Chương 4 : Nguyên Linh Quán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thiên Mị suy nghĩ của nàng thật không giống người bình thường." Hai người vừa đi vừa nói chuyện, phía trước đột nhiên có náo nhiệt, không ít người đang tụ tập về một chỗ, Thiên Mị cùng Hoắc Kiến Quân dừng bước nhìn về phía trước.

" Phía trước sao lại đông người như vậy" Thiên Mị tò mò hỏi Hoắc Kiến Quân

"Phía trước là Nguyên Linh Quán là nơi các văn nhân thường hay tụ tập, các danh môn khuê tú , tài tử tài nữ dùng làm nơi tiếp đãi bằng hữu , thưởng trà đối thơ, hơn nữa trà ở đó đặc biệt ngon"

Chỗ này không phải ai cũng vào được, có tiền cũng chưa chắc đã vào được, có một quy định bất thành văn, người tới cửa không cầu tiền chỉ cầu tài, không yêu cầu xuất chúng nhưng hạ bút thành văn làm thơ vẫn phải biết. Vì nguyên nhân này có không ít người bị ngăn ngoài cửa, nhưng việc làm ăn lại cực kì phát đạt.

Nguyên Linh Quán ngoại trừ có quy định lạ còn bày bán các đồ vật, dưới sảnh lầu một ở bốn góc đều được thiết kế tinh xảo bày bán các đồ như quân cờ bằng ngọc, tranh cổ, cầm phổ, đàn cổ.

Hoắc Kiến Quân nói một hơi giải thích cho Thiên Mị nghe

Thiên Mị thấy có chút hứng thú, nhìn Hoắc Kiến Quân lên tiếng: "Có chút thú vị, ta cũng đang khát chúng ta vào đó đi"

"Được, đi thôi."

Hoắc Kiến Quân gật đầu, hai người dẫn vài tên thủ hạ đi về phía trước.

Hoắc Kiến Quân cùng Thiên Mị đi vào Nguyên Linh Quán khiến mọi người đang ồn ào bàn luận thơ văn dời lực chú ý sang người bọn họ.

Đối với việc Hoắc Kiến Quân theo sát bên người Thiên Mị có không ít danh môn khuê tú ghen tị vận khí của nàng thật tốt. Vừa bị Bình vương từ hôn đã được Thần vương nhìn trúng.

Bỗng nhiên có một giọng nam từ bàn gần cửa sổ đột ngột vang lên "Quân huynh bên này"

Nam tử vẫy tay với Hoắc Kiến Quân bên cạnh bàn trà hắn đang ngồi còn có vài người.

Hắn mặc y phục màu đen có viền ngoài màu trắng, mái tóc màu nâu xõa dài ra đằng sau, đôi mắt màu xám bạc, bên trái khóe mắt còn có một nốt ruồi tạo nên vẻ mị hoặc vô cùng dung mạo ôn nhuận như ngọc

Hắn chính là Thiếu chủ Minh gia Minh Hàn, cũng là sáo ngọc công tử trong thất đại tài tử Long Viên, còn là mỹ nam tử đứng thứ tư trong thập đại mỹ nam tứ quốc

Người nam tử ngồi bên trái Minh Hàn, hắn một thân hồng y, mái tóc một màu thuần đen được cột cao gọn gàng bằng một sợi vãi màu đỏ, giữa trán còn có một nốt chu sa màu đỏ, gương mặt yêu nghiệt khuynh thành không thể nhận biết được nam hay nữ nếu không nhìn cổ của hắn, hắn chính là thiếu chủ Hiên gia Hiên Viên Triệt, đồng thời cũng là đệ nhất phú thương Long Viên quốc, là một trong bảy thất đại tài tử Long Viên, hắn giữ vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng thập đại mỹ nam tứ quốc.

( hồng y là quần áo màu đỏ nha các tỷ muội )

Người ngồi bên tay phải Minh Hàn, hắn thân mặc y phục màu lam nhạt, mái tóc tím được cột một nửa còn một nửa tùy ý bung xõa bay trong gió, dung mạo anh tuấn tựa phan an, vừa nhu vừa cương thoáng nhìn ra là một nam tử nhẹ nhàng ôn hòa, hắn chính là nhị công tử Lâm gia Lâm Tuyệt Thần, cũng là đệ nhất cầm sư Long Viên quốc một trong thất đại tài tử, đứng thứ năm trong thập đại mỹ nam tứ quốc.

Thiên Mị đánh giá hết thẩy xong quay đầu không nhìn nữa, trong lòng cảm thán không thôi. Mỹ nam Long Viên thật là nhiều, còn là những người tùy tiện đặt ở đám đông cũng dễ dàng khiến người khác chú ý

Hơn nữa thực lực bọn họ cũng rất khá, toàn là cấp bậc đại võ sư.

Trong khi Thiên Mị đánh giá bọn họ thì bọn họ cũng âm thầm quan sát nàng, nàng một thân ngân y thanh nhã, mái tóc bạch kim được cố định bởi một cây trâm cài bạch ngọc, đôi mắt hổ phách như viên trân châu xinh đẹp hút hồn xoáy sâu vào lòng bọn họ, khí chất cao quý lạnh lùng hờ hững, nàng đối với dung mạo của bọn họ cũng chỉ nhìn thoáng qua không có chút kinh ngạc nào trong mắt, người này là đích nữ Thiên gia mà mọi người trong kinh thành đang đồn đãi bao cỏ phế vật không võ công không thông cầm kỳ thi họa đây sao?

Nhìn có chút không giống nha.

Minh Hàn lấy lại tinh thần đầu tiên mỉm cười mời Thiên Mị cùng Hoắc Kiến Quân ngồi xuống.

"Thiên đại tiểu thư sợ rằng không biết quy củ của nơi này? Lão Bách mời ngươi nói cho Thiên tiểu thư về quy củ của Nguyên Linh Quán đi."

Thiên Mị cùng Hoắc Kiến Quân vừa ngồi xuống đột nhiên một đạo âm thanh trong trẻo vang lên, khiến cho mọi người quay đầu lại nhìn.

Nữ tử vừa nói mặc một thân nguyệt nha phượng vĩ, áo khoác ngắn tay, màu sắc làm nổi bật lên da thịt như ngọc, mi thanh, mục tú, môi anh đào, khuôn mặt tinh tế động lòng người, chẳng qua ngạo khí quá lớn khiến nàng kiêu căng hống hách. Thoạt nhìn qua nàng ta không phải là nữ nhi hoàng tộc được chiều chuộng, nhưng ngạo khí cũng không thua kém nửa phần.

Bên cạnh nàng ta là Hoắc Kiến Bình vị hôn phu hụt của Thiên Mị , đầu đội kim quan khuôn mặt cũng được coi là anh tuấn nhưng ánh mắt thể hiện lên là người này có rất nhiều dã tâm

Nàng ta vừa dứt lời, mọi người trong Nguyên Linh Quán đều nhìn về phía Thiên Mị

Thiên Mị quả thật không biết quy củ của Nguyên Linh Quán, ba năm trước nàng rời Tây thành đến Linh Quốc Tự, nơi này còn chưa có mở cửa

Hoắc Kiến Quân ánh mắt sắc bén lệ khí bắn thẳng về phía nữ tử, nàng ta cũng thẳng tắp nhìn Hoắc Kiến Quân, không kiêu ngạo không siểm nịnh cũng không có nửa điểm sợ hãi.

Lúc này lão Bách người phụ trách Nguyên Linh Quán dẫn hai hạ nhân đi tới:" Thảo dân gặp qua Thần vương điện hạ các vị công tử."

Hoắc Kiến Quân gật đầu một cái, nhìn về phía lão Bách : " Thiên tiểu thư là khách của bổn vương, Bách lão có cần ngay cả bổn vương cũng cần kiểm tra!."

Lão Bách nhìn Hoắc Kiến Quân rồi lại nhìn nữ tử vẻ mặt lạnh lùng không chịu thỏa hiệp kia.

Nữ tử kia lại tiếp tục mở miệng:" Lão Bách, nếu hôm nay nhân nhượng thỏa hiệp, xem ra Nguyên Linh Quán cũng không cần mở cửa, tránh làm ô nhục văn nhân nhã nhặn." 

Thiên Mị híp mắt nhìn nàng ta, Hoắc Kiến Quân bên cạnh chợt nhớ ra gì đó liền nhỏ giọng nói"Nàng ta là Dương Huyệt, thanh mai trúc mã của Hoắc Kiến Bình..."

Thiên Mị ồ lên một tiếng...Dương Huyệt, chẳng phải là vị hôn phu mới của Hoắc Kiến Bình đây sao...

Nhưng tại sao Dương Huyệt lại muốn làm khó nàng, không phải hôn ước của nàng và Hoắc Kiến Bình đã giải trừ rồi sao, hay là do nàng từng là vị hôn thê của Bình vương mà nàng ta chướng mắt.. aiiiz nếu là vậy thì nàng ta quả thật là một nữ nhân nông cạn.

Dương Huyệt vừa dứt lời không lâu, một đạo âm thanh khác đã vang lên: "Dương Huyệt đừng tự mèo khen mèo dài đuôi, bộ dạng như kiểu khắp thiên hạ mọi người đều thua kém ngươi, thật làm bản công tử buồn cười."

Thiên Mị quay đầu lại nhìn Hiên Viên Triệt.

A mỹ nam này thật có ý tứ.

Khuôn mặt cao ngạo của Dương Huyệt có chút u ám nhưng vẫn thản nhiên mở miệng: "Ta chỉ nói theo quy cũ ở đây "

Bình phong Hoắc Kiến Bình im lặng nãy giờ, ngồi một góc lên tiếng "Hiên Viên Triệt chuyện của nữ nhân ngươi xen vào làm gì?"

Hoắc Kiến Bình nhìn Thiên Mị, ánh mắt có chút chán ghét, cái gì cũng không biết còn xông vào Nguyên Linh Quán, rõ ràng là không tự lượng sức mình, tự mình rước lấy nhục

Hắn vừa giải trừ hôn ước nàng đã đi theo Hoắc Kiến Quân, nữ nhân này thật không ra gì.

Tuy nghĩ vậy nhưng không hiểu sao nội tâm hắn lại có chút khó chịu

"Miệng là của Bản công tử, bản công tử thích nói gì cũng đâu có liên quan tới Bình vương"Hiên Viên Triệt cà lơ phất phơ đáp trả

Hoắc Kiến Bình hừ lạnh một tiếng không thèm tranh cãi với hắn

Dương Huyệt cười lạnh hai tiếng nhìn về phía lão bách: "Lão bách, còn không bắt đầu "

Lão Bách ngẩng đầu nhìn Thần vương, vẻ mặt khó xử, Thiên tiểu thư là do Thần vương dẫn tới, nếu hắn làm khó nàng, không phải là làm khó Thần vương sao, bọn họ cũng không muốn đắc tội người này.

"Thần vương gia, người xem nên làm sao?"

Hoắc Kiến Quân nâng mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Kiến Bình cùng Dương Huyệt cách đó không xa.

Hoắc Kiến Bình cũng không chút yếu thế nhìn lại, bốn phía đều im lặng, không ai dám cử động, chỉ một tiếng động cũng có khả năng chọc phiền toái.

Thiên Mị kéo kéo khóe miệng, xem ra những người này đều rất tin lời đồn bên ngoài, không học vấn, không võ lực, cầm kỳ thư họa món nào cũng không tinh, trời sinh bao cỏ phế vật, nhưng Thiên Mị không phải như vậy, tốt xấu gì cũng là Chiến Thần , ở trên Thiên giới thời gian rất dài tốt xấu gì cũng học rất nhiều thứ này nọ, không thể nói rằng là tinh thông, nhưng bồi nàng ta chơi một chút thì không vấn đề gì, dám khinh thường nàng, nàng sẽ khiến họ ngã không dậy nổi.

Thiên Mị lên tiếng:" Không biết Nguyên Linh Quán có quy củ gì, có thể nói cho ta biết được không?."

Người nào lại không nhìn ra Thần vương có ý che chở cho Thiên Tiểu thư không ai dám lên tiếng.

Minh Hàn chỉ sợ thiên hạ không loạn sang sảng mở miệng: "Thiên tiểu thư, là như thế này, Nguyên Linh Quán có một quy định bất thành văn, mặc kệ là ai muốn tiến vào phải tự làm hai câu thơ, không giới hạn đề tài, do chính mình làm là được."

Minh Hàn cười như không cười nhìn Thiên Mị : "Thiên tiểu thư có muốn ta giúp không?"

Thiên Mị nâng tay lên tao nhã nói: "Hóa ra là như vậy, không phải chỉ là làm thơ thôi sao, ta còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng khiến cho mọi người giương cung bạt kiếm giống như đại họa sắp xảy ra."

Nhìn nàng bình tĩnh thong dong như không thèm để ý, khiến mọi người kinh ngạc, Thiên Mị nói vậy là có ý gì, không lẽ nàng có thể làm thơ sao, không nghe qua nàng biết làm.

Một số người còn cho rằng nàng đang giả vờ bình tĩnh, nhất định là như vậy, cho tới bây giờ không có nghe qua nàng biết làm thơ.

Hoắc Kiến Quân quay đầu nhìn Thiên Mị lên tiếng "Thiên Mị, có bổn vương ở đây"

Mặc dù đã từng thấy dung nhan và võ lực trác tuyệt của nàng nhưng dù sao cũng không ai có thể hoàn mỹ hết mọi điều, hắn lo lắng nàng không biết sẽ bị bọn họ sĩ nhục, hắn tuyệt đối không cho phép

Thiên Mị lại bày ra bộ dáng không thèm để ý, nhìn lão Bách" Chuẩn bị giấy bút mang đến, không phải là muốn xem ta viết thơ sao, đừng nói là hai khổ, hai mười khổ cũng không thành vấn đề"

Lời nói tự tin đến cực điểm làm mọi người kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Muốn hai mười khổ cũng được, đến Dương đại tiểu thư đệ nhất tài nữ Tây thành cũng không dám nói như vây, làm thơ chủ yếu là phải dựa vào linh cảm, đâu thể muốn là làm được.

Cái này mọi người đều cho rằng nàng nói khoác, nào có ai có thể trong thời gian ngắn làm ra được nhiều thơ như vậy chứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net