Chương 8+9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Haru
Beta: Bumbee

Chương 8: Sáu người đi ngao du sơn thủy.

Ban đêm yên tĩnh, tiết trời vẫn cứ oi bức như mọi ngày, hôi hấp như những làn khói tựa hồ bốc hơi lên dưới ánh trăng.

Trong thư phòng Địch Phủ, ánh nến vẫn còn sáng, có bóng của hai người đang trò chuyện

"Phụ thân, An Vương vừa chết, Đồ Long đường toàn bộ đã tan rã, thế nhưng quý phi nương nương từ trong Đồ Long đường lục soát ra bảng danh sách người của Đồ Long đường phân bố thành 12 đường nhỏ trong cả nước, có quan hệ với các quan lại trong triều đình từ nhất phẩm cho tới quan lại địa phương. Hiện nay thánh thượng đăng cơ chưa lâu, căn cơ còn chưa ổn định, nếu như hiện tại đem bắt toàn bộ đám người trong danh sách này thì chỉ sợ sẽ đả thảo kinh xà (bứt dây động rừng) nói không chừng sẽ tạo thành một trận bất ổn bạo động trong cả quốc gia. Vì thế nương nương muốn con phụng mệnh đi ngao du sơn thủy để điều tra kỹ các thế lực còn tồn dư của Đồ Long đường. Đây là chiếc nhẫn sắt của Đồ Long đường tả sứ Vương Hựu Nhân, ở Thịnh Trạch trấn, Nguyên Phương cũng tìm thấy một chiếc nhẫn y như vậy, chính là của Đồ Long đường hữu sứ Lý Hạo Hiên."

Địch Nhân Kiệt lấy từ trong hộp gấm ra một cuộn lụa là danh sách của các thành viên trong Đồ Long đường, còn có chiếc nhẫn sắt hình đầu chim ưng. Trước đây vốn không biết chiếc nhẫn này có ý nghĩa gì, hiện tại đã biết nó là biểu tượng cho quyền lực của những người quan trọng trong Đồ Long đường.

"Võ thị - quý phi nương nương là bậc nữ lưu đệ nhất, làm việc cẩn thận, suy nghĩ chu toàn, lại có tài trị quốc, nếu như là nam nhi đầu thai vào nhà đế vương, hẳn sẽ là một thiên cổ minh quân." Địch Tri Tốn ca ngợi. Võ thị suy nghĩ sâu xa, không vì cái lợi nhỏ mà làm ảnh hưởng đến đại cục.

"Việc này không thể trì hoãn, các ngươi mau chóng khởi hành đi!"

"Nguyên Phương huynh ấy cùng Mộng Dao thân thể đều khôi phục không ít rồi, hài nhi dự định ngày kia lên đường." Địch Nhân Kiệt nghĩ thầm lấy tính tình của Đồng Mộng Dao là không có khả năng cam tâm ở nhà, thay vì đến lúc đó bị muội ấy đuổi theo cực khổ, còn không bằng để cho cô đi theo mọi người ở cùng một chỗ đi du ngoạn, chỉ là lần này hắn sẽ không để cho Mộng Dao vì hắn bị thương tổn, hắn cũng tin tưởng Nguyên Phương sẽ dùng sinh mạng của mình để bảo vệ Mộng Dao.

"Cũng tốt, xem ra quý phi nương nương đối với con gởi gắm kỳ vọng rất lớn, phụ thân cũng tin tưởng lấy con năng lực có thể đảm nhận trọng trách này ." Địch Tri Tốn lấy hài tử làm quang vinh, ông tin chắc Hoài Anh đường quan lộ tương lai nhất định đại phát mãnh liệt vô tiền khoáng hậu*

(*chú thích: vô tiền khoáng hậu - Điều chưa từng xảy ra trong quá khứ và cũng rất khó xảy ra trong tương lai.)

Sáng sớm hôm sau, Địch Nhân Kiệt nói kế hoạch tiếp tục đi du sơn ngoạn thủy cho bốn người kia, chỉ là không có nói cho họ lần này du sơn ngoại thủy cũng không phải đơn thuần du sơn ngoạn thủy hỗ trợ phá án, mà là mang theo sứ mệnh quan trọng mà đi.

"Quá tốt! Mọi người lại có thể đi ra ngoài cùng nhau đi chơi, cùng nhau đi ăn, ngẫm lại cũng cảm thấy rất kích thích!" Đồng Mộng Dao không kiềm chế được nội tâm hưng phấn, trong đầu đã bắt đầu tư tưởng vạch kế hoạch cho cuộc sống phóng túng, vẻ mặt mang bộ dáng đầy mơ ước.

"Ây! Trong năm người chúng ta, khiến cho ta không an lòng nhất là muội đó, cho nên, muội nếu như không muốn bị ta cho là con ghẻ trên đường đuổi về nhà, thì hãy tự bảo vệ mình cho ta, yên lặng ở bên người Nguyên Phương, không để cho chúng ta lo lắng." Địch Nhân Kiệt cũng biết nha đầu này mãi mãi cũng không khống chế được tính tình của mình, cho nên lời cảnh cáo nói trước, thần may mắn cũng không phải lúc nào cũng đứng bên cạnh Đồng Mộng Dao, ngộ nhỡ...

"Này! Địch Tiểu Hổ, huynh có ý gì đây! Muội có chỗ nào giống như con ghẻ hả!" Vừa nghe mình bị ví thành "con ghẻ", Đồng Mộng Dao thấy không vui, nếu không phải có "con ghẻ" như nàng ở đây, Địch Nhân Kiệt hắn đã sớm chết ở trên tay An vương rồi, còn có thể ở chỗ này xoi mói đối với cô sao.

"Không phải là giống như... mà là từ trước đến giờ vốn là vậy." Nhị Bảo giễu cợt vừa cười vừa nói.

"Im! Hai người các ngươi không chọc tức ta sẽ chết sao? Uyển Thanh tỷ tỷ, tỷ xem bọn hắn!" Đồng Mộng Dao vẻ mặt ủy khuất nhìn Lý Uyển Thanh, trong mắt hiện rõ 'Uyển Thanh tỷ tỷ, tỷ mau hỗ trợ muội quản cái miệng thối của Địch Nhân Kiệt nhà tỷ đi!"

"Được rồi, Hoài Anh, Nhị Bảo, nghiêm chỉnh nói chuyện đi, kế tiếp chúng ta phải đi tới nơi nào?" Lý Uyển Thanh thu được tín hiệu trong ánh mắt của Mộng Dao, chỉ có thể nói sang chuyện khác

"Dự Châu" Địch Nhân Kiệt mỉm cười, quay sang Uyển Thanh trả lời.

Sau khi xác định địa danh sẽ đi tới, tất cả mọi người trở về phòng của mình chuẩn bị hành lý đồ châu báu (editor: cái này cần thiết ko?), đợi ngày mai khởi hành.

"Nguyên Phương hiền chất, thân thể gần đây khôi phục thế nào?" Địch Tri Tốn vẻ mặt từ ái hỏi, cũng không có biểu lộ vẻ khinh bỉ nào đối với con của tội thần.

"Đa tạ Địch thế bá chiếu cố và tưởng nhớ, Nguyên Phương thân thể đã khôi phục như trước." Nguyên Phương kỳ thực rất cảm kích cha con Địch Tri Tốn hơn một tháng qua đã dốc lòng chiếu cố, chưa từng có bởi vì thân phận của hắn mà tiếp đón không được chu đáo khinh thị hắn, thậm chí còn coi hắn như người một nhà.

"Vậy là tốt rồi. . . Vậy là tốt rồi! Thế bá vẫn cảm thấy con là một dũng cảm hảo hài tử bản tính thiện lương, có con ở bên cạnh giúp đỡ Hoài Anh, thế bá rất yên tâm, thế bá vậy hy vọng con có thể buông bỏ, quên đi chuyện trước đây, dù sao thế sự vô thường, huống chi con cũng không liên quan tới chuyện mưu phản, thế bá vậy tin tưởng tấm lòng kiên định của con, chỉ cần con đối nhân xử thế không thẹn với lòng, làm một người quanh mính chính đại, tim mang ý nghĩ thiện lương, trung quân ái quốc, cuối cùng cũng có một ngày con có thể thực hiện lý tưởng một lần nữa trở lại triều đình đền đáp triều đình, tạo phúc bách tính." Địch Tri Tốn thập phần cảm khái nói ra, kỳ thực, ông coi trọng thứ nhất là bản tính trung hậu thiện lương của Nguyên Phương, thứ hai là tài năng của hắn.

"Địch thế bá. . . Phụ thân đối với ngài làm chuyện không phải như thế, người vẫn có thể không so đo với hiềm khích lúc trước tiếp đãi cháu nồng hậu như thế, cháu không thể là báo đáp lại được, cầu thế bá nhận của cháu một lạy."

Nguyên Phương cao ngạo như vậy mà quỳ lạy ở trước mặt Địch Tri Tốn, khi hắn ranh giới sinh tử mỏng manh, người đời cười nhạo, là cha con Địch Tri Tốn "đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi" thu lưu một người không nhà để về như hắn, trong lòng Nguyên Phương tràn đầy cảm kích.

"Hiền chất mau mau đứng lên, con ngày mai liền phụng mệnh theo Hoài Anh du sơn, ta nhờ quản gia chuẩn bị cho con một ít đồ đạc, quần áo và đồ dùng hàng ngày cùng một phong thư đảm bảo, dọc đường này nếu có ai nghi ngờ thân phận của con, con liền lấy ra phong thư này, là bảo đảm con sẽ bình yên vô sự." Địch Tri Tốn lệnh quản gia mang gói hành lý giao cho Nguyên Phương, nếu như lần này du sơn ngoạn thủy thuận lợi bình an, có thể chính là cơ hội tốt để Nguyên Phương lập công chuộc tội.

"Cảm tạ Địch thế bá, cháu nhất định sẽ toàn lực ứng phó phụ trợ Hoài Anh hoàn thành hành trình du lịch." Nguyên Phương thật là cảm động không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể đem hết toàn lực giúp đỡ Địch Nhân Kiệt thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ du lịch.

Ngày hôm sau mặt trời vẫn như cũ mọc lên từ hướng đông, Nhị Bảo sớm đã điều khiển xe ngựa đậu chờ ở trước của Địch phủ, nhưng mà, vốn là kế hoạch năm người trong cuộc hành trình, đột nhiên lại "mọc ra" một thành viên khác —— Liên nhi.

"Ôi chao! Là ta nhìn lầm ư? Liên nhi sao cô lại tới đây?" Nhị Bảo cau mày nghi ngờ hỏi.

"Nói nhảm, ngươi được đihầu hạ thiếu gia nhà ngươi, không cho phép ta chiếu cố tiểu thư nhà chúng ta ư?" Liên nhi một tay xách theo tay nải lớn màu đỏ, một tay kéo Đồng Mộng Dao, khinh thường quay sang Nhị Bảo nói.

"Thế nhưng. . . Trời ơi! Tại sao lại thêm một con hổ cái nữa!" Nhị Bảo nghĩ thầm lần này không xong rồi, dọc theo đường đi sẽ có 'Náo nhiệt' để coi.

"Ngươi nói ai là hổ cái hử? ! Đều là ngươi lần trước gạt tiểu thư nhà chúng ta uống một ngụm thuốc mê, kết quả tiểu thư nếm ra mùi vị của mê dược, để còn dư lại thuốc mê cho hết ta uống, bằng không thì lần trước ta nên theo các ngươi cùng đi du ngoạn!" Liên nhi ủy khuất lên án Nhị Bảo.

"A ~! Ta nói lần trước Mộng Dao thế nào nhanh như vậy thì đuổi kịp chúng ta, ngươi làm việc thật hiệu quả!" Địch Nhân Kiệt đen mặt cay mày quay sang Nhị Bảo nói.

Cứ như vậy vốn có dự tính cuộc hành trình năm người giờ lại thêm một tỳ nữ Liên nhi, mọi người cuối cùng lại bước lên cuộc hành trình du ngoạn mới.

Chương 9: Nửa đêm chuông gọi linh hồn trẻ nhỏ (thượng)

Nhữ Nam Quận, Tùy triều* năm đầu bỏ quận, đổi tên thành Thái Châu; đại nghiệp năm đầu phục đưa Nhữ Nam Quận, lấy huyện Nhữ Nam là quận trì; Đường triều giai đoạn trước đổi Nhữ Nam Quận là Dự Châu.

(Triều đại nhà Tuỳ công nguyên 581-618, Trung Quốc)

"Tiểu thư, thời tiết nóng như vậy, ăn lê giải khát đi!" Liên nhi ở quầy hoa quả bên cạnh trạm dịch mua hai cân lê, trước đưa cho Đồng Mộng Dao đang ngồi ở bên trong xe một quả lê lớn nhất tươi ngon mọng nước, sau đó mới chia cho những người khác, duy chỉ không có chia cho Nhị Bảo làm người đánh xe ngựa.

"Ngươi muốn ăn lê hả!" Liên nhi ngồi ở bên trái Nhị Bảo trong tay quơ quơ trái lê tươi ngon mọng nước, hung hăng cắn một ngụm lớn "Tự mình mua đi ~!"

"Không mang theo ngươi liền khi dễ ta như vậy, tự mình mua thì tự mình mua, có gì đặc biệt hơn người đâu!" Nhị Bảo bĩu môi, nghĩ thầm cô ngay cả Uyển Thanh cùng Nguyên Phương mới làm quen không bao lâu cũng chia cho 2 người họ lê, dựa vào cái gì người thanh mai trúc mã với cô như hắn ngay cả một quả lê cũng không đưa tới, Liên nhi nhất định là cố ý làm như vậy đối với hắn! Nhất định là cố ý! (Haru: thấy thương ghê, bị ăn hiếp rồi kìa.....:3) (Bumbee: Đáng đời, ai bảo ngày trước làm kỳ đà cản mũi người ta cơ :P )

"Hoài Anh, dựa theo lộ trình phía trước, khoảng còn có hơn mười dặm đường nữa liền đến Dự Châu, nói cách khác trước khi trời tối, chúng ta có thể tới nơi." Lý Uyển Thanh mở coi bản đồ các châu huyện, cô cẩn thận tỉ mỉ mà lấy các dịch quán cùng quận huyện trên đường đã đi qua làm ký hiệu, liền dự đoán cự ly cùng phương hướng của lộ trình phía trước.

"Đúng vậy! Cũng nhanh đến Dự Châu đi, chạy trên đường một quãng thời gian dài như vậy, tối hôm nay rốt cục có thể ngủ ở khách điếm rồi." Địch Nhân Kiệt ngậm một cây cỏ đuôi chó chán đến gần chết đáp, dọc theo đường đi dịch quán bởi vì có rất nhiều thương khách cùng quan binh qua lại rất nhiều, không có phòng trống, nên có đôi khi ba đại nam nhân bọn họ chen lấn nhau cùng một cái phòng ngủ, thật là đủ rồi!

"Thật là ngứa! Con muỗi chết tiệt này. . . Ngứa chết đi được!" Trên cánh tay Đồng Mộng Dao bị muỗi chích mấy cái sưng đỏ lên. Vì vậy rất ngứa, đau nhức khó nhịn cô chỉ có thể liều mạng gãi ngứa, thế nhưng, trên thực tế là càng gãi càng ngứa, nghĩ thầm máu của Đồng Mộng Dao ăn ngon như vậy sao? Vì sao cô và Uyển Thanh, Liên nhi ngủ cùng một chỗ, chỉ có một mình Đồng Mộng Dao cô bị muỗi cắn, Uyển Thanh cùng Liên nhi một chút cũng không có chuyện gì, thực sự là rất phiền muộn!

"Không được gãi. . . Mộng Dao, muội xem ở đây đều bị gãi rách cả da rồi." Nguyên Phương cau mày ngăn lại hành vi gãi ngứa không có tác dụng của Mộng Dao, sau đó từ trong tay nải lấy ra một ít lá ngải tươi vò nát dùng lực nắm chặt bóp ra chất lỏng rơi vào chỗ đau trên cánh tay sưng đỏ của Mộng Dao, nhẹ nhàng xoa đều đều "Có cảm giác tốt hơn chút nào không? Nhìn xem còn có chỗ nào bị cắn thì xoa lên một ít, thế nhưng nghìn vạn lần đừng cố sức mà gãi, gãi nhiều quá, rách da sẽ bị nhiễm. . ." (Haru: trùng....thương vợ ghê ha Phương Nhi)

"Đại công kê, huynh làm sao có chuẩn bị lá ngải trong người. . ." Hơn nữa còn là lá ngải mới, còn tươi, Đồng Mộng Dao nhìn vẻ mặt vừa chăm chú vừa lo lắng của Nguyên Phương, nội tâm của hắn cùng hắn bề ngoài giống nhau tinh tế tỉ mỉ, xem ra nương nói quả nhiên không sai, nam nhân da trắng chính là rất ôn nhu!

"Sáng sớm hôm nay ta xem muội lúc ở hậu viện dịch quán rửa mặt, cánh tay cùng trên mu bàn tay đều bị muỗi cắn đỏ cả lên, cho nên ta đi đến chỗ bãi đất hoang vào trong đó hái một ít lá ngải, kết quả thật đúng là có chỗ dùng tới." Nguyên Phương tỉ mỉ giải thích, nhưng ánh mắt vẫn như cũ chú ý chỗ sưng đỏ trên cánh tay Mộng Dao

"Đại công kê, muội có lời muốn nói cho huynh, huynh cúi gần đây một chút. . ." Đồng Mộng Dao nhỏ giọng quay sang nhìn Nguyên Phương còn đang cúi đầu quan sát cánh tay mình nói.

"Muội muốn nói cái gì?" Nguyên Phương ngẩng đầu để gò má tới gần Đồng Mộng Dao, có chút nghi ngờ hỏi.

"Chính là. . ." Đồng Mộng Dao thừa dịp Nguyên Phương còn không có để ý thì, chủ động nhanh chóng hôn một cái lên gò má Nguyên Phương "Muội ở trên mặt đại công kê huynh cắn một cái, mau lau sạch nước lá ngải đi!"

". . ." Đây là cảm giác hạnh phúc sao? Nguyên Phương đột nhiên cảm thấy mùi vị lá ngải nhàn nhạt này thì ra là tuyệt vời đến thế, dĩ nhiên khiến cho hắn có một loại cảm giác đỏ mặt, tim đập nhanh.

Mặt trời dần dần lặn xuống phía tây, trong gió đêm tràn ngập một khí tức mát lạnh, Dự Châu đầy phồn hoa làm người ta ca tụng không ngớt

Tới gần cửa thành có một quán trọ thoạt nhìn hoàn cảnh coi như không tệ, bất quá nhiều ngày đi xe ngựa mệt nhọc, bọn họ cũng không có tinh lực đi chọn nhà trọ khác, nghĩ thầm chỉ cần có thể có một chỗ đặt chân nghỉ ngơi thật tốt cả đêm thì rất tốt.

"Sáu vị khách quan, dừng chân ăn lót dạ hay là ở trọ?" Tiểu nhị một bên châm trà cho khách, một bên nhiệt tình dò hỏi.

"Ở trọ, chúng ta muốn sáu gian phòng." Địch Nhân Kiệt nghĩ thầm tối hôm nay phải tắm rửa cho thật tốt, để cho mình trước khi ngủ không phiền não.

"Ôi! Thật ngại quá! Vị khách quan này, tiểu điếm hiện tại chỉ còn lại có ba gian phòng trống, ta xem ba vị quan nhân vùng khác tới chắc là mang theo nương tử đến Dự Châu du ngoạn! Thôi thì cứ dứt khoát cùng nhau ở một phòng là được rồi!" Tiểu nhị này nhìn một chút trang phục của sáu vị khách quan, còn có nhãn thần cử chỉ với nhau trong lúc đó, cho nên suy đoán bọn họ chắc là mấy cặp phu thê mới cưới đến Dự Châu đi tuần trăng mật.

"Ai là nương tử của hắn chứ?" Liên nhi người thứ nhất từ chỗ ngồi vỗ mạnh bàn đứng lên, nghĩ thầm cô không thèm cùng Nhị Bảo ngủ chung một phòng. (Haru: thành thật với con tim đi em, đã thích người ta còn cãi chài cãi cối nữa.....)

"Này! Bản tiểu thư còn chưa có lập gia đình đâu!" Đồng Mộng Dao nói xong có chút ảo não xấu hổ, tuy rằng cô cũng không bài xích Nguyên Phương, nhưng chung quy còn chưa có thành thân, nam nữ cùng ở chung một phòng là không tốt cho lắm!

"Hoài Anh, ta xem chúng ta đổi khách điếm khác còn nhiều phòng trống đi!" Cuối cùng là Lý Uyển Thanh sắc mặt có chút lúng túng đề nghị.

Thực sự là bị cái tiểu nhị nhiệt tình này làm kinh hãi quá mà. (Haru: có gì đâu mà kinh hãi, ta thấy hợp quá đi chứ)(Bumbee: Ta dịch mấy fic rồi toàn cho tụi này ở chung phòng thôi, thiệt tình cưới luôn đi rồi hãy du ngoạn :v )

"Ta cảm thấy vô cùng tốt mà, đi nơi khác phỏng chừng lại tìm không ra chỗ nào có hoàn cảnh tốt như ở đây, đúng hay không hả nương tử?" Địch Nhân Kiệt cợt nhả hướng Uyển Thanh hỏi, lần này đúng với lòng mong muốn của hắn rồi. (Haru: Kiệt ca, tặng anh một like)

"Được rồi! Ba gian phòng hảo hạng, mời khách quan đến trước quầy đặt tiền, phòng ở phía sau viện!"

"Hoài Anh, huynh. . ." Lý Uyển Thanh trừng Địch Nhân Kiệt liếc mắt, nghĩ thầm người này thật chẳng lẽ dự định nam nữ cùng ở một phòng ư!

Địch Nhân Kiệt làm bộ không nhìn vẻ mặt bối rối của thấy Lý Uyển Thanh, xoay người rời chỗ ngồi đi tới quầy đặt tiền thuê phòng.

Cửa khách điếm lúc này có một nữ nhân trung niên, đầu tóc rối bù quần áo lam lũ đi qua, trong lòng ôm một cái chuông, trong miệng lẩm bẩm: "Tiếng chuông phía Đông, nữ nhi bi thương, sanh sanh tử tử, thê thê lương lương, thiên địa âm dương, thiện ác rõ ràng, khóc lóc kể lể nỗi lòng, nửa đêm chuông vang. . ."

"Tiểu nhị này, hỏi ngươi một chút. . . Này là xảy ra chuyện gì?" Sau khi đặt phòng xong, Địch Nhân hướng ánh mắt về phía cửa khách điếm nhìn người đàn bà kì quái đi qua, thập phần tò mò hỏi.

"Ngài nói là người đàn bà mệnh khổ - một quả phụ điên A Vân ư! Là như vậy, là chuyện một năm trước, A Vân vốn cũng là đại mỹ nhân số một số hai ở chỗ chúng ta, chẳng qua là trượng phu đoản mệnh của nàng có bệnh không trị được mà chết, để lại một mình nàng và đứa con gái 11 tuổi sống nương tựa lẫn nhau, thân thích bên nhà chồng nàng khi dễ nàng cô nhi quả phụ, nói nàng mệnh không tốt khắc chết chồng nên đuổi mẹ con nàng ra khỏi nhà, về sau, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ tái giá gả cho An viên ngoại làm thiếp, không hiểu như thế nào vừa qua khỏi cửa không quá hai ngày, thì con gái nàng mất tích, sống không thấy người, chết không thấy xác, nghe nói là con gái nàng ham chơi không cẩn thận trượt chân rơi vào trong lò luyện, luyện thành một cái chuông vàng, nàng chết sống không tin, cứ nói là có người cố ý hại chết con gái của nàng, nàng lên nha môn tố cáo rất nhiều lần, nhưng là bởi vì không có chứng cứ cũng không có thi thể, cho nên không thể lập án, về sau, nàng thì biến thành như vậy, mỗi ngày đến buổi tối thì ôm một cái chuông vàng đi trên đường cái lẩm bẩm hát bài đồng dao này, thực sự là thương cảm, con gái nàng tôi đã gặp qua. . . mi thanh mục tú, vô cùng đáng yêu. Một tiểu cô nương mà chết sớm, thực sự là quá đáng tiếc."

Tiểu nhị sâu sắc tiếc hận nói liên tục, sau đó liền bỗng nhiên quay sang nhắc nhở: "Nói cũng kỳ quái, từ sau khi A Vân bị mất con rồi phát điên, chúng ta nơi này nửa đêm giờ tý sẽ vang lên một hồi chuông đặc biệt vang dội, nói là con gái nàng chết quá thảm, để hồn phách bám vào trên chuông vàng, mượn tiếng chuông để kể ra oan tình, cho nên các vị đến giờ tý nghìn lần vạn lần đừng nên ra ngoài, để tránh đụng phải đồ không sạch sẽ

"Tốt, ta đã biết, cám ơn ngươi nhắc nhở." Địch Nhân Kiệt nói cảm ơn, sắc mặt có chút ngưng trọng, hắn cảm thấy trên cái thế giới này cũng là bởi vì có quá nhiều mê tín cùng không có tri thức, mới có nhiều người như vậy không có cách để kể ra ủy khuất cùng oan tình.

"Đây rốt cuộc là kẻ nào mà mặt người dạ thú sát hại một tiểu cô nương mới 11 tuổi, thực sự là quá ghê tởm!" Đồng Mộng Dao lòng đầy căm hận đập tay vào trên mặt bàn (Haru: Dao tỷ, bình tĩnh đi, tỷ đập thế đau tay Phương ca xót lắm á :v), người coi trọng nghĩa khí, chuộng chính nghĩa như cô sau khi nghe chuyện của hai mẹ con cũng không nhịn được nổi lên lòng thương hại

"Chuyện này như thế nào mà muội nghe được có chút u ám, âm trầm . . Tiểu thư" Liên nhi thì lại cảm thấy có chút kinh khủng, thật không dám nghĩ tới thủ đoạn của hung thủ này, đơn giản nhưng lại tàn nhẫn đến cực điểm.

"Liên nhi, ngươi bình thường đều không phải gan rất lớn sao! Biết sợ từ khi nào vậy?" Nhị Bảo trêu đùa nói, nghĩ thầm hổ cái cũng chỉ là ngụy trang cho ra vẻ kiên cường thôi, nhưng thực tế là nhát như chuột! Vừa mới nghe nói qua một câu chuyện liền sợ đến đổi sắc mặt

"Đi tìm chết! Ta mới. . . Không có sợ, ta chỉ là. . . Chẳng qua là cảm thấy tiểu cô nương kia chết có chút quá thảm." Liên nhi che dấu nội tâm sợ hãi của mình, cô không muốn bị Nhị Bảo chế giễu!

"Địch Nhân Kiệt,xem ra án mạng lần này rất kì lạ!" Nguyên Phương biết là án từ càng kì lạ càng có thể khiến cho Địch Nhân Kiệt chú ý, đương nhiên, với tư cách trinh thám có trực giác nhạy bén, trong đó tất nhiên có oan tình rất to lớn.

"Ta Địch Nhân Kiệt cũng mặc kệ hung thủ này là người hay quỷ, chỉ cần có án mạng, ta tất nhiên sẽ tra một tra hai tra cho đến khi tra ra manh mối, để thế gian có cái công đạo." Địch Nhân Kiệt mang vẻ mặt dứt khoát nói, thánh thượng ngự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net