nay ? Trễ chút nữa, tôi sợ không kịp !" Thẩm Dục Luân một cước đá vào bên ghế salon

"Thẩm Khải Ni, hôn nay tôi đây đối với bản thân em không phụ trách nữa !" Thẩm Dục Luân bổ sung

Tôi không quay đầu chỉ là lãnh đạm mà đối đáp "Phụ trách ? Bên cạnh tôi chưa từng có ai đối với tôi chịu trách nhiệm hết, cho nên tôi không có biết được cái gì gọi là phụ trách cả" Sau đó trực tiếp đi thẳng ra cửa.

Lý Hạo Nhiên vẫn đi theo sau tôi, nước mắt cứ ứ đọng rồi lăn xuống, rõ ràng so với bất luận kẻ nào tôi cũng đau tê tâm liệt phế, chịu đựng và nổ lực tồn tại. Thẩm Dục Luân không những không hiểu còn có thể vào lúc này mà trách mắng tôi.

Tôi đi rất nhanh, Lý Hạo Nhiên vẫn bước nhanh theo sau, tôi kìm nén tiếng khóc, tôi rất sợ hãi khi bản thân thất thố trước mặt Lý Hạo Nhiên mà tôi thích.

Đi ra tòa nhà, tôi ướt đẫm không có mục đích gì cứ như vậy mà rời khu nhà Thẩm Dục Luân. Lý Hạo Nhiên chỉ theo sát phía sau không hề lên tiếng. Sau vài vòng, nước mắt cũng không rơi nữa, tôi đột nhiên thấy rằng tất cả cảm giác đều bị mất sạch. Tìm một băng ghế dài ngồi xuống, Lý Hạo Nhiên cũng yên tĩnh ngồi bên cạnh tôi
.
"Hạo Nhiên ca đúng là lo lắng cho em sẽ đem chính mình mà giết đi sao ? Nếu như vậy đi theo em đi" Tôi ngây ngốc nói

"Sau này anh phụ trách kiểu gì đây ?" anh cười cười nói

"Hả ?" Tôi lúc đó không hiểu ý của anh lắm

"Vừa rồi em không phải nói vì không có ai bên cạnh chịu trách nhiệm với em, cho nên không hiểu cái gì là phụ trách sao ? Sau này Hạo Nhiên ca là người đó thì thế nào ?" Nụ cười của anh vẫn rạng ngời cho dù khóe miệng vẫn bị thương.

"Chuyện phụ trách này" Tôi còn chưa nói hết Lý Hạo Nhiên đã nói tiếp

"Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp nhau đã cảm thấy em không vui, em có nhớ không ? Ngày đầu tiên nhập học anh giới thiệu mình, anh nói anh tên là Lý Hạo Nhiên, sau 6 lần giới thiệu, thì em mới cùng cả lớp nhìn anh mà cười. Anh chưa từng thấy em đau khổ như lúc này, anh chỉ muốn yêu thương em, muốn em vui vẻ, muốn chăm sóc em thật tốt " Anh quay sang nhìn mặt hồ

Tôi cũng quay sang nhưng không hề có dũng khí để nhìn anh

"Không muốn nói chuyện này nữa, nhưng kỳ nghỉ lần trước đi tìm em, thấy tình hình nhà em anh càng muốn chăm sóc em hơn. Vậy nên Hạo Nhiên ca cầu xin em, hãy sống thật tốt, nếu không thì. "Anh đột nhiên dừng lại quay mặt đi.

"Không thì sao? " Tôi hỏi tiếp, nghe được lời anh ấy nói, linh hồn của tôi ngay lập tức được cứu rỗi, không thể làm gì khác ngoài việc thành kính quay về phía anh.

"Nếu không thì, Hạo Nhiên ca sẽ thật sư đau lòng, sẽ rất thương tâm" Anh nói rõ từng chữ từng chữ

Trong lòng tôi nổi lên tia rực rỡ, không phải thế thì mặt của tôi sẽ không đỏ ửng lên như vậy.

"Đồng ý với Hạo Nhiên ca, có thể không ? Không cần tự đày đọa bản thân như vậy ?" Lý Hạo Nhiên nắm lấy tay tôi

Tôi giống như đứa trẻ làm chuyện sai cúi đầu không dám nhìn anh, nhẹ nhàng rụt tay về, sau đó cắn môi dùng sức gật đầu.

"Thật hiểu chuyện ! Vậy bây giờ em trở về chỗ của Thẩm Dục Luân chứ ? Hay là đi đến nhà Hạo Nhiên ca? Ba hôm nay không phải muốn Hạo Nhiên ca trở về xoa thuốc sao ?"

Tôi thích Lý Hạo Nhiên bởi vì tính của anh ấy rất thích sạch sẽ , rất thoải mái, rất tự nhiên, đối với một người được tạo thành từ áp lực như tôi vậy mà có thể bị thu hút thật khó tin.

"Thẩm Dục Luân có lẽ vẫn còn đang tức giận, để cho anh ấy an tĩnh một chút đi, đêm nay em có thể đến nhà Hạo Nhiên ca sao ?" Tôi hỏi

"Haha, đương nhiên rồi !" Lý Hạo Nhiên kéo tôi đứng dậy, hướng đến cánh cửa mà đi sau đó đón xe đến nhà Lý Hạo Nhiên.

Vào cửa, ba Lý Hạo Nhiên đang xem TV nhìn thấy chúng tôi thì tháo kính mắt nhiệt tình cùng chúng tôi chào hỏi

"Đã về rồi à ? Mang Khải Ni đi ăn cái gì ngon vậy ?"

"Chào Lý thúc"

"Tự xuống bếp làm, ở chỗ bạn học, hôm nay sao lại về sớm như vậy, không phải hôm nay ba có việc gì sao ?" Lý Hạo Nhiên cùng Lý thúc nói chuyện

Tôi kỳ thật rất ít khi thấy cảnh ở chung của cha con, ngày trước tôi luôn cảm thấy giữa cha với con ở chung chắc là đặc biệt khó khăn, ví như tôi và ba tôi, Thẩm Dục Luân cùng ba anh ấy, đều không như thế này

"Chuyện nhỏ thôi, xong cả rồi. Đi tắm rồi bôi ít thuốc đi, con đừng tưởng rằng ba con có thể bênh vực cái gì, nếu như xảy ra chuyện , ba của con là người đầu tiên bị phạt đấy." Lý thúc cười nói, khác một trời một vực so với suy nghĩ của tôi.

"Yên tâm đi ba, con thật không có làm chuyện gì đâu, ngài còn không hiểu con hả" Lý Hạo Nhiên một bên cởi giày một bên nói với Lý thúc

"Bôi thuốc đi, Khải Ni nếu như đói bụng thì nói với thúc, thúc cho cấp dưới đi làm"

"Cám ơn Lý thúc"

Nhiều người để làm gì, xem ra bình thường ít người cũng ấm áp thôi, nhưng với tôi lại xa xôi như thế, nếu như ba mẹ tôi cũng có thể như vậy dù chỉ một lần cũng thật là tốt.
Tiếp đó Lý Hạo Nhiên dẫn tôi vào phòng của anh ấy

"Giúp Hạo Nhiên ca bôi thuốc trên lưng đi, có thể không ?" Lý Hạo Nhiên cởi quần áo, tôi mới để ý vết máu bầm trên lưng anh ấy.

"Cái gì thế này, bọn họ sao có thể như vậy, cái này cũng quá độc ác rồi !" So với vết thương trên người anh lòng tôi còn đau hơn.

"Lần này là anh sai, chuyện này hãy để cho nó qua đi, haha" Sau đó hắn liền nói thêm "Được rồi, phải gọi cho Dục Luân ca của em đã, không thì cậu ấy sẽ lo lắng chết mất, điện thoại của em đâu? Cậu ta không gọi cho em sao ?"

"Để ở nhà anh ta rồi" Tôi nói, tôi cũng không biết vào lúc này gọi đến cùng Thẩm Dục Luân nói cái gì bây giờ

"Cái này không xong rồi, anh hôm qua không quay về, điện thoại đã sớm hết pin. Anh cứ nghĩ em có đem điện thoại theo chứ." Lý Hạo Nhiên vội vàng tìm điện thoại sạc pin.

Cắm phích vào hắn liền khở động máy sau đó quay khuôn mặt vui vẻ sang dịu dàng nói với tôi

"Được rồi nói chuyện với Dục Luân ca của em, biết không? Khẩu khí hôm nay có nặng một chút nhưng cũng là vì lo cho em thôi" Sau đó anh ấy cúi đầu giúp tôi bấm số

Điện thoại vừa thông liền nghe Thẩm Dục Luân rống giận

"Lý Hạo Nhiên, tôi với cậu thiếu nhau đúng không, cậu làm phải tôi gấp đến chết hả ? Vật nhỏ cùng với cậu sao ? Tôi một người suốt buổi tối tìm hai người khắp nơi, chân của tôi còn sưng đó"

"Đúng vậy, em đây" Tôi chút chút lúng túng

Sau đó thanh âm của hắn lập tức như biến thành một người khác trở nên rất ôn nhu

"Bảo bối, em đừng trách ca! Ngàn vạn lần không nên, đều là lỗi của ca, được không ? Em đừng nóng giận, em mà vậy cả đời của ca đây so với chết còn khó chịu hơn"

"Không có việc gì, em hôm nay ở lại nhà Hạo Nhiên ca"

"Không được ! Anh đi đón em, em ngây ngô thật đấy !" Thanh âm của anh ấy truyền qua vọng lại, đê xi ben quá lớn đi

"Đêm nay sẽ ở lại nhà Hạo Nhiên ca, đã khuya lắm rồi, ngay mai em đến trường gặp anh, anh đừng làm rộn nữa !" Tôi lạnh lùng cùng anh nói rõ

"Vậy các người phải can đoan không làm loạn nha, đưa điện thoại cho Lý Hạo Nhiên đi" Anh ấy lại bắt đầu cố tình gây sự đây.

Tôi chỉ có thể đem điện thoại đưa cho Lý Hạo Nhiên, không phải đêm nay anh thật phải đến đây đón tôi đi, cuối cùng Lý Hạo Nhiên nói

"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy được không ? Được, tổ tông ơi sẽ chăm sóc mà, haha, yên tâm đi. Tôi không nói nữa, ba tôi gọi tôi rồi."

Sau đó Lý Hạo Nhiên cúp điện thoại rồi thở dài nói với tôi

"Cậu ấy so với mẹ anh còn dài dòng hơn nữa đó"

Tôi cũng cười

Ban đêm, lúc ngủ, Lý Hạo Nhiên nắm lấy tay đặt lên bụng anh, từ từ nhắm mắt, nhàn nhạt mà cười
Tôi đang suy nghĩ đến từng từ từng chữ Lý Hạo Nhiên vừa mới tại khu nhà của Thẩm Dục Luân nói với tôi, tôi vẫn mở mắt nhìn gò má của anh, rất sợ mình hiểu nhầm. Tôi cuối cùng cũng hé miệng hỏi Lý Hạo Nhiên một câu kia – vấn đề vẫn muốn hỏi

"Hạo Nhiên ca"

"Ừm ?" Anh quay sang cười với tôi

"Anh, anh, anh thích em sao ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net