chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngày 28 thàng 8 trời trong xanh

Hôm nay trên lớp Chi vừa có một học sinh mới chuyển đến, nhìn rất đáng ghét ah! Lúc ra chơi còn bám lấy chi của mình! Đáng ghét! Mình phải nguyền rủa cậu ta sau này sẽ bị trán vồ!]

Học sinh tiểu học mỗi ngày 8h30 bắt đầu đi học, chiều 4h thì tan học, làm xong bài tập trước khi ăn tối lúc 6h, sau khi ăn xong sẽ xem tivi hay chơi game, buổi tối 9h thì lên giường ngủ …. cứ lặp lại như thế.  Học sinh tiểu học chỉ ăn chơi ngủ sau đó lớn nhanh như thổi bong bóng.

Nhưng Chi thường hay nghĩ, tại sao nó dường như vừa mở mắt ra đã thấy gil ở bên cạnh?

Sáng 7h30 thức dậy, mới đánh răng rửa mặc, thay đồ xong không lâu, thì chuông cửa sẽ vang lên, sau đó Lê thanh Trúc dính như kẹo cao su sẽ xuất hiện – “Chào chú và dì! Chi, cùng ăn sáng nào!” vừa nói còn nở nụ cười to, hàm răng nho nhỏ trắng sáng lấp lánh.

Ông Tuấn và bà Thúy thấy nhiều nên quen, cười tươi vừa xoa đầu gil vừa nói: “Gil mỗi ngày đều có tinh thần như vậy, thật tốt ah~~~!”

“Cháu chỉ cần nhìn thấy Chi thì đã rất vui rồi~~~” gil không hề ngại ngùng nói lớn.

“hahaha~~~Đứa trẻ này thật khiên người ta yêu quý!”Mẹ Thúy khoanh hai tay trước nực ra sức gật đầu.

Chi chu môi đi vào trong phòng khách, cô sắp không thể hiểu rõ rốt cuộc đây là nhà của ai, Gil vào nhà của cô như là nhà của mình.

“Chi, sao không chào hỏi?” Ông Tuấn nhếch mày, đặt báo xuống nựng hai má của con gái.

“Chào buổi sáng” Chi liếc nhìn gil một cái, “Chào buổi sáng gil.”

“Chi…..” gil mỗi buổi sáng chỉ cần nghe Chi nói chào buổi sáng với mình, đã cảm thấy rất hưng phấn, rất vui mừng! “Chi, chào buổi sáng, cậu hôm nay thật đáng yêu!”

“Làm gì có….” Chi kiềm không được trợn mắt với gil. Nói bậy gì thế? Buổi sáng không rửa mặt sao, cô rõ ràng vẫn đang mặc đồ ngủ!

“Chi mỗi ngày đều dễ thương như mặt trời phát sáng vậy!” gil đi đến, đặt vào tay Chi phần đồ ăn sáng do mẹ mình chuẩn bị.

“Oh! Gil thật biết nói những lời tình tứ ah!” mặt bà Thúy tỏ ra vẻ thiếu nữ đang vui vẻ trong tình yêu, một bên lại xỏ xiên ông Tuấn: “Còn lợi hại hơn năm đó ông theo đuổi tôi ah!”
”Khụ khụ!” Ông Tuấn giả vờ ho, cầm báo che đi cái tai đang đỏ bừng của mình.

Chi cầm lấy hộp cơm do gia đình chuẩn bị ra khỏi nhà, gil nhanh chóng cầm lấy cặp và cơm hộp do mẹ làm nhảy khỏi ghế sopha, theo Chi ra khỏi cửa lớn.

Đoạn thời gian cùng Chi đến trường là đoạn thời gian Gil thích nhất trong ngày, vì Chi sẽ chuyên tâm nghe một mình mình nòi chuyện, sẽ không nghe lời của những thằng nhóc bên cạnh, gil thích Chi chỉ đặt mắt lên người mình.

“Chi, cơm hộp hôm nay của mình có vịt đấy.” Gil nắm lấy bàn tay đang rảnh rang của Chi.

“Uh, tớ không biết trong cơm hộp của mình có gì?” Chi nuốt nước miếng. Ân? Vịt của má kim vũ làm rất ngon!

Gil nhìn thấy đôi mắt sáng của Chi, liền không kiềm được nắm chặt tay Chi hơn, “Trưa nay chúng mình cùng ăn cơm nhé, vịt của tớ sẽ chia cho cậu một nữa.”

“Được….ah, không được, Hoàng hôm qua đã nói sẽ ăn trưa cùng tớ.” Chi lại nhìn hộp cơm trong tay gil môt cách khó khắn. Vịt~~~

“Nhưng tớ không phải đã nói trước rồi, mỗi ngày đều ăn cùng cậu, cậu không được để cậu ta chen hàng! Chen hàng là một hành vi không tốt.” gil đắc ý lấy lời ước định từ ngày đầu nhập học ra nói với Chi.

“Uh….” Chi nhìn trời, “Chi bằng, hôm nay để Hoàng ăn cùng chúng mình nhé.”

“Chúng mình”! Chi nói “chúng mình” đấy! đối mắt của gil biến thành hình trái tim! “Được ah, được ah!” gật đầu liên tục-ING.

Tiếng chuông tan học, gil nhanh chóng thu dọn dụng cụ học tập và sách vở của mình rồi chạy như bay sang lớp bên cạnh, “Chi, cùng về nhà nào.” gil cười tít mắt đứng cạnh Chi đang thu dọn cặp.

“Lê Thanh Trúc, cậu rõ ràng ở lớp bên cạnh, sao mỗi ngày đều chạy đến lớp chúng tôi ah?” lớp trưởng của lớp Chi sắp bị gil làm đến tưởng rằng gil là bạn cùng lớp với mình.

Gil vui vẻ vỗ vỗ vai lớp trưởng: “Oh, chỗ nào có Nguyễn Thùy Chi, thì sẽ có Lê Thanh Trúc. Cậu phải hiểu đạo lí này ah!”

“Hả?” đây là đạo lí quỷ quái của nước nào thế? Lớp trưởng khắp đầu đều là dấu chấm hỏi, bị gil làm cho ngẩn ngơ.

Trên đường “hộ tống” Chi về nhà, sau khi nhìn Chi đi vào cửa, gil chạy về nhà đặt hộp cơm của mình xuống sau đó chào hỏi mẹ là mình đã về, không thèm bỏ cặp xuống đã chạy sang nhà Chi ấn chuông.

“gil tiểu thư đến rồi, điểm tâm hôm này là rau câu trái cây ah.” Người nữ giúp việc đến mở cửa cười và đưa dép lê hình con thỏ cho gil. Gil ở nhà Chi cũng như vị tiểu thư thứ hai, dép lê, li trà, ngay cả bộ chén đũa đều có một bộ riêng.

Vì sau khi Gil quyết định lấy Chi làm cô dâu của mình, trừ những lúc đi vệ sinh và đi ngủ đều không rời Chi nữa bước —- không có cánh nào, Chi của cậu quá dễ thương, hahahaha! Mẹ cậu dạy phải dùng chiến thuật [canh chừng mọi lúc mọi nơi], như vậy Chi sẽ không bị người khác tranh thủ cuỗm mất!

“Cám ơn tỷ tỷ!” gil mang dép xong chạy nhanh đến phòng Chi trên lầu hai.

“ayo ayo~~ thật ngoan ah!!” nữ giúp việc ôm mặt ngại ngùng.

Dính lấy Chi cùng ăn điểm tâm, cùng làm xong bài tập, sau đó đợi quản gia lên gọi ăn cơm. Vì bố mẹ Chi đều tan sở trễ, nên gil rất tự giác chịu trách nhiệm mỗi ngày đến ăn cơm tối với Chi, sau khi ăn xong cùng Chi xem tivi hay chơi game, đợi đến khi Chi tắm xong thơm một cái, nhìn Chi lên giường ngủ rồi bản thân mới trở về nhà.

++++++——–+++++——–+++++——–+++++——–+++++——–+++++——-+++++

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net