Chương 18: Dùng quỷ kế dành đệ tử nhập thất (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Địch Nhân Kiệt ngẫm nghĩ một chút rồi gọi:

"Nhị Bảo, nhanh vào trong phòng ta tìm cho ta thỏi nam châm...Nhanh đi! . . ."

"Tôi biết rồi. . . thiếu gia" Nhị Bảo hô to rồi chạy nhanh đi.

"Mộng Dao. . . Mộng Dao. . . Muội tỉnh lại mau. . . Muội có nghe thấy ta gọi không?" Địch Nhân Kiệt lay lay người nàng, muốn thức tỉnh nàng, không thể để nàng rơi vào hôn mê được, bằng không ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được nữa. Địch Nhân Kiệt lần thứ hai đối diện với sự hoảng sợ trong lòng, sự hoảng sợ khiến hắn dường như không giữ được bình tĩnh. Hắn lại gọi "Nghe ta. . . không thể ngủ được... không phải muội muốn theo tiểu hổ ca ca đi ngao du sơn thủy sao, không được ngủ! Nếu muội còn ngủ, ta liền đuổi muội về Tịnh Châu đó, biết không?... nghe lời đi nào, đừng có mãi bướng bỉnh như vậy... Mộng Dao... mau nghe lời tiểu hổ ca ca, ta hứa tết Trung Nguyên tới sẽ lại mua bùa hộ mệnh cho muội, Có nghe không... tuyệt đối không thể ngủ... Tiểu hổ ca ca không cho phép muội ngủ, nghe thấy không... Đồng Mộng Dao."

"Tiểu hổ ca ca. . . muội lần này có khi nào sẽ chết thật không . . Nếu như. . ." Mộng Dao hô hấp khó khăn, đầu óc đã mơ hồ, nhìn không rõ xung quanh, chỉ nghe được thanh âm của Địch Nhân Kiệt. Nàng cảm thấy cả người không còn chút sức lực, giống như ở địa cung kia vậy, mệt mỏi.

"Không có nếu như. . . Đồng Mộng Dao đánh cũng không chết đâu rồi. . . muội phải tin tưởng tiểu hổ ca ca, có hiểu không?. . . Phải tỉnh táo biết không?" Địch Nhân Kiệt ngắt lời nàng, tuyệt đối không có nếu như.

Mắt nàng nhìn không rõ nữa, cũng không biết người mà nàng yêu có ở đây không, nàng cất tiếng gọi:

"Nguyên Phương?. . .Tiểu hổ ca ca, huynh ấy có ở đây không?"

"Ta ở đây. . ." Thanh âm thật quen thuộc nói khẽ bên tai nàng, nàng khẽ mỉm cười, đưa tay lên, Nguyên Phương tiếp lấy tay nàng, nắm thật chặt.

"Thật tốt huynh vẫn ở đây. . . Có thể tha thứ cho muội không. . . Mộng Dao sai rồi, sau này sẽ không..."

"Ta hiểu, sao có thể trách muội chứ. . . Ta chưa từng trách muội, có trách cũng chỉ trách ta ngu ngốc, để muội bị thương... Đợi sau khi muội khỏe, ta để muội đánh ta cho hả giận, được không?... Muội nhất định không được ngủ, không được bỏ ta lại, muội đã hứa rồi...!" Nguyên Phương dịu dàng nói bên tai nàng, một tay nắm chặt tay nàng, một tay vuốt những lọn tóc xõa trên trán nàng.

Một lần hứa hẹn chính là ước định một đời!

Mộng Dao mơ hồ, nhưng cảm nhận được hơi thở của Nguyên Phương bên mình, nàng dường như tỉnh táo hơn, nàng đột nhiên nói: "Nguyên Phương! Trong túi đồ của muội... Có một số ngân châm đặc biệt, muội nhớ từng đọc qua một quyển sách nói. . . Phế huyệt bị tổn thương. . . có thể dùng loại ngân châm này để đả thông..."

"Tốt rồi! Mộng Dao yên tâm, Uyển Thanh tỷ tỷ nhất định cứu muội." Uyển Thanh nghe nói thứ ngân châm đó, trong lòng mừng rỡ, thầm có một chút chắc chắn, Nguyên Phương nghe vậy, cả người như nhẹ nhõm được một chút.

"Thiếu gia . . Nam châm của người" Nhị Bảo đã quay trờ lại, mang một khối nam châm màu đen đưa cho Địch Nhân Kiệt.

"Mộng Dao. . .Chịu đựng một chút!" Địch Nhân Kiệt đưa khối nam châm sau lưng Mộng Dao, chỉ một chút là thấy một cây ngân châm dài ba tấc bị hút ra khỏi cơ thể Mộng Dao. Đây chính là độc châm khiến Mộng Dao bị thương, độc châm được lấy ra, Mộng Dao quá đau đớn liền hôn mê bất tỉnh trong lòng Nguyên Phương.

"Mộng Dao. . . Mộng Dao. . ." Nguyên Phương lo lắng gọi khẽ, chàng khẽ thì thầm: "Muội không sao đâu, sẽ không sao đâu!"

Địch Nhân Kiệt trong tay cầm cây độc châm nhỏ nghiền ngẫm: "Cây độc châm này từ lúc nào đả thương Mộng Dao."

Liên Nhi đem đến bao đựng ngân châm của Mộng Dao đưa cho Uyển Thanh, Uyển Thanh liền giúp Mộng Dao thi châm, tình hình có vẻ đã thoát được nguy hiểm.

"Trên đường đi, Mộng Dao vẫn theo chúng ta, không rời quá xa, sao lại có cơ hội để địch nhân ám toán, không lẽ..." Địch Nhân Kiệt cầm độc châm nghiên cứu rồi nói.

"Trừ phi là thời gian đi chọn phòng, lúc đó Mộng Dao cùng chúng ta không ở chung một chỗ. Chính là ở Đông sương phòng." Nguyên Phương nói ra suy nghĩ của mình, lời nói của chàng lạnh nhạt, tâm tình đã ổn định vài phần.

"Không sai, nhưng ngẫm lại. . . Chúng ta lần đầu tới Thượng Thanh Quan, không có khả năng kết thù với ai, sợ rằng mục tiêu của hung thủ không phải Mộng Dao. . . Vấn đề hẳn nằm ở trong Đông sương phòng." Địch Nhân Kiệt dường như đã sáng tỏ.

"Nếu không nhằm vào Mộng Dao? . . . Vậy chính là nhằm vào Hách Liên? !" Nguyên Phương nói.

"Có lẽ thế! . . . Hung thủ muốn nhằm vào Hách Liên? . . . Động cơ của hắn là gì?" Địch Nhân Kiệt vẫn còn điểm nghi vấn. Mộng Dao đúng là bất hạnh thay Hách Liên mà bị thương, nếu lúc đó là loại tình huống khác, âm mưu khác, có lẽ nào Mộng Dao sẽ còn nguy hiểm hơn so với bây giờ. Càng nghĩ càng cảm thấy sợ, Địch Nhân Kiệt liền đứng dậy nói "Đi! . . . Nguyên Phương, chúng ta tới phòng của Hách Liên để tìm xem còn manh mối gì không?"

"Được!" Nguyên Phương gật đầu đáp. Kẻ đã làm Mộng Dao bị thương, nhất định chàng phải khiến hắn trả giá, mặc dù lời nói lạnh nhạt, nhưng trong tim như có dòng máu nóng đang chảy, chỉ rời khỏi Mộng Dao một chút mà đã khiến nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng, điều này Nguyên Phương vẫn canh cánh trong lòng. Chàng hướng phía Uyển Thanh nói: "Mộng Dao phiền muội chăm sóc." Uyển Thanh gật đầu ưng thuận, nhìn bọn họ rời đi, rồi lại hướng nhìn Mộng Dao thầm nghĩ: "Tại sao tai ương này mới vừa hết lại tới tai ương khác?" 

Đông sương phòng chữ giáp vẫn sáng đèn, Hách Liên hiển nhiên chưa có ngủ, trong lòng hắn vẫn hiện lên bộ dạng ngày hôm nay của Mộng Dao, lần đầu trong đời, hắn thấy nàng yếu đuối như vậy. Hắn thích nàng là thật, muốn có nàng là thật, thủ đoạn là thật, nhưng không bao giờ hắn muốn nàng một chút bị tổn thương. Hắn ở đây khổ luyện võ công, cũng chỉ là để một ngày thành tài, có thể về Tịnh Châu quang minh chính đại theo đuổi nàng. Nhưng hắn đã chậm mất, chậm mất rồi.

Có tiếng đập cửa, Hách Liên vội đứng dậy, mở cửa thì thấy Địch Nhân Kiệt cùng Nguyên Phương, hắn sững người. Địch Nhân Kiệt lên tiếng: "Bọn ta có chuyện muốn thỉnh giáo huynh!"

"Địch đại ca. . . Lý huynh. . . Chẳng hay đêm khuya có gì chỉ bảo?" Hách Liên khiêm nhường nói

Địch Nhân Kiệt vừa vào đã quan sát ngay thanh gỗ lim trên bục cửa. Đang chăm chú thì Hách Liên nói: "Địch đại ca. . . Mời ngồi! Thỉnh uống trà. . .Mộng dao muội muội đã đỡ nhiều chưa?"

"Cái này. . . Bọn ta đêm khuya đến đây chính là vì việc này" Địch Nhân Kiệt nhìn hắn rồi nhìn Nguyên Phương nãy giờ vẫn không nói gì, sau đó đưa ra cây độc châm lấy từ trên người Mộng Dao. "Phế huyệt của Mộng Dao bị đả thương bởi độc châm này, nếu Uyển Thanh không phát hiện sớm, e rằng Mộng Dao bây giờ tính mệnh khó giữ."

"Cái này. . . Đây là ám khí độc môn của Giang sư huynh. . . Đoạt phách châm? Thế nào. . . Thế nào lại...?" Hách Liên sững sờ khi nhìn thấy thay độc châm trong tay Địch Nhân Kiệt.

"Thế nào lại làm bị thương Mộng Dao đúng không? . . . Vậy phải hỏi ngươi cùng Mộng Dao ban ngày đã làm những gì." Địch Nhân Kiệt nghiêm giọng

"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! . . . Mộng Dao thế nào rồi! ? Muội ấy. . ." Hách Liên lo sợ, sự âm độc của Đoạt phách châm, hắn rất rõ, hắn nhìn nét mặt băng lãnh của Nguyên Phương, lại đoán không nổi tâm tư của người này.

"Không còn nguy hiểm nữa. . ." Địch Nhân Kiệt nói xong rồi tiến đến xem xét thanh gỗ lim làm bục cửa, bỗng có phát hiện liền gọi "Các ngươi đến xem, trên bục cửa này có một vết hằn, loại sợi tơ này nữa, nếu ta không nhầm đây là thiên tằm, rất nhỏ, nếu như không để ý kỹ sẽ không phát hiện ra. Thử tìm quanh phòng xem có tìm thấy dụng cụ phóng đoạt phách châm không?"

Không nghĩ nhiều, cả ba người chia nhau ra lục soát khắp phòng. "Ở chỗ này. . . Có một cung nỏ nhỏ" Hách Liên phát hiện trong bồn hoa đối diện có giấu một cung nỏ nhỏ, trên cung nỏ cũng tìm thấy loại thiên tằm nhỏ như ở bục cửa.

" Nói như vậy, ~! Nếu không phải Mộng Dao không cẩn thận vấp vào bục cửa, thì người nằm trên giường hôn mê lúc này là ngươi, Hách Liên à, Mộng Dao lại cứu ngươi một mạng rồi!" Địch Nhân Kiệt nhận định. Hắn ngắm nghía vị trí cung nỏ, lại thoáng rùng mình, lúc đó Mộng Dao vì tránh Hách Liên mới bước đi giật lùi, nếu như đi thẳng thì độc châm sẽ phóng về phía ngực, tử huyệt nhất định sẽ mất mạng ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net