Chương 26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lâu cô mới lấy lại tinh thần.

“Không ngờ, thật sự là ngoài dự liệu” Nụ cười của cô hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, làm Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc rất kinh ngạc.

“Quả nhiên, chị em tốt cái gì, đúng là nực cười” Nói xong câu này Diệp Thiên Tuyết đột nhiên nhớ lại kiếp trước, ánh mắt dần dần lạnh xuống.

Ba người đang trò chuyện, đột nhiên có người ngồi bên cạnh Diệp Thiên Tuyết: “Xin chào, đã lâu không gặp”

Tô Vũ ngồi đối diện cô cười: “Chức mừng năm mới”

“Chức mừng năm mới” Diệp Thiên Tuyết cũng rất vui vẻ hỏi, “Làm sao cậu ở chỗ này?”

Tô Vũ chỉ tay hướng bên kia: “Tôi đi cùng bạn, kết quả lại thấy ba người ở đây. Tôi nói, các người là trẻ sinh ba sao? Thế nào luôn một chỗ cùng nhau”

Vương Kỳ Ngọc liếc mắt xem thường: “Chúng tôi quan hệ tốt, cậu ghen tỵ à”

Tô Vũ cười: “Không ghen, chẳng qua thấy tổ hợp một nam hai nữ, nhìn có chút lạ”

Cảm nhận được ý trong lời nói của anh ta, Vương Kỳ Ngọc tức giận, lập tức đuổi anh đi, nhưng Tô Vũ nhanh chân trốn được.

“Có thời gian tới tìm tôi, tôi cá có tin tức cô muốn nghe” Tô Vũ hướng về phía Diệp Thiên Tuyết ngoắc tay, cười hihi thật nhanh rồi rời đi.

Vương Kỳ Ngọc tức giận ngồi xuống, đang muốn nói gì đó, thấy ánh mắt kỳ quái của Ngụy Vũ.’

“Thế nào, cậu cũng muốn nói”

Ngụy Vũ vội khoác tay, chần chờ chốc lát, lôi kéo Vương Kỳ Ngọc qua một bên, nói chuyện gì đó.

Diệp Thiên Tuyết ngồi bên này, đang cầm ly trà sữa nóng, ánh mắt bâng quơ quét qua, rơi vào một chỗ, chợt ngưng lại.

Chương 28
Chớp mắt nhìn xuống dưới lầu, mặc tiếng ôn ào bên trong phòng Diệp Thiên Tuyết gọi điện cho Trần Thiên.

“Tại sao lại đi cùng Liên Trân Trân?” Điện thoại vừa kết nối, cô không chút khách khí hỏi, “Đã quyết định, chờ đi lính rồi, tại sao lại muốn trở về đường cũ.”

Ở đầu bên kia điện thoại Trần Thiên hết sức trầm mặc, đứng yên tại chỗ bắt đầu nhìn xung quanh.

“Không cần tìm, tôi ở trong đó” Diệp Thiên Tuyết nói, “Nếu đã từ chồi, như vậy, về sau cũng không cần để ý tới nữa”

“Đừng” Trần Thiên la hoảng lên, “Chỉ là…..”

Cúp điện thoại.

Lúc Ngụy Vũ và Vương Kỳ Ngọc trở lại, thấy Diệp Thiên Tuyết đang dựa người vào lan can suy nghĩ đến ngẩn người, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút tĩnh mịch.

Nghe được bọn họ đã quay lại, Diệp Thiên Tuyết xoay người lại, cười nhìn họ nói: “Các cậu nói xem, có phải tớ làm như vậy là sai không?”

Đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ, cô cười nói: “Biết rõ là một con sói bướng bỉnh không quen được thuần dưỡng, lại còn đồng tình cho anh ta”.

Vương Kỳ Ngọc đi qua ôm cô: “Sao thế? Nếu thật sự nuôi không quen, cũng đừng quản nó. Sang năm mới rồi, đừng nghĩ đến truyện không vui ” Diệp Thiên Tuyết gật đầu, nhìn hai người họ: “Lén lút sau lưng nói gì đó?”

Vương Kỳ Ngọc từ chối cho ý kiến, mỉm cười nhìn lướt qua Ngụy Vũ, người vừa được nhìn, tự nhiên tai ửng đỏ lên. Thấy vậy Tiểu Tuyết nói: “Tiểu Mập luôn nói là da mặt dày, thế nào hôm nay Tiểu Ngọc có nhìn một cái, liền xấu hổ thành như vậy rồi hả?”

Ngụy Vũ cười ha ha, không trả lời.

Diệp Thiên Tuyết cũng không có hỏi tới, kéo tay Vương Kỳ Ngọc: “Chúng ta đi dạo đi, để Tiểu Mập làm người xách túi cho tụi mình”

Mặc dù chỉ gặp Tô Vũ trong phút chốc, theo lời Tô Vũ nói: “có tin tức cho mình” kiến cho Diệp Thiên Tuyết phải lưu tâm. Đợi đến lúc đi cùng Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ, cô bấm máy gọi cho Phó Hoài Minh. Nói chuyện năm mới một lúc mới hỏi tới tin tức của Tô Vũ. Phó Hoài Mình đối với việc cô hỏi số điện thoại của Ngụy Vũ rất là ngạc nhiên, sau khi nghe cô nói lý do, liền nói ra số điện thoại, cười nói: “Nói đến tin tức, ở đây cũng có một tin, không biết em có cảm thấy hứng thú không”

“Tin gì?”

Phó Hoài Minh bình tĩnh nói: “Gặp được một người tự xưng đã từng là chồng của Liễu Đan Văn”

“A, cái này, biết à” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “Cô ta đă từng ở chung với người khác mà”

Phó Hoài Minh khẽ cười: “Xem ra, có vẻ lại xen vào việc của người khác rồi”. Lát sau, Diệp Thiên Tuyết nhẹ nhàng hỏi: “Thầy giáo à, anh đúng là anh họ của em”

Đối với vấn này, hiển nhiên Phó Hoài Mình chưa có chuẩn bị, bị bất ngờ, một hồi lâu mới kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại hỏi như thế”

“Bởi vì, sau ngày hôn lễ” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “Ba nói, là ông nhìn thấy con trai của dì hai, Thiệp mời đều là em đưa ra ngoài, gặp ai em đều biết cả, so độ tuổi, thân phận, đoán được một chút”

Phó Hoài Minh mỉm cười: “Phải cảm thấy vinh dự vì được nghĩ đến đầu tiên rồi ”, sau lúc nói đùa, anh chợt nghiêm túc trả lời: “Uh, anh đúng là….”

Câu trả lời này khiến Diệp Thiên Tuyết trầm mặc hồi lâu, mãi cho đến khi ở bên kia Phó Hoài Minh lo lắng kêu tên của cô, cô mới lau đi nước mắt vì không kiềm chế được mà rơi xuống, giọng nghẹn ngào nói: “Tốt quá, thật là mừng”

Thấy cô như vậy khiến tâm trạng của Phó Hoài Mình không tự chủ được cũng trở nên nhu thuận: “Anh cũng rất vui có một cô em gái như em. Đừng buồn, có việc gì mình sẽ cùng nhau làm”

Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Tỷ như. Cái chết của dì ba”

Cả người Diệp Thiên Tuyết căng cứng lên: “Anh biết cái gì rồi”

Phó Hoài Minh cười nhẹ: “Không cần phải đề phòng như vậy, anh không có ác ý” biết Diệp Thiên Tuyết cảm thấy không có thoải mái, Phó Hoài Minh nhẹ nhàng nói: “Hai ngày nữa, anh em mình gặp mặt nói chuyện, trong điện thoại nói không tiện”

Diệp Thiên Tuyết trầm mặc hồi lôi, đồng ý.

Theo lời đề nghị của Phó Hoài Minh, khiến trong lòng cô vừa khẩn trương lại mong đợi.

Trở về nhà, ăn xong cơm tối trong tâm trạng nôn nóng không yên. Diệp Thiên Tuyết muốn đứng lên đi lên lầu thì bị Liễu Phỉ Phỉ kéo lại: “Chị, có chuyện muốn hỏi chị”

Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên nhìn cô ta, cô ta khẽ cúi đầu, làm bộ thẹn thùng hỏi: “Chị, nghe nói gần đây chị gặp Tăng Hàm phải không? Thời gian này em không gặp được anh ấy, không biết anh ấy thế nào rồi”

Cô ta ngẩng đầu lên, làm bộ đáng thương với khuôn mặt nhỏ nhắn đầu mong đợi, nhưng đáy mắt lại toát ra vẻ ác độc.

Diệp Hân Thành ngẩng đầu nhìn hai chị em, có chút ngạc nhiên khi nghe Liễu Phỉ Phỉ nói: “Tiểu Tuyết con gặp Tăng Hàm rồi hả, biết rõ….”

Diệp Thiên Tuyết hất tay Liễu Phỉ Phỉ ra: “Chỉ là tình cờ gặp nhau ở sân bay thôi ạ” Cô quay đầu nhìn Diệp Hân Thành: “Ba, với ba mà nói, lời nói của Liễu Phỉ Phỉ, ba không thắc mắc gì sao? Nếu sơm biết tại sao còn hỏi con làm gì?”

“Đối với con mà nói, có phải Liễu Phỉ Phỉ còn quan trọng hơn?” Nhìn Diệp Hân Thành, Diệp Thiên Tuyết len lén khẽ véo đùi mình một cái, khiến mình rớt nước mắt.

Bộ dạng này của cô không chỉ có hù dọa Diệp Hân Thành, cùng hù sợ người khơi lên câu chuyện này là Liễu Phỉ Phỉ, chỉ có Liễu Đan Văn là không có động tĩnh gì.

Thấy hai người cũng không dám nhìn Diệp Thiên Tuyết, đưa khăn giấy cho cô, cười nói: “Tiểu Tuyết lo lắng quá rồi. Ba cũng là quan tâm, dù sao Phỉ Phỉ và Tăng Hàm cũng được công nhận một đôi, nhất thời vô ý, gây ra lời đồn đãi, thì ảnh hưởng không tốt lắm.”

Diệp Thiên Tuyết mặt không đổi sắc nhìn qua Diệp Hân Thành: “Ba cũng nghĩ như vậy sao? Cho rằng con cố ý đi tìm Tăng Hàm, cố ý muốn gây ra ồn ào?”

Diệp Hân Thành nhớ tới chuyện tối qua, lại nghĩ tới đúng sáng sớm hôm nay mình có hơi thiên vị, ánh mắt không tự nhiên nhìn qua nơi khác.

Liễu Đan Văn trong lòng rất hài lòng, đang muốn nói lại bị Diệp Hân Thành ngăn cản: “Tiểu Tuyết, ba xin lỗi, là ba hiểu lầm”Diệp Hân Thành đối sử với Diệp Thiên Tuyết rất nhẹ nhàng: “ba không nên hoài nghi con” Nhìn ông, trong ánh mắt thấy được sự hoài niện: “nên nhớ”

Diệp Thiên Tuyết cũng nhìn thẳng vào mắt ông, nhưng lời muốn nói cũng nuốt xuống.

Ánh mắt mang theo sự bi thương của Diệp Hân Thành, chỉ lát sau lại tĩnh lặng như nước.

“về sau tuyệt đối không như thế nữa” Ông nói với Diệp Thiên Tuyết: “Tuyệt đối tin tưởng”

Liễu Phỉ Phỉ căn môi, nghiến răng, nghiến lợi.

“Chị, Thật xin lỗi, không phải em cố ý ” Cô ta làm vẻ nhút nhát ngẩng đầu, nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Chỉ là…….”

“Phỉ Phỉ chỉ là quan tâm tới bạn trai của mình, nên có chút luống cuống. Tiểu Tuyết đừng chấp mà” Liễu Đan Văn bên cạnh tươi cười nói.

Diệp Thiên Tuyết quay mặt sang, nhìn Liễu Phỉ Phỉ, bình tĩnh khác thường.

Liễu Phỉ Phỉ cơ hồ muốn dùng lúc Diệp Thiên Tuyết nói không tha thứ cho mình, nói vài câu cho Diệp Hân Thành thấy Diệp Thiên Tuyết ích kỉ như thế nào, nhưng không ngờ lại nghe Diệp Thiên Tuyết nói: “Được, con tha thứ, nhưng chỉ có lần này, không có lần sau”

Tần Phượng Miên ngồi trong quán café, nhìn từng người đi qua đường, từng hành động đến cử chỉ của cô cũng toát lên vẻ quyến rũ. Cô nhìn lối đi vào, trong mắt chợt sáng lên,

Đợi đến khi Diệp Thiên Tuyết đi vào, cô mới đứng lên, vẫy vẫy tay, làm cho Diệp Thiên Tuyết chú ý, đi tới.

Đợi Diệp Thiên Tuyết ngồi xuống phía đối diện, cô mới nói: “Nhiệm vụ này, cuối cùng cũng xong rồi”

Ngừng lại một chút, cô nói tiếp: “chỉ là, có một chuyện tôi không muốn làm”

Diệp Thiên Tuyết nhíu mày nhìn cô, liền nghe Tần Phượng Miên nói: “chuyện muốn ly gian mẹ kế và ba cô, chuyện này tôi không làm”

“Tại sao?” Diệp Thiên Tuyết hỏi, lại thuận miệng nói: “Đây không phải là chuyện cô am hiểu nhất sao”

Tần Phượng Miên, liếc mắt nhìn cô: “Đúng vậy, chỉ là không muốn làm” ngừng một lát, cô nói: “Gập được chân tình rồi, cho nên, gác kiếm rửa tay, rút lùi khỏi giang hồ”

Diệp Thiên Tuyết ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn hai gò má hơi ửng đỏ, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.

Tẩn Phượng Miên phong trần lăn lộn giang hồ bao lâu, lại có thể nói “Gặp được chân tình” như thế kia, gặp phải người con trai như thế nào thật kiến người khác tò mò.

Cong môi cười một cái, Diệp Thiên Tuyết nói chúc mừng, sau lại hỏi: “Ai vậy?, có thể làm cho cô nói những lời này, chị sợ không đơn giản”

Tần Phượng Miên lập tức trở nên dịu dàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng: “là sinh viên của trường đại học Bắc Kinh, năm nay tốt nghiệp, Tôi cũng đang nghĩ, có muốn hay không cũng đi thi đại học, cho xứng với hắn.”

Diệp Thiên Tuyết đối với ý tưởng này của cô không nói gì, nhưng lại lo lắng chuyện khác: “Dù sao cũng là sinh viên, chỉ sợ về quan niện sống có bất đồng….”

Tần Phượng Miên lắc đầu: “Không, mặc dù hắn là sinh viên, nhưng không phải là loại ngây thơ quá mức” Ngừng lại, cô nhỏ giọng nói: “Trên thực tế, anh ấy quá thẳng thắng, vì gom góp đóng học phí, anh ấy thậm chí đi làm thêm”

Người thẳng thắn, không kiêng kị cũng được coi là hiếm có rồi. Lại hợp với Tần Phượng Miên, quả nhiên là duyên số.

Chỉ là, trong lòng có chút khó chịu.

Trái với lương tâm nói chúc mừng Tần Phượng Miên, nhìn cô ấy hai má chợt ửng đỏ, Diệp Thiên Tuyết lấy đồ cô mang tới: “Được, đồ nhận rồi, tiền, hai ngày nữa liền tới tay”

“Không cần” Tần Phượng Miên trả lời, “Chỉ làm một nữa, thì cũng thu nửa tiền”

Hai bên tranh luận một phen, Diệp Thiên Tuyết nhận thua, đưa mắt nhìn Tần Phượng Miên đi khỏi, vẫn cảm thấy tin tức hôm nay nghe được vẫn không thể tin được.

Chương 29
i, lại mất sức. Sao vẫn tự lái xe trong khi đi UberMOTO rẻ hơn cả xe ôm? Tặng ngay 1 chuyến đi Uber trị giá 35.000đ khi nhập mã MOTONGAY.

Cài đặt ngay

Đối với Diệp Thiên Tuyết, Phó Hoài Minh chiếm một vị trí rất đặc biệt trong cuộc sống sau khi cô sống lại.

Cô thay đổi bản thân, khi bắt đầu có một giáo viên nghiêm khắc như Phó Hoài Minh, về sau biết anh là anh họ mình, anh cho cô biết nội tình trong cái chết của mẹ. Sự cảm kích trước đây giờ trở nên hết sức phức tạp

Tình cảm đó khó có thể biểu đạt, dù vậy cô vẫn đi gặp mặt Phó Hoài Minh.

Nơi gặp mặt là nhà của Phó Hoài Minh. Trong nhà không có ai, chỉ có một mình Phó Hoài Minh ở đây. Ba của Phó Hoài Minh là Phó Đại Thành, cùng em trai Giao Giao và mẹ kế Lâm Viện ba người một nhà cùng nhau đi du lịch.

Đối với việc như vậy, trong lòng Diệp Thiên Tuyết cảm thấy rất buồn: “Anh, tại sao anh không đi cùng?”

Phó Hoài Mình đưa ly nước trước mặt cô, khẽ cười nói: “anh với bọn họ luôn luôn không thân thiết, cho nên, cũng không muốn làm người khác ghét thêm. Uống nước đi, thời gian còn nhiều, có một số việc chúng ta từ từ nói”.

Diệp Thiên Tuyết im lặng gật đầu, nhìn quanh căn phòng.

Khu biệt thư này năm ở vùng ngoại ô, có ba tầng, nội thất bên trong hết sức xa hoa. Nhìn sang bên, các loại đồ trang trí toả ánh sáng lấp lánh, khiếm Diệp Thiên Tuyết cảm thấy thật chói mắt.

Thấy nét mặt của Diệp Thiên Tuyết, Phó Hoài Mình cười nói: “Đây là sở thích của ba anh, ông chịu khổ từ nhỏ, cho nên sau này lớn lên rất thích rất thích các loại trang sức như thế này”

Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết hơi giật một chút, Phó Hoài Mình thấy thế càng cười lớn hơn

“chuyện của mẹ…….” Diệp Thiên Tuyết bắt đầu rồi lại ngừng lại,cô không biết chuyện này phải nói như thế nào. Phó Hoài Mình thấy cô đang khó sử, lập tức nói: “Chuyện của dì ba, anh có biết một chút. Em chờ một chút” Nói xong anh đứng dậy, đi vào phòng của mình lấy một sấp tài liệu cùng một máy latop: “Đây là một số tài liệu anh thu thập đước với lời nói làm chứng của thầy thuốc”

Ngừng một chút, anh nói: “Bệnh trước đây của dì ba quả thật rất nghiêm trọng, nhưng mà, không đủ khiến cho dì nhanh như vậy phải đi rồi” Anh lấy ra một máy cd, nói nhỏ: “anh nhờ chút quan hệ lấy được đoạn video, có lẽ trên tòa không đủ điều kiện làm bằng chứng, có điều anh biết em cũng không cần căn cứ chính xác như bằng chứng”

Diệp Thiên Tuyết cắn môi, sắc mắt tái nhợt gật đầu: “Vâng”

Phó Hoài Minh đem máy cd bỏ vào trong máy tính, hình ảnh mở ra.

Sắc mặt Diệp Thiên Tuyết càng ngày càng tài nhợt, đôi mắt ngày càng sang. Cô hết sức chăm chú nghe, những thứ kia trong đoạn ghi âm có vẻ có chút mơ hồ, nghe thấy bên trong giọng thấy thuốc nói: “Vốn là có thể sống thêm từ ba đến năm năm nữa, kết quả ba tháng cũng không qua khỏi, lại nhìn bóng người đi tới, đi lui, rốt cuộc đã được như ý muốn tìm được bong dáng của người mình hận thấu xương ”

Nước mắt lập tức rơi xuống.

“anh, những thứ này, anh từ đâu mà có được” Cô nhắm mắt lại, song lại mở ra.

Phó Hoài Minh đem video dừng lại, lấy máy cd ra, sau đó mới nói: “anh đi bệnh viện tìm người, sau tìm được. May mà anh đi sớm, nêu không cũng chưa chắc biết” Anh ân cần nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Nhưng thứ này ở chỗ anh cũng nhiều năm rồi, nhưng mà những thứ này không thể trực tiếp chứng minh cho điều gì, anh không thể đưa thủ đoạn của bọn họ ra ánh sáng được, cho nên….”

Anh buông tay cười khổ: “Anh cái gì cũng không làm được”

Diệp Thiên Tuyết chậm rãi lắc đầu: “Không dĩ nhiên là có thể” Khóe môi cô chợt hiện ra nụ cười kỳ dị: “Nếu pháp luật không có cách nào biểu dương chính nghĩa, vậy thì yên lặng để duy trì chính nghĩa, không cần làm phiền pháp luật”

Phó Hoài Minh hoảng sợ, kéo tay Diệp Thiên Tuyết: “Tiểu Tuyết, em chuẩn bị làm gì vậy? Em không thể làm chuyện điên rồ! thù có thể từ từ báo, đem người mình chuẩn bị đưa vào không hẳn là không cớ lợi”

Diệp Thiên Tuyết quay sang nhìn anh ta.

Cô cười, nhưng khóe mắt lại toát ra sự đau đớn sâu sắc: “Yên tâm đi anh, em sẽ không ngu như vậy. Coi như giết họ thì sao, họ chỉ biết số mình không tốt, vĩnh viên không sám hối. Em muốn cho họ hối hận vì những hành động họ làm”

Phó Hoài Minh nói không ra lời, chỉ có thể nghe cô nói tiếp: “nếu như không hối hận, vậy để cho họ nếm thử, hạt giống mình gieo xuống, sẽ mọc ra dạng trái cây gì”

Nghe lời nói này xong Phó Hoài Minh cực kỳ lo lắng, nhưng mà bây giờ Diệp Thiên Tuyết đảm bảo mình không có làm việc gì ngu ngốc, anh cũng hơi yên tâm. Theo thói quen lại nở nụ cười.

“A, đúng rồi, anh nghĩ có một số việc nên nói cho em biết” Nói đến đây, nụ cười của anh càng tỏa sang lấp lánh, khiến Diệp Thiên Tuyết rất là tò mò.

“Em còn nhớ, em muốn anh tìm cho cô em kế một gia sư không?”

Diệp Thiên Tuyết gật đầu một cái: “Tất nhiên là nhớ, cô ta không tìm tới em tham phiền, chắc hẳn có người rồi”

Phó Hoài Minh gật đầu, nụ cưới cực kỳ rực rỡ: “Đó là tất nhiên, hơn nữa, anh nghĩ, cô ta nhất định rất hài lòng”

Lát sau, Diệp Thiên Tuyết nhìn ánh mắt của anh, lặp lại một lần nữa: “Cực kỳ hài lòng”

Diệp Thiên Tuyết có chút không hiểu, khẽ nghiêng đầu, lộ rõ sự tò mò

Nhìn cô ngây thơ như vậy khiến Phó Hoài Mình thật mềm long, vươn tay sơ đầu cô một cái: “Có một số việc, bé con như em không cần hiểu”

Bất mãn hất tay anh ra, Diệp Thiên Tuyết nhìn chằm chằm.

Nói chuyện chỉ nói một nữa, thật là đáng ghét, nét mặt của cô rõ rang không có hài long. Phó Hoài Minh nhìn thấy như vậy cười haha, cho thấy tâm trạng cực kỳ vui vẻ: “chuyện nam nữ, em đừng hỏi nữa”

Khóe miệng Diệp Thiên Tuyết hơi co rút, tự hiểu được.

Chỉ là chuyện này, cô có chút tò mò: “Liễu Phỉ Phỉ không dễ dàng bị mê hoặc đâu, cô ta làm sao…….”

Phó Hoài Minh thấy cô hỏi, cũng không giấu, thản nhiên nói: “A, ai bảo anh trăn trở tìm được người bạn học kia, quần áo bảnh bảo, biết ăn nói,……công phu không tồi đâu” nhìn cô nháy mắt: “Anh ta lợi dụng khả năng thiên phú của mình kiếm người yêu, với những chuyện này anh ta lấy rất là vinh dự đấy”

Diệp Thiên Tuyết nghe vậy càng thêm co giật khóe miệng, thế nào mà hai ba ngày này hay gặp phải loại đàn ông lợi dụng vẻ đẹp toàn bản thâm mà kiếm tiền.

Chẳng qua là còn chưa có khép miệng lại, vẻ mặt của cô hoàn toàn cứng đơ

“Anh, sinh viên trường đại học A làm chuyện như vậy, lại là sinh viên sắp tốt nghiệp, anh biết, chỉ có một người như vậy thôi?”

Phó Hoài Minh nghe giọng của cô lúc to lúc nhỏ, có vẻ rất kinh ngạc: “Uh, anh biết người này chỉ có một, thực sự chỉ có một người thôi” anh ta nhìn Diệp Thiên Tuyết: “Em cũng biết, chuyện như vậy…..”

Cô cảm thấy sợ, nếu như mình không nhầm, người bạn trai của Tần Phượng Miên, chỉ sợ….

“Người đó, tên gì?”

Phó Hoài Minh có chút ngạc nhiên khi cô hỏi, nhưng vẫn trả lời: “Đồng Bình Thiên, tên nghe rất bá đạo phải không?”

Phó Hoài Minh còn chưa nói hết nhìn thấy em gái mình lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn tin nhắn, sau đó khẩn trương nhìn điện thoại chờ trả lời, Anh không khỏi nổi tính tò mò: “Sao vậy, chẳng lẽ em biết người này”

Diệp Thiên Tuyết lắc đầu: “không, em không biết, nhưng có thể em biết”

Âm báo tin nhắn tới, tâm trạng Diệp Thiên Tuyết có chút kích động, cô mở tin nhắn ra đọc, rồi lẵng lẽ bỏ xuống.

Phó Hoài Minh nhíu mày, hỏi: “Kết quả như thế nào?”

“Chính là anh ta” Diệp Thiên Tuyết nói xong, nhìn đến thất thần

“Chuyện này ảnh hưởng lớn đến em vậy sao?” Phó Hoài Minh có chút không hiểu, Diệp Thiên Tuyết kể lại sự việc cho anh nghe: “Gần đây, ba em có một người tình, tên là Tần Phượng Miên”

Phó Hoài Minh gật đầu: “anh biết, là trợ lý của chú. Thì ra đúng là hai người có quan hệ mờ ám”

“Tần Phượng Miên đã từ chức, bởi vì cô ấy nói đã tìm được tình yêu đích thực” Diệp Thiên Tuyết mặt mày ỉu xì nói tiếp: “Người tình đích thức của cô ấy tên là Đồng Bình Thiên”

Phó Hoài Mình mới đầu nghe còn ko hiểu, sau một phút cơ hồ anh há to miệng như muốn rớt xuống đất.

“Em nói là…..” Diệp Thiên Tuyết nhìn anh gật đầu

“Xin lỗi, nhưng anh muốn hỏi một chút”Anh nhìn Diệp Thiên Tuyết: “người tình của ba em, người tình của em em, hai người kia là người yêu của nhau”

Diệp Thiên Tuyết mệt mỏi gật đầu.

Phó Hoài Minh nhịn không được cười thật to, kích động vỗ vai cô: “Dù sao em cũng không ưa mấy người này, không sao”

Gật đầu một cái, Diệp Thiên Tuyết nghe theo lời khuyên của anh, tạm thời đem sự việc này gác lại: “Anh, tại sao anh lại quan tâm đến chuyện nhà họ Diệp vậy?”

Chuyển đề tài nói chuyện, Phó Hoài Minh lien nghiêm túc trở lại.

“Anh không biết dì có nói cho em biết không? Năm đó, lúc mẹ anh ra khỏi nhà, ông Ngoại rất tức giận, nói là xóa tên mẹ anh khỏi nhà họ cố, sau này cũng đừng nghĩ đến tài sản nhà họ Cố”

Diệp Thiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net