Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3h20 buổi sáng ngày hôm sau

Máy tính của Vic có rất nhiều tài liệu về công việc của anh ở NASA nhưng có một file dữ liệu 10GB nằm ở một ổ cứng được tách ra tôi tạm gọi đó là ổ I. Trong đó cũng có 1 bệnh án y như bệnh án của nhân vật V.B kia. Bên cạnh đó có cả quá trình điều trị phục hồi vận động não, các phiến đồ chụp não, tủy sống, quá trình điều trị suy thận và một số bệnh liên quan…Đặc biệt còn có các thước phim nhựa được quay về quá trình cậu thanh niên V.B điều trị tâm lý phục hồi sau quá trình lành bệnh. Cậu thanh niên đó đôi mắt vô thần, khuôn mặt gầy nhợt nhạt rất ít nói, hầu như chỉ lăc gật và mỉm cười dưới những câu hỏi của chuyên gia sức khỏe.

Đến năm 2003 hình như V.B đã đi lại được và giao tiếp nhiều hơn…nhưng đến tháng 11/2003 hầu như không còn ghi chép gì nữa về người này. Không còn một bức ảnh cũng không còn hồ sơ bệnh án. Cậu ta đã được xuất viện? Nếu xuất viện cũng phải có giấy xuất viện hoặc giấy tờ gì đó liên quan chứ.

Lên Google tôi tra tên bệnh viện. Bệnh viện Pratrick/Holed/Texas/USA ~ như trong tư liệu ghi địa chỉ…không có giữ liệu nào được tìm thấy. Hay đây là một bệnh viện điều dưỡng tư nhân nhà ngài thuyền trưởng chắc chắn có đủ điều kiện cho con điều trị. Tôi tiếp tục dò tìm các bệnh viện điều dưỡng tại Texas và Cali(gia đình anh ấy ở Cali) không có tên bất cứ bệnh viện tư nhân, bệnh viện công nào tương tự.

Tôi tiếp tục mở vào một file tên là DỰ ÁN PHÁT TRIỂN NHÂN LỰC TIÊN PHONG.

1980 - HDP/ Tuyệt mật.

Trong đó chỉ có một đoạn video clip có tên Human develop secret dài 15 phút và thuyết minh bằng tiếng Đức trong khi đó tôi không hiểu tiếng Đức. Đoạn phim quay cảnh các nhà khoa học trong phòng thí nghiệm cấy ghép hay nghiên cứu gen hay cái gì đó, sau đó là quá trình thụ tinh trong ống nghiệm/cấy ghép các hợp tử thành công sau khi sàng lọc vào nhưng người phụ nữ/quá trình mang thai và lớn lên của đứa trẻ/ sinh con/những đứa trẻ học cách phản xạ vận động, giao tiếp và xúc cảm. Đoạn phim dừng ở phút 5p15' khi quay về 1 đứa bé có thể là bị dị tật kém khỏe mạnh hơn những đứa còn lại.

Xem xong thước phim này tôi vô cùng bức bối khó chịu. Tại sao lại có đoạn phim này, nó có ý nghĩa gì, tại sao lại cất dấu xâu xa vậy, dự án này là gì có ý nghĩa gì liên quan gì tới Vic.

Sau hơn một tiếng tiếp tục lục tìm dấu vết nhưng hình như không còn gì liên quan đến sự biến đổi của Vic tôi khẳng định có 2 khả năng.

1. Vic có thể trước đây có khủng hoảng tâm lý do tác động gì đó sau nhiều tuần liền anh ấy ở trong cabin giờ bùng phát bệnh, đa nhân cách hoặc tâm thần phần liệt. Và Vic của năm 2000 lúc đó có khả năng cũng suy sụp, những chỉ số sức khỏe tốt có thể là gần đây và bệnh án không được công bố.

2. Có thể tồn tại song song 2 Victor vậy Victor còn lại ở đâu? Tại sao lại có 2 Victor trên tàu và cha họ có biết không?Ngài thuyền trưởng góp vai trò gì và tại sao Victor bị bệnh kia lại chú ý đến Nas?

Có trăm vàn câu hỏi nhảy ra trong đầu tôi, mệt mỏi tôi thiếp đi lúc nào không biết.

Ngày…tháng…năm

Sau đêm qua soi vào gương nhìn tôi thật xuống sắc, tôi không dám chắc đó có phải là người phụ nữ 25 tuổi hay không nữa.

Công việc nghiên cứu của chúng tôi phải tiến hành như bình thường.
Tôi dự định sẽ đi thăm Victor vào trưa nay trước 11 giờ. Khi tối đứng ở ngoài gian buồng quan sát, thấy anh ấy đang nằm trên giường quay mặt vào tường không nhúc nhích. Vì căn phòng của anh ấy 3 mặt là kính nhưng đều là kính nhìn một chiều nên người bên trong không thể biết có người bên ngoài lại còn được cách âm hoàn toàn. Quan sát 10p, Vic không có dấu hiệu chuyển mình lòng tôi hơi bất an bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên đó là mẹ tôi. Bà nói rằng tôi không cần lo lắng tình hình sức khỏe và tinh thần của Vic đã dần được kiểm soát cậu ấy nằm như thế từ đêm qua. Bà đã vào thăm Vic cùng với thuyền trưởng sáng sớm nay, cậu ấy vẫn chỉ ngủ hoặc mở mắt nằm im không có dấu hiệu gì liên quan đến tử vong.

Tôi hỏi xem bệnh án và phiến đồ chụp não của anh ấy thì bà từ chối vì lệnh của Thuyền trưởng cũng là cha của anh ấy chỉ có thuyền trưởng, mẹ tôi và thuyền phó Johs mới được biết rõ tình hình để tránh hoang mang trong toàn đoàn. Tôi năm nỉ bà, thề là không lộ ra ngoài và rằng tôi rất yêu anh ấy nên muốn quan tâm nhưng bà nhất mực kiên định là không được. Tôi xin phép quan sát anh ấy thêm 10 phút nữa bà gật đầu và để tôi 1 mình, tôi di chuyển đến gần vách ngăn kính bỗng thấy Vic quay người mà mở mắt nhìn tôi.

Đôi mắt ấy không còn hoang dại và điên cuồng như những ngày trước, nó u uất và ẩn chưa đầy sự nguy hiểm. Bỗng Vic đứng lên và di chuyển về hướng tôi, tôi chột dạ lo sợ lùi về phía sau 2 bước, nhưng nghĩ tấm kính kia rất an toàn với sức của Vic không thể đập vỡ tôi đứng bất động để xen anh ấy định làm gì. Vic đứng sát lại tấm kính, anh ấy đứng ngay vị trí đối diện tôi trán dựa vào kính tay phải cũng dơ lên đặt vào mặt tường kính, tôi có thể nhìn rõ được những hạt nước li ti do hơi thở của anh ấy phả lên mặt kính.

Trái tim tôi bỗng lay động khi nhìn thấy đôi mắt u tối và biểu hiện kỳ lạ đó, cảm giác như anh ấy thấy tôi ở bên ngoài. Tôi tiến lại gần tường kính kiễng chân để trán tôi dựa vào gần như với trán anh ấy, tay cũng cùng với vị trí tay của Vic. Nhắm mắt cảm nhận, tim tôi đập mạnh có cảm giác như những ngày trước kia trở về. Mở mắt tôi sửng sốt, Vic không còn ở vị trí ban đầu như tôi mà tay phải anh ấy bắt đầu vuốt ve trên mặt kính như đang vuốt ve khuôn mặt tôi. Đôi mắt bắt đầu lay động một tia cuồng dại bắt đầu hé nở trên môi động tác càng lúc càng say mê mãnh liệt. Thần kinh tôi cứng đờ rồi sau đó hoảng hốt lùi lại rất xa, anh ấy bắt đầu cười ha hả(tôi cảm giác là cười rất đáng sợ vì không nghe thấy tiếng) và nện tay thùm thụp vào mặt kính, mẹ tôi thấy động liền xông vào và lôi tôi ra ngoài. Sau khi ra khỏi đó tôi thấy vài người tiến vào phòng cách ly có thể là tiêm thuốc khống chế Victor.

Trạng thái của tôi lúc này là thất kinh, tay chân run rẩy, dáng đi xiêu vẹo trên hành lang trở về cabin, tôi không thấy đói mà chỉ cảm thấy chua xót cho Vic mà thôi. Bỗng vai trái của tôi đau nhức tôi ngã xuống hành lang, hóa ra tôi đâm sầm vào ngài thuyền trưởng. Sau một lúc định thần ngài ấy đã kéo tôi dậy những nếp nhăn và bộ râu bạc làm ông có cảm giác như 1 nhà bác học nhưng với đôi mắt sắc như diều hâu của một vị tướng tôi chắc chắn rằng ông không chỉ đơn thuần là một nhà du hành vụ trụ.

Tôi mở miệng xuýt xoa xin lỗi, sau đó cũng cả gan xin phép xem bệnh án của Vic nhưng ngài Bucket nét mặt nghiêm nghị thẳng thắn từ chối với lý do không muốn cô gái trẻ như tôi lo lắng. Thất vọng tràn trề tôi về cabin riêng, ngã xuống nệm tôi nhắm mắt định thần nghĩ về đêm qua những tài liệu thước phim, biểu hiện quái gở của Vic và sự dấu diếm của những người liên quan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net