Chương 36 : Ngươi đỏ mặt cái gì ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Sao ta nói không đúng ?? "

Thiên Mị nói như thế, chẳng qua vì muốn để hắn ta chịu thua, hơn nữa, là muốn trả thù việc Yến Tuân từng muốn lấy mạng nàng mà thôi.

Khuôn mặt yêu nghiệt của Yến Tuân có chút âm trầm, Đương nhiên hắn cũng rõ ràng ý tứ của Thiên Mị, là muốn hắn xin lỗi. Nhưng
Để một người đường đường là các chủ đứng đầu một các cúi đầu cầu xin lỗi trước một nữ nhân, nếu là bình thường thì hoàn toàn không thể nào. Nhưng cứ nhớ tới khuôn mặt tái nhợt của huynh đệ mình, hắn ta lại cảm thấy không đành lòng.Yến Tuân cắn răng cúi đầu trước mặt Thiên Mị: " Chuyện lúc trước coi như ta sai. Ta tạ lỗi với ngươi "

" Được rồi,được rồi ngươi trở về đi, mấy ngày nữa ta liền đến khuyên hắn , nhưng ta nói trước ta cũng không chắc sẽ khuyên được hắn"Ánh mắt Thiên Mị thản nhiên lướt qua người Yến Tuân,lười biếng nhắm mắt lại , trong lòng không ngừng cảm thán, nàng chỉ tính làm khó hắn một chút cho hả giận, cũng không nghĩ tới hắn sẽ vì Minh Hàn mà chịu cúi đầu nói xin lỗi với nàng.xem ra Minh Hàn cũng không có chọn sai bằng hữu đi

" Được " đôi mắt Yến Tuân hơi lóe lên .Hắn chỉ có thể giúp được đến đây. Chuyện còn lại đều phải do Minh Hàn rồi,

Yến Tuân nói xong một câu với Thiên Mị liền rời đi theo đường cửa sổ

Chờ Yến Tuân rời đi, Thiên Mị đang muốn đi nói với phụ thân nàng một tiếng, để tránh ông lo lắng, nhưng vừa mới đứng dậy, Thiên Mị lão đảo xém ngã, đôi mắt hổ phách nhíu chặt, hít sâu thêm hai khẩu khí, đem khí huyết mạnh mẽ đang muốn trào ra nuốt xuống,muốn bình phục khí huyết mãnh liệt không khống chế được,lại thấy chính mình lòng có dư mà lực không đủ, nàng biết trạng thái hiện tại của mình không tốt lắm cần hảo hảo nghỉ ngơi, nếu không chỉ sợ không ổn..đôi mắt hổ phách mang theo ảo não, mím môi đỏ mọng, từ từ nằm xuống nhắm mắt lại

......

Ba ngày sau, Minh Nguyệt Các , Thiên gia

Nghe hơi thở nhè nhẹ của Thiên Mị phát ra, Hoắc Kiến Quân khẽ thở phào, khuôn mặt tuấn tú từ từ cúi xuống, đặt lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn, rất lâu mới bỏ ra

Ngón tay hắn nhẹ nhàng mân mê đôi môi đỏ mọng, hưởng thụ sự mềm mại của bờ môi,như mặt hồ êm ả lại gợn sóng lăn tăn.

"Haiz...còn phải đợi bao lâu nữa nàng mới tỉnh..vi phu rất nhớ nàng" Hoắc Kiến Quân leo lên giường, lấy tay quấn lấy lọn tóc bạch kim của Thiên Mị cặp mắt mê mẩn nhìn khuôn mặt tiểu mỹ nhân đang ngủ say. Làn da mềm mại, lông mi dài cong vuốt, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng khiến người ta mê mẩn, và còn cái cằm nhọn nhỏ xinh,càng nhìn thêm một chút, Hoắc Kiến Quân càng cảm thấy thêm mê hoặc.

"Nương tử..." Hoắc Kiến Quân khẽ gọi,giơ một tay vuốt ve mái tóc suôn mượt, không nỡ buông tay, tay còn lại thì chỉnh lại cổ áo cho Thiên Mị, ánh mắt Hoắc Kiến Quân vô tình nhìn xuống cái khe sâu bên dưới.nhớ lại vài ngày trước hắn vô tình đụng phải ...kia, tay nhịn không được do dự chạm vào, khi tiếp xúc với sự mềm mại lạ thường này Hoắc Kiến Quân liền đỏ mặt, không chút khách khí mà vuốt ve, khuôn mặt đỏ ửng nhưng tay thì lại không buông ra, một lúc lâu mới nỡ bỏ ra.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Hoắc Kiến Quân hơi ửng đỏ, rút tay lại ngay ngắn, đầu dựa vào cánh tay, đôi mắt say mê nhìn nữ tử vẫn đang ngủ say, đôi môi hé nở nụ cười, có một sự thỏa mãn không nói nên lời.

Đôi mắt lại lộ ra một tia bất đắc dĩ. Tự chủ của hắn lúc nào trở nên kém như vậy rồi, mới vừa rồi nếu để Mị Nhi biết được sợ là làm cho nàng kinh hãi đi, mình thật sự là quá liều lĩnh.

Chẳng qua là, mị lực của Mị Nhi thật sự khó mà ngăn cản, hắn cũng là kìm lòng không đậu a. . . . . .

Thiên Mị tỉnh lại thì đã ba ngày trôi qua, khi vừa mở mắt ra, ngoài cảm thấy cơ thể có chút nặng nề ra thì Thiên Mị không thấy gì khác lạ nữa, tay bất giác xoa xoa mi tâm,  hơi nghiêng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt tuần tú mê người của Hoắc Kiến Quân bên cạnh.

Lông mi của Hoắc Kiến Quân khẽ động đậy, sau đó từ từ mở mắt ra, ..đôi mắt màu hổ phách trong veo của Thiên Mị nhìn hắn, Hoắc Kiến Quân đột nhiên đỏ mặt.Thiên Mị thấy hắn bỗng nhiên đỏ mặt cảm thấy kỳ lạ: "Ngươi đỏ mặt cái gì?"

"Nóng?"Hoắc Kiến Quân trả lời không giải trừ được nghi ngờ của Thiên Mị,ngược lại khiến nàng càng thêm kinh ngạc: " Khí trời như ngày hôm nay mà cũng cảm thấy nóng?"

" Nàng không thấy nóng, nhưng ta lại thấy nóng, "Hoắc Kiến Quân ngồi dậy, cười khẽ vài tiếng

" Vậy sao " Thiên Mị cũng ngồi dậy, duỗi lưng mệt mỏi.

Việc Hoắc Kiến Quân ở trên giường của nàng không có gì ngạc nhiên, phải nói là đã quá quen với việc này rồi, chỉ có điều nhìn hắn đỏ mặt một cách khó hiểu lại trả lời những câu kì quái, nàng cứ cảm thấy có gì đó khác thường, có phải hắn đã làm gì không?

Ánh mắt của Hoắc Kiến Quân dừng lại chỗ ngực Thiên Mị, cặp môi mỏng không khỏi nhếch lên vẽ ra một đường cong đầy vẻ hài lòng, thân hình tuấn dật từ giường bước xuống, trong lòng âm thầm tán thưởng, phát triển không tệ.

Một lát sau Hiên Viên Triệt cùng Thiên Tĩnh nghe tin Thiên Mị tỉnh lại,lập tức chạy tới,
Hiên Viên Triệt vừa vào phòng liền ôm Thiên Mị vào lòng, vì quá kích động nên cũng không chú ý đến hành vi của mình có chút không ổn. Hoắc Kiến Quân nhìn thấy vậy huyệt thái dương giật giật vài cái , khuôn mặt tuấn mỹ đen lại nhưng cũng không lên tiếng.

Thiên Mị có chút ngơ người, định ra tay đánh người nhưng nhìn vẻ mặt tràn ngập lo lắng của Hiên Viên Triệt, mày liễu nhíu chặt : "Hiên Viên Triệt."

"Rốt cuộc nàng cũng tỉnh lại." khóe môi Hiên Viên Triệt gợi lên chút tươi cười nói, mấy ngày này tim cứ treo lơ lửng, cuối cùng cũng an tâm rồi.

Hoắc Kiến Quân nhìn hắn cứ ôm lấy Thiên Mị không buông liền ho nhẹ một tiếng. Hiên Viên Triệt chợt ý thức ra hành động quá phận của mình, lập tức ngại ngùng buông Thiên Mị ra, gương mặt tuấn tú không khỏi đỏ lên

"Nha đầu, con có cảm thấy còn chỗ nào không khỏe không?"đôi mắt Thiên Tĩnh lóe sáng nhìn Hiên Viên Triệt, sau đó lại đưa mắt lo lắng nhìn Thiên Mị,lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng

Thiên Mị lắc đầu: "Tất cả đều ổn, phụ thân yên tâm đi, Không có gì trở ngại, chẳng qua chỉ cảm thấy phần thắt lưng có chút đau nhức"

Thấy Thiên Mị thật sự không có việc gì Thiên Tĩnh mới chậm rãi thở phào, Cũng may mà nữ nhi ông không xảy ra chuyện gì , một khi nữ nhi có chuyện gì xảy ra,ông vừa nghĩ đến đây liền có chút sợ hãi.: "Tiểu nha đầu con, đống xương già của vi phụ cũng bị con doạ đến mức tan nát thành nhiều mảnh rồi."

"Ha ha, nữ nhi khiến cho phụ thân lo lắng như vậy, là nữ nhi không tốt." Nhìn bộ dáng phụ thân tràn đầy vui mừng và thương yêu nhìn nàng, khuôn mặt lạnh nhạt của Thiên Mị hiện lên chút nhu hòa

Thiên Tĩnh nở nụ cười hiền từ xoa đầu Thiên Mị " Biết vi phụ lo lắng cho con thì sau này không được dọa vi phụ như vậy nữa, nào để vi phụ kêu người làm vài món cho nha đầu con tẩm bổ "

" Ân " Thiên Mị mỉm cười gật đầu,vươn tay xoa bóp phần eo của mình, trên lưng lại truyền đến một chút đau đớn do nằm quá lâu

" Nương tử đi thôi " Thấy Thiên Tĩnh vừa bước ra ngoài Hoắc Kiến Quân cười kéo tay nàng đi về hướng nhà ăn, Thiên Mị chỉ liếc mắt hắn một cái, cũng không tránh né.

Hiên Viên Triệt nhìn chằm chằm tay hai người nắm cùng một chỗ, mâu quang thâm thuý, u ám khó hiểu
..
Hoắc Kiến Quân nhìn đến bộ dáng của hắn, ý cười không đạt tới đáy mắt, xem ra trực giác chính mình không sai, bằng hữu luôn luôn dùng một bộ dáng phong lưu của hắn, quả nhiên động tình với Mị Nhi.

Từ lúc Mị Nhi bị hôn mê hắn đã nhận ra sự quan tâm của Hiên Viên Triệt dành cho Mị Nhi có chút khác thường, bất quá hắn cũng không có vạch trần, là bằng hữu của Hiên Viên Triệt hơn mười năm, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, hắn cũng có thể nhận biết suy nghĩ trong lòng đối phương, hắn cũng biết rõ ràng Hiên Viên Triệt có lẽ cũng đã động tâm với Mị Nhi cùng một thời điểm với mình, chỉ là hắn có chút không muốn tin ngay cả khi Mị Nhi đã thành thân với hắn , Hiên Viên Triệt vẫn không chịu từ bỏ

Nhìn thân ảnh hai người đi khuất, trên khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt của Hiên Viên Triệt hiện lên thần sắc ảm đạm, bạc môi mím chặt

" Thiên Mị...nàng nói ta nên làm sao bây giờ"

Hiên Viên Triệt cúi đầu nhỏ giọng thì thào,trong mắt tối đen là nhu tình nồng đậm không hòa tan được

Hắn thích nàng, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng,liền đối với nàng nảy sinh tình cảm,hắn vẫn luôn muốn thổ lộ với nàng , muốn nói với nàng tất cả tâm tư trong lòng hắn, chỉ là hắn vẫn chưa kịp mở lời,thì trong một đêm nàng liền là tân nương tử của người khác, lúc ban đầu hắn nghĩ hắn là nên  buông bỏ đi thôi, nhưng... Hắn không làm được, mỗi ngày trôi qua hắn đều tương tư thành cuồng, hận không thể lập tức chạy tới gặp nàng, ôm nàng vào lòng nói với nàng tất cả nỗi lòng của hắn

Đáng tiếc..hắn không thể làm như vậy, hắn không thể làm ra việc có lỗi với bằng hữu của hắn, Nhưng...hắn cũng không thể buông bỏ được nàng, lại càng không muốn làm tổn thương Hoắc Kiến Quân, ngay lúc này đây hắn chỉ có thể gắt gao áp xuống tình cảm trong tâm của mình

.....

Chắc là hôm nay các nàng được nghỉ tết rồi nhỉ, chuẩn bị nhận lì xì đi thôi ^^

Mị hết 29 mới được nghỉ tết đây, lại còn phải dọn nhà 1 mình, mệt xĩu hiuhiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net