Chương 13 : Cung yến phong ba (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất nhanh quan viên được thừa tướng gọi ra để so sánh dấu chân đã đi tới cung kính bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, Dấu chân của Dương tiểu thư rất to còn dấu chân Thiên tiểu thư lại rất nhỏ, hơn nữa dưới đáy hài của Thiên tiểu thư có ấn kí hình mặt trăng của Minh Nguyệt Các, còn dấu chân in lại trên bùn kia lại không có "

Lời này vừa nói ra, mọi người nổ tung, sắc mặt Dương gia chủ rất khó coi, thân hình Dương phu nhân lung lay sắp đổ, sao có khả năng, tại sao lại như vậy.

Sắc mặt Hoắc Kiến Bân âm ngao nhìn Dương Huyệt cùng Lạc Lạc, tiện tì này lại dám cùng chủ tử nàng tự biên tự diễn làm nhục quốc thể Long Viên

Sắc mặt Hoắc Kiến Bình cũng âm trầm không kém, liếc nhìn dung nhan Thiên Mị, thật không ngờ hắn lại từ hôn với một người người tuyệt thế khuynh thành lại thông minh tuyệt đỉnh như Thiên Mị chọn lấy một người ngu ngốc thích gây chuyện làm mất thể diện của hắn như Dương Huyệt, càng nhìn Thiên Mị, hắn lại càng cảm thấy không cam lòng cùng hối hận thật sâu.

Nha đầu Lạc Lạc sợ hãi ngất đi, vài cung nữ phía sau cũng nơm nớp lo sợ thân mình. 

Thừa tướng ra lệnh đem Lạc Lạc cùng với vài cung nữ vào đại lao giam lỏng, về phần Dương Huyệt để cho hoàng thượng xét xử. 

Thừa tướng đứng dậy cung kính xin chỉ thị của hoàng đế Hoắc Kiến Bân

"Bẩm hoàng thượng, vị Dương tiểu thư này nên xử lý thế nào?"

Hoắc Kiến Bân sắc mặt âm hàn nhìn Dương Huyệt hôn mê bất tỉnh, sắc mặt trắng bệch, nhưng không có ai đồng tình với nàng, đáng đời, không tiếc thân mình để hại người nữ nhân này tâm địa quá độc ác. 

Tất cả mọi người xung quanh đều khinh bỉ Dương Huyệt, lông mày hoàng đế nhíu lại, nhìn sang mẫu hậu, không phải bà thích xử lý mọi chuyện sao, chuyện này giao cho bà chắc sẽ tốt lắm, dù gì đây cũng là cháu gái của bà

"Mẫu hậu, chuyện này nên xử lý thế nào?"

"Thái Hậu giơ cao đánh khẽ nhẹ tay với Huyệt nhi, con bé chỉ là nhất thời hồ đồ gây ra sai lầm, con bé trước giờ vẫn luôn là người lương thiện" Dương phu nhân ngã ngồi trên mặt đất khóc lóc

"Căm miệng!"

Thần sắc thái hậu lạnh băng, trong lòng bừng bừng lửa giận, thầm mắng Dương Huyệt thành sự thì ít bại sự có thừa, nhưng dù sao cũng là do bà sai bảo. 

Thái hậu chậm rãi lên tiếng:"Nếu Dương Huyệt đã bị hôn mê không biết sống chết, Thiên Mị lại không hao tổn gì, chuyện này cho qua đi."

Thái hậu vừa dứt lời, không ít người sinh lòng bất mãn trong đó có Sở Thiên Hạo ngữ khí không có thiện ý.

"Nếu bản thái tử nhớ không lầm, lúc nãy thái hậu nói vương tử phạm pháp tội như thứ dân, Hóa ra câu nói này của thái hậu là như vậy "

Sắc mặt hoàng đế Hoắc Kiến Bân khó coi, âm thầm liếc thái hậu một cái, lúc này không để cho bà có cơ hội lên tiếng, trầm ổn nói: "Sở thái tử, thái hậu là thương hại Dương gia có công lao lớn, là trụ cột của Long viên, cho nên đặc xá cho trọng thần."

"Oh, Dương gia có công lao lớn là trụ cột của Long Viên, vậy Thiên gia không có công lớn không phải trụ cột của Long Viên sao?"

Sở Thiên Hạo tiếp tục lấn tới không có ý định buông tha cho Hoắc Kiến Bân

Sở Thiên Hạo nói xong không ít người ở đây đều nghị luận

Ai lại không biết Thiên gia mới là công lao hiểm hách chinh chiến sa trường, là trụ cột lớn nhất của Long Viên, Dương gia chẳng qua chỉ là gia tộc về dược, cung cấp đan dược cho Long Viên mà thôi

Thiên Tĩnh đau xót trong lòng nhìn bề trên mà cả gia tộc của ông tận tâm trung thành bất kể sống chết bao đời nay, hôm nay lại nói ra một lời như vậy

Hoắc Kiến Bân có chút buồn bực, Sở Thiên Hạo thật cuồng vọng, đây là chuyện của Long Viên, hắn nhúng tay vào làm gì. 

Nhưng cũng không thể làm gì, ngươi ta cuồng vọng là có thực lực, hắn là thái tử nước Lân Lung, trong tay nắm năm mươi vạn trọng binh, binh tướng Lân Lung đều do một mình hắn luyện ra, người người nghe hắn điều khiển, tôn kính như thần sống.

"Thế ý Sở thái tử là muốn xử phạt Dương Huyệt như thế nào, xử tử sao?"

Hoắc Kiến Bân lạnh lùng lên tiếng, Sở Thiên Hạo nhíu mi nhìn Thiên Mị:" Chuyện này nên để người bị hại là Thiên tiểu thư nói mới đúng"

Hoắc Kiến Bân nhìn Thiên Mị như chờ nàng nói, Thiên Mị nở nụ cười mỉm nói" Hôm nay là sinh thần của hoàng thượng, cần nên tránh những chuyện đổ máu, hơn nữa Dương tiểu thư cũng đã hôn mê không biết sống chết, xử tử nàng ta có vẻ không được nhân từ, nhưng tội của nàng tội chết có thể tha nhưng tội sống khó tha, nữ nhi phạm tội là do gia giáo không nghiêm, chuyện này nên để Dương gia chủ xử lý, ta tin tưởng Dương gia chủ sẽ không niệm tình cha con mà xử phạt hợp lý "

Thiên Mị vừa dứt lời, trong điện mọi người đều có chút bất ngờ bàn tán, rất nhiều người đồng tình với cách xử lý như vậy, vừa có tình lại có lý, Thiên tiểu thư không những vừa xinh đẹp thông minh lại nhân hậu như vậy, quả là nữ nhi của Thiên gia

Thiên Mị đương nhiên không biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, nếu không nàng sẽ cười to một trận, nhân hậu ?? Từ này không có trong đầu của nàng, ai hãm hại nàng, nàng sẽ trả lại gấp bội, chỉ là Dương Huyệt ở trong mắt nàng không là gì để nàng phải dùng cơ hội này giết nàng ta, nếu như nàng muốn tùy thời đều có thể giết, nàng tha cho Dương Huyệt là vì phụ thân nàng, hôm nay là sinh thần của lão hoàng đế nếu nàng cố chấp đi theo lời nói của Sở Thiên Hạo mà nói, máu đỗ tại nơi này, lão hoàng đế kia sẽ lại ghi thù làm khó dễ phụ thân, mà phụ thân chính là một người vua khống, nàng không muốn phụ thân phải chịu bất cứ chuyện không vui nào, nếu không vì nghĩ cho phụ thân đừng nói chỉ là cái Long Viên Quốc nho nhỏ này, mà cả tứ quốc nàng cũng có thể tùy thời san bằng

Hoàng thượng nhìn Dương gia chủ: " Dương gia chủ việc này theo lời Thiên Mị giao cho ngươi xử lý đi."

Sắc mặt Dương gia chủ cực kỳ khó coi, cả đời ông quang minh lỗi lạc, không ngờ lại bị nữ nhi của ông bôi đen tất cả, trong lòng bừng bừng lửa giận, nhanh chóng đi ra âm trầm nói" Lão phu nhất định sẽ xử phạt hợp lý tuyệt không niệm tình cha con, mong bệ hạ và Thiên tiểu thư yên lòng "

Lời vừa nói ra cả điện ồ lên, Dương phu nhân ngây ngốc cả người phản ứng lại khóc lóc nói: " Phu quân, sao người lại nói lời tuyệt tình như vậy, nó là nữ nhi của người mà."

"Căm miệng, con hư tại mẹ, nếu không phải ngày thường bà quá cưng chiều nó, sẽ dẫn ra cớ sự như hôm nay sao, người đâu mang Dương phu nhân cùng Dương tiểu thư hồi gia" Dương gia chủ phất tay áo âm trầm nói

Án này kết thúc, mọi người đều thở dài nhẹ nhõm, nhưng thái hậu cùng Ninh quý phi lại cực kỳ khó chịu, bọn họ tưởng rằng hôm nay có thể thu thập được Thiên Mị, không ngờ nữ nhân này lại vô sự, trong lòng bọn họ cực kỳ không vui, nhưng cũng thêm nói gì nữa. 

Trong đại điện, hoàng thượng hạ lệnh, yến hội chính thức bắt đầu.

Mọi người đều dựa theo cấp bậc vai vế tìm vị trí ngồi xuống, Thiên Mị đi theo Thiên Tĩnh vừa lúc nhìn thấy Sở Thiên Hạo cũng đi về phía này, Thiên Mị đưa mắt nhìn Sở Thiên Hạo nhẹ giọng nói" Lúc nãy cảm tạ thái tử đã nói giúp ta"

Khuôn mặt than ngàn năm nhìn Thiên Mị không nói câu nào gật đầu một cái xem như trả lời

Thiên Mị "..."

Hoắc Kiến Quân đi sau Sở Thiên Hạo vài bước nhìn thấy Thiên Mị liền nhanh đi tới vẻ mặt quan tâm hỏi: " Thiên Mị, nàng không sao chứ?"

Thiên Mị cười một cái nói" Ta không sao, người có sao không phải ta"

Hoắc Kiến Quân nghe vậy mờ mịt dừng bước nhìn bóng lưng Thiên Mị một cái, rồi nhanh chân bước theo

Trong điện mọi người nhanh chóng ổn định vị trí, sứ thần tam quốc ngồi ở phía trên, cùng một số trọng thần trong triều, phủ Thân vương, Phủ Thần vương, Phủ Bình vương, sau đó là Ngũ đại gia tộc Thiên, Lâm, Hiên, Minh, Dương, lần lượt theo thứ tự đến các gia phủ khác, từ đại điện tới hoa viên đều là người. 

Trên bàn bày bình ngọc tinh xảo đựng rượu ngon, cao lương mỹ vị, các loại hoa quả đẹp mắt

Sau mỗi bàn đều có một cung nữ cúi đầu đợi rót rượu cho mọi người.

Trải qua chuyện vừa nãy mọi người căng thẳng chưa kịp nhìn kỉ Thiên Mị, nên bây giờ mọi ánh nhìn đều tập trung lên người nữ tử ngồi bên cạnh Thiên gia chủ kia, nàng dáng người tuyệt mỹ giống như thiên tiên giáng phàm, giữa cái trán trơn bóng có một nốt chu sa đỏ rực, con ngươi màu Hổ Phách tràn đầy lạnh lùng, cái mũi cao thẳng tinh xảo, môi anh đào mềm mại như nước, bộ dáng kia làm cho những nam tử đang có mặt ở đây dại ra.

Chung quanh tiếng nghị luận liên tiếp vang lên.

" Nàng ấy thật xinh đẹp "

" Phải đó, nàng xinh đẹp như vậy mà bên ngoài lại đồn nàng thành xấu nữ, bọn họ đúng là mắt mù hết rồi sao "

" Suỵt nói nhỏ một chút, có lẽ là do bình thường nàng hay mang khăn che mặt nên người bên ngoài nghĩ thế"

"Làm sao ngươi biết?"

"Ta nghe muội muội của đại thúc của biểu muội nhà ta nói "

Thiên Mị "..."

Nàng nghe người ta thường nói một đám nữ nhân hợp lại sẽ thành cái chợ, bây giờ xem ra không chỉ riêng nữ nhân, mà nam nhân hợp lại còn đáng sợ hơn cả mười cái đồng hồ báo thức.

Hoắc Kiến Bân vì chuyện lúc nãy tuy rằng tâm tình có chút không thoải mái, thân là chủ nhà, cũng không thể hờ hững với sứ thần các nước, cho nên dẫn đầu cầm ly ngọc hướng về sứ thần tam quốc

"Cảm tạ các vị sứ thần đã không quản ngại đường xa tới mừng sinh thần của trẫm, trẫm kính các vị, chúc các vị sứ thần đêm nay vui vẻ sảng khoái."

Hoắc Kiến Bân đã lên tiếng, sứ thần tam quốc dĩ nhiên phải nể mặt đều cầm chén lên, cùng kính Hoắc Kiến Bân một ly

Sau đó không khí cũng được làm dịu bớt, các sứ thần tam quốc và không ít quan viên đều mang lễ vật lên

Lễ vật của Lân Lung chính là đóa Tuyết Liên ngàn năm hiếm có, của Bạch Hổ quốc là nam hải trân châu bảy màu, Phượng Ninh là tượng bạch ngọc quan âm

Tất cả những lễ vật này đều là vạn kim khó cầu, trên thế gian hiếm thấy, ai nấy cũng đều xuýt xoa vì độ hào phòng của tam quốc

Thiên Mị híp mắt nhìn đóa Tuyết Liên ngàn năm, quả thật là ở trong tay Lân Lung quốc

Thiên Mị đang suy nghĩ làm sao để lấy đóa Tuyết Liên ngàn năm kia thì một giọng nữ tử trầm thấp vang lên

"Bản vương từng nghe qua Long Viên có rất nhiều tài tử tài nữ, ai nấy đều xuất chúng hơn người, không biết bản vương hôm nay có thể thỉnh giáo vài chuyện không ?" Tần Lạc Cơ khóe môi nhếch lên nhìn Hoắc Kiến Bân

Hoắc Kiến Bân nhíu mi một chút liền cười nói "Tần vương gia khách khí, không biết ngươi là muốn thỉnh giáo như thế nào?"

"Không lâu trước mẫu hoàng ta được một người bằng hữu tặng một cây cầm, tiếng của cây cầm này như thiên âm trên trời, làm mê hoặc lòng người, nhưng ngoài người bằng hữu kia của mẫu hoàng thì không còn ai đánh được nữa, người bằng hữu kia của mẫu hoàng 3 năm trước bạo bệnh mà mất, từ đó bản vương không còn được nghe tiếng đàn thiên âm kia nữa, không biết quý quốc có hay không có người đánh được đàn này."Tần Lạc Cơ vẻ mặt mỉm cười ánh mắt lóe lên khiêu khích

Lời này nói ra mọi người kinh ngạc không thôi, trên thế gian này lại có cây cầm kì lạ như vậy sao

Lâm Tuyệt Thần nghe đến cầm hai mắt càng thêm nhu hòa quay qua nhìn Thiên Mị

Thiên Mị cảm nhận được tầm mắt đang nhìn mình, nàng cũng quay đầu nhìn Lâm Tuyệt Thần nghi hoặc

Nhìn ta làm gì ??

Hoắc Kiến Bân sắc mặt cứng ngắt có chút khó coi, Hoắc Kiến Bình thấy vậy lên tiếng"Thế gian lại có một cây Kỳ cầm như vậy sao?. không biết cây cầm đó hiện giờ đang ở đâu có thể mang lên cho bổn vương và mọi người chiêm ngưỡng một chút không "

"Tiểu Ngọc mang cầm lên" Tần Lạc Cơ mỉm cười gật đầu, phân phó nha hoàn bên cạnh

" Ân " không lâu sau nha hoàn tên tiểu Ngọc mang ra một hộp dài đàn bằng gỗ, nắp hộp được khắc nhiều loại hoa văn lạ mắt, mở ra bên trong là một cây cầm được làm từ bạch ngọc thượng hạng, chưa từng thấy ai đem loại ngọc màu trắng này để làm ra một cây cầm như vậy nhưng điều kì lạ hơn là cây cầm này hoàn toàn không có dây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net