Chương 16: Cấm huyệt đoạt sinh tử châm (trung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mọi người dùng cơm xong đều trở về phòng nghỉ ngơi, chuẩn bị ngày mai theo Hách Liên tới Tiêu Dao cốc.

Giữa lúc Mộng Dao cùng Nguyên Phương chuẩn bị về phòng, Hách Liên đột nhiên xuất hiện phái sau.

"Mộng Dao muội muội, muội cùng hắn. . . Ở tại một cái phòng?" Hách Liên nghi vấn hỏi, kéo cánh tay Mộng Dao lại.

"A. . . Chúng ta. . . Không phải như huynh nghĩ đâu!" Mộng Dao có chút xấu hổ ấp úng, cánh tay lại bị bắt lấy, nàng thấy hơi mất tự nhiên. Dù sao nàng cũng như có thành thân, nếu như để người khác hiểu lầm, danh tiếng của Nguyên Phương sẽ bị tổn hại.

"Không phải thì tốt rồi!" Hách Liên chăm chú nhìn Nguyên Phương, ánh mắt có tia hung hãn, sau đó mạnh mẽ kéo Mộng Dao đi: "Mộng Dao muội muội còn chưa xuất giá, sao có thể ở chung phòng với một nam nhân khác được, điều này truyền ra ngoài, danh tiếng sẽ bị bôi nhọ, Đồng phủ ở Tịnh Châu có tiếng, sợ rằng đến tai bá phụ sẽ không hay! Thế này đi, đêm nay muội muội qua phòng ta ngủ, ta xuống lầu mướn thêm một phòng khác."

"Ta. . ." Mộng Dao ấp úng nhìn về phía Nguyên Phương.

"Mộng Dao cô ấy đã lớn rồi, tự có suy nghĩ của mình, không cần huynh đài nhắc nhở." Nguyên Phương trầm tĩnh nói một câu rồi phất tay kéo Mộng Dao lại phía mình. Hách Liên mi tâm nhíu lại, hắn có gì tốt cũng bị người ta lần lượt cướp mất, duy chỉ có nữ tử này, không ai được giành của hắn.

Bầu không khí trở nên khẩn trương, Mộng Dao nhìn thấy Địch Nhân Kiệt ở ngoài hành lang liền gọi "Tiểu hổ ca ca. . . Mau tới cứu cứu ta!"

"Ai ~! Cọp cái, sao còn ở chỗ này nói chuyện phiếm đêm rồi về ngủ đi, Uyển Thanh chờ muội về phòng ngủ đi, đi nhanh đi..." Địch Nhân Kiệt nhìn tình huống xảy ra mà nhíu mày, chuyện này e rằng không dừng lại ở đây.

"Ta cảnh cáo ngươi rời Mộng Dao muội muội xa một chút, cô ấy là phượng hoàng, ngươi đừng không biết điều mà trèo cao." Hách Liên nhìn Nguyên Phương lạnh lùng nói.

Nguyên Phương cười khẩy không nói gì, chàng vốn không thích đôi co với loại người này, hơn nữa chuyện hắn nói một chữ cũng không lọt tai chàng, chàng có mất mạng cũng sẽ ở bên Mộng Dao, vì cớ gì kêu chàng rời xa Mộng Dao chứ, chỉ e rằng một đoạn duyên phận sinh tử của hai người, kẻ nào đó ngu ngốc không biết rồi. Chàng chẳng hề lo lắng chút gì, chỉ e Hách Liên đó sẽ làm phiền Mộng Dao thôi. Chàng xoay người quay về phòng.

"Hắn không có uy hiếp được huynh đâu, không cần buồn bã." Địch Nhân Kiệt nhàn nhạt nói.

"Huynh nghĩ ta không rõ đạo lý này sao?" Nguyên Phương từ tốn nói, nhưng trong tim cahnfg lại là một khoảng trống, chàng bây giờ đến họ mình cũng không dám dùng, một kẻ loạn thần tặc tử, bây giờ chàng không còn giống trước kia, liệu còn xứng với Mộng Dao hay không.

"Huynh có biết vì sao Hách Liên thích Mộng Dao không? . . ." Địch Nhân Kiệt ngẫm nghĩ quyết định nên kể cho Nguyên Phương nghe.

Nguyên Phương lắc đầu, chăm chú nhìn Địch Nhân Kiệt. Hắn chậm rãi uống trà rồi nói:

Mẫu thân của Hách Liên cùng mẫu thân của Mộng Dao là hảo tỷ muội. Hồi nhỏ Hách Liên Thiếu Ung mắc quái bệnh, không thích nói cũng không thích ăn, lớn lên lại nhỏ vừa gầy vừa yếu, đại phu đều không khám ra bệnh gì. Sau đó hắn cùng mẫu thân trở về Tịnh Châu tìm thầy thuốc, Đồng bá phụ biết được giúp đỡ đã giới thiệu hắn tới Thượng Thanh phái chữa bệnh, được truyện thụ nội công tâm pháp.

Lúc Hách Liên tới Tịnh Châu luôn bị đám nhỏ trong thành chế giễu, nói hắn là ngoại bang Hung Nô, là cẩu tạp chủng, Mộng Dao nghe thấy vậy rất tức giận, mắng cho bọn chúng một trận. Tử nhỏ bạn chơi cùng Hách Liên cũng chỉ có ta và Mộng Dao mà thôi.

Hách Liên Thiếu Ung ở tại Đồng phủ một thời gian, sau đó tới Tiêu Dao cốc bái sư học nghệ, chuyện này cũng đã qua 10 năm rồi.

Trách không được vừa thấy mặt, Hách Liên đã nhớ ra luôn thói quen ăn uống của Mộng Dao, một điểm cũng không quên, là do lúc nhỏ ấn tượng sâu sắc.

"Nguyên lai là như vậy a! Ta hiểu được. . ." Nguyên Phương trên khóe môi mỉm cười, Mộng Dao của chàng từ nhỏ đã đặc biệt, chàng cũng không bận tâm nhiều, chỉ là hai chữ tin tưởng, tương lai khó đoán biết, chỉ cần nắm chặt hiện tại như vậy đủ rồi.

Sáng sớm ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót thanh thúy, đón ánh mặt trời đầu tiên trong ngày.

Mọi người tại dịch quán dùng điểm tâm, chuẩn bị hành lý để khởi hành, Nhị Bảo đã chuẩn bị sẵn ngựa xe.

"Uyển Thanh, lên xe đi!" Địch Nhân Kiệt thập phần ưu nhã, đỡ tay Uyển Thanh bước vào xe.

"Mộng Dao muội muội, mời lên xe ngựa!" Bên trái là vẻ mặt thành khẩn.

"Mộng Dao. . . Ta đỡ muội vào xe!" Bên phải là vẻ mặt chờ mong.

Lại là cuộc chiến hai bên giống như tối hôm qua, nhưng mà Mộng Dao cũng tự nhiên bắt lấy tay Nguyên Phương bước lên xe, nàng không hề nghĩ nhiều, chính là thói quen, thói quen được Nguyên Phương đỡ lên xe.

Mà Hách Liên cách tay rơi ở không trung, bị Mộng Dao như vậy không chút do dự bỏ qua, trong mắt hắn có một tia mất mát. Nguyên Phương lắc đầu cười: "Không có biện pháp, người nên hiểu Mộng Dao với ta là thế nào!" Nguyên Phương cười nhún vai, rồi bước nhanh vào xe ngồi bên Mộng Dao.

Hách Liên trầm mặc, từ mười năm trước, hắn đã thề ngày nào đó sẽ quay lại Đồng phủ, đường đường chính chính là theo đuổi Mộng Dao. Ngày đó hắn đã nhận định, trên đời này có một người huynh đệ cũng là đối thủ của hắn chính là Địch Nhân Kiệt. Địch Nhân Kiệt thạo văn toàn võ, mười năm qua hắn không dám lơ là, khổ luyện công phu để mong một ngày đường đường chính chính đứng trước mặt Địch Nhân Kiệt đòi người. Vậy mà... mười năm sau, người đứng bên Mộng Dao không phải Địch Nhân Kiệt, lại là một nam nhân xa lạ... cứ như vậy, hắn lại thua một nam nhân xa lạ ư, tuyệt đối không cam tâm.

Ái tình, thực sự đáng sợ!

Hách Liên bọn họ bốn người cưỡi bảo mã đi trước dẫn đường, đường tới Tiêu Dao Cốc khó đi, gập ghềnh, không có người dẫn đường thì thập phần nguy hiểm.

Đi hết một ngày một đêm cũng tới Tiêu Dao cốc, bước vào tiêu dao cốc lúc, cả bọn người ồ lên vì cảnh thế nhân gian khó kiếm, giống như là tiên cảnh, có hương hoa khắp rơi, suốt nước róc ranh, mây bay ngang đầu, quả thực không có từ gì diễn tả được.

"Ở đây đẹp quá . . . Có lẽ Dao Trì của Vương Mẫu nương nương cũng chỉ có thể đẹp đến thế này!" Mộng Dao vừa xuống ngựa, hít một hơi không khí trong lành lại kèm mùi thơm, cả người cảm thấy khoan khoái. Nàng dang hai tay ra, hưng phần mà xoay người vài vòng, cảm nhận gió mát trào tới, vô cùng vui vẻ, sảng khoái, mà nàng lại một thân hồng phấn, cùng với màu xanh của vạt cỏ bên đường, tựa như một bông hoa linh động, đẹp đẽ và khả ái vô cùng.

Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh đó, trong một khác cảm nhận đều nhỡ mình đã tới nơi tiên cảnh.

" Dao Trì của Vương Mẫu nương nương? . . . Nói rất hay!" Địch Nhân Kiệt nhìn Mộng Dao cười cười, hiếm khi hắn mới thấy Mộng Dao hưng phấn như thế, thực sự lâu lắm rồi không thấy Mộng Dao múa, có chút đã quên mất cô gái này còn có điểm tuyệt hảo như vậy.

"Huynh thì hiểu gì chứ? Cảnh tượng này giống như tiên cảnh chốn trần gian, tươi đẹp vạn phần, một người chưa từng bước qua cửa sinh tử như huynh sẽ không hiểu được nhân gian này tươi đẹp đến thế nào đâu.!" Đồng Mộng Dao tự nhiên nói, quả thực một lần bước tới điện Diêm Vương dạo chơi đã khiến nàng thay đổi rất nhiều.

"Ta đây cảm thấy thực may mắn vì không có hiểu!" Địch Nhân Kiệt nhìn Mộng Dao, ánh mắt đầy cưng chiều, một mạng của hắn là nàng cứu về, nàng cũng thay hắn dạo một vòng địa phủ, cái thời khắc kinh hoàng ấy, luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn, chỉ có điều hắn không nói ra. Hắn vẫn nhớ rõ ánh mắt kỳ vọng của nàng, vô cùng đơn thuần, coi việc cứu hắn như là trước đây từng cứu một con mèo bị kẹt bẫy, cô gái này vẫn luôn vô tư như vậy, bởi thế hắn đối với Mộng Dao cũng không nhiều lời nói tiếng cảm ơn. Tình cảm giữa hai bọn họ thân sơ sớm không có từ gì diễn tả được, thứ tình cảm trong sáng nhất, thân thiết nhất.

Chỉ là thật may mắn, nha đầu này không có ham mê vẻ đẹp của thiên đường mà quay lại chốn nhân gian nhiều nguy hiểm này với bọn họ.

Hách Liên cùng ba sư huynh đi phía trước dẫn đường, Địch Nhân Kiệt đi sau cùng, hộ tống mọi người, dọc theo đường đi trèo đèo lội suối, Mộng Dao cùng Nguyên Phương tay trong tay không rời. Nàng luôn đứng sát bên Nguyên Phương, không cần phải lo lắng đường đèo nguy hiểm, giống như ở Đọa Lạc Cốc vậy. Mà Hách Liên thấy cảnh này chỉ có thể làm bộ không để tâm.

"Mộng Dao. . . Có mệt không, ta cõng muội!" Nguyên Phương vẫn lo lắng Mộng Dao ngày đó tâm mạch bị tổn thương.

"Chỉ cần có huynh đi cùng ta, đường có xa nữa cũng không mệt." Mộng Dao tự đáy lòng nói

"Ôi chao! Ta nói hai người được rồi đó! . . . Mỗi ngày ở cùng một chỗ còn chưa đủ sao, còn trước mặt bọn ta ân ân ái á." Mấy lời nói của Mộng Dao, Địch Nhân Kiệt nghe được hết, tình yêu thực đáng sợ, làm cho cọp cái có thể nói ra mấy câu sướt mướt thế này. Mặc dù Địch Nhân Kiệt nhìn cảnh Mộng Dao cùng Nguyên Phương ân ái trong lòng cảm thấy rất vui, nhưng cũng là không nhịn được phải chọc một chút. Sau rồi hắn quay sang Uyển Thanh nói: "Uyển Thanh, phía trước có cầu nhỏ, để ta muốn ôm muội qua có được hay không?"

"Hoài Anh. . ." Uyển Thanh nghe hắn nói mà muốn ngượng, trong lòng lại nghĩ: sao người nãy mãi giống một tiểu hài tử vậy.

"Có cái gì không tốt sao . . .? " nói rồi hắn xông lên trước ôm Uyển Thanh một chút, ây thật là ấm áp quá.

"A ~! . . . Hoài Anh. . . Mau buông muội xuống" không nghĩ tới Địch Nhân Kiệt nói là làm, liền một mực ôm chặt lấy cô, khiến cô vừa hạnh phúc, lại vừa khóc vừa cười. Cô cũng không dám giãy dụa sợ cả hai sẽ rớt xuống cầu, đành để im cho hắn bế.

Mộng Dao nhìn cảnh Địch Nhân Kiệt và Uyển Thanh thì lắc đầu, cái người này sao mãi trẻ con vậy, Nguyên Phương cũng cười sau đó hướng Mộng Dao nói "Mộng Dao, ta cũng ôm muội đi qua cầu, cầu này rất trơn." Nguyên Phương dịu dàng nói, khóe miệng lộ ý cười. Mộng Dao cũng chưa kịp nói gì thì Nguyên Phương đã mang bội kiếm ném ra phía sau cho Nhị Bảo cầm rồi nhẹ nhàng bế Mộng Dao lên, giữ nàng chặt trong lồng ngực.

Đi qua cầu trúc thì tới một sườn núi, hai bên là thác nước thanh tuyền, đi thêm chút nữa là tới đạo quan của Thượng Thanh phái rồi.

"Ai! Rốt cục tới rồi. . . Mệt chết ta!" Liên Nhi đã rã rời cả người, theo tiểu thư lần này, thực khổ.

"Ngươi thì mệt cái gì? . . . Ta mới là mệt đây này, nhiều hành lý như vậy, còn bội kiếm của cô gia nhà ngươi, thực là quá nặng, ta còn chưa kêu than, ngươi than vãn cái gì..." Nhị Bảo uất ức nói.

"Cái gì mà cô gia nhà của chúng ta, tiểu thư nhà ta còn không có lập gia đình đâu!" Liên Nhi mặc dù thích Nguyên Phương là cô gia lắm, thấy Lý công tử tuấn tú tài giỏi hơn người, đối với tiểu thư thực tốt, nhưng mà vì không muốn chịu thua Nhị Bảo nên cố tình đấu khẩu.

"Được rồi.. . Ta không lý luận với ngươi!" Nhị Bảo thực quá mệt, không còn hơi sức đâu mà đi tranh cãi lúc này.

Đi vào Thượng Thanh quan, trong tiền viện đạo quan có một đám tiểu đạo sĩ đang ở luyện kiếm, trong đó có một cậu bé niên linh nhỏ nhất 7 tuổi, cả người mặc đạo bào, tay cầm kiếm gỗ đang chuyên chú tập luyện. Vậy mà trong khoảnh khắc thấy các sư huynh trở về liền nhào tới.

"Đại sư huynh. . . Cẩn Nhi thực nhớ đại sư huynh" Giang Cẩn Nhi như một chú khỉ nhỏ, nhanh chóng chạy tới ôm lấy tay của Giang Lộ Hữu.

"Đại sư huynh cũng nhớ Cẩn Nhi, Cẩn Nhi có nghe lời các vị sư huynh, chăm chỉ luyện tạp võ công không?" Giang Lộ Hữu bế Cẩn Nhi quay vòng vòng khiến cho bé cười khanh khách.

"Cẩn nhi có nghe lời các sư huynh. . . Hảo hảo luyện công" Giang Cẩn Nhi ngoan ngõn trả lời, sau đó nhìn thấy sau 4 vị sư huynh có 6 người lạ mặt. Bé bèn chỉ vào một thiếu nữ tử y nói với đại sư huynh: đích một vị tươi mát thoát tục đích thanh y thiếu nữ ngạc nhiên nói "Đại sư huynh. . . Giá vị tỷ tỷ thật xinh Đẹp quá! Là tiên nữ sao? . . . Đại sư huynh ngươi nói trong truyền thuyết có tiên nữ, có đúng hay không là vị tỷ tỷ này?"

Giang Lộ Hữu nhìn về phía ngón tay Cẩn Nhi chỉ, thản nhiên cười nhưng cũng không trả lời.

"Tiên nữ. . . Đệ là đang nói ta sao?" Uyển Thanh thanh nhã cười trả lời bé.

"Đúng vậy. . . Tiên nữ tỷ tỷ thực đẹp, Cẩn Nhi chưa từng có gặp qua " Cẩn Nhi nhảy trên người đại sư huynh xuống, chạy về phía Uyển Thanh, nắm chặt lấy tay cô: "Tiên nữ tỷ tỷ là của ta. . ."

"Cái gì mà tiên nữ tỷ tỷ là của ngươi! . . . tiểu quỷ này, muốn tranh với ta sao." Địch Nhân Kiệt kéo Uyển Thanh về phía mình rồi cười đùa nói: "Vị tỷ tỷ xinh đẹp này là của ta, không phải của đệ, nhớ chưa?"

"Oa oa ~! Đệ muốn tiên nữ tỷ tỷ... " Cẩn Nhi vừa nghe bạch y nam tử xa lạ đoạt mất tiên nữ tỷ tỷ đi thì ủy khuất khóc rống lên.

"Hoài Anh, sao lại đi chêu chọc một tiểu hài tử." Uyển Thanh nhìn bé khóc thực không đánh lòng.

"Uyển Thanh, ta không phải khi dễ hắn, ta là. . ." Địch Nhân Kiệt đang định nói thì bị người cắt đứt.

"Cẩn Nhi mới sinh ra không lâu thì phụ mẫu đã mất, thân thế rất đáng thương, là Giang sư huynh thi nhận hắn."

"Nguyên lai hắn cũng là một cô nhi. . ." Uyển Thanh trong lòng dâng lên nỗi chua xót, đi lên phía trước ôm lấy Cẩn Nhi: "Cẩn Nhi không khóc, tỷ tỷ cũng rất thích Cẩn Nhi. . ."

"Tiên nữ tỷ tỷ nói thực sao. . . Tiên nữ tỷ tỷ thực sự rất thích Cẩn Nhi?" Cẩn nhi bỗng nhiên nín khóc.

"Đúng vậy!" Uyển Thanh gật đầu, dung mạo thoát tục, đôi mắt ngập thâm tình.

"Thúc thúc đáng ghét, tiên nữ tỷ tỷ thích chính là Cẩn nhi!" Cẩn nhi được ôm đắc ý nhìn Địch Nhân Kiệt.

"Đúng là tiểu quỷ!" Địch Nhân Kiệt lắc đầu cười.


P/s: Một chap có từng đó thôi, bản gốc là thế, ai mà kêu chap ngắn với kêu chậm ra chap là ta bơ luôn đó! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net