Chương 162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 162:

Cố Minh ngồi ở nhà hàng tây kia cả buổi chiều, thật sự không biết đã tạo nghiệp gì, tuy chuyện này không phải lỗi của ai, nhưng Cố Vũ chịu đả kích quá lớn, cũng rất buồn, sau khi tan làm Chung Hiểu Âu tới nhà hàng tây tìm Cố Minh, cô biết hôm nay Cố Minh tìm Cố Vũ nói chuyện, không khỏi lo lắng, "Cố Vũ vẫn ổn chứ? Cậu ấy không có gì đáng ngại chứ?"

"Có lẽ cần thời gian để tiếp nhận."

"Chị đói chưa? Đi thôi, đi ăn tối nào." Chung Hiểu Âu cầm túi xách của Cố Minh lên.

"Đi đâu ăn?"

"Tổng giám đốc Quan không nói với chị à? Chuyện trong công ty thời gian này chẳng phải đã ổn định rồi sao? Tổng giám đốc Quan nói một là vì khen thưởng mọi người, hai là chào đón mấy vị giám đốc mới tới, cho nên tối nay tổng giám đốc Quan mời mọi người ăn cơm, thứ sáu mà, cô ấy nói mọi người cứ quẩy hết mình."

Cố Minh không muốn đi, nhắc tới mấy vị giám đốc mới tới, Cố Minh có chút đắn đo, nếu là năng lực, bọn họ không có vấn đề gì, thậm chí còn cao hơn rất nhiều so với mức độ các doanh nghiệp khác, nhưng mấy người đó đều được giới thiệu qua quan hệ của Quan Dĩ Đồng, đoán chừng cũng là người trong giới, có lúc phong cách nói năng làm việc cũng có phần to gan, lần trước Cố Minh tới tầng tám tìm giám đốc phòng Kế hoạch nói chuyện, không tìm thấy người, có người nói đang ở phòng trà, cô ấy liền nhìn thấy giám đốc phòng Kế hoạch sờ mông giám đốc phòng Tài nguyên Nhân lực mới tới, Cố Minh thật sự cảm thấy mắt mình bị thương, nhưng người ta tan hội quá nhanh, cô ấy cũng không kịp nói gì, còn có một lần, cũng là giám đốc phòng Kế hoạch mới tới kia, lần này không phải là giám đốc phòng Tài nguyên Nhân lực nữa, mà là liên tục sờ mặt trợ lí phòng Thị trường. Ban đầu, Cố Minh bận, không có rảnh rỗi để quản những chuyện này, nhưng một lần gần đây dần dần ý thức được, tác phong công ty gần đây dần dần thay đổi, lần này công ty thay máu, không chỉ mời được một nhóm người san lấp những vị trí cấp cao đã đi ăn máng khác, mấy cây cổ thụ trong công ty cũng không chịu nổi tác phong hiện tại mà nghỉ hưu sớm, hôm đó Cố Minh hỏi chuyện với giám đốc phòng Tài nguyên Nhân lực mới tới, nói trước đây tuổi bình quân của công ty là 35 hiện tại đã giảm xuống 28, thật là trẻ hóa rất nhiều, chẳng trách những người kia không thích ứng được, may mà ngoài mấy người phụ nữ xinh đẹp mà Quan Dĩ Đồng giới thiệu, Cố Minh còn tìm được hai ba nhân viên quản lí phòng Công trình bên ngoài, những chuyện nặng nhọc vẫn nên để đàn ông làm thì hơn, nếu không phòng nào đó muốn đổi nước cũng không có người đàn ông nào.

"Tôi có thể không đi không?" Cố Minh bị Chung Hiểu Âu kéo đi, trong lòng không tình nguyện nói.

"Không muốn đi à? Vậy chúng ta không đi." Chung Hiểu Âu mãi mãi nghe theo Cố Minh.

Cũng không cần nghĩ, Cố Minh lắc đầu, "Thôi bỏ đi, lát nữa Quan Dĩ Đồng lại gọi điện thoại tới, nói một thôi một hồi." Hơn nữa, dù sao Cố Minh cũng là phó tổng giám đốc, tuy những giám đốc mới tới là người do Quan Dĩ Đồng mời về, nhưng người phỏng vấn là Cố Minh, sau này người giao việc cũng là Cố Minh, lần này Quan Dĩ Đồng xử lý chuyện Lý Toàn xong, liền đá một vị phó tổng khác đi luôn, cho nên, hiện tại cả công ty, ngoài Quan Dĩ Đồng, chỉ có một mình Cố Minh là phó tổng. Quan Dĩ Đồng lại thường xuyên không ở công ty, có lẽ công ty này sẽ biến thành họ Cố, Cố Minh nghĩ như thế, tối nay cô ấy không đi cũng không thể không đi.

"Em không lái xe tới đây à?" Cố Minh hỏi.

"Ít nhiều cũng phải uống rượu, cho nên em không lái xe."

Cố Minh nghĩ lại cũng đúng, một mặt khác, cả chiều cô ấy liên tục nhắn tin cho Tất Tiểu Quân, Tất Tiểu Quân nói yên tâm, không sao, có hắn rồi, nhưng sự thật là cả buổi chiều, Cố Vũ đã uống tới nản lòng, hoàn toàn say khướt, ngồi trên bàn trong quán bar, căn bản không dậy nổi, nhưng vẫn còn cứng miệng, suy cho cùng cậu phải chịu đả kích quá lớn. Sao lại như thế? Giống như sét đánh! Ở Thành Đô, cậu cũng chỉ biết đi tìm anh Tiểu Quân, may mà bất kì lúc nào tìm anh Tiểu Quân, cũng có thể tìm được người. Tất Tiểu Quân hỏi cậu có chuyện gì, giữa trưa đã muốn uống rượu, không tìm được chỗ trút ra, chỉ đành uống rượu, Cố Vũ ngửa đầu cầm cả chai tu, Tất Tiểu Quân vỗ vai cậu, "Sao thế? Người anh em, mới ban trưa, uống gì dữ thế?"

Hai mắt Cố Vũ đỏ ửng, nhìn Tất Tiểu Quân một cái, một tay nắm chặt lấy cốc thủy tinh, mu bàn tay nổi gân xanh, không biết nói từ đâu, không biết nói như thế nào, lại uống rất nhiều rượu, Tất Tiểu Quân ở bên cạnh có chút nhàm chán, người này giữa trưa chạy tới, uống gần một tiếng đồng hồ, hơn nữa chị Cố Vũ lại nhắn tin nhờ vả, Tất Tiểu Quân hỏi Cố Minh đã xảy ra chuyện gì, Cố Minh lại không trả lời hắn, hai chị em nhà này cũng thật là, nhưng không biết tại sao, có lẽ là vì chuyện của Thạch Lỗi, trong lòng Tất Tiết Quân đứng về phía Cố Minh, dù sao tên khốn khiếp kia phụ bạc người ta.

"Mẹ kiếp, rốt cuộc là làm sao? Thất tình à? Thằng nhóc này?" Quả thật Tất Tiểu Quân không chịu được cảnh ngồi im nốc rượu như thế, mắng.

Nói tới thất tình, Cố Vũ cảm thấy chuyện này không đơn giản chỉ là thất tình, hiểu không? Cậu có cảm giác như bị lừa dối, chị cậu và Chung Hiểu Âu ngày ngày ở trước mắt cậu, cậu cũng không nhìn ra, "Đôi mắt này của em mọc ra làm gì chứ? Con mẹ nó rốt cuộc mọc ra làm gì chứ?" Cố Vũ uống rượu, nổi điên, điên tới mức chọc vào mắt mình.

"Mẹ kiếp, điên rồi à?" Tất Tiểu Quân vội đè tay cậu xuống.

"Anh, em mù rồi, con mẹ nó con mắt em mọc ra..." Cố Vũ nói mãi nói mãi, lại không nói nổi, cũng chỉ biết uống rượu.

Đây là chịu kích thích quá lớn.

"Anh, anh biết đồng tính luyến ái không?" Cố Vũ đột nhiên thốt lên một câu.

Bàn tay xoay cốc của Tất Tiểu Quân khựng lại, ngón tay ngưng trệ, nhíu mày, sao gần đây lại hay có người nói tới chuyện này với hắn thế? Thời gian trước, Mộc Dao còn nói hiện tại thích phụ nữ! Phụ nữ! Thật ra cũng không phải không thể, Tất Tiểu Quân lắc đầu, chơi đùa mà, hai người đều thích chơi đùa. Mộc Dao chơi lớn như thế, hắn cũng có thể tiếp nhận, còn đối với hắn, hắn không có hứng thú với đàn ông, trước đây cũng có người bạn chơi trò này, nhưng hắn thích phụ nữ hơn, tại sao Cố Vũ lại nhắc tới chuyện này? Không phải tên nhóc này thích đàn ông chứ? Nhìn dáng vẻ đau khổ, muốn nói lại thôi của Cố Vũ, đầu óc Tất Tiểu Quân ù ù hai tiếng, cho nên ngay cả Cố Minh cũng thấy không tiện mở miệng nói chuyện này sao?

Tất Tiểu Quân dịu dàng nhìn Cố Vũ một cái, không biết trong ánh mắt đó có ý gì, hiện tại Cố Vũ say rượu mông lung, không nhìn rõ điều gì, lúc cậu tỉnh táo, cũng không nhất định sẽ hiểu, huống hồ là hiện tại.

"Tiểu Vũ này, anh... anh cũng không biết nên nói gì mới phải." Tất Tiểu Quân vỗ vai Cố Vũ, "Cậu rất khổ nào vì chuyện này đúng không?"

"Đâu chỉ là khổ não, mà chính là căm ghét." Cố Vũ cũng biết cơn giận trong lòng thật ra rất kì quái, nhưng tại sao cứ nhất định phải là Chung Hiểu Âu và chị cậu? Cô gái mình thích thích phụ nữ thì thôi, ngay cả người chị yêu đương mười năm với đàn ông, đã sắp kết hôn, sao lại nói thích phụ nữ liền thích phụ nữ?

"Không phải, cậu như thế là không đúng." Tất Tiểu Quân chân thành khuyên nhủ, "Tuy anh không hiểu lắm, nhưng đồng tính là thứ không do bản thân quyết định, không do bản thân điều khiển, mà chuyện này cũng không phải thứ gì xấu, cậu... cậu đừng buồn bã đau lòng như thế." Tất Tiểu Quân tìm trong vốn từ ít ỏi cũng không tìm được lời an ủi thích hợp hơn.

"Em có thể không..." Cố Vũ cũng không biết là bị những lời an ủi của Tất Tiểu Quân làm tim gan chua xót, hay là sau khi rượu vào tim gan chua chát, nói mãi nói mãi rồi không khống chế được mà thút thít, đả kích này quá lớn, quả thật cậu cần từ từ tiếp nhận.

Tất Tiểu Quân thấy khóe mắt Cố Vũ ươn ướt, càng xác định suy đoán của bản thân, thì ra Cố Vũ là gay, một tay Tất Tiểu Quân che miệng, một tay đặt lên vai Cố Vũ, thỉnh thoảng vỗ vai cậu, có khi sống trong cộng đồng thiểu số, sẽ có cảm giác bất an và lo lắng vì sao bản thân không giống người khác.

"Ôi!" Dù sao Cố Vũ cũng là một người đàn ông, không thể khóc oa oa, chỉ là trong lòng nghẹn ứ, được Tất Tiểu Quân an ủi như thế, cảm xúc đè nén trong lòng cũng được giải tỏa đôi chút, cậu khẽ ho đôi tiếng, rồi dần dần ổn định lại, chỉ là cơn say quá nồng, từ mắt tới cổ đều đỏ ửng, Cố Vũ lau mặt, lúc này mới điều chỉnh cảm xúc, "Thôi bỏ đi, bỏ đi, chỉ là em không nghĩ ra, chị em cũng..."

"Chị cậu?" Tất Tiểu Quân có chút nghi hoặc.

"Anh biết Chung Hiểu Âu không? Anh?"

"Ai?"

"Là thư kí của chị em."

Tất Tiểu Quân không có ấn tượng, lắc đầu.

"Chị em và chị ấy ở cùng nhau, là đồng nghiệp, em vừa tới Thành Đô, đã thích chị ấy, theo đuổi mấy tháng, hôm đó còn ngu ngốc tới nỗi tỏ tình với chị ấy ở văn phòng."

Tất Tiểu Quân nghe tới hồ đồ, "Cô ấy là nữ à?"

"Đương nhiên, là một cô gái rất đáng yêu rất xinh đẹp."

Tất Tiểu Quân nhíu chặt mày, "Ý gì đây? Chuyện gì thế? Cậu vẫn thích phụ nữ à?"

"Đương nhiên là em thích phụ nữ rồi."

"Thế cậu nhắc tới đồng tính làm gì?" Tất Tiểu Quân muốn đập chai rượu lên đầu Cố Vũ, nói lâu như thế cũng không biết đang nói cái gì.

"Em..." Cố Vũ nghẹn lời, vô cùng chán nản nói, "Chị em thích phụ nữ."

"Cái gì?" Tất Tiểu Quân muốn đánh Cố Vũ, tên nhóc này chịu kích thích gì mà lại ở đây nói lời say rượu.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net