Ngoại truyện (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           

Acchan tìm kiếm hình ảnh của nhỏ họa sĩ thô lỗ cô vẫn thường hay chạm mặt trong số những người tham dự buổi triển lãm. Thật đáng tiết là không có bất-kì-sự-tình-cờ nào bắt đầu và thay vì cảm thấy nhẹ nhõm Acchan lại trở nên kì lạ. Cô đứng nhìn bức tranh vẽ Saitama của Minami, mỗi đường nét bên trong nó vẫn tiếp tục mang về những cảm giác mới mẻ. Mỗi lần lặp lại đều tương tự như nhau vậy. Sự khác biệt, độc đáo, hay thứ gì đó mà Acchan vẫn chưa hình dung cụ thể. Acchan chỉ biết rằng, cô thích nó. Acchan cũng biết, tất cả những tác phẩm được tạo ra bởi Takahashi Minami đều độc đáo như thế. Cô ấy có một cái nhìn khác hoàn toàn những họa sĩ khác về nghệ thuật. Một họa sĩ kì hoặc, kì hoặc theo một cách hoàn hảo.

Vào xế trưa. Đó là lúc Acchan có ý định sẽ trở về nhà vì toàn bộ cảm giác hứng thú đều biến mất thì cô gặp lại Sato-kun. Không bất ngờ gì mấy cho sự xuất hiện của anh ta ở đây. Văn phòng triển lãm này được tạo ra từ Sato với sự giúp đỡ của người bạn mình cũng là người đã đặt vào trong này những tác phẩm đặc biệt khiến nó trở nên đông khách hơn bao giờ hết. Sato-kun dường như có thể dành toàn bộ thời gian của mình cho nơi này.

_ Tôi không biết nữa. Takamina dường như không nghe máy. Tôi đã gọi 4 cuộc điện thoại. Việc cô ấy biến mất như vậy trong 3 ngày liền thật kì lạ. - Sato giải thích với một chút lo lắng mà nó làm dấy lên sự hiếu kì của Acchan. Theo lời kể của anh ta thì Minami không phải kiểu người thích biến mất một cách bí ẩn bởi vì các cuộc gọi của Sato-kun phần lớn đều là vì công việc. Việc này còn kì lạ hơn anh ta đã khẳng định nữa. Minami là một người nề nếp biểu hiện rõ rệt qua thói quen sống của cô ấy, nếu như Minami có thể đoán biết trước sắp tới đây sẽ biến mất một vài ngày thì ít nhất sẽ bàn giao lại công việc nằm trong phần trách nhiệm của mình thay vì phải bỏ lại tất cả cho Sato. Đến cuối cùng Acchan cũng không kiềm nổi sự hiếu kì của mình mà buộc miệng hỏi. _ Có nghĩa là anh đã đến tận nhà của cô ta rồi nhỉ!?

_ À phải. Tôi đã bấm chuông cửa nhưng cũng không có phản hồi. Cánh cửa đã được khóa trái. – Sato lo lắng nhìn vào những bức tranh có đề tên họa sĩ Takahashi treo trên bức tường. _ Kì lạ thật... Takamina đã hủy chuyến đi đến Yokohama vào 3 ngày trước rồi. Vậy trong khoảng thời gian này... Không phải cô ấy vẫn đang ở Tokyo sao?

Acchan thu bàn tay giấu vào túi áo khoác. Đầu gục hẳn xuống cho đến khi bắt gặp gương mặt của mình phản chiếu bên dưới nền gạch trắng. _ 3 ngày trước. - Cô lặp lại điều Sato vừa nói.

Acchan biết Takahashi Minami ngốc sẽ cất chìa khóa dự phòng ở đâu. Cô ngang nhiên bước vào trong đại sảnh mà không cần sự cho phép. Nhận ra sự im lặng kéo dài và tiếng bước chân rõ rệt của mình vọng lại ở hành lang. Sàn nhà đóng bụi. Bên ngoài mảnh vườn qua góc nhìn của khung cửa kính bị bám rêu nằm ở căn bếp, gió mạnh quật ngã những cây non dường như vẫn đang được chăm sóc. Chiếc ghế xích đu có đầy lá khô, trên nóc ô tô đỗ trong khu vườn rải những nhánh cây to nhỏ. Trong đại sảnh là lon bia đã khui sẵn bị uống một nửa vẫn còn nằm trên mặt bàn, nệm ngồi cũng đặt ở vị trí như đêm đó và chiếc remote vẫn mắc kẹt ở khe rãnh của sofa. Đây là 'nhà hoang' thiếu sự chăm sóc của chủ nhân sau 3 ngày sao? – Mày Acchan càng lúc càng chau lại cho đến khi cô dừng chân trước cánh cửa phòng ngủ nằm ở tầng 2 có cái bảng to tướng ghi chữ 'Minami' bằng Higarana. Hắt hơi một cái vì bụi. Sau đó cô nhẹ nhàng mở cửa.

Căn phòng bên trong được chiếu sáng duy nhất bởi ánh nắng hắt qua khe của hai rèm cửa, đủ để Acchan nhận ra nó  trông bừa bộn hơn hẳn so với lần gần nhất cô còn nhìn thấy. Chủ nhân của căn phòng có lẽ là cái kẻ đang quấn chăn bông ngồi co ro một góc trên chiếc giường có ga trải nhăn nhúm. Acchan nhíu mày bước thật chậm vào bên trong. Càng gần, sức nóng của căn phòng khiến mồ hôi túa ra khỏi trán cho đến khi cô chạm vào vai người đó.

_ Takahashi? – Acchan hỏi đầy nghi hoặc. Cô nhận ra chiếc nơ buộc tóc y hệt cái của 3 ngày trước cùng dáng người nhỏ nhắn này ắt hẳn không thể lầm vào đâu được. Người đó gục xuống giường sau cái chạm nhẹ của Acchan như thể bộ xương khô của tên cướp biển nằm trong hang động vừa đổ xà xuống mặt đất vì bị ai đó dịch chuyển. Acchan mở to tròng mắt bởi gương mặt hốc hác của Minami lộ ra bên ngoài. Cả người cô ấy lạnh như băng.

... 30 phút sau ...

_ Nè, cô vẫn còn sống mà đúng không? – Acchan vắt chiếc khăn nóng khác đặt lên trán Minami. Chống cằm nhìn người nằm trên chiếc giường vẫn cố trưng ra bộ mặt cau có dù cho nó khiến cô ấy trông còn dị hợm hơn bất kì nhân vật hoạt hình phản diện nào đó nữa.

_ Cô muốn tôi chết lắm à?! – Minami ho sù sụ sau khi nói. Gạt bỏ tay của Acchan ra khỏi đầu. Ôm lấy thú nhồi bông và quay lưng về phía người đang ngồi bên mép giường với thau nước ấm của cô ấy. Acchan phì cười._ Tôi tự hỏi cô làm cách nào có thể sống chung với bệnh sốt trong 3 ngày nhỉ! Bệnh nặng đến nỗi không thể ra khỏi giường. Cô không biết gọi điện để cầu cứu à?

Minami giấu mặt vào bụng của thú nhồi bông. Trong bộ đồ Piyama màu xanh da trời khiến cô ấy trông giống như một đứa con nít cố chấp nằm trong bệnh viện nhi đồng không muốn để y tá động vào người mình ấy. _ Điện thoại của tôi hỏng rồi. – Cô nói giọng thều thào.

_ Vì vậy mà cô tự giết mình bằng cách khóa trái cửa?

Minami ngoi đầu ra bên ngoài. Gắt lên. _ Tôi làm sao biết cơn sốt lại ập đến trong lúc tôi chuẩn bị khóa cửa chính để đi vào phòng ngủ chứ? Còn cô thì vẫn thích dùng chìa khóa dự phòng của người khác tùy tiện nhỉ.

_ Nè. – Acchan chòm người giật lấy con gấu bông của Minami và ném nó đi. _ Tôi vừa cứu cô đó.

_ Trông tôi có giống đang biết ơn cô không?

Người nằm trên chiếc giường mang tâm trạng khó chịu hơn Acchan nghĩ, vẫn gắt gỏng như khi họ bắt đầu cuộc gặp mặt bất đắc dĩ nào đó ở bên ngoài hay trong chính căn nhà này. Cơn sốt khiến Minami mang một bộ dạng hoàn toàn thảm hại. Khi Acchan nhớ đến câu nói của Sato-kun. Có lẽ anh ta sẽ mắc sai lầm nếu tiếp tục đặt quá nhiều kì vọng vào kẻ ngốc này, kể cả những fan hâm mộ tranh vẽ của cô ta nữa. Minami mang một bộ mặt khác khi đối diện với Acchan, và nếu có sự hiện diện của người thứ 3, cô ta trông thật hoàn hảo với lớp vỏ họa sĩ Takahashi Minami đã ginh về hàng loạt những giải thưởng từ các quốc gia khác nhau. Một con người kì lạ. Một kẻ hai mặt chăng?

_ Bởi vì cô đã nói sẽ không đến đây nữa. Bộ mặt lo lắng của cô bây giờ... - Minami cười khẩy. _ Tôi thật sự không hiểu cô đang nghĩ gì nữa...

Acchan ngẩn người ra một chút trước khi Minami tiếp tục. _ Hay cô chỉ đơn giản là một con ngốc.

_ Này... - Acchan cảm thấy khó chịu bởi từ 'con ngốc' được thốt ra từ miệng Minami. Kể cả trong tình trạng này, cô ta cũng không thể ngừng việc gây hấn với cô. Minami như thể đang cảm thấy bất mãn với cô ở tất cả mọi thứ vậy.

_ Phải có một lí do chứ nhỉ! – Đầu Minami gục hẳn xuống. _ Tôi cứ tưởng là mình đã tìm ra rồi. Câu trả lời đó... Sẽ giúp tôi kết thúc được những câu chuyện về cô. Nhưng không được. Sự ngu ngốc của cô tôi vẫn không thể hiểu nổi.

Acchan cảm thấy lo lắng cho biểu hiện của người ngồi trên chiếc giường. _ Cô đang muốn nói đến điều gì vậy?

Minami thở hắt ra một hơi trước khi hướng tầm nhìn của mình vào những bức tranh vẽ bằng bút chì chỉ có mỗi hai màu đen trắng treo trên tường. Ở giữa hai bức to nhất bị bỏ một khoảng trống khiến người ta liên tưởng đến thứ gì đó tương tự từng được đặt bên cạnh chúng.

Câu chuyện của Haruna ngày hôm đó ở Beshounuma không hẳn có thể mang hết những khúc mắc của Minami bỏ đi hết. Thậm chí, suy nghĩ phức tạp về cô ta nằm trong đầu Minami lại ngày một lớn dần. Cô không muốn quan tâm đến con ngốc này. Cô tự vỗ về mình bằng ý nghĩ rằng quá khứ đó khiến cô cảm thấy thương tâm và Minami không thể để mình ngồi mỗi một chỗ mà nhìn cô ta tiếp tục lúng sâu vào nó. Ít nhất thì Minami có thể cho mình câu trả lời về những hành động nằm trái ngược lại hình tượng bình thường của Acchan. Cả hai đều giống như nhau. Không chỉ ở mỗi một điểm chung là ngu ngốc. Cả hai đều luôn cho người khác thấy hình tượng hoàn hảo nhất của mình và trớ trêu thay là họ lại bộc lộ một vẻ mặt khác ở trước mặt nhau. Tất cả những cấm kị vào lúc đó đều trở nên vô nghĩa. Minami sẵn sàng ném bỏ tất cả sự e dè dù cho sau đó trông cô chả khác gì một con ngốc cả. Mỗi khi nhìn gương mặt mình trong mảnh gương đặt ở phòng tắm Minami đã tự nhủ nhất định phải dừng lại chuyện này. Nhưng cô không làm được. Câu trả lời chính xác nhất của bây giờ chính là sự gắt gỏng vẫn tiếp tục diễn ra mỗi khi cô đối mặt với Acchan.

Nhìn lại vẻ mặt kiên nhẫn vẫn chờ đợi câu trả lời của cô ấy. Minami tạm thời nuốt trôi xuống tất cả những cảm xúc đó. Nhẹ nhàng nói. _ Tôi khát.

Đôi mày Acchan càng lúc càng chau lại. - Rõ ràng là đầu óc của cô ta có vấn đề rồi.

...

Cô bước vào phòng bếp tìm chai nước lọc rót ra ly. Tầm nhìn bị thu hút bởi khung vẽ nằm khuất đằng sau sofa khi cô đi ngang đại sảnh có cánh cửa đang mở, một bức tranh tiếp theo được vẽ bằng bút chì nhưng vẫn chưa hoàn thành. Acchan thẩn thờ nhận ra gương mặt quen thuộc của nhân vật chính nằm bên trong, một gương mặt đang ngủ say trên chiếc bàn với những vật dụng nằm bên cạnh cô ấy mà chỉ được vẹt qua loa vài nét mờ nhạt.

_ Cuộc sống này... Em đã trở nên thật nhỏ bé với chúng.

Đó là một đêm có mưa rơi khi Acchan tự chuốc say mình trong khu công viên nằm gần Trụ sở mà chỉ có duy nhất Haruna là người tìm thấy, không phải vì tình cờ, Haruna thật sự đã đi tìm Acchan vì nhận ra sự biến mất kì lạ của cô ấy ở Trụ sở. Acchan gặp lại những người bạn chung lớp quen thuộc ở Shibuya, trông họ nổi bật và xinh đẹp với bộ quần áo mặc trên người và kiểu tóc hợp thời trang, ngoài ra tất cả những gì họ có sau 6 năm gặp lại là một vỏ bọc khác với trước đây. Chỉ một cái lướt qua nhau mà duy nhất Acchan là người nhận ra họ. Trong khoảng khắc đó, cô trở nên mờ nhạt với hầu hết mọi thứ như thể sự xuất hiện của cô là không cần thiết vậy.

_ Em muốn sống trong một cuộc sống mới, trong một vỏ bọc mới. Nhưng Haruna... Em đã thứ rất nhiều cách rồi. Bao gồm cả những cách ngu ngốc nhất. Số phận là thứ mà ta không thể chạy trốn. Khi ta không nhìn qua nó, không có nghĩa là nó đã biến mất nhỉ! – Acchan hạ chiếc lon, ngẩng đầu nhìn Haruna vẫn tiếp tục chăm chú lắng nghe. _ Nhưng Takahashi Minami thì kì lạ hơn như thế...

Haruna khẽ cười. _ Em ấy được ví như một họa sĩ kì hoặc mà. Có lẽ em cũng đã nhận ra sự khác biệt của Minami đối với những người khác.

Acchan gật nhẹ đầu. _ Cô ta không mang hai khái niệm chạy trốn hay đối mặt. Takahashi chỉ bắt đầu với việc nhìn chúng bằng những màu sắc khác. Cùng nhau đứng trước số phận. Trong đôi mắt của Takahashi khi đó chứa đầy màu sắc mà cô ta có thể tự ý định đoạt cho nó. A ~ - Cô ngã lưng ra sau ghế và vương dài hai cánh tay. _ Takahashi có thể dạy em điều đó trừ phi cô ta bớt ngu ngốc đi.

Người ngồi ở ghế phụ tiếp tục bật cười. _ Cả hai đứa đều giống như nhau mà.

Acchan lướt thật nhẹ nhàng ngón tay của mình qua những đường nét nằm bên trong bức tranh. Nụ cười tươi rói dần dần vẽ trên gương mặt. _ Đẹp thật...

Minami nhận lấy ly nước lọc bằng hai tay và uống một ngụm. Nhận ra vẻ mặt chăm chú từ kẻ kì lạ trước mặt vẫn không ngừng quan sát hành động của mình, mày cô nhíu lại khi tạm thời hạ xuống chiếc ly._ Bộ trên mặt tôi dính gì hả?

Acchan lắc đầu.

Ánh mắt Minami trở nên ngờ vực hơn bao giớ hết và cô không cho phép mình bỏ qua điệu bộ này của người đằng trước. Cô nâng chiếc ly lên tiếp tục uống nước. Trong khi đó Acchan di chuyển ngồi vào chiếc bàn làm việc và bắt đầu nghịch những cây bút chì bên trên đó. _ Nè... Minami...- Cô khẽ gọi. _ Về bức vẽ khỏa thân mà tôi muốn cô vẽ lần trước.

_ Phụt... - Minami ho sù sụ vì sặc. _ C...cái gì cơ?

_ Tôi chỉ muốn nói. – Acchan phì cười. _ Đừng bận tâm. Tôi không cần nữa. Tôi không muốn người chưa bao giờ vẽ chân dung như cô sẽ phá hỏng bức tranh về tôi đâu.

Minami đảo mắt. _ Tôi có bận tâm đâu.

Chuông điện của thoại Acchan reo lên. Nhận ra số quen thuộc, cô nhanh chóng tắt máy và nhét nó vào trong chiếc túi. _ Tôi sẽ gọi cho Sato-kun và nói về tình trạng của cô ngay bây giờ, hi vọng anh ta có thể sắp xếp thời gian ở phòng triển lãm và chạy đến đây... - Dừng một chút, Acchan nhìn chăm chú vào ly nước lọc đặt trên đầu giường và những viên thuốc hạ sốt nằm trong chiếc hộp nhựa trong suốt. Gương mặt hồng hào trở lại của Minami cũng lọt vào trong tầm nhìn nhưng Acchan đã nhanh chóng quay lưng lại và đi về hướng cửa nắm lấy tay cầm. Trong lúc đó, tiếng xột xoạt từ đằng sau phát lên trước khi cánh tay cô bị bắt lại bởi người vừa nhảy khỏi chiếc giường.

Acchan thu nhỏ đôi mắt nhìn vào cái siết tay của Minami. Đầu cô ấy gục hẳn xuống sau khi đã hoàn toàn đứng cạnh cô. Chất giọng khàn đặc cất lên lúc sự im lặng vừa bủa vây lấy họ một vài giây. _ Maeda. – Minami ngẩng đầu dậy. _ Dù cho cô có cởi sạch quần áo trước mặt tôi. Cô mãi mãi cũng chỉ quẩn quanh trong chiếc vỏ bọc với những sự thật đau lòng nằm bên trong nó thôi.

Đó là những lời duy nhất Minami bỏ lại trước khi nắm tay của họ vụt mất và Acchan vẫn đứng chết lặng tại một nơi.

_ Vậy... Nguyên nhân là gì?

Takeru nhíu mày đầy bất mãn lúc Acchan vội vàng xoay mặt đi nơi khác để né tránh cái hôn từ anh ta sau khi họ đã nằm cùng nhau trên chiếc giường. Acchan tỏ ra bất hợp tác dù cho Takeru có cố tình dựng nên hàng đống câu hỏi để xóa bỏ tất cả những khúc mắc của cô ấy – Người bạn gái đang trở nên thật kì lạ sau lần gần nhất họ đến khách sạn cùng nhau. Nụ cười nhạt nhẽo dần dần nở trên môi Acchan khi cô ấy giải thích. _ Suy nghĩ sau mỗi lần trở về nhà vào sáng hôm sau... Việc này ít nhất sẽ giúp em có cảm giác mình đã trở thành con người khác, dù có lẽ là trong hình tượng của một đứa hư hỏng.

Takeru trở người nằm xuống tấm nệm, gác một tay lên trán.

_ Anh biết. Chúng ta đã học cùng trường cấp 3. Anh đoán là mình hiểu được tất cả những gì mà em đã trải qua. Hình tượng về cô bé nhu nhược ngày hôm đó... Em có thể trở thành bất kì kiểu người nào để lấp đầy cho nó nhỉ!

Acchan phì cười. _ Có phải cả hai chúng ta đều đang lợi dụng lẫn nhau không?

_ Không đâu Atsuko... - Takeru nhìn qua cô. _ Chúng ta đều thích việc này mà đúng không? Không hề có chỗ cho sự tổn thương xen vào nếu chúng ta cảm thấy đối phương chỉ cần mình khi mỗi lần lên giường. Ngay bây giờ... - Anh thở hắt ra. _ Anh không hiểu điều gì đang khiến em cảm thấy việc này là không cần thiết nữa.

_ Em rất ngốc... - Cô dán đôi mắt u buồn của mình nhìn lên trần nhà. _ Có một người đã giúp em nhận ra.

_ Là cô bé ngày hôm đó à? – Takeru hỏi.

Acchan lắc nhẹ đầu và ngồi trở lại trên chiếc giường. _ Không phải cô bé. Minami trưởng thành hơn chúng ta rất nhiều đó.

Takeru trưng ra gương mặt thẩn thờ của anh ấy như vài phút trước khi họ bước cùng nhau vào bên trong căn phòng này. Trông có vẻ như giống với những gì anh ta đã nói, không hề có chỗ cho sự tổn thương nào xen vào bởi vì họ đều xem việc làm tình là thứ có thể thỏa lấp vào nơi nào đó thiếu sót, đó là lí do Acchan sẽ không ngần ngại để nói về việc sẽ dừng lại ngay tại nơi này.

_ Em kì lạ thật đó... - Takeru bật cười. _ Anh mất hết tất cả hứng thú rồi. 

Đêm lạnh. Cơn mưa bất chợt đổ xuống thành phố khiến mọi người vội vàng chạy đến nơi có mái che đầu. Bên trong cửa hàng ăn uống cũng trở nên đông nghẹt khách. Các ánh đèn Neon và dải đèn đường bị bao phủ bởi mưa và hầu hết những thứ nhỏ bé khác. Minami đứng chôn chân bên trong căn bếp nhìn ra mảnh vườn nơi cô gái quen thuộc với dáng người mảnh khảnh đó chẳng biết đã dầm mưa trên chiếc xích đu bao nhiêu lâu rồi, cũng trông bộ váy hở hang khiến bộ dạng cô ta trở nên thật thảm hại. Khi tiếng mưa tí tách trở thành tiếng lục đục như thể những viên bi rơi lần lượt xuống hộp nhựa. Acchan ngẩng đầu dậy và nhận ra Minami đang đứng bên cạnh mình với chiếc ô nghiêng về phía cô, vẻ mặt lãnh đạm như thể đang chôn cất tất cả những cơn thịnh nộ có thể bùng phát. Dường như hôm nay không phải là ngày Minami có thể nổi giận, không có điều gì khiến Acchan tin rằng họ sẽ bắt đầu bằng việc gây gỗ. Gẫy gỗ dưới một cơn mưa, điều này trông không hề hợp lí một tí nào._ Dường như sự xuất hiện của tôi ở đây gây khá nhiều trở ngại cho cô hơn tôi tưởng. – Acchan phì cười khi đang đẩy cho ghế xích đu đung đưa bằng đôi chân trần dính đầy bùn đất.

Minami nhoẻn miệng cười khẩy. _ Cô cũng nhận ra điều đó à? Như vậy... Cô không nên đến đây vào bất cứ khi nào cô muốn.

_ Không biết nữa... - Cô nhìn dáo dác xung quanh mảnh vườn nơi tất cả mọi thứ nằm bên trong nó đều bị bao phủ bởi cơn mưa. _ Nơi nhỏ bé này, ít nhất tôi không cần phải chạy nhiều vòng để tìm kiếm...- Giọng cô khàn đi. _ Nơi thuộc về mình.

Minami cảm thấy bất ngờ bởi nụ cười tinh nghịch chỉ trong phút chốc đã biến mất trên gương mặt người ngồi trước. Cô ngẩn người ra trong im lặng như thể một đứa trẻ đang lắng nghe câu chuyện bi đát từ người kể mà không muốn bỏ sót một chi tiết nhỏ nhặt nào.

_ Nè, tôi thật sự là một con ngốc phải không... - Acchan phì cười lần nữa. _ Việc đặt chân đến đây rồi gây gỗ với cô, cùng cô uống bia và lúc cô dọa sẽ đá tôi ra khỏi nhà. - Cô quay mặt lại, nhìn lấy Minami. _ Tôi có cảm giác như được trở thành nhân vật chính ấy nhỉ.

Nắm tay giữ lấy chiếc ô của Minami khẽ siết chặt khi Acchan vẫn tiếp tục với nhịp độ chậm rãi của mình. _ Việc ở bên cạnh Takeru khiến tôi trở thành một con người khác. Ngay lúc đó, tôi sẽ có được câu chuyện riêng cho mình. Không phải sao!?

_ Tất cả mọi người đều có cho họ những câu chuyện. – Minami thốt lên. _ Nhưng 50% trong số đó sẽ quay lưng lại với nó. Như thể những họa sĩ bất tài từ bỏ bức tranh mà họ không thể hoàn thành, tiếp tục đuổi theo các ý tưởng không ra gì và lại làm ra những bức tranh không hoàn hảo khác. Việc đó thật vô nghĩa. – Cô nhuếch môi. _ Tôi không thích phải từ bỏ bất kì thứ gì. Ngay khi còn có thể... Tôi vẫn sẽ hoàn thành bức tranh của mình. Maeda, chúng ta có khác biệt lớn đấy.

Cơn gió lạnh thổi vào mảnh vườn khi cơn mưa ngừng rơi, chỉ vỏn vẹn tiếng tí tách của những giọt nước còn sót lại nhiễu xuống từ các phiến lá cho đến khi Minami quay lưng và bắt đầu bước chân chậm chạp của mình để trở lại căn bếp. Trong lúc đó, giọng của Acchan thốt lên phá vỡ sự tĩnh mịch của khu vườn khiến người đang đi liền khựng lại một chỗ.

_ Tôi đá Takeru rồi! – Cô nói to để chắc chắn người đằng trước vẫn có thể lắng nghe. Đôi vai khẽ run của Minami khiến Acchan phì cười khi tiếp tục nói. _ Tôi sẽ từ bỏ các ý tưởng không ra gì. Bây giờ, tất cả những gì tôi đang có là bức tranh nguệch ngoạc của quá khứ vẫn chưa hoàn chỉnh. – Cô rời khỏi chiếc ghế và tiến về phía trước. _ Tôi không phải là một họa sĩ. Tôi không biết cách hoàn thành nó. Minami, chúng ta không hề giống nhau...

Dừng lại trước tấm lưng nhỏ bé ấy, khoảng cách ngắn ngủi của họ bị bao trùm bởi sự im lặng đáng sợ khiến màn đêm trở nên thật cô độc. Nhanh như cắt, cảm giác cô đơn bị đánh tan bởi vòng tay của người đằng sau ôm lấy thắt lưng Minami. Hai cơ thể chạm vào nhau thật tự nhiên lúc gương mặt Acchan giấu hẳn vào tấm lưng và thì thào những tiếng rất khẽ mà khoảng cách của họ đều giúp cả hai có thể lắng nghe. _ Sự khác biệt của cậu là thứ đã bồi lắp vào thiếu sót của mình. – Đôi mắt của Acchan nhắm nghiền lại khi cô ấy tiếp tục. _ Mình đã cố chấp với ý niệm tự thay đổi bản thân. Dù là trong bất kì vỏ bọc nào miễn là nó có thể che đậy được quá khứ chết tiệt mà mình không muốn nhìn lại. May mắn mình cũng là một người yêu tranh. – Cô khẽ cười. _ Mình có thể tìm kiếm được một họa sĩ có thể vẽ nên những câu chuyện mà mình có lẽ sẽ được... Trở thành nhân vật chính.

Đầu Minami gục hẳn xuống nhìn nắm tay siết chặt của Acchan cho đến khi người đằng sau nhận ra sự im lặng kéo dài từ cô ấy và tự động tách cả hai ra. Cô phì cười. _ Chắc là bây giờ trông mình giống như mấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net