chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngày 15 tháng 12, trời lạnh

Giáng sinh năm nay Chi không muốn đón với tôi! Sao có thể như vậy!? Nguyễn Thùy Chi cậu đừng quên là sau này cậu phải lấy tớ đấy nhé!]


“Chi, thành tích thi lần này của cậu hơi….chậc, nguy hiểm.” gil xoa xoa cằm mình, một tay cầm tờ giấy ghi thành tích của Chi, nói một cách ẩn ý.

“Nhiều lời! Toán quá khó! Đó không phải là những đề mà học sinh bình thường có thể làm được ah!” Chi nằm sấp trên giường ngước đầu lên. Sau khi lên cao trung chiều cao cơ thể cũng dần tăng trưởng,eo thon, dáng đẹp,đúng chuẩn 1 công chúa mà.

Cũng giống Chi, chiều cao của gil cũng phát triện với tốc độ kinh người, nhưng gil lại phát triển theo kiểu ngày càng ra dáng hoàng tử a,mặc dù cũng là con gái nhưng gil lại theo phong cách của tomboy,gil cũng thường xuyên tập luyện thể thao nên rất ra dáng hoàng tử a. Thành tích học tập cũng như thể thao của gil đều tốt như nhau, bóng rổ, bóng đá, võ gì đó, cái nào cũng học cái nào cũng giỏi, không chỉ cao lên, mà cái banh bao trắng ngày trước cũng đã trờ thành gương mặt chuẩn soái ca rồi!

“Nếu số học khó, thì anh văn không phải là học bài sao?” gil ngồi trước bàn học của Chi, tay nâng cằm nhìn cái mông cùng cặp chân đẹp của Chi.

Tai của Chi lại đỏ hơn, “Anh văn cũng rất khó hiểu, rốt cuộc là ai phát minh ra anh văn ah?”

“Như vậy ah….vậy kì thi cuối kì của cậu phải làm sao đây?” Gil vừa nói vừa lắc đầu.

“Vậy, vậy cậu không phải nói sẽ dạy tớ sao?” Chi ôm lấy gối hơi hờn dổi chỉ lộ ra một còn mắt nhìn gil, “Lần này vì cậu không giúp tớ học thêm nên mới như vậy! Cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”

Chân trái của gil đặt lên chân phải ngồi trên ghế, tay trái đặt trên mặt bàn, thân trên hơi dựa vào bàn, tay phải vẫn cầm bảng thành tích của cô biểu tình điềm đạm, thái độ thanh thản không hề chật vật. Uh …..tên này sao nhìn, khụ, cũng—khá, khá đẹp trai.

Hai người có thể nói cùng nhau lớn lên, lúc tiểu học gil luôn dính chặt lấy cô, không biết vì sao, sau khi lên cao trung khó khăn lắm mới được cùng lớp, gil trở nên lúc xa lúc gần, dường như không đặt chuyện của cô lên vị trí đầu tiên vậy—Chi hơi giận, nhưng nghĩ lại cũng không đúng, trước đây luôn cảm thấy gil cứ dính lấy cô sẽ rất phiền, bây giờ gil không cùng cô ăn cơm, đọc sách, không dính lấy cô sau khi đến trường và tan học, Lại cảm thấy hơi thất vọng, còn cảm thấy một mình ở nhà rất chán….cô có phải bị bệnh rồi không?

Chậc? Còn nhìn lén sau gối nữa, thất khiến người khác nhột nhạt ah! “Ân,Chi nói đúng.” gil nghiêm túc gật đầu. “Vậy tớ phải chịu trách nhiệm như thế nào đây?”

Cái này còn phải hỏi sao!? Tuy rằng bố mẹ không yêu cầu nhiều về thành tích của cô, chỉ cần đều đủ tiêu chuẩn là được, họ sẽ không nói gì, nhưng nếu như cô có một môn dưới 60 điểm, vậy thì nghĩ vào nghỉ đông cô sẽ bị bắt ở nhà không được ra ngoài chơi! “Đương nhiên là một tuần trước kì thi mỗi ngày đều phải ôn tập cho tớ ah! Nếu không kì thi của tớ là xong rồi!” Chi ngồi dậy trên giường, nghiêng người về phía gil nói. Ân … Chi sao da lúc trắng trẻo mềm mại, trên mặt không có tới một cái mụn,không trang điểm mà nhìn Chi cũng rất đẹp a,đúng là con mắt nhìn người của gil thật tốt
!wa hahaha

Trưởng thành theo năm tháng, cặp mắt lớn của Chi càng ngày càng mê người, sống mũi thẳng xinh đẹp, trọng điểm là, đôi môi đỏ đó, lúc nào nhìn vào cũng thấy mọng nước, mỗi lần nhìn Chi bất giác đưa đầu lưỡi nhỏ ra, gil thật sự rất sợ người khác nhìn thấy sẽ mọc đuôi sói bay đến đè cô xuống—chậc!

“Đúng rồi, sau khi thi có muốn ra ngoài chơi thả lỏng một chút không.” Chi đã bắt đầu kì vọng.

“Muốn ở trong nhà hay sang nhà tớ? Mẹ tớ năm nay chuẩn bị nướng vịt đấy.” gil cười tít mắt nói.

“Ah! Thật sao!? rất muốn ăn—ân, oh, nhưng, tớ hôm đó có chuyện…..” Chi vừa nghe thấy vịt nướng thì nước miếng cũng sắp chảy ra.

Vì bố mẹ luôn rất bận, giáng sinh năm trước cũng qua ở nhà gil, tài nghệ nấu ăn của mẹ gil cứ như là khách sạn năm sao! Hôm đó mọi người đều ăn đến căn bụng, ngồi ở phòng khách đến khuya mới có thể đi ngủ được.

Chi hôm đó cũng phá lệ ngủ ở nhà gil. Vì hai nhà chỉ cạnh nhau, không có lí do gì nhất định phải ở nhà ai qua đêm, trời đã khuya, cũng chỉ cần đi vài bước là tới. Ngoài ra, Chi vừa lạ giường vừa lạ gối, những lúc đi du lịch phải ngủ ở ngoài không có ngày nào cô ngủ ngon.

Nhưng rất ngạc nhiên, nằm cùng một chiếc giường với gil, dựa vào hơi ấm của gil, nghe thấy tiếng hô hấp đều đều của gil, cô lại có thể ngủ một giấc đến buổi sáng, Chi trong lòng nghĩ có lẽ là do ở gần nhà nên mới cảm thấy an toàn…..

“Có chuyện? có chuyện gì?” gil bình thảnh hỏi.

“Uh…Chậc! Thì có hẹn với bạn bè, nói chung là năm nay tớ sẽ đón giáng sinh với bạn bè.”

Chi không tự nhiên chỉnh chỉnh gối để chuyển hướng chú ý.

[Chậc]—-cái gì? “ [Bạn]? Người nào?”gil nhếch mày.

Hoàng (người tình nghi số 1)? Cậu ta mỗi năm đều về Mĩ đón giáng sinh, bỏ qua, sun ht (người tình nghi số 2)? Đã an bài phở canh chừng cậu ta, cũng bỏ qua, Thảo (người tình nghi số 3)? Đã du học ở nửa bán cầu còn lại, bỏ qua, Ngọc (người tình nghi số 4)? Ân, cái này khá đáng nghi, nhưng là do bản thân gil canh chừng, cũng bỏ qua…. trừ mấy tên này, còn có ai khác dám rủ Chi nhà Gil đi chơi sao?

Chi mở miệng, không nghĩ ra cách tránh khỏi cái đề tài nhạy cảm này.

Tuy Lê Thanh Trúc gần đây không canh chừng cô, nhưng những thứ như thư tình, quà nhỏ, mỗi lần cô nhận được trong tủ đều sẽ không cánh mà bay, lại thêm gil vừa vào trường đã truyền tin tứ phương: “Nguyễn Thùy Chi là người của Lê Thanh Trúc”, những người hâm mộ cô đều bị doạ chạy mất, sau đó lên năm hai, gil được chọn là hội trưởng hội học sinh, tay chân lại càng nhiều, nếu như Chi muốn tham gia bất kì hoạt động nào ngoài việc học, thì sẽ lập tức có người thông báo cho gil, chọc cho Chi nhột nhạt nhưng lại không dám làm gì…

Lê Thanh Trúc là ai? Lê Thanh Trúc là rể hiền của bố mẹ Chi! Là tấm gương học sinh giỏi! Là người canh chừng Nguyễn Thùy Chi!

Chi từ nhỏ đã quen, cho dù tính cách hơi khó gần, tính tình lại hay làm nũng, nhưng bố mẹ có dặn phải nghe lời gil, Chi đều không dám không nghe. Chi không ngốc, chỉ là hơi thành thực, cái này đại khái là do sinh trưởng trong môi trường sống đơn giản. Nhưng cô không biết, đó là do kết quả của việc gil một tay che trời, nên người Chi có thể xưng là bạn, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, muốn ra ngoài với bạn bè, trong những người đó nhất định sẽ có một người tên [Lê Thanh Trúc].

Nến mới nói, xấu xa, không phải một hai ngày là có thể tạo thành được, là phải tự học mà phát triển mới được.

Chuyện là như vậy, nhỏ lớp trưởng thường ngày không thân thiết với Chi đột nhiên gửi tin nhắn cho cô, nói rằng hôm giáng sinh sẽ đi giao lưu với trường nam bên cạnh…Chi vốn chưa từng tham gia những hoạt động này, vồn là tuổi thiếu nữ hiếu kì ham chơi, Chi nói thế nào cũng phải giấu gil đi một lần … chậc nếu như có thể. Dù gì cô cũng đáp ứng đối phương.

“Cậu hỏi nhiều như vậy làm gì? Tớ…..tóm lại là có việc….”Chi rất đáng ngờ mà đỏ mặt.

“Vậy sao? Tớ rất kì vọng cùng cậu đón giáng sinh….” gil bất cần nhún nhún vai, “Như vậy tớ cũng không có động lực giúp cậu ôn bài nữa, cậu tự xem nhé.”

“Uh? Cậu thật xấu xa! Còn dám uy hiếp tớ!?” Chi tức giận rồi, cầm gối muốn ném gil, gil cười lớn cũng không thèm tránh, trực tiếp đè Chi xuống giường.

“Nặng chết được! Cậu đứng dậy!” chi tức giận muốn đẩy cái con thỏ vừa nóng vừa nặng ra!

“Chi, tớ giúp cậu ôn tập, cậu cũng phải đón giáng sinh với tớ, ngoài ra còn vịt nướng! Cậu cảm thấy ăn ở ngoài sẽ ngon hơn bữa tối giang sinh nhà tớ sao?” gil từ từ xích ra, Chi sẽ nói lí, dùng cứng cô ấy nhất định sẽ không nghe, chỉ sợ người ta có lí hơn cô.

“Nhưng tớ đã hẹn trước với lớp trưởng rồi ah!” Chi vẫn cố nghểnh cổ lên. Vịt nướng! Lê Thanh Trúc mỗi lần đều lấy đồ ăn thu hút cô! Nhưng đáng ghét là: cô thật sự không có cách thuyết phục mình không muốn ăn!

[Lớp trưởng]? Chậc, ngày mai lập tức bảo cậu ta huỷ cái hoạt động đó đi. Gil trong lòng cười lạnh. “Được rồi, nhưng nếu như hôm giang sinh cậu vô tình rãnh rỗi, thì nhất định phải đến nhà mình, mẹ tớ gần đây cứ hỏi gần đây sao không thấy cậu đến.” gil khẽ nựng khuôn mặt phấn nộn của Chi, cảm thấy rất mãn nguyện vì cái cảm giác mềm mại mịn màng đó.

“Uh.” Chi liền kinh hỷ gật đầu, cảm thấy Gil lần này đặc biệt dễ nói chuyện!

++++++——–+++++——–+++++——–+++++——–+++++——–+++++——-+++++

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net