CHƯƠNG 3:ÔNG GIÀ TẺ NHẠT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 3

Trở lại cái công viên và ngồi ngắm ông lão hay cho chim bồ câu ăn,bàn tay nhăn nhúm rãi từng nắm vụn bánh mì một cách nhịp nhàng,đều đặn và chính xác như một cái máy đánh nhịp.Đôi tay nhăn nhúm của lõ khiến tôi ganh tỵ," ít ra ông có da có thịt hơn ta"-tôi nghĩ thầm rồi khẽ cười.Sắp đến lúc rồi!Lão ta chỉ còn 23 giờ đồng hồ nữa thôi.Đồng hồ ở công viên điểm 5 giờ chiều,vào đúng cái giờ này mỗi ngày ông lão luôn đứng lên,hít thở một hơi thật sâu rồi đi về nhà và hôm nay cũng không phải ngoại lệ.Tôi cũng xà xuống mặt đất và lượn lờ theo ông lão,ông ta bắt chuyến xe buýt rồi về nhà.Buổi chiều,không hiểu sao trên chuyến xe buýt này trống vắng vô cùng,ông ta đi thẳng xuống hàng ghế phía sau và an tọa xuống hàng ghế thứ ba bên tay phải tính từ dãy ghế cuối chiếc xe.Ông ta ngồi cạnh cửa kính,chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa kính bằng ánh mắt sâu thẳm.Chẳng ai trên chuyến xe để ý đến lão già này cả, những con người trên xe buýt họ không quen biết nhau vì thế cũng không thể trách móc họ được.Chỉ nhìn mông lung lên trần xe hay ngoài cửa kính,kẻ thì cắm mắt vào những tờ báo nhưng không ai hỏi ai cả,bất cứ điều gì.

"Chết tiệt!Các ngươi lạnh lùng quá"

Tôi cũng ngồi xuống chiếc ghế cạnh lão,dường như tôi bị mê hoặc bởi ánh mắt sâu thẳm và làn da nhăn nheo đầy đồi mồi của lão.Hơi thở mỗi lúc một nhẹ đi,chẳng có việc gì làm,tôi liền đọc suy nghĩ của lão.Ông già đang nghĩ vẩn vơ về cái quá khứ của mình lúc ở trong quân đội và những ngày tháng làm ở xưởng gỗ,chẳng có gì đặt biệt ở lão già này,tôi liền tắt "chế độ" đọc suy nghĩ.Chiếc xe dừng ở trạm này rồi trạm khác,lúc nào cũng chỉ có vài ba người lên,dăm ba bốn người xuống,mãi cho đến khi bầu trời chỉ còn vỏn vẹn vài tia nắng yếu ớt rồi dập tắt hẳn để nhường chỗ cho màn đêm đen thẳm thì cũng là lúc lão bước xuống trạm cuối cùng.Cuốc bộ thêm 10 phút nữa,lão cũng về đến nhà, ngôi nhà cũ kỷ xuống cấp hệt như ông lão,rất cũ kỷ.Máng nón và áo khoác lên những chiếc móc đồ trên tường,lão mò đến cái ghế bố và ngồi xuống,tiếp theo là hành động mở tivi và xem,tôi cũng chán ngấy những hành động tẻ nhạt của lão,lượn lờ một lát rồi ngồi trên một chiếc tủ nhỏ.Chuyển kênh,bấm bấm,ông không còn gì thú vị hơn sao lão già?

Tôi lấy cuốn sổ ghi chú về nạn nhân trong tay áo ra xem cũng để giết thời gian,nó là một cuốn sách bằng da dày dùng để tra thông tin về một con người của thần chết nhưng chỉ có vỏn vẹn vài trang giấy.Chỉ cần mở cuốn sách ra,cách trang giấy trắng sẽ tự động hiện chữ lên,những thông tin về đối tượng cần kiểm tra.Lướt vài dòng trên trang giấy nhưng tôi cũng không quên để ý những con số đang nhảy múa trên đầu của lão

"Để xem,ông tên Richard Wilson...e hèm,từng đi lính,từng tham gia chiến tranh,...có thằng con trai lớn...Nguyên nhân chết:Đột quỵ"-tôi khẽ lầm bầm trong xương hàm,tiếp tục nhìn lão và cười khà khà.Cuối cùng tôi cũng phải dừng làm một tên thần chết dở hơi ngồi xem sổ sách và cười một mình.Tôi lượn lại trước mặt của lão,tất nhiên lão ta chẳng thể thấy tôi, lại tiếp tục bị mê hoặc bởi ánh mắt xanh biếc nhưng sâu thẩm của lão,không hiểu sao ánh mắt dững dưng đó khiến tôi cảm thấy khó chịu

"Ông không sợ chết sao?Lão già chết bầm"

Tôi thì thầm vào lỗ tai của lão,hy vọng lời thì thầm của mình cũng tìm được câu trả lời từ lão nhưng không,làm quái gì ông ta có thể nghe được tôi chứ.Còn 20 tiếng 13 phút 3 giây,lão cuối cùng cùng rời khỏi chiếc ghế bố và đi xuống nhà bếp,đã đến giờ ăn tối của lão.Một ít khoai tây nghiền và miếng phi lê cá chiên được hâm lại bằng lò vi sóng,bữa ăn đạm bạc của lão già.Ăn được hai thìa khoai thì cánh cửa nhà mở ra,tôi cũng đưa mắt nhìn ra.Một gã đàn ông to con vạm vỡ bước vào,hắn xăm kín hai cánh tay bằng những thứ hình thù quái dị,mái tóc vàng óng dài cột đuôi ngựa,hắn hùng hổ bước từng bước chân mạnh bạo vào trong nhà.Không cần phải lấy cuốn sổ xem hắn ta là ai tôi cũng thừa biết nó,Henry,thằng con trời đánh của lão.Để ý đến lão già,lão ta chỉ ngước nhìn nó chốc lát,chẳng thèm hé môi nửa lời rồi lão tiếp tục "thịt" dĩa thức ăn.Thằng Henry nó liếc mắt nhìn lão,hầm hực đập tay xuống bàn ăn

"Nè ông già,tiền hưu của ông đâu,đưa cho tôi một nửa,nhanh đi,tôi không có thời gian đâu"

"Tôi hiện giờ chưa nhận được lương hưu,các cán bộ thành phố chưa gửi cho tôi,cậu tự đi kiếm tiền đi.."

Không thèm nhìn,vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ăn đó,ông lão thẳng thắn trả lời dứt khoát mà không do dự,không sợ hãi.Ông không sợ con trai yêu dấu của ông buồn sao?Mà buồn bã gì khi gặp thằng con khốn nạn chỉ biết nẹo tiền cha ruột mình để đi cờ bạc,nhậu nhẹt thâu đêm.Cái khổ của ông lão này là đây,vợ thì mất sớm để lại cái của nợ này,nó chẳng làm gì được cho cha nó cả đề tối ngày đi ăn chơi hưởng thụ.Ông già à,chỉ còn mười mấy giờ nữa thôi tôi sẽ "giải thoát"ông khỏi nơi này mà

Henry bực tức liên tục đập tay xuống bàn,nó quát cha nó bằng những câu cực kỳ tục tiễu,vu khống lão già dấu tiền không đưa nó,đập hết tất cả ly tách trên bàn ăn,nó bây giờ không giống một con người mà cư xử cũng thua cả loài thú hoang dại,tôi cũng chẳng biết gọi nó là gì nữa.Cuối cùng,sự im lặng của lão già cũng chiến thắng,nó không thể làm được gì,bỏ mặc ông lão và đống đổ nát mà nó vừa mới làm ra và đi ra khỏi nhà.Lại tiếp tục thở dài,chẳng biết làm gì hơn ngoài chuyện đó cả,những tình thế như thế này tôi chỉ giỏi thở dài thôi.Nhảy xuống khỏi cái tủ lại,tôi đứng sát bên lão,lúc này tôi mới để ý đến hai bàn tay đan xen vào nhau đang run rẩy,người của lão trắng bệt,nói thẳng ra là lão đang sợ hãi,môi thì run liên tục,ôi!Ông thật đáng thương lão già chết bầm ạ!

Lão già gục đầu xuống bàn,tôi có thể nghe được tiếng nghiến răng của lão,lão bật khóc,khóc rất lớn,gào khóc thì đúng hơn,hàm răng giả ố vàng thưa thớt của lão cắn chặt lấy môi để kìm hãm tiếng khóc nhưng vô ít,không còn cách nào để che đậy cảm xúc của ông ta.

"Sarah,anh phải làm sao...làm sao đây..?!!!"

"Than trách bà vợ quá cố của ông không giúp ông khá hơn đâu Richard"-Tôi muốn nói thế với lão,nhưng khi hai hàm răng của tôi vừa hé ra,chúng đã dừng lại.Có cái gì đó đè nặng chúng,tôi cũng chẳng thốt ra gì,không phải thương hại ông mà là vì tôi không có gì để nói thêm được,làm thần chết đồng cảm với người thường đúng là chuyện hoang đường.Lão dọn dẹp đống bầy hầy mà thằng quý tử bày ra,đi vệ sinh cá nhân,tắt đèn nhà dưới và lên lầu để ngủ,đã 9 giờ tối,ông già này chỉ còn có 9 giờ để sống thôi,đúng vào 6 giờ 24 phút sáng một cơn đột quỵ sẽ hành hạ lão vì vậy đây,cái giấc ngủ này sẽ là giấc ngủ cuối cùng ở trần gian.Tôi theo ông ta đến tận phòng ngủ,ngồi lên thành cửa sổ nhìn ra ngoài,đêm nay không có trăng hay những cơn gió se lạnh như cái đêm tôi ở phòng bệnh của bà mẹ xấu số hồi hai tuần trước.

"Đêm nay dài thật,phải không lão già chết tiệt?"

Tôi lại nói chuyện một mình nữa rồi,lão ta đã ngủ say như chết,há cái mồm móm mém khi tháo hàm răng giả ra làm tôi buồn cười chết đi được.Sáu giờ sáng ngày hôm sau,thằng Henry nó đạp cửa về nhà,cha nó cũng bừng tỉnh giấc bởi những tiêng thét chửi bới của thằng ôn con ổng.Nó hùng hổ chạy lên gác,tôi có thể nghe được những bước chân mạnh bạo của nó,nó xô cửa phòng lão,chạy thẳng đến giường,và túm lấy cổ áo ông già

"Ông....tôi đã hỏi tụi bưu tá,chúng nó nói đã gửi tờ séc lương hưu cho ông rồi,ông dấu ở đâu đồ khốn"

Ông lão chỉ ú ớ vài tiếng,đôi mắt ngơ ngát mất hồn đầy sợ hãi.Rồi!nó đã đến,cơn đau tim sẽ đưa ông lão rời khỏi trần gian này.

"Đến giờ thần chết làm việc rồi!"

Tôi bay lại gần lão ta,đáp xuống đầu giường đối diện với hai cha con đang vật lộn nhau,cả người ông lão co giật mạnh,tím tái dần.Giương cây lưỡi hái chết chóc của mình lên,chờ đợi tất cả những con số trả về không.9....8....7,ông già bắt đầu sùi bọt mép như những con chó dại,thằng Henry quá sợ hãi,chẳng thể cử động gì,hai tay vẫn níu chặt cổ áo ông lão,từ trước giờ đây là lần đầu nó mới tận mắt chứng kiến người bị nhồi máu cơ tim.Giây thứ 4,những sức lực cuối cùng trong cái cơ thể ốm yếu đó bắt đầu dồn vào những lời trăn trối cuối cùng

"Ọc....ọc...ọc,Hen...Henry,ta...ọc...xin lỗi..."

Lôi phần lưỡi ra,viên bi linh hồn bay ra khỏi lồng ngực của ông già,to hẳn hơn so với mấy viên bi mà tôi từng gặp,lại đưa bàn tay xương xẩu của mình đón lấy nó.Nặng trĩu,lấp lánh nhưng lại nặng trĩu,thật kỳ lạ.Bên trong ông già chứa đựng gì vậy?Nỗi buồn,niềm vui hay là sự ân hận,mà ân hận về cái gì?Trước khi chết thì sống một cuộc sống buồn tủi,tẻ nhạt và không kém phần cơ cực,lúc chết thì cũng được "hưởng" cái chết đau đớn.Chưa kịp chăn trối một câu trọn vẹn,chưa kịp dặn dò thằng con nữa mà ông có dặn dò chắc gì nó nghe theo.Đúng thật,cơn đột quỵ không phải là thứ đánh gục ông lão mà sức chịu đựng của ông ta đã quá giới hạn,sức chịu đựng về cuộc sống này

Viên bi lại tiếp tục bị cái túi nuốt chửng vào màn đêm sâu thẳm

"Hãy yên nghỉ nhé!.Lão già chết bầm"

Tôi gặp lại Henry vào một chiều mùa thu se lạnh,lúc này không biết nói gì nữa,đúng hơn là không biết kêu nó bằng đại từ gì.Từ một tay nghiện rượu cờ bạc mà bây giờ lại lột xác thành một thầy tu nhà thờ.Điều gì đã thay đổi nó,lời xin lỗi của ông già chăng?Tôi đứng bên kia đường nhìn ngắm Henry đang giảng đạo cho lũ thanh niên choai choai mới lớn,những hình ảnh của ông lão chết bầm hiện lên trong đầu tôi.Gió càng lúc càng nhiều kèm thêm những chiếc lá vàng bay bay đặc trưng của mùa thu khiến cho bầu trời càng thêm hiu quạnh,tôi lại tiếp tục thở dài

"Thú thật Henry Wilson,cặp kính dày cui đó không hợp với ngươi đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net