Chương 5 : Tỷ thí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão bách đã sớm chuẩn bị giấy mực, Hoắc Kiến Quân muốn ngăn cản đã không có biện pháp, trong lòng có chút lo lắng nghĩ, nếu như Thiên Mị bị người khác dùng ngôn ngữ lăng nhục thì dù là ai hắn cũng sẽ không bỏ qua, Thần vương cũng không phải để trang trí.

Tất cả mọi người đều chú ý động tĩnh bên này, đa phần đều chờ xem kịch vui, ai chẳng biết vị Thiên đại tiểu thư này căn bản không tài, không võ, chưa ai thấy nàng làm qua thơ từ ca phú, cũng không ai nghe thấy nàng đánh đàn vẽ tranh. Cho nên hôm nay nàng là nói khoác đi, hoặc là nàng từng xem người khác làm thơ, nhưng trước mắt có nhiều người như vậy, nếu sao chép thật dễ bị phát hiện.

Thiên Mị đi qua, Hoắc Kiến Quân theo sát nàng, tính lúc nàng gặp khó khăn sẽ ra tay giúp, nàng đã từng cứu hắn một mạng, sao có thể để nàng mất mặt trước mặt mọi người.

Thiên Mị dĩ nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Hoắc Kiến Quân, nàng còn đang tính xem nên viết thơ gì, nói thật nàng quá không thích thơ ca, từ cổ chí kim có chiến thần nào lại thích thơ ca hơn dàn binh đánh trận, nhưng cũng may từ nhỏ đến lớn ở Thiên giới nàng bị bắt học không biết bao nhiêu bài thơ, tùy tiện nhặt ra cũng đã nhiều không đếm hết, tội gì nàng phải động não tự viết, nghĩ thế khóe môi nở nụ cười, tự tin viết xuống.

Hoắc Kiến Quân đầu tiên là nhíu mi sau đó là kinh ngạc, điều này sao có thể? Chưa từng nghe qua Thiên Mị biết thơ ca từ phú, sao giờ hạ bút đã thành thơ, Hắn tự suy ngẫm sau đó cho rằng cũng đúng, nàng rất đặc biệt khác hẳn những thiên kim tiểu thư ở Long Viên, nàng ít khi xuất đầu lộ diện phần lớn những điều hắn tra được cũng chỉ là những lời đồn đại bên ngoài.

Nghĩ như thế hắn càng hưng phấn tim càng đập nhanh hơn, nữ tử toàn diện như vậy hắn không động tâm mới là không bình thường.

Nguyên Linh Quán lặng ngắt như tờ, nhìn chằm chằm Thiên Mị, tư thái tao nhã khí chất cao quý, thần thái đạm mạc lấy làm ngạc nhiên không thôi, chẳng lẽ Thiên đại tiểu thư thực sự là tài nữ.

Không ít người tỏ ra hưng phấn, cách đó không xa Hoắc Kiến Bình lại nhíu mi nhìn chằm chằm Thiên Mị, khẽ nháy môi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Bên cạnh Minh Hàn nhỏ giọng nói thầm với Hiên Viên Triết và Lâm Tuyệt Thần: "Các huynh xem, bộ dáng Thiên tiểu thư viết thật sự quá có phong cách quý phái, mạnh mẽ như rồng, thẳng như tùng bách, nhất cử nhất động đều có phong phạm"

"Bản công tử đã nói lời đồn sao có thể tin" Hiên Viên Triệt tay chống đầu khóe môi chứa ý cười đầy nghiền ngẫm lên tiếng.

Lâm Tuyệt Thần im lặng nhìn chằm chằm Thiên Mị bộ dáng không phản đối lời nói của Minh Hàn.

Dương Huyệt cũng nghe thấy, cắn môi nói: "Ta chưa khi nào thì nghe qua nàng ta thích thơ ca, từ phú, nàng chỉ biết kiêu căng ngạo mạn thôi."

Bốn phía mọi người không ngừng bàn tán, Thiên Mị cũng đã tùy tay viết bốn dòng thơ, hạ bút nhìn lão Bách: "Này , xong rồi"

Lão Bách bước đến thư án, nhìn thơ Thiên Mị viết, chưa biết nội dung thế nào, nhưng nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ hữu lực, có phong phạm, quả nhiên là thể dùng để viết thư pháp, lão Bách khen ngợi: "Thư pháp tốt!"

Một lời vừa dứt lại nhìn xuống bốn dòng thơ của Thiên Mị liền trố mắt há mồm kinh ngạc: "Thơ này ....."

Hoắc Kiến Quân nóng lòng tiến lên vài bước đến thư án hắn cũng ngẩn ra, nhịn không được đọc ra bài thơ.

Sàng tiền minh nguyệt quang

Nghi thị địa thượng sương

Cử đầu vọng minh nguyệt

Đê đầu tư cố hương.

( Dịch : Ánh trăng chiếu sáng đầu giường

Ngỡ là mặt đất phủ sương móc dày

Ngẩng đầu ngắm ánh trăng đầy

Cúi đầu bỗng nhớ những ngày cố hương )

Hoắc Kiến Quân đọc xong, Nguyên Linh Quán một mảnh yên tĩnh thưởng thức bài thơ này, chỉ tới khi âm thanh lão bach vang lên: "Chữ đẹp, thơ hay, lão phu bội phục". Sau đó đối với Thiên Mị cung kính: "Lão phu có mắt như mù, làm chậm trễ Thiên tiểu thư mong tiểu thư thứ lỗi."

Thiên Mị vân đạm phong khinh đáp: "Nói như vậy là ta có thể tiến vào Nguyên Linh Quán ."

"Có thể, có thể, mời Thiên tiểu thư cùng Thần vương gia ngồi."

Hai người ngồi xuống vị trí ban nãy , Minh Hàn, Hiên Viên Triết , và Lâm Tuyệt Thần đưa mắt nhìn nhau sau đó tiến lại thư án xem bài thơ của Thiên Mị, không thể không thừa nhận Thiên Mị không phải chỉ biết nói khoác, nếu gọi nàng là tài nữ cũng không quá đáng.

Ba người liền kinh ngạc không hiểu,Thiên Mị có tài như vậy? Sao trước đây không thấy nàng xuất ra, chẳng lẽ nàng giấu mình, nhưng tại sao nàng phải làm như vậy điều này không có khả năng.

Sau đó bọn họ tiến tới chỗ bàn ngồi xuống ôm quyền cười."Chúc mừng Thiên tiểu thư thành tài nữ Long Viên Quốc ."

"Năng lực của ta còn khá, các mỹ nam có muốn từ từ xem" Thiên Mị nở nụ cười ngả ngớn đùa giỡn nhìn bọn họ, khiến ba người thất thần, không nghe thấy giọng điệu trêu chọc của nàng

" Khụ khụ "Hoắc Kiến Quân ho khan một tiếng làm cho ba người bọn họ hồi thần, mất tự nhiên xoay người nhìn chổ khác

Hoắc Kiến Quân vẻ mặt ai oán nhìn Thiên Mị, nàng lại trêu chọc người như thế, tính tình này.. quả thật có chút không tốt

Thiên Mị "...." Ta có chọc hắn sao, mỹ nam mặt mỏng này là bị làm sao nga

Trong Nguyên Linh Quán mọi người đều tranh nhau xem bài thơ của Thiên Mị, không ngớt lời khen ngợi, khen nàng chữ đẹp, ca từ tinh diệu.

Hoắc Kiến Bình nhịn không được cũng bước lên nhìn, ánh mắt tràn ngập không thể tin cùng nghi hoặc. Nàng không phải bao cỏ phế vật như bên ngoài đồn đãi hay sao, thơ này làm thế nào viết.

Dương Huyệt đen mặt, cắn răng nhìn Hoắc Kiến Bình bên cạnh. chuyện gì đang xảy ra, nàng ta nghe rất nhiều tin đồn về Thiên Mị, nàng vẫn là bao cỏ, khi nào thì tinh thông thư pháp, lại còn biết làm thơ

Âm thanh không cam lòng cùng lạnh lùng của Dương Huyệt vang lên: " Thiên tiểu thư đã có tài như thế, nếu như không ngại cùng ta tỷ thí thế nào."

"Được thôi..nhưng mà..nếu đã muốn tỷ thí thì sẽ phải có người thắng người thua đúng không? vậy hôm nay người nào thua thì sẽ học cẩu kêu đi, ngay ở trước mặt mọi người." Con ngươi của Thiên Mị tràn đầy thâm thúy, làm cho người ta nhìn không thấu, đoán không ra, nhưng thanh âm lại trong trẻo lạnh lùng, mát mẻ nhẹ nhàng như gió, như ngọc, khiến mọi người sửng sốt một hồi.

Tuy là thanh âm bình thản, nhưng nội dung nói ra lại làm cho những người ở Nguyên Linh Quán kinh ngạc, Dương đại tiểu thư còn chưa lấy chồng, nếu thua phải học cẩu kêu, chẳng phải là làm hôn phu tương lai hổ thẹn? Mà nghe nói như thế, sắc mặt Dương Huyệt lập tức trắng xanh, nhưng khi thấy ánh mắt của Hoắc Kiến Bình vẫn nhìn Thiên Mị, nàng ta hung hăng cắn môi nói: "Được, thua học cẩu kêu!"

"Dương tiểu thư muốn cùng ta tỷ thí cái gì?" Thiên Mị cười như không cười nói

"Đánh đàn đi"Dương Huyệt giọng điệu tràn đầy tự tin nói

Dương Huyệt dù gì cũng là tài nữ Long Viêm Quốc, tài đánh đàn của ả cũng chỉ thua đệ nhất cầm sư Lâm Tuyệt Thần, ả không tin sẽ thua trên tay Thiên Mị.

Mọi người trong Nguyên Linh Quán xôn xao, ai lại không biết tài đánh đàn của đại tiểu thư Dương gia rất tốt, chỉ thua đệ nhất cầm sư Lăng Tuyệt Thần, nàng ta thế nhưng lại chọn thể loại này tỷ thí

"Dương tiểu thư thật biết chọn "Minh Hàn chăm chọc lên tiếng

"Là nàng ta hỏi ta"Dương Huyệt trào phúng nhìn Thiên Mị nói"Sao ngươi không dám?"

"Có gì không dám, Dương tiểu thư mời lên trước đi" Thiên Mị nhàn nhạt cười

Lão Bách mang ra một cây huyền cầm đặt ở chính giữa đài

Dương Huyệt bước lên ngồi xuống, tay gảy nhẹ huyền cầm, âm thanh nhẹ nhàng, giai điệu vang lên, ánh nắng nhè nhẹ bao phủ Nguyên Linh Quán

Trong Nguyên Linh Quán không ít người nhìn như si như say, người người đều tán thưởng Dương Huyệt quả nhiên không phải hư danh, tiếng đàn giống như mang mọi người nhập vào cảnh ngày thu huyền ảo.

Thiên Mị cũng tán thưởng quả nhiên rất lợi hại.

Khó trách nàng ta kiêu ngạo như vậy, cũng có chút thưc lực, chẳng qua nàng ta không nên quá tự kiêu, nếu biết khiêm tốn một chút, thành tựu sẽ không nhỏ. 

Thiên Mị đang suy nghĩ, tiếng đàn của Dương Huyệt đã kết thúc, không ít người vẫn còn đang chìm đắm chưa có phản ứng, cho đến tận khi có người vang lên tiếng vỗ tay như thủy triều trong điện.

Hoắc Kiến Bình mỉm cười nhìn nữ tử đang đứng chính giữa đài, ánh mắt hiện lên tia hài lòng, không hổ là nữ nhân hắn nhìn trúng là vương phi tương lai của hắn

Lâm Tuyệt Thần khóe mắt cũng hiện lên tia thưởng thức, Dương Huyệt đánh đàn cũng không tệ

Minh Hàn cùng Hiên Viên Triệt cũng có chút thưởng thức nhưng không nhiều mấy, dù sao cũng là bằng hữu của thiên hạ đệ nhất cầm sư, nghe Lâm Tuyệt Thần đánh đàn cũng không ít lần.

Hoắc Kiến Quân nhìn chằm chằm Thiên Mị, tuy quen biết Thiên Mị không lâu nhưng hắn nghĩ Thiên Mị sẽ không làm gì mà nàng không chắc, tuy còn có chút lo lắng nhưng hắn vẫn nên quan sát thì hơn.

"Tới ngươi" Dương Huyệt vẻ mặt kiêu ngạo bước xuống nói

Thiên Mị mỉm cười đi lên nhìn nhìn cây đàn, sau đó ngồi xuống đem đàn đặt lên đùi, ngón tay tinh tế mà duyên dáng tựa như khiêu vũ trên dây đàn, thuần thục sinh động như mây bay nước chảy. Mí mắt buông xuống, hàng lông mi thật dài ở trên đôi mắt tinh xảo hình thành một độ cong dụ hoặc lòng người. Những người trong Nguyên Linh Quán đều bất tri bất giác bị tiếng đàn hấp dẫn, người hòa cùng âm nghe mà say mê.

Ánh mặt trời chiếu xuống dây đàn tạo thành một vầng sáng kim sắc lấp lánh, tiếng đàn tựa như thiên âm làm cho người nghe quên hết thảy đau buồn tan thương. Tất cả mọi người giống như không thể tự kiềm chế mà lâm vào một khung cảnh hài hòa ấm áp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net