Ngoại truyện ( Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng. Yuko tỉnh giấc bởi tiếng lục đục phát ra trong căn phòng ngủ của chính mình. Mở hờ mắt nhìn qua bên cạnh với Haruko vẫn đang cuộn tròn trong chiếc chăn ngủ say và một khoảng trống bên cạnh nó. Haruna trong lúc đó xuất hiện trước tấm gương của bàn trang điểm xem đi xem lại bộ quần áo của mình cùng những phụ kiện đi cùng. Cô ấy cẩn thận với việc chỉnh lại chiếc huy hiệu ở ngực áo sao cho nó thật ngay ngắn và dường như việc này đã bắt đầu được khá lâu rồi.

_ Cậu sẽ đi ngay bây giờ à? - Yuko dụi mắt ngáy ngủ đặt lưng mình tựa vào thành giường và nhìn vào chiếc đồng hồ báo thức của họ.

_ Mình muốn đến sớm để xem lại một số việc.

_ Mình tưởng rằng thanh tra Kubo sẽ cho cậu thêm một chút thời gian bởi vì việc xem lại tất cả công việc của 4 năm qua trong thời gian ngắn là chuyện không thể nào. - Yuko rời khỏi chiếc giường thật khẽ để không đánh động con bé nằm bên cạnh. Tiến đến người cô yêu và ôm chầm lấy cô ấy từ phía sau. Vùi gương mặt vào tấm lưng.

_ Không hề! Dĩ nhiên là mình có cả khối thời gian để xem lại chúng. - Haruna xoay người lại búng nhẹ vào trán Yuko. _ Mình chỉ không muốn trở nên ngỡ ngàng với những công việc mà mình sẽ bắt đầu lại. Cảm giác ngay lúc này cũng tương tự như lần đầu tiên mình nhận chức ở Trụ sở vậy. À... - Haruna bật cười. _ Có lẽ là khác một chút. Mình cảm thấy rất háo hức đó.

_ Và? - Yuko nhướn mày.

Khoảng im lặng giữa họ được tạo nên. Haruna bắt đầu nói.

_ Yuu-chan. Mình muốn tiếp tục ước mơ của cậu.

Người ôm chầm lấy cô ấy từ đằng trước dường như đang đóng băng lại biểu cảm của mình lúc nghe được những từ này cho đến khi Haruna bẹo lấy má cô ấy và kéo chúng về hai bên. _ Thôi nào. Nếu cậu nói với mình rằng điều đó khiến cậu cảm thấy hối tiếc về công việc trước đây thì... - Cô dừng lại một chút lúc Yuko đang dần tách cô ấy ra khỏi cô.

Yuko lắc nhẹ đầu. _ Đó là chỉ là một hình tượng hoàn hảo mình từng cho rằng có thể khiến mình trở nên khá hơn sau tất cả những điều tồi tệ mình đã nhìn nhận về bản thân. Có thể đó là một vỏ bọc. Một vỏ bọc hoàn hảo hơn tất cả. - Cô ngồi xuống chiếc ghế, nhẹ nhàng kéo Haruna ngồi trên đùi mình. _ Nè, công việc bây giờ của mình cũng khá tốt. Nhưng mà... - Cô bật cười. _ Dường như mình đã làm được việc gì đó khiến cậu cảm thấy yêu thích việc trở thành một cảnh sát nhỉ!

Haruna nhăn mặt. _ Cậu tự thú nhận là đã đọc lõm nhật ký của mình rồi nha.

Yuko chỉ cười lần nữa.

_ Acchan và Minami trông có vẻ hòa thuận hơn họ từng nghĩ sau khi sống cùng nhau. - Haruna nói ra điều đó trong lúc họ đang đứng bên dưới bật thềm, nơi cô ấy chuẩn bị trở ra ngoài bằng cánh cửa đang mở.

_ Cậu đã biết trước được chuyện này rồi à? - Yuko bất ngờ về phản ứng của Haruna cho mối quan hệ của Acchan. Nhưng Haruna đều trông rất thân thiết với cả hai người nên chuyện cô ấy có thể biết được một vài thứ có lẽ là điều hiển nhiên.

_ Mình chỉ biết về tình cảm của Minami trong chuyến đi dạo với em ấy ở Beshounuma.

_ Beshounuma? - Yuko thắc mắc.

Haruna xem lại đồng hồ đeo tay của mình như một thói quen trước khi hai mắt cô ấy mở to lên bởi những con số trên đó. _ Mình phải đi ngay lúc này.

_ Nhưng mà...

_ Đừng quên bữa sáng của Haruko nhé!

Và đó là tất cả những gì Haruna đã bỏ lại trong lúc cảnh cửa đóng sầm.

...

7.30 AM.

_ Có cái khỉ gì xảy ra với đồng hồ báo thức của mình vậy???!?

Acchan chạy qua lại chạy giữa tủ quần áo và bàn trang điểm. Việc không thể tìm thấy đầy đủ những thứ mình cần càng khiến cô ấy trở nên điên tiết với chuyện phải thức trễ chỉ vì chuông báo thức không reo.

_ Minami...

Người đứng nép một bên góc giường đảo mắt khỏi những thứ lộn xộn trong căn phòng. _ Natsumi đã bỏ nó vào bồn tắm nước nóng. Đừng hỏi mình... Mình thật sự không biết cái hộp màu xám nhem nhuốm màu vẽ của con bé trước khi nằm im thin thít trong bồn tắm là đồng hồ báo thức của cậu đâu.

Acchan tự làm rối tóc của cô ấy. _ Mình không biết đâu. Trễ mất rồi.

...

7.40 AM.

Minami chiên thêm trứng trong lúc Acchan đang dùng dở bữa sáng của mình cùng tách cafe nóng.

_ Sao cậu không khẩn trương như khi nãy nữa vậy? - Cô nhíu mày đặt xuống bữa sáng cho Natsumi.

_ Bây giờ và có trễ thêm vài tiếng đồng hồ nữa mình vẫn phải nghe thanh tra Yamamoto khiển trách. - Acchan chống cằm. _ Mình ưu tiên việc ăn no trước đã.

Minami trợn tròn mắt. _ Đang đùa đó hả!? - Cô lẩm bẩm.

_ Mình ước có thể nhàn rỗi hơn lúc này. - Acchan ngẩng mặt nhìn Minami trước khi kéo cô ấy ngồi vào chiếc ghế bên cạnh . _ Nếu mình là một họa sĩ giống như cậu.

_ Trở thành một cảnh sát là công việc yêu thích của cậu rồi còn gì! - Cô thở dài. _ Chẳng công bằng chút nào Atsuko. - Minami thu nhỏ đôi mắt nhìn vào người bên cạnh. _ Ngày nghỉ của chúng ta giống với nhau đó. Chỉ khác là ngày mình không đi làm lại là ngày cậu phải bận đôn đáo ở Trụ sở.

Acchan nhún vai. _ Nếu mình có thể tạo ra những bức tranh xinh đẹp như cậu thì mọi chuyện đã khác rồi. - Cô khẽ cười. _ Ngày nghỉ của mình cũng là ngày nghỉ của cậu. Khi đó... Cuộc hẹn của cả ba chúng ta sẽ dễ dàng hơn.

Khoảng im lặng bắt đầu giữa cả hai người họ một cách kì lạ lúc Minami không đáp lại điều Acchan vừa nói. _ Sao thế? Mình nói gì sai à?

_ Đây là... - Cô nhìn vào mắt Acchan. _ Lần đầu tiên cậu khen những bức tranh của mình xinh đẹp đó.

_ Mình... - Cô đảo mắt. _ Mình có nói là chúng xấu bao giờ.

_ Thật à?

Minami vẫn còn nhớ về những ngày đầu tiên họ vô tình gặp nhau ở phòng triển lãm sau khi vụ án của băng cướp đó xảy ra được vài ngày. Họ bắt đầu trở nên gắt gỏng lúc cùng nhận xét về bức tranh nổi bật đã nằm đằng sau khung kính một khoảng rất lâu rồi. Có rất nhiều lời nhận xét tích cực về chúng trên mạng xã hội hay các bài báo và điều duy nhất Acchan đã khẳng định với cô chính là sự đơn điệu chẳng mang lại cho cô ấy một chút cảm giác nào. Quan điểm trái ngược của Minami khiến họ bắt đầu cãi nhau. Một chuyện vô lí mà Minami tự nhắc nhở mình mỗi khi trở về căn nhà là đừng bao giờ để nó xảy ra nữa. Cô sẽ không bao giờ cãi nhau với một ai đó về cách nhìn nhận một bức tranh. Hay Minami đã từng nghĩ, điều tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại Acchan.

Chuyến đi của Minami đến Saitama thật tuyệt vời bởi vì nó mang về cho cô những cảm hứng rất mới mẻ. Một thành phố mà cô đã đặt dự định cho chuyến du lịch tự túc của mình từ khá lâu. Ở nơi đó Minami gặp được Haruna. Một hướng dẫn viên đặc biệt sẵn sàng mang cô đến những địa điểm đẹp nhất và có thể dành cho cô hàng loạt lời nhận xét hay ho về bức tranh cô đã tạo ra trong chuyến đi ấy. Nơi tuyệt vời nhất chính là Beshounuma.

_ Em cũng nghĩ như vậy. Đó là lí do em thường đi qua đi lại ở những nơi quen thuộc và bắt đầu việc nhìn thấy chúng bằng một màu sắc mới mẻ hơn hay đặt khung vẽ ở một góc độ nào đó khác.

Haruna đã không ngần ngại kể cho Minami về câu chuyện tuổi thơ của mình. Điều đó mang đến cho Minami ý tưởng hoàn hảo về bức tranh vẽ Beshounuma sắp tới.

Một lần tình cờ khi Haruna quay trở lại với đồ uống của cả hai người rồi bắt gặp Minami đang hí hoáy cùng cây bút chì và vở vẽ cỡ nhỏ đặt trên hàng ghế gỗ của trong viên. Một bức vẽ gần hoàn thành. Đó là bức vẽ về chân dung của một cô gái. Đó là Acchan. Sau một câu hỏi Haruna đặt ra trong sự hiếu kì và dường như quá khó khăn để nhận lại câu trả lời. Minami cuối cùng cũng nói với vẻ không chắc chắn.

_ Như thế này khi cô ta đang chĩa súng về phía em hay có lẽ là cái gã có mùi thuốc lá đang đứng ở đằng sau với con dao nhọn của hắn. Có phải vì cô ta nghĩ rằng nổ súng vào lúc đó là cách tốt nhất hay do cô ta quá tự tin vào khả năng của mình. Trước khi tìm ra được câu trả lời... - Cô thở hắt ra. _ Em đã không ngừng nghỉ về Maeda-san trong khoảng thời gian đó. Có phải ngốc lắm không!?

_ Em thích Acchan à? - Haruna bạo dạng hỏi.

_ Không. - Minami phẩy tay. _ Em chỉ muốn họa lại gương mặt của cô ta vào lúc đó.

_ Vậy... - Haruna bật cười. _ Có gì khác nhau không?

Cô họa sĩ trẻ thở dài. _ Điều đó không có nghĩa là em thích Maeda-san. Mặc dù em luôn nghĩ về cô ta. Những ý nghĩ khá tồi tệ.

Minami nghĩ rằng Acchan không phải là kiểu người nên tiếp xúc mặc dù số lần cả hai gặp mặt nhau vì tình cờ thì nhiều vô số kể.

Đó là một đêm có mưa rơi. Một cơn mưa rào khiến chuyến xe bus cuối cùng cũng đi mất trong cái nhìn đầy hối tiếc của Minami khi đã chạy dưới mưa để được bắt kịp nó. Trong lúc đó. Minami tìm thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi co rút bên dưới mái hiên của một cửa hàng. Với bộ váy ngắn hở vai khiến cô ấy run lên cầm cập như một chú sóc bị vùi trong tuyết. Minami đã mang Acchan về nhà mình trong lúc cô ấy ngất đi ngay sau đó. Người cô ấy đầy mùi rượu.

Lần đầu tiên Acchan qua đêm tại nhà Minami nhưng lại biến mất một cách bất thường vào sáng hôm sau mà không hề bỏ lại bất kì lời nhắn nào. Dù sao thì kiểu người thô lỗ ấy cũng không khiến Minami trông đợi vào một sự đối đãi tử tế. Cô đã nghĩ đó là lần duy nhất. Và đó thật sự là sai lầm lớn nhất của cô.

_ Minami. - Haruna hạ xuống lon nước bên cạnh chiếc ghế. Đôi mắt cô ấy ánh lên tia buồn bã. _ Acchan có quá khứ không tốt đẹp một tí nào. Nếu em biết... Em sẽ nhận ra được nhiều điều đấy.

Có đánh chết Minami cũng không thể tin là mình đã bỏ vào đầu câu chuyện Haruna kể ngày hôm đó để rồi lại tiếp tục nghĩ về Acchan một cách mất kiểm soát. Điều điên rồ hơn cả là Minami bắt đầu dõi theo Acchan như một kẻ đeo bám nếu cô ấy bất thình lình xuất hiện trước mặt cô với bộ váy hở hang và chuẩn bị lên xe của gã con trai mà cô ấy đang hẹn hò. Cô đã tức giận vì không thể làm được điều gì vào lúc đó. Càng tức giận hơn cho ý nghĩ điên rồ ấy.

Khi Minami trở về căn hộ của mình và bắt gặp thân ảnh quen thuộc đang ngồi chiếc xích đu. Cảm giác kì lạ xuất hiện như thể đây là điều mà cô từng trông đợi vậy. Một chút gì đó. Minami nghĩ rằng Acchan sẽ trở lại bởi vì đây là nơi cô ấy có thể dựa vào nếu mệt mỏi. Như trên đoạn đường dài khi Acchan bước đi và cô ấy chỉ dừng lại mỗi một chỗ duy nhất để tựa lưng nghỉ ngơi một vài phút. Nhưng thay vì chào mừng, cô đã bắt đầu bằng những lời gắt gỏng. Sự tức giận càng thể hiện rõ hơn trong khi cô nói. Để rồi, cuối cùng mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra như khi bắt đầu lúc cô để Acchan bước vào đại sảnh nhà mình.

_ Tại sao lại hủy hoại mình vì một tên như hắn? - Minami để sự tức giận bật ra khỏi vẻ mặt của mình và may mắn là kẻ say mèm khi ấy hoàn toàn không nhận ra. Cô ta xem câu hỏi đó như một việc hiển nhiên như thể có rất nhiều người đã từng đặt ra chúng trước mặt cô ta rồi. Minami không hiểu Acchan. Chính xác hơn là trước khi nghe về câu chuyện của Haruna thì Minami đã không thể hiểu suy nghĩ ngu ngốc của con người này. Quá khứ của Acchan như một thứ gì đó rất đáng ghét mà cô ta muốn xóa bỏ nó bằng mọi giá. Và 'hủy hoại' ở đây được hiểu theo mọi cách. Như việc Acchan cố tình chuốc say mình mặc dù cô ta không hề giỏi trong việc bỏ hết những thứ đó vào cơ thể. Đó là lí do cô ta có thể ngất đi nếu đã quá say.

Minami đánh rơi lon bia bởi yêu cầu quá bất ngờ của người ngồi cạnh. Cô mất hết can đảm trong thời khắc đó để quay lưng lại và mắng nhiếc vào mặt cô ta những thứ mà cô có thể nghĩ ra. Acchan dường như vừa nói điều gì đó khiến Minami cảm thấy run rẩy. Run rẩy bởi cảm giác khi đó của mình. Minami cũng nhận ra sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Đằng sau tấm lưng của cô, thứ âm thanh khó nghe phát ra từ chất giọng nhừa nhựa của một kẻ say mèm đã biến mất. Minami quay lưng lại và nhận ra Acchan đã ngủ thiếp đi trên chiếc bàn với lon bia đang uống dở. Miệng lẩm bẩm tiếng chửi rủa về gã con trai đã đẩy cô ta vào tình cảnh này cho đến khi chúng nhỏ dần rồi biến mất. Như một đứa trẻ đã mệt mỏi sẵn sàng rũ bỏ những thứ không hay để bắt đầu một giấc mộng đẹp. Minami mất một lúc để nhận ra hai chân của mình đông cứng như thế nào trong việc cố di chuyển. Cô nhìn vào vẻ mặt đang ngủ say ấy không rời. Minami ước gì mình có sẵn bút chì và vở vẽ để họa lại gương mặt cô ta nhưng ý nghĩ ấy ngay lập tức bị đánh bật bởi lon bia rơi khỏi bàn tay của Acchan lăn xuống gầm bàn. Minami bị giật mình bởi tiếng va đập phát lên trong bầu không gian im ắng. Nơi gương mặt ấy. Nước mắt chảy ra khỏi đôi mắt đang khép kín chồng lên giọt nước mắt đã khô ở hai bên gò má. Minami chợt nhớ lại những điều Haruna đã nói.

_ Trông em ấy không hề giống như một người đã từng bị bắt nạt hay một con nhóc nhu nhược có lối sống khép kín với tất cả mọi người xung quanh nhỉ! Chuyện đó xảy ra vào năm đầu cấp 3. Nó tồi tệ đến nỗi ông Maeda - một người rất yêu thương con gái mình đã nghĩ về việc chuyển nhà đến Tokyo để Acchan có thể bắt đầu học tập trong một môi trường mới. - Haruna dừng lại một chút trong câu chuyện khi gỡ bỏ chiếc lá khô mắc trên vai cô ấy. Nhìn Minami vẫn tiếp tục im lặng lắng nghe. Cô trao trả lại bức vẽ chân dung cho tác giả của nó trước khi tiếp tục. _ Em biết đó. Acchan đỗ lỗi cho bản thân mình về tất cả những gì mà em ấy phải nhận lấy. Không phải là bất kì người nào khác. Đó là lí do Acchan sẽ không thừa nhận về những thành công mà em ấy đã gặt hái. Chưa bao giờ là đủ. Luôn luôn có thiếu sót.

Minami lau nhẹ những giọt nước mắt vẫn tiếp tục chảy dài trên gương mặt của người đang ngủ. _ Không thể đổ lỗi cho người khác... - Giọng cô khàn đi. _ Cậu là con ngốc à?

Buổi sáng. Acchan tỉnh giấc bởi ánh nắng gay gắt hắt qua ô cửa kính bị kéo rèm. Một cơn đau nhói liền chạy dọc qua đầu khiến hai mắt cô nặng trĩu. Mọi thứ trở nên mờ đục trong vài giây cho đến khi Acchan nhận ra căn phòng quen thuộc và cũng có phần xa lạ. Dán đôi mắt chưa mở hẳn nhìn lên trên trần nhà nơi có những chiếc chuông gió xinh xắn với màu sắc khá bắt mắt. Acchan phì cười cũng như lần đầu tiên từng được trông thấy chúng vậy. Ý nghĩ chạy vào đầu cô ngay lúc đó chính là sở thích của chủ nhân căn phòng này thật đặc biệt. Giữa sở thích và tính cách của Minami là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Acchan nhận ra chiếc khăn vẫn còn ươn ướt vắt trên trán mình. Những viên thuốc đầy màu sắc nằm trong chiếc hộp nhựa trong suốt và ly nước lọc đặt trên chiếc bàn nhỏ nằm giữa căn phòng khi cô nhìn qua đó. Bỏ lại những thứ lần đầu tiên Acchan nhìn thấy thì căn phòng này vẫn gọn gàng như ngày đầu tiên cô tỉnh giấc.

Bên dưới ly nước lọc có kẹp một tờ và những hàng chữ được ghi bằng bút chì. "Nếu cô sẽ rời khỏi ngay lúc này thì có thể để lại lời nhắn cho tôi được không đồ thô lỗ!?" - Tờ giấy được giữ giữa khe ngón tay của Acchan mang nội dung như thế. Cô nhíu mày vò nó thành viên rồi vứt đi. Chống cằm nhìn nó rơi xuống sàn nhà mà chỉ cách thùng đựng rác có một chút nữa là đã lọt vào bên trong.

_ Chẳng biết ai là đồ thô lỗ nữa. - Acchan uống vội ly nước. Sau đó ho sù sụ vì sặc.

...

_ Tớ vừa hoàn thành xong phần việc rồi, còn 30 phút nữa mới bắt đầu bữa trưa. Thế nào, cần tớ giúp chứ? - Tomochin ngồi bên cạnh háo hức lấy vội sấp hồ sơ chất chồng trên bàn làm việc của Acchan nhưng nhanh chóng bị cô ấy giật lại.

_ Tớ đã bảo rồi Tomochin. - Cô chau mày. _ Tớ sẽ không nhường lại tấm vé trong buổi triển lãm tranh sắp tới đâu.

Tomochin lập tức xụ mặt. _ Đừng có keo kiệt với tớ. Cậu có 2 vé cơ mà. Trước khi đau đầu vì chuyện sẽ đi cùng một ai đó thì hãy nhường lại cho tớ đi. Bởi vì...

_ Tomomi Kasai của Tổ giao thông cũng rất muốn đi có đúng không? - Mayu tiến về phía họ với tách cafe của mình. _ Sao chị không nhờ Takahashi-san. Chị ấy dường như là người quen của Yuu-chan và cả Haruna-san nữa.

_ Takahashi Minami, tranh của cô ấy nhất định sẽ có trong buổi triển lãm. Acchan. - Tomochin thu nhỏ tầm mắt nhìn người bên cạnh. _ Lẽ não...

Acchan gõ nốt hàng chữ cuối cùng sau khi hoàn thành một nửa số hồ sơ. Tắt bỏ màn hình và rời khỏi bàn làm việc. _ Tớ sẽ không nhường đâu. Vậy nhé!

Và cánh cửa đóng sầm lại trong cái nhìn ngỡ ngàng của hai nữ cảnh sát.

Bất ngờ gặp lại Takeru bên ngoài Trụ sở. Chiếc ô tô thể thao màu đỏ bắt mắt đỗ bên vệ đường. So với ngày thường. Takeru hôm nay trông chững chạc hơn hẳn với bộ vest giống một nhân viên văn phòng, mặc dù trong thời gian sắp tới anh ta sẽ thừa kế số tài sản kết xù của bố mình và nó đủ để thành lập nên một tập đoàn tên tuổi. Acchan thắc mắc vì sự xuất hiện bất ngờ của Takeru. Anh ta dường như có thể tìm thấy điều đó trong vẻ bối rối hiện ra bên ngoài gương mặt cô ngay lúc này. Takeru vội vàng giải thích._ Hôm nay là sinh nhật của anh. Vì vậy... Có thể dành chút thời gian cho anh được không!?

_ Ngày sinh nhật của anh không phải sẽ sôi nổi hơn bây giờ sao? - Acchan hỏi. _ Một năm trước. Nó... Không giống như vậy.

_ Phải rồi. - Hắn cười khì đưa một tay ra sau đầu. _ Chúng ta đã luôn ở bên nhau trong ngày này. Và... Em biết đó. Anh đã hủy hết tất cả các buổi hẹn. Anh sẽ không đòi hỏi một bữa tiệc long trọng nào đâu bởi vì chuyện lần trước... - Dừng một chút. Hắn nói. _ Xin lỗi vì đã để em phải trở về một mình. Anh đã gọi điện cho Maeda-san. Ông ấy thật sự lo lắng cho em đấy.

_ À! Xin lỗi. - Cô gục hẳn đầu nhìn xuống mũi giày của mình. Đột nhiên Takeru nhắc đến chuyện đó khiến Acchan cảm thấy khó chịu một chút. Nhưng vẻ tức giận của khi đó dường như đã biến mất bắt đầu từ lúc cô gặp lại anh ta ở đây.

Takeru vội vàng bắt lấy cánh tay của Acchan. _ Dĩ nhiên là anh sẽ rất lo lắng cho chuyện em qua đêm ở nơi nào đó. Mọi thứ vẫn ổn có đúng không? Đây là đêm của chúng ta mà. Maeda-san sẽ đồng ý nếu anh mang em trở về nhà vào sáng hôm sau.

Trong lúc đó. Acchan chỉ đứng sững lại, vô tình khiến nắm tay của họ vuột mất. Có thể nhìn thấy vẻ thất vọng đôi chút của Takeru dường như sắp bẻ gãy nụ cười tươi tắn mà anh ta đã mang theo nó ra khỏi Ô tô. _ Có chuyện gì à? - Takeru cười gượng gạo. Acchan vẫn không nhìn anh ta cho đến khi cô ấy ngẩng đầu dậy với lời giải thích của mình. _ Hôm nay không được. Em có một cuộc hẹn ngay bây giờ. - Cô cảm thấy mình vẫn chưa đủ sẵn sàng để qua đêm với Takeru ở bất kì nơi nào khác. Sau khi chuyện đó xảy ra. Như anh ta đã nói, đó là một chuyện không đáng để bận tâm. Nhưng ngay lúc này, nó đánh tan hết tất cả mọi hứng thú của Acchan về anh ta và cái cuộc hẹn chết tiệt chẳng biết sẽ diễn ra như thế nào nữa.

Takeru bật cười. _ Em đang nói dối có phải không? - Anh giữ lấy vai của cô. _ Có lẽ em vẫn còn giận anh chuyện lần trước.

Acchan lắc nhẹ đầu.

_ Thôi nào. Cho dù anh đã hủy hết tất cả cuộc hẹn chỉ để được ở bên em thì...

Đèn tín hiệu dành cho người đi đường chuyển sang màu đỏ. Hàng loạt Ô tô lướt qua cùng tiếng còi xe inh ỏi cắt ngang lời giải thích của Takeru. Trong lúc đó. Cô gái với chiếc váy hồng bước ngang qua họ như thể một người đi đường xa lạ cho đến khi cô ấy dừng lại với vẻ mặt ngây ngô hiện ra bên dưới chiếc mũ lưỡi chai. _ Này. - Cô gọi Acchan. _ Cậu đang làm gì vậy?

_ Hả? - Acchan trợn tròn hai mắt sau khi nhận ra gương mặt của cô ta. Takeru cũng mang cùng phản ứng đó.

_ Thật là. - Minami đút hai tay vào túi áo. _ Mọi người đang đợi chúng ta đấy. Nhanh lên đi. - Chỉ bỏ lại một câu. Minami tự ý bỏ đi về đằng trước, nơi chiếc xe bus cuối cùng sắp sửa dừng lại ở trạm.

Sau một hồi im lặng. Takeru hỏi _ Cuộc hẹn?

_ Nè Atsuko. - Minami nói to trong lúc đã ngồi vào một trong những chiếc ghế. _ Đi thôi.

Cảm giác bất ngờ khiến hai chân Acchan khựng lại và nhìn chăm chăm vào vẻ mặt ấy như thể cô đang xem phân đoạn của một bộ phim nào đó ngoài đời thực. Một bộ phim hư cấu. Hư cấu đến không thể tin được.

_ X...Xin lỗi nhé! - Acchan gạt bỏ tay của Takeru rồi vội vã bỏ đi. _ Em sẽ có quà sinh nhật cho anh. Em hứa.

Chuyến xe bus cuối cùng hòa vào dòng xe đông đúc rồi biến mất ở một ngã ba.

...

Minami bỏ vào nhà bếp mở tủ lạnh. Mở to hai mắt bởi bia và bia được chất đầy bên trong. Cô không biết phải bỏ ra bao nhiêu thời gian để thích ứng được với việc này nữa. Có nghĩa là... Minami không bao giờ tin một người có lối sống lành mạnh như cô lại trữ bia trong tủ lạnh còn nhiều hơn cả mì gói. Có lẽ cô sẽ học cách dần quen dần nó. Hoặc ngay lúc này,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net