8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối, dì út đi làm về, có vẻ như công việc hôm nay rất thuận lợi, trông dì rất vui vẻ, vì vậy tôi đánh liều thay tiểu Vũ nói chuyện. Nghĩ đến lời khuyên của Kir, đúng thật là có điểm đúng, ai biết đòi học múa có thật sự là ý nghĩ nghiêm túc của tiểu Vũ hay không, dù sao thằng bé cũng còn quá nhỏ, sao biết cái gì là nghiêm túc hay không nghiêm túc chứ. Dù vậy, ít ra nhóc con cũng có quyền được thử một lần, nếu thật sự thằng bé chỉ là yêu thích nhất thời, khi gặp khó khăn thì sẽ tự động rút lui, có sao đâu. Còn nếu thật sự chịu đựng được vất vả, đây chẳng phải là thật tâm yêu thích sao, chúng ta có nhiệm vụ chăm sóc, dạy dỗ trẻ con nhưng chúng ta không thể quyết định cả cuộc đời tụi nhỏ được. Vẫn là nên tôn trọng nguyện vọng của chúng.

-------------

An Huy, 20040224

Hôm nay là ngày đầu tiên bảo bảo đi học múa, ngày nắng nhẹ, bầu trời trong xanh, cao ngút ngàn, bảo bảo của tôi chỉ lên bầu trời xanh nhẹ nhàng ấy mà nói "bầu trời thật đẹp, em thích". Tôi nhìn cánh tay trắng như củ sen, béo đến có mấy ngấn trên tay, ngón tay như búp măng, vừa ngắn vừa tròn lại trắng nõn, trông thật đáng yêu. Tôi ôm em lên và bảo "đó là màu xanh da trời", bảo bảo lên quay mặt lại nhìn tôi, rất nghiêm túc mà nói "Vũ thích màu xanh da trời". Ôi đúng là trẻ con, thật dễ dàng để nói thích ghét một cái gì đó. Thằng bé đã bình thường rất ngoan ngoãn nhưng lại làm loạn ở nhà hết mấy ngày mới được mẹ nó cho đi học múa dân tộc. Thật sự không biết nhóc yêu thích bộ môn này chỗ nào mà nhất quyết đi học vậy nhỉ? Như đây là sự lựa chọn của em, chẳng biết khi em lớn rồi em có nhớ nổi lý do khiến em khăng khăng một mực học múa là gì không hoặc cũng không biết em sẽ kiên trì được bao lâu nữa, có lẽ đến lớn, đến khi có được thành tựu gì đó trong bộ môn này, hoặc cũng có lẽ vẫn kiên trì được đến lớn nhưng vẫn cứ không tên không tuổi giữa hàng loạt những con người xuất chúng. Hay cũng có thể em chỉ kiên trì được 3 ngày không chừng. Tôi chẳng đoán được điều gì ở tương lai cả. Tôi chỉ nghĩ mình sẽ đồng hành cùng từng bước chân em, luôn dõi theo em, bảo bảo, lớn lên có đọc được mấy dòng này không nhỉ? Ôi mình sướt mướt quá rồi, nên dừng lại thôi.

(Thấy đoạn này quen không mọi người???^^)

----------

Tiểu Vũ không cho tôi đi đón em ấy tan học. Tầm 7 giờ, chuông cửa vang lên, là dượng út ôm thằng bé trở về.

"Dượng đưa thằng bé về!" – Thấy tôi ra mở cửa, dượng út giải thích một câu, dường như không có ý định vào trong, đưa tiểu Vũ của tôi.

Tôi cũng định đón lấy thằng bé nhưng nó cứ ôm chặt lấy cổ dượng út, thấy tay tôi đưa đến thì lắc đầu liên tục, ngẩng mặt lên nhìn ba nó, nói:

"Ba ở lại ăn cơm với Vũ đi"

Cậu nhóc mặt mày có chút nhợt nhạt nhưng lại rất kiên trì đòi ba mình ở lại ăn cơm, đôi mắt ánh lên sự hy vọng tràn trề khiến người ta khó lòng nói là câu từ chối. Dù tôi và dượng út có nói thế nào cũng không chịu buông tay.

Nghe ồn ào, dì út từ trong bếp đi ra: "Tiểu Vũ nhanh chóng đi tắm rồi ăn ...". Dì út chợt khựng lại.

Tôi nhận thấy sự bối rối từ trên gương mặt của dượng út.

"Tôi, tôi chỉ đưa tiểu Vũ về nhà!"

Dường như không khí có chút kì quặc. Dì út ừ một tiếng: "Tiểu Vũ mà buông ba ra, để ba về nhà đi con."

"Ba ở lại ăn cơm với Vũ!" - như một lời khẳng định

"Không được nghịch" – dì út nhíu mày – "Nhanh đi theo biểu ca đi tắm rồi ăn cơm"

"Ba ở lại ăn cơm với Vũ!!!" – Thằng nhóc gần như hét lên.

"LƯU VŨ!" – Thấy dì út có xu hướng tức giận, tôi vội tiến lên muốn ôm lấy nó.

"Tiểu Vũ ngoan, đi tắm với anh được không? Đừng làm mẹ buồn"

Thằng nhóc dứt khoát chúi đầu vào cổ dượng út làm đà điểu.

Dì út dường như cuối cùng cũng chịu thua trước độ bướng bỉnh của tiểu Vũ, hỏi: "Anh ở lại ăn cơm với nó được không?"

Có chút ngập ngừng dượng út mới nói:

"Được!" – dượng út xoa đầu thằng nhóc bảo – "Ba ở lại ăn cơm với con, mau buông ra đi."

"Thật nhé?"

"Tất nhiên là thật rồi"

Bạn nhỏ hôn một cái thật kêu vào má ba mình rồi nhanh chóng tuột xuống.

"Vũ tắm nhanh lắm, ba không được bỏ đi nha!" – Bạn nhỏ nào đó nhanh chóng chạy vào phòng tìm quần áo để đi tắm.

"Con đi giúp tiểu Vũ đi tiểu Kiệt. Đừng để nó tắm lâu quá, người đầy mồ hôi, ngâm nước lâu quá bệnh mất"

"Dạ!"

Không khí trên bàn cơm tối hôm đó rất lạ. Cũng may có tiểu Vũ ríu ra ríu rít kể với về việc hôm nay đi học thế nào, học được cái gì, còn quay sang khoe với dượng út quen được một ca ca vừa tốt bụng lại rất dễ thương nhờ vậy mà không khí trên bàn ăn đỡ phải lúng túng.

Cuối cùng bữa tối cũng coi như là trôi qua êm đẹp.

Tôi nhìn tiểu Vũ tiễn dượng út về, tự hỏi lý do thật sự thằng bé muốn theo ba học múa là gì?

----------------































Không liên quan đến truyện:

Người qua đường: Lưu Vũ hôm nay ở đây á, phải đi tìm cậu ta chụp ảnh mới được *quay lưng chạy đi*

Lưu Vũ ở ngay bên cạnh: Ơ? *cầu vồng câu hỏi chạy qua đầu*

Video đáng yêu lắm mấy cô, cơ mà bình luận ở dưới thì càng xuất sắc hơn nữa.

Lướt thì cái cmt thứ 58 đã thuộc về Lưu Vũ, có lại 57 cái toàn: "Tô Kiệt chồng em"; "Tô Kiệt nạnh nùng quá"; "Cái quay lưng của Tô Kiệt"; "Tô Kiệt nhìn khó tán nhờ"; "Get được anh đeo khẩu trang"; "Tô Kiệt".....

n+ cái cmt mlem Tô Kiệt là sao??? Ơ ai là nhân vật chính ở đây? :)))))))

Người anh không tham gia vào xô biết nhưng mà người người đều xô nhau đòi quen biết. Haiz có ông anh họ tối ngày đi giành spotlight của thằng nhỏ, nghĩ mà tội thằng bé dễ sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net