Chương 8: Bí mật của hoàng tử bé

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tối hôm ấy, Dương chỉ ăn rất ít, tắm rửa xong lại gắng gượng ngồi vào bàn.

Hai giờ sáng tỉnh giấc, tôi thấy Dương vẫn đang ngồi học, đèn bàn vặn gần như không thể tối hơn.

“Đèn tối om thế kia thì mắt kiểu gì chả toét.” Giọng tôi vì buồn ngủ mà vẫn còn khàn khàn. Thảo nào lần trước anh ta nói không nhìn rõ màn hình là phải.

Chiều nay ngủ nhiều, thành ra giờ tôi cũng hơi tỉnh. Tranh thủ đi vệ sinh, lúc quay ra tôi đã thấy Dương không ngồi học nữa mà đang uống thuốc. Tôi thử suy nghĩ xem dạo này mình có tọc mạch hay bao đồng quá không, cuối cùng vẫn mở lời:

“Người còn khó chịu à?”

Dương đang uống nước, không đáp lại mà chỉ lắc đầu. Tôi khịt khịt mũi quay đi.

Cứ thế, tần suất tôi thấy Dương mệt mỏi nằm gục trên bàn vào mỗi giờ ra chơi ngày một tăng. Cho đến lần đó, tôi mới biết hoá ra mọi chuyện không đơn giản vậy. Hắn đúng là học đến điên rồi.

Mặc cho Dương cố tình che giấu đến mấy, cơ thể của gã vẫn không ngừng vạch trần lời nói dối kia. Không chỉ thường rơi vào trạng thái mơ hồ, Dương còn trở nên kiệm nói đến triệt để. Gần như gã có thể im lặng nguyên một ngày. Ban đầu tôi tưởng hắn mệt với lười. Nhưng khi thấy anh ta ngồi ngây trên giường hồi lâu rồi chỉ tay về phía bình nước, cứ ngơ ngác nhìn tôi mà chẳng nói được chữ nào thì tôi càng cảm thấy lạ lùng. Những lúc ấy, Dương hệt như một đứa trẻ hai tuổi lớn xác vậy.

Đáng sợ nhất phải kể tới lần đó, tôi thấy hắn đến tận sáu rưỡi tối mới về nhà. Vừa lên phòng, hắn không nói không rằng chỉ giam mình ngồi im một chỗ, thất thần cả ngày như bị ma nhập. Ngày ấy dự báo thời tiết nói có mưa. Cơn mưa rào ào ạt đến cũng vội vã như đi. Hình như gã không mang ô nên trở về với bộ dạng ướt sượt. Những sợi tóc đen dính bện vào vầng trán và làn da trắng nhợt nhạt. Lần đầu tiên tôi nhìn được bộ dạng của gã thảm hại đến mức nào.

“Lau tóc đi.” Tôi không đành lòng trông thấy vậy, vất cho Dương cái khăn tắm. Khăn bông mềm mại trùm lên che hết phân nửa khuôn mặt gã. Nhìn Dương ngồi đó, thoáng có lúc tôi không biết cảm giác trong lòng mình rốt cục là gì.Tối ấy, Dương không ăn cơm mà cứ nằm nhắm mắt trên giường mãi. Tôi không biết gã có ngủ nổi không, nhưng kì lạ là sáng ra, Dương vẫn tỉnh táo và hành động cực kì bình thường.

Dạo này ông bà nội – tức bố mẹ của dượng tôi định mua thêm miếng đất ở quê, nên hai người đó cũng năng đi đi về về để bàn bạc. Sáng hôm ấy, đang học thì cơ thể kiệt quệ của Dương đổ gục. Ai cũng bất ngờ, tôi vội đưa gã xuống phòng y tế nằm nghỉ.

Đến trưa về, tôi chủ động xin nghỉ luôn ca chiều cho gã. Còn Nam khụ làu nhàu: Dạo này anh em mày khăng khít thế, quên cả bọn tao hả?

Thú thực tôi cũng không có kinh nghiệm ốm đau, thành ra chả biết chăm người ốm thế nào. Thấy người gã nóng ran, tôi vụng về lấy một cái khăn mặt ngâm nước mát lạnh rồi áp lên. “Không cần…” Dương thều thào, rồi gã nhoẻn miệng cười. Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của tôi, gã mới nhẹ giọng nói: “Trên nguyên tắc là…chườm nóng. Không phải chườm lạnh…”

Tôi quê quá, lúng túng đi thay khăn. Ai bảo trong giờ sinh học tôi toàn ngủ chứ.Thay khăn xong ổn thoả. Tôi đi học. Cũng lần đầu tiên của những năm tháng cấp ba, chỗ ngồi cạnh tôi mới bị để trống như vậy. Đúng là có chút không quen.

Cứ nghĩ rằng chỉ cần sau một buổi chiều, lúc tôi trở về hắn sẽ lại khoẻ re. Nào ngờ, hình như không phải ai cũng ưu ái có được thể trạng chín trâu mười hổ của tôi thì phải. Việc đầu tiên tôi làm khi về là lên phòng xem Dương thế nào. Song thứ mà tôi không dám lường trước nhất là biểu hiện của lạ thường của hắn.

Để tiện chăm sóc, tôi bảo gã nằm ở tầng một giường tôi luôn. Lúc này đây, mặt gã trắng bệch, nhợt nhạt phát sợ. Tôi hoảng hốt thử áp tay vào da gã – lạnh toát.

“Dương! Dương!” Tôi ra sức lay bả vai gã, nhưng Dương không phản ứng. Tay chân gã lạnh toát và bủn rủn. Tôi càng rối hơn, ngay cả khi mấy thằng chí cốt của tôi vì đánh nhau mà bất tỉnh, tôi cũng không lo đến mức này. Dương mê man, không thể đáp lại lời tôi nói. Tôi vội dựng gã dậy. Gã yếu ớt dựa hoàn toàn vào lòng tôi. Dương không cao bằng tôi song cũng chẳng tính là thấp. Cơ thể kia hơn mét bảy mươi nên lúc tôi định bế hắn lên cũng không phải quá dễ dàng.Vì đang bối rối, tôi loạng choạng đá vào vật gì đó dưới chân giường. Tôi nâng Dương lên vai mình, nhìn xuống dưới chân – mấy vỉ thuốc màu trắng nằm ngổn ngang, có vỉ còn dùng hết một nửa.

“Tên điên này, anh uống gì mà lắm thế?” Tôi trợn tròn mắt không tin nổi, nhìn người đang lơ mơ run rẩy trong lòng. Dương vô thức nấc từng đợt theo phản xạ cơ thể như bị nghẹn. Một dự cảm không lành ập tới, tôi lôi hắn vào nhà vệ sinh ngay lập tức.

“Há miệng!” Tôi nói lớn, thuận đà đưa ngón tay vào trong miệng Dương, đè lưỡi rồi móc họng gã. Cảm giác rối rắm cùng bất an ngày một dâng cao, dường như tôi có thể nghe được tiếng tim mình đập mạnh.

Dương mơ màng khoá chặt hàm răng theo phản xạ. Tôi đành để hắn dựa hoàn toàn vào ngực mình, một tay bóp cằm và giữ miệng gã, tay còn lại thò sâu vào bên trong. Dương cúi xuống nôn khan vài lần rồi cũng nôn ra toàn bộ những gì trong bụng. Gã gần như oằn mình bên cạnh cái bồn. Thời gian không cho phép, tôi quyết định gọi xe để đưa hắn đi viện.

“Dương! Nghe tôi nói không? Cố chịu một chút thôi! Anh mà chết thì không xong với tôi đâu!” Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình mất bình tĩnh như lúc này. Tựa như có một đám hoả hoạn thật lớn đang bùng lên trong lòng, mà bên ngoài làn da tôi lại truyền đến cảm giác lạnh lẽo từ cơ thể Dương.

Có vẻ Dương không hoàn toàn mất đi ý thức. Anh ta vẫn thỉnh thoảng ú ớ gì đó, nhưng toàn thân thì dựa vào tôi vô lực. Thân nhiệt Dương càng lúc càng hạ, tôi nóng ruột liền ôm quách anh ta vào lòng, cố gắng bao trùm người kia bằng hơi ấm.

“Bác ơi! Bác chạy nhanh giúp cháu đến bệnh viện C với!”

Hiện tại đã là mười giờ hơn. Tôi bần thần ngồi ở hàng ghế chờ ngoài hành lang bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng len lỏi vào sâu trong khứu giác, sự tĩnh mịch của bệnh viện lúc về đêm càng làm tôi cảm thấy trống rỗng vô cùng.

Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói của bác sĩ khi tôi hoảng loạn đưa Dương tới. Đến tận giờ, tôi vẫn chưa hiểu tại sao…

***

Ba tiếng trước

“Vâng, bố mẹ đừng lo quá. Con vừa đưa Dương đến viện rồi. Vâng! Sẽ không sao… không sao…” Tôi đi đi lại lại trong hành lang bệnh viện, cố gắng lặp lại câu cuối để trấn định mẹ cũng như chính bản thân mình.

Trong điện thoại, mẹ tôi gần như phát khóc. Tôi phải nói dối là chắc Dương chỉ bị cảm cho bà yên tâm. Nghe tiếng mẹ phát ra, tôi hơi chạnh lòng. Lần cuối cùng tôi từng nghe bà khóc là cách đây gần bốn năm…

Vì đường xa, bố mẹ tôi không thể kịp về ngay trong đêm được. Do vậy, tối nay chỉ còn mình tôi ở đây với Dương. Lần đầu tiên bị bỏ lại một mình ở bệnh viện lạnh lẽo, dường như trong tôi lại từ từ dâng lên một nỗi ám ảnh mơ hồ.

Một sự bất lực kiệt cùng…

“Bác sĩ! Cậu ta bị làm sao vậy?” Tôi gần như cuống cuồng khi nhìn thấy người đàn ông mặc blouse trắng đang nhanh nhẹn thực hiện từng thao tác kiểm tra thân bệnh. “Có phải anh cháu chỉ bị cảm thôi đúng không?”

“Hạ huyết áp, giảm thân nhiệt mạnh, giật nhãn cầu. Cảm cái gì, anh cậu ngộ độc Quetiapine rồi!”

***

“Bác sĩ?” Tôi cảm giác hiện giờ mình cũng bắt đầu mất tỉnh táo, lúc đứng dậy đột ngột có hơi choáng đầu. Tôi vội vàng tiến lại khi thấy cánh cửa phòng bệnh mở ra.

“Kia là anh cậu hả?”

“Vâng!” Tôi gật đầu rất nhanh. “Anh cháu sao vậy bác?”

“Như lúc đầu tôi có nói qua đấy. Ngộ độc thuốc ngủ Quetiapine.”

“…Thuốc rối loạn tâm thần?” tôi tròn mắt mơ hồ, không tin vào tai mình.

“Ừ. Thuốc rối loạn tâm thần. Anh cậu dùng mà cậu không biết à? Thế bố mẹ các cậu đâu? Tôi phải nói chuyện với phụ huynh.”

Tôi hơi ngơ ra, rồi nhanh chóng lấy lại tỉnh táo, lắc đầu. “Bố mẹ cháu hiện đang bận ở nơi khác. Bác cứ nói với cháu đi. Cháu sẽ nhớ rồi lo liệu được!” Vả lại, nếu nói cho bố mẹ tôi tin này, chắc hai người họ sẽ đột quỵ mất.

“Ngộ độc Quetiapine là sao? Sao lại có thuốc ấy? Bác nói rõ hơn cho cháu đi!”

Người đàn ông ngoại tứ tuần trước mặt tôi hình như bắt đầu khó chịu, ông ta nhăn mặt. “Bố mẹ bây giờ chán thật! Suốt ngày đi tận đâu đâu, con cái thì không chịu lo. Nó dùng thuốc chắc phải một thời gian rồi mà không biết à? Bây giờ con nhập viện cũng không có mặt. Đúng là không hiểu nổi nhiều người!”

“Anh cậu hiện giờ ổn rồi. May mà phát hiện và giải quyết kịp. Nếu không tiên lượng rất khó nói.”

Tôi run run, hỏi: “Vậy… vậy sao anh ấy lại uống cái thứ đó?”

“Cái này tôi phải hỏi cậu với gia đình mới đúng! Thanh niên bây giờ tài ghê. Tháng trước ở đây vừa có một vụ y hệt anh cậu, cũng là học sinh, tự ý dùng thuốc trầm cảm và rối loạn tâm thần quá liều. Suy nghĩ vớ vẩn ba thứ gì không biết! Anh cậu có tiền sử bệnh tật thế nào?”

Tiền sử bệnh tật? Tôi lắc đầu, hình như không có. Đúng hơn là tôi không biết.

“Thuốc này cần kê đơn, không tự ý mua mà được. Tôi suy đoán hoặc là anh cậu từng đi khám ở đâu đó rồi có đơn, nhưng trong lúc sử dụng dùng sai liều nên hậu quả như vậy.” Bác sĩ thở dài một hơi rồi tháo kính ra. “Nói thật cậu cũng nên để ý tới anh cậu chút. Tuổi này dễ xúc động mạnh, tâm lý bất ổn, lại áp lực nhiều nên không ai biết sẽ làm ra chuyện dại dột gì đâu. Bình thường anh cậu tính tình thế nào, có hay kích động hoặc hoảng loạn gì không? Dạo này tâm trạng ra sao?”

Tôi cúi đầu trầm mặc, suy nghĩ một lát rồi khó khăn cất giọng: “…Anh ấy hơi kiệm lời. Chúng cháu cũng không thường xuyên nói chuyện lắm.” Còn dạo này tâm lý Dương thế nào, có ổn định không? Tôi… tôi không biết.

Thấy tôi cụp mắt đứng im, bác sĩ cũng chỉ vỗ vỗ vai tôi hai cái rồi tiếp tục thở dài. “Thanh niên các cậu ấy mà, giờ cũng phức tạp. Giá kể bố mẹ để ý đến con cái hơn một chút. Đôi khi nhìn nó ngoan ngoãn như vậy, nhưng ai biết bên trong nó ngầm khủng hoảng dữ dội thế nào. Kiểu ngấm ngầm này còn nguy hiểm hơn cả, vì một khi bột phát rất khó để kiểm soát.”

Bác sĩ còn dặn dò tôi vài điều nữa. Trước khi rời đi, ông cũng không quên trấn an tôi, nói anh cậu không sao đâu, giờ chỉ còn ngủ do suy nhược cơ thể và chắc cũng sẽ sớm tỉnh lại.

Đêm nay, có lẽ sẽ rất dài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net