Chương 17: Cấm huyệt đoạt sinh tử châm (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Linh Bảo phái cùng Tam Hoàng phái đã nhận được thiệp mời, ít ngày nữa liền đến Thượng Thanh quan, Hách Liên an bài cho Địch Nhân Kiệt cùng Uyển Thanh ở Tây Sương phòng chữ Ất, Nhị Bảo cùng Liên Nhi ở tây sương phòng chữ Bính, Nguyên Phương ở tây sương phòng chữ Đinh. Vậy mà để Mộng Dao ở đông sương phòng chữ ất mà quan trọng là phòng của Hách Liên lại chính là ở đông sương phòng chữ Giáp, chính là sát vách phòng Mộng Dao.

"Tiểu bệnh miêu, vì sao bọn tiểu hổ ca ca đều ở tây sương phòng, chỉ có ta ở đông sương phòng bên này?" Đồng Mộng Dao đem hành lý bỏ vào trong phòng, lòng lại thấy có điểm gì kỳ quái, vậy nên liền hỏi cho rõ ràng.

"Bởi vì. . . Đông sương phòng sáng sủa hơn, ta nghĩ Mộng Dao muội muội mở cửa sổ có thể thấy quang cảnh thác nước bên ngoài nhất định sẽ rất thích." Hách Liên đột nhiên bị hỏi vấn đề này ấp úng trả lời, trên thực tế hắn là muốn cho Mộng Dao tách Nguyên Phương ra cũng là để cho mình có cơ hội.

"Là như thế này sao. . . Vậy huynh có thể đổi phòng cho Nguyên Phương không?" Mộng Dao đơn thuần gật đầu, nghĩ thầm Hách Liên thực tốt, nhưng vấn đề là chỗ Nguyên Phương và cô ở rất xa nhau, muốn đi tìm thực là phiền phức.

"Sợ rằng làm như vậy không tốt lắm. . . Bởi vì đông tây nam có bốn sương phòng, nhà giữa là sương phòng của Chưởng môn cùng đại sư huynh, đông tây nam ba sương phòng chữ giáp đều là của ba đại đệ tử chúng ta mới có tư cách ở, tùy tiện đổi phòng sẽ rất phiền phức." Hách Liên lấy lại bình tĩnh rất nhanh, từ từ giải thích.

"Vậy muội cùng Nhị Bảo đổi phòng, muội với Liên Nhi ở cùng một chỗ sẽ thuận tiện hơn, huynh cũng biết cô ấy là nha hoàn theo muội từ nhỏ." Mộng Dao cười cười, thác nước kia có đẹp cũng không màng, phải xa Nguyên Phương thực không an tâm.

"Mộng Dao muội muội, ở sát vách phòng ta, muội không vui sao?" Hách Liên giọng nói có chút lạc đi, vì sao một tiểu Mộng Dao luôn quan tâm đến hắn bây giờ không còn nữa, Mộng Dao bây giờ trưởng thành rồi, xinh đẹp đáng yêu nhưng lại né tránh hắn, lẽ nào quan tâm ngày xưa cũng là giả dối, Mộng Dao muội muội, kỳ thực không thích hắn? !

"Kỳ thực cũng không phải như thế! . . . Muội ở cùng tiểu hổ, Uyển Thanh, Nguyên Phương đã quen rồi!" Mộng Dao nhìn vẻ mặt của Hách Liên, trong lòng có chút không đành, ngày trước thân thiết cũng không phải ít, cho dù sau mười năm với lặp lại tuy có chút không quen nhưng vẫn là quý mến tự tâm.

"Mộng Dao muội muội có còn nhớ khi còn bé ba chúng ta chơi với nhau, thực sự rất vui vẻ." Hách Liên nhớ tới chuyện cũ, không tự chủ được mà hé môi cười, khoản thời gian đó trong lòng hắn thực sự là đẹp nhất, hắn lại nhìn nàng nói: "Mộng Dao muội muội, muội có thể cho tiểu bệnh miêu ta một cơ hội không, ta nhất định đối với muội tốt hơn người kia, sẽ ôn nhu chăm sóc muội..." Hách Liên vừa nói vừa không tự chủ bước tới gần Mộng Dao hơn.

"Huynh. . . Huynh nói cái gì? . . . Huynh đối với muội. . ." Mộng Dao như hiểu ra, kinh ngạc bước lùi về phía sau, giữa bọn họ không phải là tình bạn thuần túy hay sao?

"Ầm ~!" Mộng Dao lùi lại không để ý tới bậc thềm gỗ lim cao ngáng đường, cứ vậy mà trọng tâm lảo đảo, chuẩn bị ngã xuống đất.

"Ai ~! A ~. . . ~" Hách Liên đúng là người tập võ, thấy người Mộng Dao hơi nghiêng đi, vội đưa tay đỡ lấy eo nhỏ của nàng, dùng một chút sức lực đã kéo được Mộng Dao về phía mình, ôm chầm nàng vào lòng, mà môi nhỏ lại khẽ chạm với môi của người nào đó. Nàng kinh hãi mở to mắt, nhất thời không có phản ứng gì.

"Mộng Dao. . ." Đông sương phòng chữ giáp, ngoài cửa, Địch Nhân Kiệt tới không sớm không muộn đủ chứng kiến một màn kia, mà người bên cạnh hắn là Nguyên Phương trên môi đang cười liền vụt tắt, cả người là băng khí vây quanh, bàn tay khẽ nắm chặt lấy bội kiếm.

Mộng Dao cố sức giãy dụa để rời Hách Liên, nàng đưa tay lau miệng, ánh mắt tức giận nhìn hắn.

Địch Nhân Kiệt là người đầu tiên hồi phục tinh thần, một màn vừa rồi nhìn là đã hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có điều sợ rằng có một người hiểu lầm.

"Nguyên Phương. . ." Mộng Dao hồi phục tinh thần nhìn thấy ánh mắt lạnh lung của Nguyên Phương, không có phẫn nộ, không có tức giận, cũng không có tia bao dung như mọi khi, chỉ là vô cùng lạnh lẽo. Chàng chẳng nói một lời rồi xoay người bỏ đi.

Thấy Nguyên Phương bỏ đi, Mộng Dao ý thức được Nguyên Phương thực sự đã hiểu lầm rồi, nàng chạy theo gọi: "Nguyên phương. . . Nguyên phương!" Mặc kệ tiếng gọi không dứt phía sau, thân ahr Nguyên Phương nhanh chóng biến mất sau những dãy nhà. Nguyên Phương có võ công muốn bỏ đi sao mà Mộng Dao theo kịp được, bởi vì gắng sức, Mộng Dao bị ngã, mắt cá chân bị thương, tay chống đỡ lòng bàn tay bị sỏi đá cào rớm máu, cả người đau đớn. Nếu như là ngày trước, nhất định Nguyên Phương sẽ chạy tới đỡ nàng dậy, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể nằm im trên mặt đất giá lạnh kia, Nguyên Phương bỏ đi thật rồi, giận nàng thật rồi. Nước mắt không tự chủ được mà rơi, miệng vẫn không ngừng gọi: "Nguyên Phương. . .Huynh trở về đây. . ." Một phút, nàng bỗng sợ hãi đến rùng mình, Nguyên Phương không phải thực sự bỏ nàng lại chứ, sẽ không trở về bên nàng nữa chứ, Nguyên Phương bây giờ không còn yêu nàng nữa rồi, không bao dung cho nàng như trước đây nữa... hay là... hay là nàng vốn không đáng để Nguyên Phương làm thế nữa...

"Mộng Dao. . . !" Địch Nhân Kiệt vội vã chạy tới.

"Mộng Dao muội muội!" Phía sau chính là Hách Liên.

Bọn họ định tiến lên đỡ Mộng Dao, nhưng mà nàng gắt lên:

"Các huynh buông muội, muội muốn đi tìm Nguyên Phương"

"Mộng Dao muội muội. . . Xin lỗi. . . Ta. . ." Hách Liên nhìn Mộng Dao như thế trong lòng vạn lần thương tâm.

Mộng Dao căn bản là không nghe hắn nói cái gì, gắng súc bám vào thành tường theo lối Nguyên Phương biến mất mà đi tìm, hiện tại, không phải là Nguyên Phương không thể rời xa nàng mà là nàng không thể rời khỏi Nguyên Phương, cả đời đều không thể rời khỏi.

"Hách Liên, chuyện này cũng là do huynh, chuyện tình cảm không thể từ một phía, hãy thuận theo tự nhiên, huynh hãy suy ngẫm lại đi." Địch Nhân Kiệt nhìn Mộng Dao đi, hắn chơi với nàng từ nhỏ, sao không hiểu cái tính ngang bướng, đã muốn làm gì là không ai ngăn cản được của nàng chứ. Địch Nhân Kiệt không có cản, chỉ lặng lẽ đi phía sau.

" Thuận theo tự nhiên. . . Vì sao ta ngay cả quyền lợi tranh đấu cho tình cảm cũng không có, ta không cam lòng. . . !" Hách Liên không có đi theo, chỉ là đứng chôn chân tại đó.

"Vừa sắp trở thành chưởng môn tương lai, lại còn muốn ôm mỹ nhân vào lòng, chuyện tốt nào cũng để cho Hách Liên ngươi chiếm, trên đời này không có chuyện như thế . ." Một người mặc thanh y đạo bào âm thầm nói

Nguyên Phương đi, gặp Nhị Bảo Liên Nhi chào hỏi cũng không để ý tới, trên mặt tựa như băng sơn vạn năm, lạnh lùng nghiêm nghị, khiến người khác sợ hãi mà tránh xa. Chàng đi tới thạch thê của Thượng Thanh quán, thấy một thác nước rất cao – chính là cái gọi là Thanh Tuyền. Chàng vừa rồi thực sự rất giận, rất giận, sợ bản thân mất đi lý trí, sẽ làm chuyện gì đó có lỗi với Mộng Dao, giận nàng nhưng lại không muốn làm nàng bị thương, chỉ còn cách làm bị thương chính mình...

"A ~~~" Nguyên Phương đứng ở giữa thác nước, tung song quyền lên mà đánh nước, đánh nước nước càng mạnh, người lại càng điên cuồng, cứ như vậy người với nước giao tranh, điên cuồng... Khắp Thanh Tuyền dâng lên sát khí khiến người ngoài sợ hãi.

"Nguyên Phương. . . Huynh đứng ở dưới thác làm cái gì. . . nước ở dưới đó rất lạnh. . . Mau cùng muội trở về thay y phục. . . Huynh cứ như thế sẽ bị nhiễm phong hàn đó. . ." Mộng Dao cũng không hiểu sức lực ở đâu khiến nàng có thể đi được đến tận đây, cảm giác đau dường như cũng không còn. Nàng thấy Nguyên Phương đứng dưới thác nước mà trút giận, trong ngực đau nhức vô cùng, là lần đầu tiên trong đời nàng thấy Nguyên Phương như thế, tức giận như thế. Gọi nhưng Nguyên Phương không để tâm, nhìn dòng thác, Mộng Dao lo lắng bước vào, cả người nàng cũng ướt hết, hai tay víu lấy tay Nguyên Phương kéo đi.

"Muội đi đi. . Đã tìm được bạn thời nhỏ rồi, người đó yêu muội như thế! Hắn sẽ cho muội hạnh phúc, vinh hoa phú quý, muội theo ta làm cái gì, ta chỉ là loạn thần tặc tử... nực cười... ta cũng là một kẻ ngu ngốc." Nguyên Phương lạnh lùng gạt tay nàng ra, vì sao những lời chàng vừa nói lại không giống với những điều chàng nghĩ trong lòng. Có bao nhiêu sợ hãi nếu mất nàng, vậy mà lại biến thành một câu: Đi đi...

"Huynh nói cái gì vậy. . . Trong lòng huynh, ta là loại nữ tử như thế ư...A ~" Mộng Dao bị mấy câu nói của Nguyên Phương làm cho kinh sợ, trong mắt tự dưng chợt tối lại mà nàng lại đang đứng trên một phiến đá rất trơn, cổ chân vốn đã bị thương, bị nước xối vào vô cùng xót, chân hơi tê đi, lại một lần nữa nàng ngã khụy xuống.

Nguyên Phương hoảng hồn, đỡ vội lấy nàng, nhìn gương mặt tươi cười mọi ngày, hôm nay tràn đầy nước mắt, chàng đang làm cái gì vậy, tại sao lại khiến người chàng yêu nhất thành bộ dạng thế này. Chàng bị điên rồi, còn đâu là Nguyên Phương luôn bao dung Mộng Dao nữa. Bọn họ giữ tư thế đó thật lâu, bàn tay Mộng Dao nắm chặt lấy áo chàng, có bao nhiêu đau đớn cũng không buông được. Nguyên Phương nâng tay đưa người nàng ép vào ngực mình, ôm thật chặt, bao nhiêu phẫn uất cũng phút chốc tiêu tan.

Địch Nhân Kiệt đứng từ xa nhìn thấy khẽ mỉm cười rồi rời đi, hắn từng nói rồi Mộng Dao là muội muội của hắn, kể cả huynh đệ của hắn cũng không được phép làm tổn thương tới nàng, nếu không huynh đệ trí cốt gì cũng đừng hòng hắn buông tha.

Hoàng hôn buông xuống, Tiêu Dao cốc vốn ở trên cao đã lạnh hơn bình thường, Thanh Tuyền lạnh thấu xương, Nguyên Phương là người tập võ, trong người lại có nội lực bảo vệ, chút nước lạnh kia không làm gì được chàng. Nhưng mà Mộng Dao thì khác, nàng vốn tiểu thư thiên kim từ nhỏ không bao giờ phải chịu cái lạnh, một màn nước băng giá kia lúc đầu nàng vốn không bận tâm, được Nguyên Phương ôm chặt, cả người hạnh phúc vô cùng, khoảnh khắc này thực mong ngừng lại, có Nguyên Phương ở bên yêu thương nàng, bao dung nàng, điều này thực tốt. Một chút chìm đắm trong hạnh phúc, nàng mất dần cảm xúc, cũng không hề nhận ra người mình đã lạnh thế nào, ý chí cũng không còn thanh tỉnh, từ từ rơi vào hôn mê.

Nguyên Phương đang ôm Mộng Dao, tất cả giận hờn đều tiêu biến, lại trở lại là một Nguyên Phương bao dung nàng như ngày nào. Khi chàng ý thức được tình hình bọn họ đã đứng trong thác nước, chàng khẽ gọi "Mộng Dao..." nhưng một điểm phản ứng cũng không có. Chàng hoảng sợ khi cảm thấy cơ thể của Mộng Dao không hề có phản ứng, chàng vội vã bế nàng lên bờ, Mộng Dao đã ngất đi từ lúc nào...

Ban đêm ở Tiêu Dao Cốc thực lạnh hơn bình thường, trong phòng, Mộng Dao mê man bất tỉnh. Uyển Thanh đưa tay đắp lại chăn cho Mộng Dao rồi ra gian ngoài nhìn bọn Nguyên Phương, Hoài Anh, Nhị Bảo nói: "Mộng Dao đây là phong hàn nhập thể, lần bị thương ngày trước lục phủ ngũ tạng đều bị tổn thương, sức khỏe muội ấy vốn đã không tốt như trước, nay lại tái phát sợ rằng không điều dưỡng tốt sẽ để lại di chứng... còn có ... vừa rồi muội cùng Liên Nhi thay đồ cho muội ấy, phát hiện ra hai lòng bàn tay đều rớm máu, mắt cá chân cũng bị sưng... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ai làm muội ấy bị thương nặng như thế." Uyển Thanh từ lâu đã coi Mộng Dao là muội muội, hết lòng yêu chiều, nhìn thấy những vết thương trên người Mộng Dao, không khỏi tức giận. Cô lướt ánh mắt nhìn ba nam tử trước mặt, bọn họ biểu cảm mỗi người một khác.

Nguyên Phương im lặng không nói gì, nhưng sâu trong lòng là vô vàn ân hận, chàng cư nhiên làm Mộng Dao bị thương, chẳng phải đã nói dùng sinh mạng bảo vệ nàng sao? Nguyên Phương đi vào bên trong phòng, chỗ Mộng Dao nằm, thấy nàng nằm ở đó thật yên tĩnh, không ồn ào như ngày thường, hai mắt nhằm nghiền, cả người nóng ran... chàng hận, hận người nằm đây không phải mình, lần nào người bị thương cũng là Mộng Dao. Chàng khẽ nắm tay Mộng Dao rồi nói: "Xin muội là, là ta không tốt... chỉ lần này thôi, tha thứ cho ta."

Địch Nhân Kiệt thì thầm: "Lần sau huynh còn không chiếu cố tốt cho Mộng Dao, lại làm con bé bị thương, đừng trách Địch Nhân Kiệt ta không dung tình..." bàn tay khẽ nắm chặt, lần này quyết định lên Tiêu Dao cốc chắc là sai rồi.

"Ta giờ đi kê một chút thuốc, Liên Nhi ngươi chờ lấy rồi đi sắc cho Mộng Dao, Nhị Bảo cũng đi cùng hỗ trợ Liên Nhi đi..." Uyển Thanh mặc dù chưa hiểu gì nhưng cũng đoán được vài phần, vội vàng phân phó.

Bọn họ đang phân phó thì Hách Liên đến, hắn nghe tin Mộng Dao ngất ngoài Thanh Tuyền vội vã chạy qua, lo lắng bước vào phòng. "Mộng Dao muội muội thế nào rồi?"

"Tiểu thư nhà chúng ta thế nào không liên quan đến ngươi..." Liên Nhi đoán chừng chuyện này liên quan tới hắn nên tức giận nói, Địch Nhân Kiệt vội ngăn lại.

"Hách Liên bây giờ không sao rồi, không cần lo lắng, nhưng ta có một điều muốn nhắc huynh, Mộng Dao phiền huynh đừng làm phiền muội ấy, Mộng Dao ở trong lòng ta thế nào huynh chắc cũng hiểu, ta không cho phép ai làm tổn thương cô ấy. Khoảng thời gian Mộng Dao cùng Nguyên Phương sinh tử kề cận, huynh không biết, bọn họ vốn đã không thể chia lìa, cái gì gọi là mối tình khắc cốt ghi tâm chắc huynh hiểu... Đừng để đến khi chúng ta trở mặt thành thù, đừng trách Địch Nhân Kiệt ta không nể tình xưa."

Hách Liên là lần đầu thấy Địch Nhân Kiệt như vậy, cả người tỏa ra sát khí vô cùng đáng sợ, hắn không nói thêm điều gì nhẹ nhàng mà rời khỏi, hắn không phải chịu thua, hắn đây là không muốn nói nhiều, quấy rầy Mộng Dao nghỉ ngơi.

Tất cả mọi người cũng đều rời đi, trong phòng chỉ còn Nguyên Phương và Mộng Dao. Chàng nhìn cô, hai mắt là yêu thương vô bờ bến. Không gian yên tĩnh, một người mê man, một người ngồi nhớ lại chuỗi ngày đã đi qua, lòng lại hối hận không ngừng.

Lúc đó bỏ đi, chàng biết Mộng Dao ở phía sau gọi, nhưng bản thân lại ép mình không bận tâm, biết rõ nàng té ngã, lại nhẫn tâm không chịu xoay người lại, biết rõ Thanh tuyền lạnh thế nào cũng không ngăn nàng bước xuống... Yêu thương điên cuồng, khiến chàng không phân định được thật giả, không thanh tỉnh mà nhận ra người con gái chàng yêu đã bị tổn thương đến thế nào.

"Đừng đi. . . Trở lại. . Nguyên Phương. . . Đừng đi mà. . . Muội không cố ý. . . Là Mộng Dao sai rồi. . . Đừng không để ý tới muội. . . Muội sai rồi... Xin lỗi huynh. . . Bao dung cho muội một lần nữa thôi...Nguyên Phương...Lạnh quá...Lạnh..." Mộng Dao trong giấc mơ, thấy Nguyên Phương bỏ nàng đi, không quay lại nhìn nàng, nàng hốt hoảng gọi, muốn đuổi theo nhưng cả người không có chút sức lực. Nàng gắng sức mà gọi, nhưng Nguyên Phương không có quay lại.

Mộng Dao mê man, nói ra những câu đứt quãng, trên trán mồ hôi lấm tấm, hình ảnh ấy làm cho người chua xót.

"Ta đây... Nguyên Phương ở đây... không cần sợ... ta ở đây với muội, không rời bỏ muội, cả đời cũng không rời bỏ! Là ta không tốt, hại muội bị thương... đợi muội khỏe, Nguyên Phương cho muội đánh, được chứ! Mau tỉnh lại đi..." Nguyên Phương một bên vội vàng nắm chặt lấy tay nàng, giúp nàng an định lại, tay kia kéo chăn ấm cao lên cho nàng.

"Lạnh quá. . . Đau quá. . . Nước. . . " Mộng Dao lại nói trong mê man.

Vừa nghe Mộng Dao nói, Nguyên Phương vội đứng lên định đi lấy nước cho nàng, nhưng mà đi không được, dù đang mê man, tay nàng vẫn gắng sức nắm chặt lấy tay Nguyên Phương. Chàng dịu dàng nói: "Ta đi rót nước cho muội, chỉ đi một chút thôi, sẽ trở lại ngay, đừng sợ..." Nói rồi mới từ từ gỡ tay nàng ra.

Chàng quay lại đỡ nàng dậy, để nàng dựa vào người mình, cảm thấy cơ thể yếu ớt kia đang nóng ran, vậy mà cư nhiên luôn miệng kêu lạnh. Chàng từ từ đưa nước ghé bên miệng nàng, hơi nâng đầu nàng lên để nàng có thể uống nước. Nhưng vừa mới uống vào được một chút, Mộng Dao bỗng ho rất dữ dội, cả người co rúm lại, vô cùng thống khổ."

"Mộng Dao. . .Máu... Muội ho ra máu... Đừng làm ta sợ, Mộng Dao... Mộng Dao..." Nguyên Phương hoảng loạn, sao lại có thể ho ra máu chứ, tay chàng ôm chặt lấy người Mộng Dao, dùng nội lực giúp nàng điều tức một chút rồi gọi: "Uyển Thanh... Địch Nhân Kiệt... mau tới đây..."

"Làm sao vậy. . . Làm sao vậy. . . ?" Liên Nhi ở ngay bên ngoài cửa, tiểu thư chưa tỉnh, cô không dám rời đi đâu, nghe Nguyên Phương gọi, cô sợ hãi, chân tay luống cuống. Địch Nhân Kiệt và Uyển Thanh nghe thấy vội qua, nhìn thấy Liên Nhi đang run run đứng một bên, Liên Nhi vừa nhìn thấy Địch Nhân Kiệt liền nói: "Thiếu gia, tiểu thư...." Địch Nhân Kiệt nhíu mày bước nhanh vào phía trong vội nói: "Làm sao vậy?"

"Mộng dao ho ra máu. . . "

"Mau để Mộng Dao nằm xuống, muội bắt mạch cho cô ấy..." Uyển Thanh vội nói, trên trán cô cũng lấm tấm mồ hôi, tại sao lại có thể nặng như thế, không thể đến độ ho ra máu được.

Uyển Thanh bắt mạch, cả người nhập tâm, đôi lông mày nhỏ vẫn chưa giãn ra. "Liên Nhi, đỡ tiểu thư ngươi quay người vào trong."

"Vâng. . ." Liên Nhi vội vã làm.

"Thiên nột! . . . Sao như vậy!" Uyển Thanh ấn ấn phần lưng Mộng Dao rồi kinh hãi mà hét lên. Phần lưng chỗ phế huyệt (huyệt ở phổi) của Mộng Dao bị thương, dẫn tới ứ trệ, nếu không đả thông sẽ nguy hại tới tính mạng.

" Mộng dao rốt cuộc làm sao vậy?" Nguyên Phương kinh hoàng hỏi.

"Có người làm tổn thương phế huyệt của Mộng Dao." Uyển Thanh nói.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net