Chương 163

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 163:

Quả thật Cố Vũ cảm thấy rất khó chịu, chuyện như thế không biết phải kể với ai, cậu lảm nhảm nói tình hình đại khái một lượt cho Tất Tiểu Quân, Tất Tiểu Quân nghe xong cười cười, thằng ngốc này nhất định là uống say rồi, nói lung tung cái gì thế không biết, chị gái cậu suýt chút nữa còn thành chị dâu hắn cơ mà? Tất Tiểu Quân không để ý Cố Vũ, thấy cậu uống nhiều, cũng không tranh luận với cậu, chỉ bất lực lắc đầu.

Cố Minh và Chung Hiểu Âu tới tham dự bữa tiệc tối, vì tan làm là đi luôn, mọi người vẫn đang ăn mặc nghiêm túc, trên đường, Chung Hiểu Âu và Cố Minh nắm lấy tay nhau, khi tới phòng ăn, Chung Hiểu Âu ngoan ngoãn buông tay ra, tuy trong công ty đã có một số người biết quan hệ của cô và Cố Minh, nhưng phần đông mọi người vẫn chưa biết, huống hồ là những giám đốc mới tới một hai tháng, Cố Minh ngẩn ra, Chung Hiểu Âu mở cửa, phần đông mọi người đã tới, Cố Minh nhìn thấy Mộc Dao bên cạnh Quan Dĩ Đồng, không phải chứ, ngay cả tiệc công ty, cũng phải dẫn theo người này đi cùng sao?

Mộc Dao cũng nhìn thấy Cố Minh, vắt chân vẫy tay với cô ấy, mọi người thấy Cố Minh tới, lũ lượt quay mặt nhìn sang, Cố Minh mỉm cười chào hỏi, rồi đi tới cạnh Mộc Dao.

"Cậu tới đây làm gì?" Cố Minh biết rõ còn cố hỏi.

"Ăn cơm." Mộc Dao kéo tay Cố Minh, bảo cô ấy ngồi cạnh mình.

Cố Minh nhìn Quan Dĩ Đồng đang cười đùa hàn huyên với mọi người, người này đúng là bát diện linh lung, chỉ thấy Quan Dĩ Đồng cười rất vui vẻ với mấy giám đốc mới.

"Cậu tới đây với thân phận người nhà bà chủ à?" Cố Minh nhướng mày nhìn Mộc Dao.

Mộc Dao nhún vai, giả vờ rất bình tĩnh, "Không có gì, chỉ ăn bữa cơm thôi mà, nghĩ nhiều vậy."

Cố Minh cũng không hỏi nhiều, cô ấy có tâm sự, còn về Cố Vũ, thấy Tất Tiểu Quân rất lâu không trả lời tin nhắn, miết lấy điện thoại ngồi xuống bên Mộc Dao, vốn dĩ Cố Minh cho rằng không quá khó để nói chuyện này với Cố Vũ, nhưng dường như sự thật lại không phải như thế, cô ấy có chút mệt, dựa vào vai Mộc Dao, thấy Chung Hiểu Âu ở bên kia bận tới bận lui, lúc thì bị Quan Dĩ Đồng gọi, lúc thì bị Trì Úy gọi, dường như Chung Hiểu Âu còn đang nói gì với mấy vị giám đốc mới, nói gì chứ? Nhìn dáng vẻ cúi thấp đầu của Chung Hiểu Âu, không phải ngay cả Chung Hiểu Âu mà giám đốc Cận cũng không tha chứ? Cố Minh nhìn một lúc, lại phát hiện bản thân quá mẫn cảm, lúc này mới thả lỏng một chút.

"Sao thế? Còn chưa ăn cơ mà, mệt rồi à?" Mộc Dao miết lấy tay Cố Minh.

Cố Minh lắc đầu, cúi đầu vuốt ve ngón tay mình, "Hôm nay tôi nói chuyện của tôi với Chung Hiểu Âu cho Cố Vũ."

"Ừm? Hôm nay?"

"Ừm, trưa nay. Mà hình như khó hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi." Cố Minh liếm môi, thật ra chiều nay cô ấy có chút mất hồn.

"Thuận lợi không?"

"Không thuận lợi lắm, nhưng... cũng ổn."

Mộc Dao gật đầu, bóp vai Cố Minh, "Hình như tôi may mắn hơn cậu một chút."

Cố Minh nhướng mày.

"Tôi nói chuyện của Quan Dĩ Đồng cho bố mẹ." Một tay Mộc Dao đặt trên đùi, nhưng không biết ánh mắt nhìn về nơi nào.

"Quan Dĩ Đồng?" Nhất thời Cố Minh không phản ứng kịp, cơ thể lùi về phía sau, "Không phải chứ, cậu nói cho bố mẹ cậu là cậu thích người phụ nữ Quan Dĩ Đồng kia à? Cậu và Quan Dĩ Đồng đã xác định chưa?" Cố Minh cảm thấy không thể tin nổi.

Mộc Dao mím môi, cô và Quan Dĩ Đồng, đã tính là xác định chưa? Có lẽ rồi.

Sau khi từ Thượng Hải về, cô bận giúp Quan Dĩ Đồng xử lí công việc, cũng chính là chuyện của Lý Toàn, Quan Dĩ Đồng còn tinh tế hơn, tìm người tới công ty tạm thời chống đỡ, cũng chính là người đang uống sâm-panh, đi khắp nơi quàng vai bá cổ với mọi người ở bên kia, không bao lâu, Quan Dĩ Đồng nói có lẽ tạm thời công ty sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, "Thời gian này chúng tôi... cậu cũng biết mà, ăn cơm không đúng giờ, sợ dạ dày em ấy không chịu được, cũng không tiện gọi Hứa Nặc tới nhà nấu nướng mỗi ngày, chỉ đành dẫn em ấy về nhà bố mẹ tôi ăn uống, lâu dần, mẹ tôi nghi ngờ, cậu biết không?" Mộc Dao dựa vào ghế, nói chuyện với Cố Minh, "Lần trước Quan Dĩ Đồng bị bệnh, chẳng phải bố mẹ tôi đã gặp rồi đúng không? Còn sống chung nửa tháng, mẹ tôi còn nấu cơm cho người kia nửa tháng, cho nên rất có ấn tượng với em ấy, giữa chừng chẳng phải lại cắt đứng quan hệ sao? Đột nhiên lại dẫn về nhà ăn uống, cậu nghĩ xem, tôi chưa từng dẫn ai về nhà ăn cơm, cho dù trước kia Tất Tiểu Quân thường xuyên mặt dày đòi về nhà với tôi, cũng chỉ có mình anh ấy, nhiều năm thế rồi, cho nên tôi dẫn Quan Dĩ Đồng về nhà ăn cơm, nhiều lần rồi, mẹ tôi không nhịn được nên hỏi, đương nhiên bà ấy cũng không nghĩ tới phương diện kia." Mộc Dao nói một hơi rất nhiều chuyện, mỗi lần cô gặp Cố Minh, đều thấy có rất nhiều chuyện muốn nói, "Sau đó lần trước ở Trùng Khánh, Quan Dĩ Đồng nói một câu, tôi không biết em hay đùa hay thật, chỉ là tôi không dám coi là thật."

"Cô ta nói gì?"

"Em ấy nói về Thành Đô thì giới thiệu em ấy cho người nhà tôi. Thần kinh mà, đúng không, tôi cũng không dám, sợ là bị em ấy chơi xỏ."

"Không phải cậu vẫn giới thiệu sao?"

"Em ấy tự nói."

"Hả?"

"Em ấy có bệnh." Tuy Mộc Dao mắng như thế, nhưng ánh mắt nhìn Quan Dĩ Đồng vô cùng dịu dàng, "Tuy lần này em ấy nói lại với tôi một hai lần, cậu biết mà, lời của em ấy, có lúc không biết nên tin mấy phần, hôm đó, chúng tôi ăn cơm ở nhà, uống rượu ngâm của bố tôi, bốn người, Quan Dĩ Đồng uống rất ít, ăn cơm, uống rượu, đột nhiên nói một câu, 'Cô chú, chén này cháu kính hai người.' Tôi còn tưởng em ấy bị chập mạch, vẫn chưa phản ứng kịp, em ấy lại nói, 'Rất cảm ơn cô chú đã sinh ra cô gái như Mộc Dao, cháu thích chị ấy, có thể làm bạn gái chị ấy không ạ.'"

"... Quan Dĩ Đồng nói thế à?" Cố Minh cũng không cách nào tin được.

"Rất kì quái, đúng không? Cậu biết khi đó tôi nghe xong có cảm giác gì không? Con mẹ nó, trọng điểm tôi quan tâm không phải là em ấy hỏi bố mẹ tôi xem em ấy có thể làm bạn gái của tôi không, mà là em ấy nói em ấy thích tôi. Ôi, người phụ nữ này, thật là, não úng nước mà." Mộc Dao vừa nói vừa lắc đầu, nói xong giữ lấy vai Cố Minh, "Cậu nói có phải em ấy có bệnh không?" Nhưng biểu cảm trên mặt đã bán đứng Mộc Dao, vẻ đắc ý trên mặt, cũng thật đủ rồi.

"Thật đấy, em ấy nói em ấy thích tôi, đây đúng là lời nói đùa, ban đầu ai bảo tôi cút đi, nói không cần tôi quản chứ."

"Người ta không bảo cậu cút, được chưa?" Cố Minh xoa trán.

"Sao lại không?" Mộc Dao vẫn nhớ mối thù khi đó.

"Thế bố mẹ cậu có đuổi cô ta ra khỏi nhà không?"

Mộc Dao trợn trắng mắt với Cố Minh, bố mẹ Mộc Dao không phải người như thế, rất thoải mái bao dung, cho nên nhiều năm như vậy, con đường tình cảm của Mộc Dao đổi đi đổi lại, đi rồi lại dừng, hơn ba mươi vẫn chưa kết hôn, không sinh con, bọn họ cũng không có ý kiến, vì nhìn cô có bạn trai sống rất tốt, không có bạn trai cũng vẫn sống tốt, chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở cô. Nhưng trong lòng Mộc Dao không nắm chắc, người của niên đại 50, 60, những người từng trải qua một giai đoạn khó khăn, rốt cuộc có thể tiếp nhận chuyện con gái mình thích phụ nữ hay không, trong lòng Mộc Dao cũng sợ hãi, ai biết Quan Dĩ Đồng lại ngả bài như thế, hai vị phụ huynh, đương nhiên là ngây ra, một lúc lâu không lên tiếng, ngược lại bố Mộc Dao, "Vấn đề này, cháu nên hỏi con gái cô chú, không phải hỏi cô chú."

Bố mẹ Mộc Dao nhìn nhau, Mộc Dao không biết trong ánh mắt ấy có ý gì, cô không nhìn ra, chỉ là bị quả bom đột nhiên rút chốt kia dọa sợ, nhất thời bị bố mẹ ném trả vấn đề kia cũng ngẩn ra, im lặng một lúc lâu.

"Sau đó cậu biết xảy ra chuyện gì không? Mộc Dao hưng phấn hỏi Cố Minh.

Cố Minh đang nghe tới phần quan trọng, "Sao thế? Khi đó cậu nói gì rồi à?"

"Tôi vừa định nói, thì có người tới bấm chuông, mẹ kiếp, khi đó, hồn tôi suýt chút bay mất, cậu biết không? Lời nói đã tới đầu lưỡi, tôi lập tức sắp nói ra, dùng dũng khí ấy, nói tôi muốn ở bên Quan Dĩ Đồng, sống tới răng long đầu bạc, đột nhiên có người tới bấm chuông, cho nên dũng khí đã trào lên ấy, đột nhiên tiêu tan hoàn toàn, tôi chỉ đành dừng lại, đi mở cửa, cậu đoán xem là ai?"

Cố Minh lắc đầu.

"Tên khốn khiếp Tất Tiểu Quân, xách theo hoa quả tới nhà tôi, cậu nói xem anh ta có biết chọn thời điểm không, tên tiện nhân đó."

"Cậu cũng thật là, diễn phim gì thế? Tại sao Tất Tiểu Quân lại tới giờ đó?"

"Tôi cũng không biết, sau đó mẹ tôi mới nói, có lúc Tất Tiểu Quân ăn cơm tối xong, sẽ tới thăm bọn họ, đánh cờ với bố tôi, nói chuyện cùng mẹ tôi các kiểu."

"Tất Tiểu Quân thật sự rất tốt với cậu."

"Tôi biết, nhưng anh ta cũng không nên chọn lúc đó mà tới, cậu biết lúc đó lúng túng thế nào không? Người trong nhà bị quả bom Quan Dĩ Đồng ném ra làm đờ đẫn, còn Tất Tiểu Quân đứng bên ngoài, là bạn trai cũ của tôi, rất nhiệt tình, sau đó anh ta còn rất mau mồm, vừa vào cửa liền gọi ầm ĩ, 'Bố mẹ, con tới rồi.' Lúc đó tôi rất muốn đâm anh ta, tôi liền nhỏ tiếng nói, 'anh gọi lung tung gì thế, ai là bố mẹ anh?' Mộc Dao thở dài, "Cậu nói đúng không? Khi tôi và Tất Tiểu Quân chia tay, anh ta cũng không dính người như thế, hiện tại tôi yêu đương với phụ nữ, anh ta lại ngày ngày tới kiếm chuyện."

"Chà." Cố Minh cũng thở dài theo, "Sau đó thế nào? Tình hình khi đó, lúng túng quá, Tất Tiểu Quân và Quan Dĩ Đồng có quen nhau không? Anh ta biết Quan Dĩ Đồng chính là người phụ nữ cậu thích không?"

"Có lẽ anh ta đoán được."

"Sau đó thì sao?" Đột nhiên có một âm thanh khác thường truyền tới.

Lúc này, Cố Minh và Mộc Dao mới phát hiện bên cạnh nhiều thêm một bóng người.

"Phó tổng Cố, có thể đẩy đĩa hạt dưa bên cạnh sang đây không?" Giám đốc Cận phòng Kế hoạch đã nghe tới nhập tâm.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net