Chương 15: Cấm huyệt đoạt sinh tử châm (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày kế tiếp, mọi người bắt đầu khởi hành.

"Ôi chao? ! Nguyên Phương kiếm của huynh thêm tua kiếm vào nhìn thực khác biệt, Mộng Dao mua cho huynh ư?" Trong xe ngựa, Địch Nhân Kiệt cố ý vuốt ve ngọc bội bên hông, lại nhìn chằm chằm vào tuệ kiếm (tua kiếm) sắc tím.

"Là Mộng Dao làm cho ta" Nguyên Phương điềm nhiên nói.

"Cô ấy làm... Ta không biết đó! . . ." Địch Nhân Kiệt vẻ mặt nghi ngờ, nửa điểm cũng không tin.

"Muội nề mặt Uyển Thanh tỷ tỷ, không thèm chấp với huynh." Mộng Dao định mắng hắn xong rồi lại thôi. Địch Nhân Kiệt chủ chọc tức Mộng Dao lại không đạt được như ý, thất vọng nói: "Mộng Dao, từ lúc nào lại giỏi như thế, từ bé ta đâu có thấy muội làm mấy thứ này đâu."

"Đương nhiên hồi bé ta không có làm, từ nhỏ đã theo huynh chạy tới huyện nha xem mấy cái tử thi đó, học nghiên cứu tử thi giúp huynh, còn có huyệt vị, sách thuốc, đã không còn ơn ta còn muốn chọc ta ư?" Mộng Dao bĩu môi.

"Muội còn nói hồi nhỏ, giúp ta ư, ta còn nhớ có một lần điều tra vụ án một kẻ buôn nấm độc, ta kêu Mộng Dao ở bên kiểm tra tử thi và ghi chép lại, các người biết sau đó thế nào không?... Con bé đem nấm độc bỏ vào miệng ăn thử, xong rồi còn nói một câu cái gì mà nấm không có mùi vị gì, khó ăn như vậy... Ta lúc đó bị con bé này làm cho tức chết!" Địch Nhân Kiệt tức tối kể lại chuyện hồi nhỏ.

"Không phải vì ta ăn nấm độc này, mới giúp được huynh phá án hay sao." Mộng Dao thè lưỡi cười vui vẻ, hồi còn nhỏ không hiểu chuyện, cần phải bỏ qua chuyện không hay nha.

"Muội ăn nấm độc... không có trúng độc?" Nguyên Phương lộ vẻ không tin, lại lo lắng nhìn Mộng Dao, cô gái này tùy hứng như thế sao.

"Muội nếu trúng độc giờ cũng không ở đây với huynh... kỳ thực muội cũng không biết vì sao, từ lần ăn nấm độc đó, bất kỳ loại độc gì đối với muội cũng không có phản ứng, bao gồm cả mê dược." Mộng Dao cũng hoài nghi chính bản thân mình, dường như nàng không giống người thường cho lắm.

Nguyên Phương có chút giật mình, trước khi chỉ nghĩ tính cách Mộng Dao không giống với nữ nhi bình thường, không ngờ còn có điểm này nữa. Chuyện này vượt quá tưởng tượng của chàng. Trước đây lúc Mộng Dao trở về, chàng vẫn luôn hoài nghi, một người không có võ công, không có nội lực như nàng, trúng một chưởng của An Vương lại có thể còn sống. Chàng cũng trúng một chưởng, hiểu được nó đáng sợ thế nào, vậy mà Mộng Dao còn có thể sống, thì ra chính là vì trong cơ thể Mộng Dao có điểm không giống người thường.

Cứ như vậy dọc đường đi, mọi người nói chuyện vui vẻ, sắc trời sẩm tốt, xe ngựa cũng chạy tới một dịch quán, thế nhưng để tới được Đăng Châu cũng mất thời gian nửa tháng.

"Ta đã lấy ba phòng để tiết kiệm chi phí, mọi người theo như cũ mà ở." Địch Nhân Kiệt vẻ mặt cười nói, cái gì tiết kiệm chi phí, rõ ràng là muốn ở cùng Uyển Thanh.

Mọi người đang ngồi trò chuyện thì có bốn vị đạo trưởng trẻ tuổi mặc đạo bào màu đem ước chừng hai mươi tuổi bước vào trong dịch quán.

"Lâm sư huynh, lần này chưởng môn tại Tiêu Dao Cốc cử hành luận đạo đại hội, có phải muốn trong chúng ta tuyển chọn ra đệ tử nhập thất không?" Một người khuôn mặt ngay ngắn lông mày rậm mắt to nói.

"Chưởng môn thâm ý, há lại có thể cho đệ đoán ra?"

"Sư huynh nói phải. . . Hách Liên sư đệ, chúng ta bốn người mặc dù vào môn khác biệt nhưng tư chất của đệ hợp ý chưởng môn, nếu thực tuyển chọn đệ tử nhập thất, ngoài sư đệ thì còn có ai" Một đạo trưởng hướng phía tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất nói.

"Đào sư huynh nói đùa, chưởng môn thực sự muốn trong chúng ta chọn ra đệ tử nhập thất, cũng là Giang sư huynh, Giang sư huynh nhập môn sớm nhất lại có thiên tư cao, là người tốt nhất thừa kế của chưởng môn." Khuôn mặt thanh tú, ngũ quan đoan chính của Hách Liên khiêm tốn nhìn về phía Giang sư huynh.

Chỉ thấy vị Đại sư huynh cười nhạt liễu cười không nói gì, bưng chén trà nóng thổi thổi, tựa hồ tịnh không quan tâm chuyện chưởng môn có ý định chọn nhập thất đệ tử.

"Thượng Thanh phái? . . . Cái này môn phái này tại sao lại nghe quen tai như thế?" Mộng Dao lỡ đãng nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, có chút thân quen lạ thường.

"Hác Liên Thiểu Ung" Địch Nhân Kiệt nghe cuộc đối thoại tự dưng nói ra một cái tên xa lạ.

"A! . . . Muội nhớ ra rồi, hắn chính là tiểu bệnh miêu mà bị phụ thân muội đưa đến Tiêu Dao Cốc Thượng Thanh Phái bái sư học nghệ đó sao?" Mộng Dao chợt bừng tỉnh nhớ ra.

"Tiểu bệnh miêu?" Nguyên Phương nghĩ 'Tiểu bệnh miêu' rốt cuộc là người thế nào.

"Địch Nhân Kiệt!" Đúng lúc này, ở bàn bên cạnh Hách Liên Thiếu Ung gọi tên Địch Nhân Kiệt, kỳ thực lúc mới vào dịch quán, hắn đã chú ý tới mấy người này.

"Thế nào các người quen nhau sao?" Uyển Thanh hiếu kỳ nhìn Địch Nhân Kiệt.

"Há chỉ có quen biết? . . . Chẳng qua là bởi vì Mộng Dao, ta mới có thể kết bạn với vị Sơn Tây đệ nhất phú thương này, Hách Liên vốn là đời sau của vương thất Hạ Quốc. Hạ Quốc bị diệt vong các vương thất bỏ chạy đi nhiều nơi, chuyện này cũng khoảng 200 năm trước, trong người Hách Liên cũng có dòng máu của Hung Nô, về cơ bản khác với người Hán." Địch Nhân Kiệt thong dong cười cười giải thích cho Uyển Thanh, thật không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải cố nhân.

Bốn người kia liền cầm kiếm ôm quyền hướng Địch Nhân Kiệt báo thượng danh, bọn họ đương nhiên danh tiếng thần thám của hắn.

"Thượng Thanh phái, đại đệ tử Giang Lộ Hữu "

"Lâm Mặc Thư "

"Đào Dư Lượng "

"Hách Liên Thiếu Ung" Hách Liên nhìn ý cười về phía Địch Nhân Kiệt, lại liếc nhìn thiếu nữ áo hồng phấn bên cạnh.

"Hạnh ngộ hạnh ngộ. . . Tại hạ Địch Nhân Kiệt" Địch Nhân Kiệt đứng dậy liền ôm quyền khom người đáp lễ, sau đó đầu tiên giới thiệu Uyển Thanh bên cạnh "Giới thiệu một chút, vị này chính là hôn thê Lý Uyển Thanh."

Uyển Thanh cũng ôm quyền khom người đáp lễ, thế nhưng đối với việc Địch Nhân Kiệt giới thiệu như vậy có chút không thích ứng kịp,, nhưng trong lòng lại dâng lên hồi cảm động.

"Vị này chính là đại ca của Uyển Thanh tên Lý Nguyên Phương." Kế tiếp giới thiệu chính là Nguyên Phương, chàng cũng ôm quyền khom người đáp lễ, thế nhưng toàn thân để lộ ra một cổ ngạo khí tự nhiên, lại hòa nhã ôn nhu, cái loại khí phách cao quý này là tự nhiên mà có, Hách Liên nhìn thấy trong lòng thầm nhẩm nhẩm, khí chất của người này thực khiến người khác tự phải hạ mình.

"Vị này chính là thiên kim tiểu thư Tịnh Châu Đồng - Đồng Mộng Dao." Mộng Dao không phải người trong giang hồ chỉ hướng tới bọn họ cười đáp lễ.

"Vị này chính là Thư Đồng của ta Nhị Bảo, vị kia là nha đầu của Đồng phủ - Liên Nhi."

"Hạnh ngộ. . . Hạnh ngộ. . ." Giới thiệu xong, bọn họ cùng nhau ngồi xuống nói chuyện.

"Mộng Dao muội muội, nhiều năm không gặp, có còn nhớ Tiểu Bệnh Miêu này chứ?" Hách Liên mỉm cười nhìn về phía Mộng Dao, ánh mắt từ lúc ngồi xuống tới giờ chưa rời khỏi người nàng.

"Nhớ kỹ! Chỉ là. . . khoảng 10 năm không có gặp mặt, huynh thay đổi thế này, ta không có nhận ra nổi." Mộng Dao nhớ lại tiểu tử ốm yếu năm nào, giờ đã trưởng thành, là một nam nhân đỉnh đỉnh hiên ngang, thiếu hiệp chốn giang hồ, thực là có chút bất ngờ.

"Phải? Thế nhưng ta chỉ liếc mắt đã nhận ra Mộng Dao muội muội, muội vẫn như hồi nhỏ, thông minh khả ái." Hách Liên thành thực nói, cơ mà cái loại ánh mắt này giống như gặp được người thương ngày mong đêm nhớ, phát ra ánh tinh quang da diết, lại ấm áp.

"Khụ khụ. . ." Từ nãy tới giờ những hành động và ánh mắt của Hách Liên đã lọt vào mắt Nguyên Phương, chàng tương đối mẫn cảm với loại ánh mắt này, cố ho lên vào tiếng cắt đứt không cho Hách Liên nói tiếp, lại cố ý hỏi nàng: "Mộng Dao, muội chưa từng kể cho ta nghe muooiij có một người bạn như thế này."

"Huynh không có hỏi muội!" Mộng Dao nghĩ thầm Nguyên Phương sao lại nói vậy, nhưng vẫn nhẹ giọng ghé tai nói cho chàng: " Muội kể chuyện hắn cho huynh nghe làm gì, nói huynh cũng có biết ai đâu, hơn nữa muội cũng đâu biết ở chỗ này gặp lại hắn. Với lại ấn tượng chỉ là từ 10 năm trước, muội cùng hắn cũng không có liên hệ, lần này gặp lại, suýt chút đã quên mất có một người thế này rồi."

"Thì ra là thế!" Nguyên Phương nở nụ cười có chút gian xảo, lại cười thầm trong lòng, xem ra Hách Liên này là tự mình đa tình a! Cái điều hắn đối với Mộng Dao, chàng có thể khẳng định chính là tương tư.

Hách Liên nhìn thấy bộ dáng thân mật của Mộng Dao cùng Nguyên Phương, tuy trên mặt vẫn cười tự nhiên, nhưng con mắt ánh lên một tia tức giận cùng không phục.

"Thiên hạ to lớn, giữa biển người gặp lại nhau chính là duyên phận, đêm nay tại hạ chủ chi, mời mọi người một bữa no nê..." Sau đó hắn hướng hạ nhân phân phó, "Trước tiên làm cho Mộng Dao muội muội của ta mười cái đùi gà, nhớ cho nhiều ớt."

"Thực ngại quá, để Hách Liên huynh bận tâm rồi. . ." Địch Nhân Kiệt nghĩ thầm cái khí vương giả bao năm chỉ có bị che giấu như không bị mất đi, ra tay thật sảng khoái, nhưng mà sảng khoái kiểu này e có mưu đồ! Địch Nhân Kiệt liếc nhìn Mộng Dao.

"Vô phương! . . . Hôm nay gặp được hai người bạn cũ, xin đừng từ chối." Đừng nói là chỉ mời một bữa cơm, chỉ cần nhớ ân tình năm xưa của Đồng phủ đối với hắn khi còn nhỏ, với giao tình của hắn với Mộng Dao, Địch Nhân Kiệt cũng đủ cho hắn vung tiền chi tiêu rồi.

"Hắn thế nào biết sở thích của muội?" Nguyên Phương tâm có chút trấn động, mười năm không gặp có thể nhớ rõ thói quen, sở thích của Mộng Dao ư?

"Cái này. . . Ăn cơm trước đã, muội kể cho huynh nghe sau! . . . Muội sắp chết đói rồi!" Vừa nghe nói có đùi gà, bao tử của Mộng Dao đã đánh trống không ngừng, cộng thêm tính tình ngây thơ hồn nhiên, nàng không để tâm ánh mắt đầy lãnh khí của Nguyên Phương.

Không lâu sau, một bàn đầy thức ăn được dọn ra.

"Địch đại ca, lần này ta phụng lệnh chưởng môn đi mời Linh Bảo phái cùng Tam Hoàng phái đạo hữu cùng tham gia đại hội luận đạo mười năm tổ chức một lần của Tiêu Dao Cốc, chẳng biết có mời được mọi người cùng đến đại hội luận đạo hay không, chờ đại hội kết thúc, ta tự mình hộ tống cái vị tới ra khỏi thành Dự Châu." Hách Liên thành tâm nói, tuy nhiên ẩn dấu cũng là tâm mưu.

"Thế chẳng phải là quấy rầy Hách Liên huynh hay sao, Tung Sơn Tiêu Dao Cốc chính là đạo giáo thánh địa, bọn ta thực không tiện!" Địch Nhân Kiệt chính là khéo léo từ chối lời mời của Hách Liên, tới địa bàn của người khác chỉ sợ sinh ra nhiều tai vạ.

"Không có gì bất tiện cả, huống hồ Tiêu Dao Cốc bình thường cũng khó có thể vào, không nhân cơ hội tổ chức đại hội này sợ rằng cảnh đẹp thế ngoại tiên cảnh kia sẽ bị bỏ uổng." Hách Liên mặc dù nói chuyện với Địch Nhân Kiệt, thế nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Mộng Dao đang chăm chú gặm đùi gà, khóe môi tự nhiên cong lên một chút.

"Nếu Hách Liên huynh đã nói vậy, ta còn từ chối thực không phải, làm phiền huynh rồi." Địch Nhân Kiệt quả nhiên có chút nao lòng, hắn ở trong giang hồ cũng ao ước được tới Tiêu Dao cốc một lần, không đi cũng thực có lỗi đối với bản thân.

"Địch đại ca đừng nói vậy, hồi nhỏ được huynh cùng Mộng Dao muội muội đối đãi rất tốt, ta đây còn chưa có quên." Hách Liên cười cười rồi hướng hai người một chén rượu, chỉ có điều Mộng Dao đang chìm đắm trong thế giới đùi gà và đồ cay của mình, hoàn toàn không nghe thấy họ nói chuyện cái gì hết.

"Mộng Dao muội muội, ăn chậm một chút thôi, đừng để nghẹn, không đủ có thể gọi thêm... xem muội kìa, ăn như vậy sẽ hù dọa phu quân tương lai đó, nếu không gả đi được thì phải làm sao bây giờ." Hách Liên cười to, thực ra hắn cố ý nói vậy để thử thôi, chứ đối với hắn, nữ tử này chính là đặc biệt hơn người khác ở điểm đó, không câu nệ tiểu tiết, vui tươi hồn nhiên, trong trắng thuần khiết nhất.

"Tiểu bệnh miêu, huynh yên tâm! Muội có đại công kê rồi, khẳng định có thể gả đi... huynh không cần thay ta lo lắng." Mộng Dao tự nhiên cười nhìn Hách Liên sau đó nhìn Nguyên Phương.

"Mộng Dao muội muội chính là như hồi nhỏ nhanh mồm nhanh miệng, Thiếu Ung bội phục." Hiện tại, Hách Liên đã hiểu được quan hệ của Mộng Dao với nam tử này, nhưng mà hắn không quá lo lắng, bao nhiêu lần bận rộn không thể về lại Tịnh Châu, hắn vẫn cất chuyện này trong lòng chờ thời cơ, bây giờ thời cơ tự dưng lại đến mà hắn không cần đi tìm, sao dễ dàng bỏ qua, chỉ cần Mộng Dao chưa có gả cho ai, hắn cũng chưa thua.  


P/s: Đọc truyện của ta chấp nhận thứ nhất là ra chap chậm, thứ hai là sai lỗi chính tả, tại vì chỉ có một mình ta làm hết, lại bận nên gõ chữ nhanh (tầm một tiếng rưỡi ta làm xong một chap) nên nhiều lỗi chính tả lắm, ai nhìn thấy thì thông cảm cho ta chút nha! 

Mấy nay thấy mn vào đọc truyện nhiều, cmt làm ta hứng quá, dịch miết :))) cảm ơn tất cả, những bạn đọc truyện của ta từ lâu và những bạn mới đọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net