Chương 35 : Nữ nhân nhẫn tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nói phải ra bên ngoài để cho Tử Linh châm cứu thần sắc của mọi người trong phòng có chút do dự

Chuyện đột nhiên Thần y cùng quỷ y đến đây đã rất kỳ quái , hơn nữa bọn họ lại còn không cần lợi ích gì mà ra tay cứu Thiên Mị, chuyện mạc danh kì diệu như thế này khiến bọn họ không thể không lo lắng được

( Mạc Danh Kì Diệu = Không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.)

Nhìn thần sắc do dự của bọn họ Tử Linh không hờn giận mở miệng " Như thế nào, Không muốn ra ngoài "

Thiên Tĩnh thấy giọng nói Tử Linh có chút không kiên nhẫn ông dằn lo lắng trong lòng xuống quay đầu nhìn Hoắc Kiến Quân " Kiến Quân chúng ta ra ngoài trước " Nói xong gật đầu với Tử Linh " Làm phiền các vị rồi "

Hoắc Kiến Quân cùng Hiên Viên Triệt mâu quang ám trầm liếc ba người Tử Linh một cái sau đó cũng nâng bước ra bên ngoài chờ

Thấy bọn họ vừa ra ngoài, Tử Linh cùng Thanh Trúc thở phào một hơi,Tử Linh nhanh tay điểm mấy huyệt đạo trên người Thiên Mị

Biểu tình lạnh băng cự người vạn dặm của Lam Hàn cuối cùng cũng hiện lên vẻ lo lắng âm trầm hỏi Tử Linh" Tử Linh! Trình trạng thực sự của Cung chủ thế nào"?

" Có Độc y như ta ở đây, có cái gì lo lắng." Tử Linh quay đầu giơ lên vẻ mặt đắc ý nói, nhưng lại nhìn vẻ mặt lạnh băng của Lam Hàn , Tử Linh nuốt nuốt nước bọt, không còn chút ý tứ muốn đùa giỡn

Khuôn mặt đáng yêu tối sầm lại, từ một tiểu oa nhi liền nghiêm túc trở lại, vẻ mặt lo lắng nói: " Cung chủ chắc có lẽ bởi vì không muốn Thiên gia chủ nhìn thấy lúc người đau đớn vì phát độc mà lo lắng, nên khi vừa phát độc liền phong bế kinh mạch khiến cho bản thân hôn mê bất tỉnh, tình trạng hiện tại của cung chủ không có gì đáng ngại , nhưng là....độc trên người cung chủ không còn nhiều thời gian nữa...nếu trong vòng ba năm không tìm đủ linh dược e chỉ sợ...."Nàng thật sự uổng công là độc y nổi danh tứ quốc, thế nhưng ngoài tìm đủ Linh dược ra , không còn cách nào khác có thể cứu được Cung chủ.

" Ngươi nói là, Cung chủ nàng…. Không được ta phải nhanh chóng tìm đủ linh dược." Lam Hàn sắc mặt lạnh băng có chút trắng nhợt lẩm bẩm nói

Nữ tử kinh tài tuyệt diễm như vậy, ông trời vì cái gì đối nàng tàn nhẫn như vậy?

Thanh Trúc vẻ mặt cũng ảm đạm xuống ,
Thất Sát Cung bọn họ mặt ngoài thoạt nhìn không có gì, vẫn như cũ nhàn nhã như vậy nhưng không ai biết tâm bọn họ mấy năm qua vẫn luôn sợ hãi, sợ cung chủ tùy thời rời bọn họ mà đi.

" Lam Hàn ta biết ngươi lo lắng cho Cung chủ nhưng cũng đừng xúc động như vậy, bọn ta cũng không khác gì ngươi đâu.chúng ta cũng rất muốn tìm ra đủ linh dược nhanh một chút, Nhưng những linh dược đó không phải là thứ tùy tiện là có thể tìm ra" Thanh Trúc chán nãn thở dài hướng Lam Hàn đang có ý tứ muốn rời đi nói

" Thanh Trúc nói đúng, ngươi bình tĩnh một chút, còn không tới mười lăm ngày nữa kết giới Linh Lung sơn sẽ mở ra,lúc đó chúng ta liền vào tìm Lung Linh quả, còn những linh dược còn lại, ta cho dù có đào ba thước đất, không ăn không uống, cũng muốn tìm ra được "Vẻ mặt oa nhi của Tử Linh tràn đầy kiên định, nhưng trong lòng nàng một điểm nắm chắc cũng không có, dù sao, mấy năm nay nàng đi khắp nơi trên tứ quốc, xâm nhập khắp các rừng độc chính là cũng tìm không ra những linh dược đó

" Cung chủ." Lam Hàn im lặng hồi lâu bàn tay nắm chặt đang muốn nói gì đó, lơ đãng liếc về phía giường ngủ thấy Thiên Mị đã tỉnh , nhẹ nhàng gọi

Thanh âm ấm áp như gió xuân tháng ba lướt qua mặt hồ,làm sao còn nửa điểm lãnh khốc như ngày thường

Thanh Trúc cùng Tử Linh nghe vậy vội quay đầu lại, đưa mắt nhìn nữ tử khí chất tao nhã, đoạt lòng người đang nằm trên giường, sắc mặt nàng mặc dù vẫn còn chút tái nhợt nhưng không thể che lấp đi được dung nhan phong hoa tuyệt đại,đôi mắt hổ phách sâu không lường được lạnh nhạt vô ba lại sắc bén ,làm người ta biết rõ cho dù có tổn thương do giá rét mà nàng mang lại nhưng vẫn bất tri bất giác bị nàng hấp dẫn sâu vào

" Cung chủ."Thanh Trúc cùng Tử Linh lập tức đứng dậy cùng một bộ dạng hành lễ với Thiên Mị

Thiên Mị kê gối từ từ ngồi dậy, huy huy ống tay áo thần sắc vô lực lạnh nhạt nói: "Không cần vì độc trong người của ta mà lo lắng, sinh tử có mệnh.."

Thiên Mị còn chưa nói xong, Lam Hàn liền kiên định nói tiếp: " Cung chủ thuộc hạ nhất định sẽ tìm đủ linh dược để giải độc cho người"

Tử Linh bên cạnh cũng vội vàng chen vào" Phải đó, chúng thuộc hạ nhất định sẽ tìm đủ những linh dược còn lại để giải độc cho người, vì thế nên cung chủ người không thể nói như vậy, tuy rằng sinh tử có mệnh không thể cưởng cầu nhưng cũng không thể ngồi chờ chết, người ta nói nhân sinh con người chỉ có một, nên quý trọng không thể xem thường, tục ngữ nói…."

Tử Linh lại bắt đầu đóng vai "bà mẹ trẻ", trừ bỏ Thiên Mị co rút khóe miệng ngồi trên giường còn lại Thanh Trúc cùng Lam Hàn liền tự giác cách nàng mười bước, thật không hổ là người nói nhiều nhất Thất Sát Cung, nói một tràn như niệm kinh sám hối

" Ta cũng không nói sẽ ngồi chờ chết " Thiên Mị nhìn vẻ mặt đáng yêu của Tử Linh nhịn không bật cười, Tử Linh so với Đường Tăng còn muốn lợi hại hơn, ngay cả nàng đều có chút chịu không được, nhưng Tử Linh nói nhiều như vậy cũng chỉ vì lo lắng cho nàng,trong lòng không khỏi ấm áp một trận

" Cung chủ người nghĩ như vậy là tốt rồi, người yên tâm, đừng nói chỉ là vài linh dược linh tinh đó, cho dù có là máu rồng hay huyết phượng hoàng chúng thuộc hạ cũng sẽ tìm đến vì người "Tử Linh vừa lòng gật đầu, một bộ dáng trẻ nhỏ dễ dạy, tự đại nói

" Tử Linh nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, cuối cùng cũng nói ra lời người khác muốn nói." Thanh Trúc nháy mắt hoa đào, đem mái tóc trước ngực vung về phía sau tươi cười nói.

" Ngươi ..những lời này là có ý gì? Ngươi…. Tử Linh nghe Thanh Trúc nói như vậy, đầu tiên là gật đầu sau phát hiện có gì đó không đúng, lập tức hai tay chống nạnh, một bộ dáng mẫu dạ xoa chỉ Thanh Trúc mắng.

" Được rồi, phụ thân của ta đâu" Thiên Mị xoa xoa thái dương chen ngang nói một câu, lập tức làm cho Tử Linh muốn mắng người lập tức ngừng lại

Nàng đột nhiên bất tỉnh nhất định sẽ khiến cho phụ thân thập phần lo lắng

Tử Linh cười hihi haha kể toàn bộ chuyện lúc Thiên Mị bất tỉnh, Thiên Mị càng nghe càng co rút khóe miệng, lý do khiến nàng bất tỉnh như vậy mà Tử Linh cũng nghĩ ra được , thật cảm thấy may mắn vì phụ thân không biết chút gì về y thuật ,không thì....

" Khụ, các ngươi trở về Thất Sát Cung đi, phụ thân có hỏi liền nói ta đã không sao, cần nghỉ ngơi vài ngày liền tốt lắm"Thiên Mị kéo gối nằm xuống giọng suy yếu nói

" Ân thuộc hạ đã biết " Tử Linh cùng Thanh Trúc nói xong liền hành lễ bước ra ngoài, Lam Hàn mím chặt bạc môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói, chấp tay lành lễ xong cũng bước ra ngoài

Thiên Mị ánh mắt sâu xa nhìn theo bóng lưng Lam Hàn, có chút nghi hoặc với ánh mắt nhu tình nồng đậm không hòa tan được của hắn vừa rồi

" Nếu đã đến sao còn không vào" Thiên Mị đang suy nghĩ lung tung đột nhiên hồi thần dùng ánh mắt sắc bén nhìn về hướng cửa sổ nhếch môi nói

"Kẹt!" Cánh cửa sổ mở ra, Yến Tuân một thân cẩm bào huyền sắc đẹp đẽ quý giá.ngọc quan vấn cao. Hai lọn tóc dài phiêu dật theo động tác nhãy vào từ cửa sổ của hắn mà bay múa,ngọc thụ lâm phong, thanh quý cao nhã. Quanh thân bao phủ quang hoa yêu diễm,yêu nghiệt đến mức nhật nguyệt tranh huy

" Không biết, Yến các chủ tìm ta có việc gì mà cửa chính không đi, lại leo cửa sổ như thế"Thiên Mị nhếch môi cười nhạt

Nam nhân bây giờ quả thật thích leo cửa sổ vào đến như vậy sao, cửa chính để trang trí à

Hơn nữa hắn đến đây làm gì, muốn ám sát nàng nữa sao

Thật là hảo sợ nga

Trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Yến Tuân thoáng hiện lên chút quẫn bách sau đó điều chỉnh lại vẻ mặt như ngày thường nói với Thiên Mị" Nếu ngươi đã hỏi như vậy ta cũng không dài dòng gì nữa. Mấy ngày trước ngươi phá giải âm công của Minh Hàn khiến hắn bị nội thương nghiêm trọng. hôn mê bất tỉnh mấy ngày liền,Đến sáng sớm hôm nay mới tỉnh lại,nhưng sau khi tỉnh lại,Hắn không ăn không uống, cũng không chịu uống thuốc. Chỉ ngẩn người cầm cây sáo ngọc đã vỡ đôi của mình, ai khuyên cũng không nghe. Ta cũng đã khuyên hắn vài ngày, nhưng không có tác dụng gì. Ta thực sự không đành lòng nhìn bằng hữu của mình như vậy, nhưng lại không có cách nào khác, nên mới nghĩ đến việc tới đây đến nhờ ngươi khuyên nhủ hắn!"

Thiên Mị nghe hắn ta nói vậy, tuy trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng trên mặt cũng không có vẻ gì khác lạ, chỉ cười nói: " Yến các chủ nói đùa,ngươi là bằng hữu của hắn còn không khuyên được, ta và Minh Hàn bất quá cũng chỉ gặp vài lần như thế nào khuyên được hắn"

Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững như chuyện Minh Hàn bị thương không một chút liên quan gì tới nàng của Thiên Mị,đôi mắt xinh đẹp của Yến Tuân hơi nheo lại, trong lòng nhịn không được đau lòng thay cho người bằng hữu của hắn, Minh Hàn có phải hay không đầu bị kẹp cửa nên mới đem tâm trao cho một nữ nhân vô tình lạnh nhạt như nàng ta

" Khuyên được hay không không phải ngươi đến liền biết sao, hơn nữa nội thương trên người Minh Hàn một phần cũng là do ngươi ban tặng, thăm hắn một chút cũng sẽ không quá đáng đi"Mâu quang Yến Tuân sâu thẩm , âm thầm hít sâu hai khẩu khí lại hướng Thiên Mị nói

" Nghĩa vụ gì mà ta phải đi theo ngươi tới khuyên Minh Hàn? Xin Yến các chủ đừng quên, hắn là thay ngươi đỡ hai chiêu của ta mà bị thương. Chuyện tình này liên quan gì đến ta " Nàng cùng Minh Hàn mặc dù cũng không tính là quá thân thiết, nhưng cũng không đến mức không tới khuyên nhủ được. Chỉ là, người nam nhân ở trước mặt rõ ràng có sát khí với mình này, thì có tư cách gì mà đến yêu cầu nàng? Hắn ta coi Thiên Mị nàng là quả hồng mềm để mặc người ta nắn bóp hay sao? Hơn nữa nàng làm sao biết Minh Hàn rốt cuộc bị làm sao mà đến khuyên hắn …bản thân nàng lại vừa từ trong hôn mê tỉnh lại

Nghe Thiên Mị nói vậy Yến Tuân nhịn không được nghiến răng kèn kẹt, nếu không phải hắn đánh không lại nữ tử nhẫn tâm này. Thì hắn đã một chưỡng chụp nàng trực tiếp mang người đi, đôi co với nàng chỉ tổn thêm thời gian, hắn lại không nói lại nàng

...

Dạo này gần tết công việc quá trời mọi người ơi , để các nàng đợi lâu, thông cảm cho Mị nhé

Iu :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net