Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khẽ mở mắt, đập vào mắt Hàn Băng đầu tiên chính là màu trắng toát của trần nhà bệnh viện. Cơn đau đầu ập đến khiến cô không khỏi khó chịu, mày liễu nhíu lại. Hàn Băng đưa tay ôm đầu, cố gắng hết sức để nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Một vài hình ảnh mờ nhạt hiện lên trong đầu Hàn Băng nhưng lại rất lộn xộn. Xâu chuỗi những sự việc đó lại, kết hợp với cảnh vật hiện tại, Hàn Băng có thể khẳng định, cô vừa mới gặp tai nạn.

" Cô y tá, cho tôi hỏi một chút! "

Thấy cô y tá đứng cách giường bệnh mình không xa, Hàn Băng khẽ gọi. Chỉ thấy cô ta chậm chạp cất điện thoại, vẻ mặt hầm hầm bước đến chỗ Hàn Băng.

" Chuyện gì? "

" Ai đã đưa tôi vào bệnh viện?"

Nhìn thái độ khiếm nhã của cô ta, Hàn Băng cũng chẳng thèm tỏ vẻ lịch sự làm gì. Cô chỉ muốn nhanh chóng giải đáp những thắc mắc của mình.

" Thì người dân ở quanh đấy chứ còn ai nữa! "

Cô y tá gắt gỏng trả lời. Một tiếng "Ting" vang lên, cô ta lấy vội chiếc điện thoại mình ra đọc rồi nhắn liên tục. Sau đó, cô ta nắm chặt như muốn nghiền nát nó, khuôn mặt đỏ bừng bừng, thiếu điều muốn xì khói. Rồi, kiểu này chắc lại giận dỗi gì với người yêu đây! Con gái mà sao dễ nổi nóng thế không biết.

" Ồ, vậy cho hỏi, đồ đạc của tôi đâu hết rồi? "

" Sao lắm chuyện thế? Lấy đồ chứ gì, đi theo tôi."

Hàn Băng cũng không buồn trả lời, mệt mỏi bước theo cô y tá. Đi sau cô ta mà cứ thấy cái mông khủng của cô ta lắc qua lắc lại, trông khiếp thế nào ấy, sởn cả da gà!

" Cầm lấy. "

Lại cái giọng điệu chua ngoa ấy! Cô đâu có đắc tội gì với cô ta, là bạn trai cô ta cơ mà, cớ sao người lãnh hậu quả phải là cô? Hàn Băng nhận lấy túi đồ của mình rồi quay đi.

.....

Mặc Vô Thần chăm chú xem lại chồng báo cáo trên bàn. Vì Mặc Vô Thần tập trung cao độ, nên trong phòng làm việc chẳng có bất kì tiếng động nào, ngoài tiếng thở đều đều của anh. Một lúc sau, Mặc Vô Thần ngẩng đầu lên, khuôn mặt không cảm xúc, nhấc chiếc điện thoại bàn lên rồi bấm :

" Trợ lý Mạnh, vào phòng tôi hỏi chút việc."

" Vâng tổng giảm đốc, tôi có mặt liền!"

Trợ lý Mạnh sau khi nhận được điện thoại thì vội vã chỉnh chu lại quần áo cho thẳng thớm rồi đi đến phòng Mặc Vô Thần. Mạnh Tuấn Kiệt cũng không quên ghé lại phòng mình lấy tập hồ sơ cất trong tủ.

Trong lúc chờ trợ lý Mạnh đến, Mặc Vô Thần tranh thủ lấy điện thoại ra nhắn tin cho Minh Nguyệt. Gửi một tin nhắn đầy yêu thương cho Minh Nguyệt, Mặc Vô Thần tình cờ nhận được tin nhắn từ Hàn Băng. Nhưng anh không buồn quan tâm, thậm chí còn xóa nó đi vì sợ Minh Nguyệt thấy sẽ buồn.

Cốc... cốc... cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên, Mặc Vô Thần tắt chiếc điện thoại của mình rồi để trên bàn, lấy lại vẻ mặt nghiêm nghị như mọi khi :

" Mời vào."

Mạnh Tuấn Kiệt nhanh chóng mở cửa rồi bước vào, tiến đến gần bàn làm việc của Mặc Vô Thần.

" Giám đốc có điều chi sai bảo?"

Mặc Vô Thần đẩy xấp tài liệu đến trước mặt trợ lý Mạnh, nhếch môi hỏi:

" Công ty tôi có nhân viên chưa tốt nghiệp cấp 1 sao? "

" Ý giám đốc là sao ạ?"

Mạnh Tuấn Kiệt thắc mắc hỏi lại. Giám đốc nổi tiếng là người ít nói, mà mỗi khi nói lại vắng tắt đến khó hiểu, khiến anh dù đã bên cạnh giám đốc hơn hai năm rồi nhưng vẫn không thích nghi được cách nói chuyện ngắn gọn quá mức này.

" Chỗ này cộng sai rất nhiều. Là ai phụ trách?"

Mặc Vô Thần chỉ vào kết quả doanh thu tháng trước của công ty, giọng nói có phần bực bội.

Theo hướng tay của Mặc Vô Thần, trợ lý Mạnh nhìn vào bảng báo cáo. Quả là sai thật! Người nào mà ẩu thế không biết.

" Tôi hiểu rồi thưa giám đốc. Việc này là do bộ phận kế toán phụ trách. Tôi sẽ hỏi trưởng phòng Kim ngay. "

Dứt lời, Mạnh Tuấn Kiệt dùng điện thoại bàn rồi gọi xuống phòng kế toán. Sau một lúc nói chuyện, anh cúp máy, chỉnh lại tư thế rồi nói:

" Thưa tổng giám đốc, là do cô Hàn Băng phụ trách."

Hàn Băng? Thì ra là cô ta ư?

" Gọi cô ta lên đây gặp tôi."

Mặc Vô Thần lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt lại toát lên sự hứng thú.

" Nhưng hôm nay cô ta không đi làm thưa giám đốc."

" Không đi? Nhưng sao tôi không nhận được tờ đơn nào vậy?"

Giọng nói Mặc Vô Thần khẽ thay đổi, có hơi cao hơn so với mức bình thường.

" Ơ... làm sao tôi biết được thưa giám đốc?"

Mạnh Tuấn Kiệt ngơ ngơ ngác ngác nhìn Mặc Vô Thần. Ủa chuyện này làm sao mà anh quản được cơ chứ?

" Tôi muốn biết. Sao,có ý kiến?"

Mặc Vô Thần nhướn mày hỏi. Cô gái đó thường ngày hay đi trễ nhưng rất ít khi nghỉ, sao hôm nay lại...? Chẳng lẽ có chuyện gì không may xảy ra rồi?

Nghĩ tới đây, Mặc Vô Thần nhắm mắt lại, muốn xua đi những ý nghĩ ngu xuẩn này ra khỏi đầu. Tại sao anh lại phải lo lắng cho cô ta, cô ta không đáng!

" Thôi được rồi, ra ngoài đi."

Lấy tay xoa xoa hai thái dương, Mặc Vô Thần mệt mỏi cất tiếng. Mạnh Tuấn Kiệt thấy dáng vẻ này của tổng giám đốc có hơi thắc mắc, nhưng không dám hỏi.

Mặc Vô Thần vô thức cầm lấy điện thoại, vào danh bạ của Hàn Băng, ngón tay chần chừ một lát rồi ấn xuống. Đến khi màn hình hiện lên dòng chữ " đang gọi ", anh mới vội vàng cúp máy. Anh đang làm cái quái gì vậy?

Mặc Vô Thần mạnh bạo ném chiếc điện thoại lên ghế sô pha, hai tay nắm chặt lại. Tại sao lại nghĩ đến cô ta? Tại sao lại lo lắng cho cô ta? Không lẽ... Không, anh không muốn. Anh tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục trước người phụ nữ này, không bao giờ!...

...

Hope you like it! Best wishes for you!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net