Chương 6 : Rung động kinh tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oa, mau nhìn a, mau nhìn a, hoa trong Nguyên Linh Quán tất cả đều nở!" .

"Kỳ cảnh a, thật sự là rất kỳ lạ ! Thiên tiểu thư thật là lợi hại!" .

"Đúng vậy, các loại hoa kia thế nhưng chính là trân bảo, chúng vừa được Nguyên Linh Quán nhập về từ Lân Lung Quốc vào buổi sáng. Nghe nói còn đều là nụ hoa e ấp, chưa nở ra, cư nhiên bởi vì tiếng đàn của Thiên tiểu thư mà nở!"

Nghe thấy tiếng đàn, toàn thân Lâm Tuyệt Thần chấn động, vội vàng đứng lên, thần sắc khiếp sợ, kinh hỉ tràn ngập trên khuôn mặt tuấn mỹ nho nhã của hắn, trái tim, sau một khắc, không khỏi run nhè nhẹ nhìn Thiên Mị

Là nàng, là nàng sao. . . . . . người có thể cùng hắn cầm sắt hòa minh là tri âm mà bấy lâu hắn đang tìm kiếm, cũng chính là người hắn đau khổ chờ đợi nhiều năm, nhưng chưa bao giờ có thể gặp gỡ!

Lồng ngực kích động kích động không thôi, cao thấp phập phồng, từ từ nhắm hai mắt lắng nghe tiếng đàn, vẻ mặt nghe tiếng đàn tràn đầy hạnh phúc! Chậm rãi ngồi xuống.

Xung quanh đủ loại tiếng nói ríu ra ríu rít làm cho những người ở đây còn đang thất thần phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía những chậu hoa, ban nãy vừa thấy những đóa hoa kia vốn vẫn là nụ hoa e ấp thế nhưng thời khắc này thực sự nở rộ !

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, có thể làm cho hoa nghe thấy tiếng đàn mà nở ra, cầm nghệ bậc này thật sự là làm cho người ta không thể theo kịp!

Qua hồi lâu, một khúc rốt cục chấm dứt, nhưng mà dư âm vẫn còn quanh quẩn bên tai mọi người, khó có thể tiêu tán.

Càng làm cho người người khiếp sợ là, hoa trong Nguyên Linh Quán kia thế nhưng khi tiếng đàn kết thúc lại dần dần khép lại, lại biến thành bộ dạng nụ hoa e ấp như ban đầu, thật sự là kỳ cảnh vạn năm khó gặp a!

" Hay "

" Thật tuyệt "

Những người xung quanh liền khen không ngớt, làm không khí trong Nguyên Linh Quán tăng cao

"Ha ha ha, Thiên tiểu thư thật sự là kỳ nữ! Cầm nghệ bậc này thật làm cho người ta lưu luyến không quên!"Hiên Viên Triệt vang lên một đạo thanh âm tán thưởng mang theo kinh ngạc cùng trêu chọc cười nói

Thiên Mị nâng mâu, nhìn thân ảnh rực rỡ yêu mị ngồi ở giữa bàn trà mỉm cười nói "Mỹ nam quá khen rồi"

Nga mỹ nam Hiên Viên Triệt này cười lên trông mê hoặc vô cùng, chẳng trách hắn lại được xếp hạng hai trong thập đại mỹ nam.

Hiên Viên Triệt nhìn dung mạo mỉm cười nhè nhẹ dưới khăn che mặt của Thiên Mị, tự nhiên lại cảm thấy đây mới đúng là mị hoặc vô song mà người ta vẫn nói.

Hoắc Kiến Quân trong nháy mắt tim đập loạn, thật lâu không có phản ứng, từ ngày nàng cứu hắn, hắn đã biết nàng là một nữ tử vô cùng đặc biệt, nhưng hôm nay hắn mới biết nàng không những đặc biệt còn phong hoa tuyệt đại ,tài sắc vẹn toàn như vậy

Lại nhìn mọi người xung quanh thất kinh không thể tin cùng ánh mắt kinh diễm nhìn nàng, hắn lại có cảm xúc muốn giấu nàng đi

Minh Hàn ngây ngẩn cả người không nói được lời nào, hết nhìn Thiên Mị rồi nhìn Lâm Tuyệt Thần, hắn tuy không am hiểu cầm kỹ bằng Lâm Tuyệt Thần nhưng cũng là sáo ngọc công tử, là người rất am hiểu về âm lực, cầm kỹ của nàng còn muốn cao hơn Lâm Tuyệt Thần một bậc, đột nhiên hắn lại có ý nghĩ nếu như có thể cùng nàng hợp tấu thì tốt biết bao nhiêu.

Hoắc Kiến Bình mắt mở to không nói gì, thân thể cứng còng, nhìn chằm chằm Thiên Mị. Tại sao có thể , làm sao có thể ? Phế vật bao cỏ xấu nữ kia, sao lại có thể đàn ra tiếng đàn siêu phàm như thế? Không có khả năng, không có khả năng !

Mà còn Dương Huyệt thì sắc mặt trắng bệch lùi về sau hai bước, làm sao có thể? !

Thiên Mị nhìn bộ dạng không thể tin được của Dương Huyệt và Hoắc Kiến Bình thì mày liễu khẽ nhíu, thản nhiên nói: "Dương tiểu thư phục sao?"

Dương Huyệt gương mặt vặn vẹo không nói nên lời căm hận nhìn chằm chằm Thiên Mị

"Ta đã thắng? Vậy có phải Dương tiểu thư nên học cẩu kêu không?"Thiên Mị khóe môi cười nhợt nhạt nhìn Dương Huyệt nói

Đôi mắt Dương Huyệt cầu cứu nhìn về phía Hoắc Kiến Bình mà giờ phút này sắc mặt của Hoắc Kiến Bình cũng không tốt, nhưng vẫn nói, "Thiên Mị  nàng dù sao cũng là cô nương chưa xuất giá, lần này có thể nể mặt bổn vương tha cho nàng không?".

Nghe vậy, đôi mắt của Thiên Mị liếc hắn một cái, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Chúng ta không quen biết, sao lại nói với Thiên Mị ta như vậy, ngươi là ai, ta vì sao phải nể mặt ngươi, cô nương chưa xuất giá ư?nàng có xem ta giống vậy không?"

Thiên Mị liếc nhìn Dương Huyệt lại nói "Nếu là nàng, nàng sẽ tha cho ta sao?" Vừa dứt lời, sắc mặt Hắc Kiến Bình xanh mét, nếu là Dương Huyệt thắng chắc chắn nàng ta sẽ không tha cho Thiên Mị, hắn chưa từng tưởng tượng được, một nữ tử đã từng là vị hôn thê hắn lại có ngạo khí bậc này!

Dương Huyệt hung hăng nắm chặt tay, gắt gao cắn môi dưới, tuy rằng nàng cùng Hoắc Kiến Bình là thanh mai trúc và cũng đã đính ước, nhưng nếu nàng bây giờ ở trước mặt dân chúng học cẩu kêu, thì về sau cho dù gả được vào trong hoàng thất thì đây cũng sẽ thành chuyện cười!

"Này, nghe đồn đại tiểu thư của Thiên Gia vốn không tài vô mạo, nhưng hôm nay tỷ thí ở trước mặt mọi người, đã chứng minh nàng tài hoa hơn người, ngươi đã thua sao còn không mau học cẩu kêu đi!"Hiên Việt Triệt nhìn Dương Huyệt nhàn nhạt khinh bỉ nói

"Bổn công tử nghe nói Dương tiểu thư cũng là tài nữ, ngươi đừng nói dám chơi không dám chịu nha" Hiên Viên Triệt lại tiếp tục đã kích Dương Huyệt khiến ả mặt mày đỏ bừng vì xấu hổ

"Sợ là thật như vậy rồi" Minh Hàn sợ thiên hạ không loạn cười cười tiếp lời

Mọi người xung quanh cũng ngươi một câu ta một lời, làm cho mặt của Hoắc Kiến Bình cùng Dương Huyệt đen sì lại.

Trước ánh mắt của mọi người, Dương Huyệt xấu hổ vô cùng, hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Mị, sắc mặt trắng bệch, sau đó lập tức che mặt, lấy khăn lau nước mắt, vội chạy đi, rời khỏi Nguyên Linh Quán, theo sau nàng ta là thanh âm cười ha ha của mọi người xung quanh

"Thiên Mị nàng có hay không thời gian đàm luận về âm lực với ta một chút?" Lâm Tuyệt Thần mỉm cười ôn nhu hỏi

Mà Thiên Mị lại thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái " Nga mỹ nam muốn cùng ta đàm luận?, nhưng ngại quá bây giờ ta không có hứng thú, khi khác gặp lại "Nói xong không chờ Lâm Tuyệt Thần có phản ứng, Thiên Mị mỉm cười xoay người rời đi

"Bổn Vương cũng đi trước một bước"Ánh mắt Hoắc Kiến Quân như có như không nhìn Lâm Tuyệt Thần rồi lên tiếng nói với đám người Minh Hàn, sau đó nâng bước vội vàng đuổi theo Thiên Mị

Nhìn thân ảnh yêu mị kia đi xa, trong mắt Minh Hàn, cùng Lâm Tuyệt Thần hiện lên một tia không rõ tên.

Nàng là người mà cầm kỳ thư họa thi từ ca phú mọi thứ không thông, nữ tử bao cỏ?!

Là người đã qua năm tuổi còn chưa có đột phá cấp một võ lực, phế vật xấu nữ? !

Bây giờ, trong lòng Minh Hàn cùng Lâm Tuyệt Thần đang loạn một vòng, kỳ thật mặc kệ nàng là ai, trong lòng bọn hắn chỉ để ý chuyện nàng có thể hay không đồng ý làm tri âm của bọn hắn mà thôi!

Hoắc Kiến Bình khiếp sợ nhìn bóng lưng của nữ tử tài hoa kia, tay nắm chặt lại, đây thực sự là xấu nha đầu có hôn ước từ nhỏ với hắn bị hắn từ hôn sao? Tại sao hắn lại không biết được nàng tài hoa như thế? Nếu hắn biết, thì dù dung nhan nàng ta có xấu như thế nào hắn cũng sẽ không từ hôn, hơn nữa nàng còn là nữ nhi duy nhất của gia chủ Thiên Gia danh phận tôn quý vô cùng! Bây giờ lại có danh hiệu Đệ nhất tài nữ! Nắm chặt quyền nhìn dáng người nữ tử trác tuyệt kia, Sao hắn lại không biết nàng là đầy bụng kinh luân như vậy chứ ?

. . . . . .  . . . .

Vừa chập tối , trăng ngôi lên sáng rực một vòng phía chân trời.

Minh Nguyệt các, Thiên gia

Sau khi từ Nguyên Linh Quán trở về, Thiên Mị ăn một chút điểm tâm, xong tắm rửa nhưng chưa đi ngủ, nàng khoác áo choàng lông hồ ly màu trắng nằm trên nhuyễn tháp ở trong viện, mà Tinh Nhi nha hoàn thì đứng ở phía sau Thiên Mị. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu lên mặt Thiên Mị vẫn trong trẻo lạnh lùng mà thanh thản, giờ phút này gương mặt đã tháo khăn che lộ ra gương mặt yêu nghiệt khuynh thành làm người trầm luân

Gió thu nhẹ thổi, làm những càng hoa đào bên cửa sổ nhẹ nhàng rung động.

Cạch

Tiếng cửa mở vang lên kèm theo giọng nói tràn đầy vui vẻ của Thiên Tĩnh vang lên.

"Tiểu nha đầu, có phải không con mới từ Nguyên Linh Quán trở về?"

Thiên Mị ngồi dậy chu môi nhìn Thiên Tĩnh, cảm thán phụ thân nhận được tin tức cũng  thật nhanh

"Phụ thân không phải biết rồi sao?"

Thiên Tĩnh cười haha bước lại cái bàn bên cạnh rót một ly trà thổi thổi uống một ngụm lại cười nói

"Hôm nay vi phụ cùng lão gia tử Minh gia đánh cờ, trên đường về đâu đâu cũng là bàn luận về tiểu nha đầu con "

Ngừng một lát Thiên Tĩnh lại nói tiếp," xú nha đầu cuối cùng con cũng chịu xuất tài, để vi phụ xem ai còn dám nói nữ nhi của ta là phế vật bao cỏ đây"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net