CHƯƠNG 4:HAI NGƯỜI LÍNH NGOÀI SA MẠC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4
Ở cái sa mạc hoang tàn cách xa một bãi chiến trường đâu đó ở khu vực trung đông,có hai gã,hai người lính đang bị lạc đường.Tôi thấy họ khi đang bay lòng vòng "dạo chơi" khắp thế giới.Thời gian trên đầu họ cũng sắp hết,chỉ còn hai ngày nữa thôi,nhìn sơ qua tôi cũng đoán được hai gã này vừa bại trận nên đã chạy trốn địch và cuối cùng lạc đường trong sa mạc.

"Chà,bọn ngươi xui thật"

Các bước chân nặng nề in từng dấu giày bốt sâu và lún trên cát,bức tranh toàn màu vàng của cát đang bị hai tên này hủy hoại bởi cái dấu chân li ti.Tôi xà xuống trên đầu họ,ba lô cồng kềnh đung đưa nhẹ sau mỗi bước chân,lạch cạch,xộc xoạc,những thứ súng đạn và vài món đồ của quân nhân trên và trong balô va chạm vào nhau liên tục khoáy động cái sa mạc tĩnh lặng.Cả hai gã này chỉ còn đúng hai ngày nữa thôi là tôi sẽ đón chúng,số giờ của hai gã này có sự chênh lệch,tức là một trong hai sẽ chết trước và người còn lại sẽ theo sau.Cái gã mang thẻ Dogtags khắc tên Tom chỉ còn 47 giờ 19 phút và 18 giây,kẻ còn lại tên là Eugene thì chỉ còn 45 giờ 2 phút 7 giây.Chắc chắn là do chết khát trong sa mạc.Tôi đi cạnh chúng,cạnh tên Tom vạm vỡ ấy,thật ra thì lướt đi chứ không thể nói bay được vì cái đôi bàn chân xương xẩu ố vàng này đâu có chạm đất đâu.Cái nắng ở sa mạc này khiến tôi phát điên lên được,tuy tôi chỉ là một bộ xương khô nhưng tôi cũng có thể cảm nhận được toàn bộ khung xương mình nóng ran như kim loại chảy.Nếu hai ngươi có chết thì chết ở nơi nào mát mẻ hơn tý xíu đi,tại sao các ngươi lại lạc vào chốn hoang vu nóng như lò thiêu vậy?

"Đội trưởng Tom,còn bao xa nữa vậy?Chúng ta đã đi được hai ngày rồi!"-Eugene hỏi Tom bằng chất giọng mệt lã

"Sao thế?Cậu mệt à Eugene?"-Tom trả lời kèm theo nụ cười mỉa mai đủ để làm người khác tức điên chỉ muốn đấm vào bộ mặt kênh kiệu đó của gã

"Không phải đội trưởng...phù...mà là chúng ta sắp hết nước rồi"

"À,vậy điều đó có nghĩa là cậu đang mệt!"-lại cái nụ cười mỉa mai đấy,tên Tom tỉnh bơ như chưa có chuyện gì đang xảy ra.Eugene bắt đầu bực tức trước thái độ của Tom,hắn ta lầm bầm trong miệng chửi bới Tom.

"Này,ngươi có hiểu tình hình bây giờ không Tom?Ngươi và cấp dưới của ngươi sắp chết khát trong cái sa mạc này đấy!"-Tôi nói thế như một lời quở trách,tên này thật kỳ lạ,tính tình tự cao tự mạn quá mức,phải nói tự mạn đến mức ngu đần như thế này.Thôi được,tôi chịu thua gã này,mặt trời vẫn còn đỏ ửng và từng giây đều dội hàng trăm triệu tia cực tím xuống đất,nóng đến mức đủ để nướng chín một con bò mà vẫn còn bắt bẻ người khác được rốt cuộc thì gã đội trưởng này bị cái gì vậy?

Nói gì thì nói hai tên này vẫn phải đi mà không thể dừng,tôi lướt theo sau bọn chúng,từng bước chúng đi tôi đếm từng giọt mồ hôi đang nhiểu từng giọt từng giọt từ trên gương mặt loang lổ máu me rám nắng của chúng.Mặt trời đã rời khỏi vị trí thiên đỉnh,quá giữa trưa,Tom và Eugene đã kiệt sức quá độ.Không có bóng mát cũng như cây cỏ nào xung quanh,tất cả chỉ toàn cát và cát.Cuối cùng Eugene cũng lôi bi đong trong balô ra và uống,tên Tom thì nhìn theo,tôi lại thắc mắc rằng tại sao tên này không lấy nước của mình ra uống,tôi biết chắc rằng tên này cũng có nước vì tôi có thể biết hắn đang nghĩ cái quái gì trong đầu.

"Eugene,cậu cho tôi một ngụm được không?"

"Ể,sao cơ?..nhưng mà..."

"Tôi hết nước rồi,đây là lệnh đấy,binh sĩ Eugene"

Bằng cái giọng nói tỉnh bơ và ánh mắt áp đảo,cuối cùng thì Eugene cũng phải chịu thua hắn,cậu binh sĩ trẻ tuổi này phải nhường lượng nước ít ỏi trong bi đong mà dù cho cậu có khát đến mức nào thì cũng chỉ dám hớt hớp vài giọt chứ không dám tu một ngụm lớn.Một sự bỉ ổi mà không còn gì để tả,có nước trong balô mà không hề lấy ra uống,ngươi còn xấu xa đê tiện như thế này đến khi nào nữa hả Tom?Mi là đội trưởng đấy,đàn anh đấy!Tôi mãi lầm bầm chửi rủa Tom,tên này làm trái với cái "Đạo lý làm người" mà con người hay lấy làm chuẩn mực để sống,mặc dù nó chẳng có tác dụng gì khi sống như thế,việc nó có làm cho viên bi linh hồn sáng hơn hay sẽ chuyển hướng mà viên bi đi về đâu tôi còn chẳng biết chút gì về ba thứ đó nữa.Mãi mê vừa suy nghĩ vừa chửi rủa thì mặt trời đã đi về phía chân trời tây từ lúc nào không biết,cả sa mạc toàn cát và cát này đã chìm trong biển màu cam của ánh xế chiều,nhiệt độ đã giảm đi đôi phần khiến cho bầu không khí bớt nóng nực.Nó đây rồi,thời điểm mà tôi thích nhân trong ngày,chiều tà, ngày nào tôi cũng ngắm hoàng hôn trong cái công viên đó mà nhưng mà hôm nay cảm giác đó sẽ không giống như mọi ngày đây vì tôi đang phải gánh hai của nợ này nữa.Chúng nó bắt đầu trải tấm bạt ra và nằm ngủ,quá đuối sức rồi,cũng đúng thôi,làm gì có con người nào lạc hai ba ngày trong sa mạc với tình trạng thiếu nước mà có thể chịu nổi được mà hai tên này cầm cự được đến mức này là quá hay rồi.

Màn đêm bắt đầu chiếm chổ của hoàng hôn,màu tối thẳm nuốt chửng những tia nắng chiều muộn không thương tiếc làm tôi rất xót ruột mà tôi là quái gì có ruột để xót chứ!Bọn chúng nằm dài trên cát,mặt ngửa lên trời ngắm những vì tinh tú tựa như những viên bi mà tôi hay thấy,tôi cũng ngước cái đầu sọ của mình lên để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của tạo hóa cùng với chúng.

"Đẹp quá!"

Xương hàm của tôi thốt lên câu đó vô ý thức,bầu trời bây giờ được lấp đầy bởi những hạt cát phát sáng lung linh không đếm xuể.Hàm trăm,không,hàng tỷ,cũng không,không có từ ngữ hay con số nào để đếm xuể những con đom đóm phủ kím bầu trời kia nữa rồi.Những tia sáng nhỏ nhoi nhưng chứa đầy sức hút là kỳ khiến không những con người mà cả thần chết như tôi cũng bị mê hoặc,không có câu văn hay từ ngữ nào để tả cái cảnh vật mà tôi đang chiêm ngưỡng bây giờ,không hề có.Một cái cảm giác là lạ trôi chảy qua các khe của bộ xương khô này,một cảm giác rất khó tả.Phải chăng những ngôi sao lấp lánh phản chiếu đủ thứ màu sắc,những tia sáng đầy hy vọng giữa bầu trời bao la nhưng tối thẳm kia đã mang cái cảm giác này đến cho tôi,cái cảm giác lần đầu,lần đầu từ cái ngày mà tôi tồn tại đấy.Trước giờ chỉ đi lẩn quẩn trong các thành phố lớn trong thế giới nên bây giờ mới nhận ra mình vừa mới bỏ lở một thứ,một thứ ngoài cả sức tưởng tượng của tôi.

"Này,Eugene...cậu...cậu có gia đình phải...không?"-Tom thều thào hỏi Eugene bằng đôi môi khô cứng.Hắn ta thở còn không nổi nữa huống chi mà nói.Thôi nào ngủ đi,tiếp kiệm sức cho ngày mai chứ!Mi chỉ còn 34 giờ nữa thôi.

"...V...vâng...tôi...có một cô vợ người Canada và...một thằng cu...cha mẹ..tôi còn sống"

"Vậy thì...tốt cho cậu rồi...hừm"

Dứt câu,tên đội trưởng đã thiếp đi mà chẳng nói gì thêm,cái câu nói kỳ lạ của Tom làm cho cậu lính Eugene trằn trọc không ngủ được.Bình thường tôi luôn cho rằng những câu nói của Tom đều là những câu nói nhảm nhí và trống rỗng vô nghĩa nhưng giờ đây,không chỉ Eugene mà cả tôi cũng cảm nhận được có một điều gì đó bí ẩn.Ngươi tính làm gì?Câu hỏi lớn nhất trong tình cảnh này mà tôi có thể đặt ra được,câu nói của hắn đã đưa hắn ta lên một đẳng cấp khác,như nó biến hắn trở thành một con người khác trong mắt tôi vậy.

Mặt trời vừa ló dạng ở đằng đông,hai người lính cuốn gói và lên đường,ngày thứ hai tôi đi theo bọn chúng trong sa mạc.Những con số trên đầu bọn chúng vẫn không dừng lại,Eugene chỉ còn 26 giờ 31 phút 45 giây và Tom chỉ còn 28 giờ 4 phút,Eugene sẽ chết trước Tom.Thời gian trôi nhanh kinh khủng,tôi cũng thử bao tìm xung quanh xem có nguồn nước hay ngôi làng nào có thể cứu vãn bọn chúng không.Mà làm gì có chuyện đó,những con số luôn luôn đúng,khi con người được sinh ra thì thời điểm chết cũng đã được định sẵn và cho dù có làm cách mấy thì cũng không thay đổi được.Chẳng có nguồn nước cũng chẳng có làng mạc trong cái sa mạc này,thế là tôi yên tâm rồi.Giữa trưa,bọn chúng thực hiện một kế hoạch để tìm kiếm cứu trợ,dùng súng bắn chỉa thiên hy vọng sẽ có ai nghe được

"Lạch tách,bùm...bùm..bùm"

Những vỏ đạn tuôn rơi trên nền cát,vỏ này nối tiếp vỏ kia,cứ đi một đoạn vài trăm thước là xả vài chục viên,từ súng máy đến súng lục.Cuối cùng,cả hai chỉ còn 5 viên đạn cuối cùng trong khẩu súng lục mà Eugene đang giữ,bi đong của hắn cũng đã sạch nước,chỉ còn bi đong của Tom là nguyên vẹn.

"Chà!Ngươi đúng thật là một tên có chết thì cũng để đồng đội chết trước phải không Tom..khà..khà"

Hết hy vọng rồi,hai thằng nằm bẹp trên cát,để mặc cho cái nắng giữa trưa thiêu rụi

"Eugene,...còn... 5 viên đạn cuối phải không?"

"V...vâng thưa đội trưởng"

"Thế...thế này nhé...chúng ta...sẽ cầu cứu bằng...ba viên nữa thôi,...hai viên còn lại...một cho tôi...và một cho cậu"

Đúng thật,chúng đã hết hy vọng,dù chỉ một chút ít gì cũng không,quá kiệt sức rồi.Cả cơ thể mất nước trầm trọng,bụng thì đói meo chẳng có cái gì ăn mấy ngày nay cả,da dẻ thì khô nứt,môi bọn chúng chảy máu và nhiễm trùng nặng nhìn như những mảng vỏ cây sần sùi,có lẽ bây giờ,chính là lúc chúng nằm chờ đợi cái lưỡi hái này đâm vào lồng ngực.Eugene giơ cánh tay yếu ớt run rẫy lên trời,hắn ta cầm không nổi khẩu súng lục.

"Bùm...bùm...bùm"

Ba phát súng cầu cứu cuối cùng đã được khai hỏa,còn hai viên,một cho Tom và viên còn lại cho Eugene.Chúng chưa tự sát ngay bây giờ mà thay vào đó chúng đặt cược,kẻ nào hết chịu nổi rồi thì mới được phép cầm khẩu súng này và chĩa vào đầu và siết cò.Một giờ,hai giờ rồi ba giờ,hoàng hôn trên sa mạc lại tiếp tục buôn xuống thêm lần nữa,khẩu súng vẫn nằm giữa hai con người đang nằm la liệt chờ chết.Tôi vắt cây lưỡi hái sau lưng và tiếp tục ngồi ngắm cảnh nhưng vẫn không quên để ý trạng thái của chúng.Trời ạ bọn mi càng lúc càng tệ!Màn đêm lại tiếp tục buôn xuống hệt như đêm qua,lại tiếp tục chiêm ngưỡng những dòng tinh tú chảy đi khắp trời đêm nay thì đêm nay tôi lại ngắm một mình,mắt bọn chúng đã nhắm nghiền rồi.

"Ngày mai,Eugene,ngươi sẽ chết vào 9 giờ 12 phút sáng và ngươi Tom sẽ chết vào 11 giờ 24 phút trưa"

Tôi thì thầm vào tai bọn chúng,chỉ để thông báo mà chúng cũng có nghe được đâu

Mặt trời gần lên thiên đỉnh,cái nắng chang chang của trời sa mạc vẫn hành hạ chúng nhưng mà hôm nay chỉ còn vài phút nữa thôi nó sẽ lấy mạng Eugene,khẩu súng vẫn còn nguyên vẹn,không biết rằng chúng vẫn còn ăn thua với nhau hay đã quá kiệt sức đến mức không di chuyển tay chân được nữa.Chuẩn bị lôi lưỡi hái ra thủ thế để lấy mạng thằng Eugene thì bỗng tay chân Tom cọ ngoạy,tôi không tin vào mắt mình nữa rồi.Nó bò dậy bằng thứ sức lực mà tôi cũng chẳng biết có được từ đâu,có thứ gì đó vô hình đã tiếp sức cho Tom,nó bò lại cái ba lô của mình,mở ba lô lấy cái bi đong đầy nước mà nó cố dấu diếm mấy ngày nay.

"Thôi rồi,ngươi sẽ làm tăng thời gian của mi bằng cách này ư?Được thôi,nếu ngươi thích,ta cũng muốn chứng kiến cảnh con người có thể tự thay đổi những con số sinh mệnh một lần..khà...khà"

Khá bất ngờ,rất bất ngờ là đằng khác,tên bỉ ổi này cố gắng làm một chuyện đó giờ chưa bao giờ tôi chứng kiến

"Làm đi Tom,hãy cho ta thấy ngươi có thể thay đổi những con số"

Tom đứng dậy trên Eugene,hắn tính sẽ uống nước trên sự đói khát của đồng đội mình ư?Nhưng không,nó làm một hành động mà tôi không thể tin vào mắt mình.Nó mở nắp bi đong dưới cái tư thế loạng choạng,ngồi khụy xuống Eugene đang thoi thóp,dùng tay bóp miệng Eugene và đút bi đong vào miệng Eugene.Từng ngụm,từng ngụm nước trôi vào Eugene,cái đồng hồ của người lính trẻ bỗng dừng lại ở con số 1 phút 7 giây rồi từ từ những con số đơn vị giây nhảy như điên,tăng lên,tăng lên dần và nhanh chóng,cứ như cái đồng hồ của xe hơi nhích lên mỗi khi được rót xăng.Cái đồng hồ sinh mệnh của Eugene cuối cùng cũng dừng lại ở con số 40 năm 3 tháng 20 ngày,tôi vẫn còn chưa hết sững sốt,hai hàm hở ra không đóng lại được,cánh tay đang cầm cây lưỡi hái thì run cần bật.Tôi đang sợ ư?Sợ cái gì?Tôi sợ rằng con người có thể thay đổi số mệnh của mình ư?

"Sao lại có thể?Không thể nào...làm thế nào mà ngươi..."

Tom nằm quỵ xuống cát,chĩa ngón tay thối lên trời như một lời chửi rủa

"Ông...ông...chỉ có thể giết chết...một trong hai chúng tôi...thôi!"-Lại thêm một câu nói vô nghĩa nhưng lại đầy ý nghĩa từ Tom mà nó khiến tôi phải khắc sâu vào hộp sọ.Hôm nay,lần đầu tiên tôi thấy được một con người vừa mới chiến thắng được tử thần,điều mà từ trước đến giờ tôi mới được tận mắt chứng kiến lần đầu

Chưa dừng lại ở đó,Tom quay mặt sang Eugene,thều thào câu nói cuối cùng

"Thế là tốt rồi đấy,hãy về với gia đình của cậu đi Eugene!"

Dứt câu,hắn bất tỉnh.Hắn vừa mới thay đổi số mệnh,không phải của mình mà của người khác.Thì ra ngươi để dành ngụm nước cuối cùng cho giây phút sinh tử này sao?Ta đã lầm khi nghĩ ngươi là một tên vô lại chỉ biết lo cho bản thân mình,ngươi làm ta cảm thấy thổ thẹn đấy Tom.Khoảng 15 phút sau, Eugene bừng tỉnh,hắn đã khóc thét lên khi thấy đội trưởng vừa mới cứu sống mình.Tuy vẫn còn khát khô cả họng nhưng miệng vẫn không ngừng chửi rủa Tom và nước mắt vẫn không ngừng tuông.Tôi có thể thấy được cảm xúc của Eugene,một cảm xúc tức giận một cách vô cớ và niềm ân hận tột cùng,ân hận vì đã nhận thêm thời gian để được sống tiếp từ một kẻ mà trước đây chính bản thân mình đã nguyền rủa hắn vì cái tính không ra gì.Chắc ngươi cũng không ngờ Tom lại làm thế đúng không?Ta cũng thế!

Ba chiếc trực thăng của quân đồng minh bay trên bầu trời sa mạc,chỉ một lát sau thôi cả hai được cứu nhưng Tom đã chết khi máy bay vừa bay được một đoạn.Eugene lại tiếp tục khóc như một đứa trẻ mới lớn,một "đứa trẻ" chơi trò chơi người lính và phải chứng kiến cảnh đồng đội tử trận .Hòn bi linh hồn của Tom nằm trên bàn tay tôi,vẫn do dự và nghĩ ngợi rất nhiều về nó,nhưng cũng không thể giữ trong tay viên bi này lâu vì nó sẽ tan biến nhanh chóng và người chết không thể an nghỉ.Một lần nữa,cái túi đen thẳm đấy lại nuốt chửng Tom.Hãy Yên Nghỉ nhé,kẻ đánh bại thần chết!

Tôi "thăm" mộ của Tom một vài năm sau,vào một buổi trưa trời âm u sau khi được một cơn mưa mùa hạ đầy oi bức,bầu không khí nóng nực bốc lên nghi ngút trên nấm mộ của Tom.Giở cuốn sổ thông tin ra và tra thông tin của tên này lại lần nữa,cuối sổ có thêm một dòng ghi:Đã chết.Tên này lớn lên trong côi nhi viện,sống một cuộc sống bương chải và bất hạnh,ra đời va chạm và đánh nhau với côn đồ rất nhiều lần.Từ lúc nhập ngũ cho đến khi nhận chức đội trưởng và chết thì hắn chẳng có lấy nổi một cô bạn gái hay một ai gọi là người thân.Tại sao mi lại làm thế?Ngươi muốn gì khi phải thách thức với thần chết để rồi ngươi chỉ cứu được bạn mình mà số phận của ngươi cũng chẳng hề thay đổi?Tại sao?Hay ngươi chỉ đơn thuần tỏ ra vẻ ngầu trước mặt bạn ngươi?Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu ra lời nói cuối cùng của Tom với Eugene mang ý nghĩa gì trước khi lìa cuộc đời này.Hắn ta quả là một tên kỳ lạ và quái đản,tức thật tôi vẫn chưa thể nào hiểu được hắn,không thể.

"Chà...ngươi cũng thèm khát hai tiếng gia đình lắm phải không?Coi kìa,bia mộ của ngươi cỏ mọc nhiều quá rồi đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net