Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lương triền tố sa, thanh đăng như đậu.

Tám trăm tiếng canh chiều* còn chưa dứt, Phàm Xá vốn phồn hoa nhộn nhịp lại không một thanh âm.

- Tát Ma, lại ăn chút đồ đi.

Lý Chất đã ngồi đây nửa ngày, cuối cùng cũng nhịn không được lên tiếng, đẩy cơm canh trên bàn tới trước mặt Tát Ma.

Tát Ma chỉ lẳng lặng ngồi đó, qua một lúc lâu, mới khẽ lắc đầu

- Ta không đói.

Tát Ma không đói, nếu như là ba tháng trước, có người nói với Lý Chất điều này, hắn trong lòng tuy mang cảm kích, nhưng nhất định sẽ cho rằng đối phương là bịa đặt. Dùng lời của Hoàng Tam Pháo để nói, Tát Ma không ăn uống, heo mẹ cũng biết trèo cây!

Tát Ma Đa La là hỏa kế ở Phàm Xá, làm việc cho Công Tôn Tứ Nương, là một người ngoại tộc, một ngày không có vịêc gì ăn bảy bữa, có vịêc sẽ ăn mười hai bữa. Lạc thú mỗi ngày của hắn là từ chỗ khách nhân tìm cách ăn vụng, nếu không cũng là tận lực kiếm tiền để mua đồ ăn, Lý Chất cũng từng vì chuyện này mà đau đầu, tiền hắn ném cho Tát Ma, xa xa đã vượt qua bổng lộc của bản thân. Nhưng hiện tại, hắn chỉ hi vọng người ngồi trước mắt hắn đây có thể khôi phục một phần mười sự giảo hoạt thường ngày.

Thế nhưng đáp lại hắn chỉ có sự an tĩnh, an tĩnh đến dị thường.

Tiếng đánh canh đã dứt, giờ giới nghiêm đã bắt đầu, ấy thế nhưng Bất Tam Bất Tứ, hỏa kế của Phàm Xá lại chưa vội vã dọn hàng đóng cửa.

Bởi vì, người coi sóc bọn họ đóng cửa dọn hàng hằng ngày, giờ đã không còn nữa.

Phàm Xá ngày hôm nay bày trí không phải tửu quán, mà là linh đường.

Bà chủ của Phàm Xá, Công Tôn Tứ Nương chết rồi.

Chết vì ám sát.

Trên thiên hạ này, người có thể giết Tứ Nương vốn không nhiều, đây vốn không thể tính là một vụ án quá mức ly kỳ khó khăn.

Thế nhưng Tát Ma lại không cùng Đại Lý Tự thiếu khanh Lý Chất theo đuổi, điều tra vụ án này. Hắn chỉ an tĩnh mà ngồi giữa linh đường.

Không ăn, không cười, không động.

Xung quanh an tĩnh đến mức không có một mảnh thanh âm, không khí như đặc quánh lại, cư nhiên lại lẫn trong không khí hương thơm của rượu thịt.

Đồ ăn và rượu là do Bất Tam Bất Tứ chuẩn bị, bởi vì Tứ Nương trước khi đi đã dặn, phải coi chừng tên nhóc đó, đừng để hắn đói chết.

Vậy nên trước mặt Tát Ma Đa La luôn có sẵn rượu thịt.

Hắn đột nhiên bắt đầu uống rượu.

Rượu vốn là Lưu Ly tửu trân quý vô cùng, 600 văn tiền một vò, Tát Ma từng vì uống trộm mất hai vò mà bị Tứ Nương phạt trừ tiền công, nay hắn ly đến rượu cạn, chuyển mắt đã uống cạn ba vò rượu.

Lý Chất ngồi một bên nhìn hết sức rõ ràng, Tát Ma ngửa đầu uống rượu, nước mắt từ khóe mi lặng lẽ chảy dài, hòa vào với rượu, tửu lệ đồng sắc, cứ vậy bị Tát Ma uống cạn.

Lý Chất nhếch môi, nhưng lại cảm thấy dường như lời lẽ nào cũng không thể an ủi con người đang đau đến tận xương tủy trước mắt, vì vậy đưa tay cầm lên một ly rượu, cứ thế cùng hắn uống cạn.

Lý Chất không lên tiếng, thế nhưng con người vốn trầm mặc hồi lâu bên cạnh hắn lại đột nhiên mở miệng, ngữ điệu mang theo bi thương, còn có sự linh lợi thường ngày. Thanh âm vô cùng nhỏ, cứ như hắn sợ kinh động tới cái gì, hắn nói

- Tranh thủ lúc Tứ Nương không ở đây, uống nhiều thêm một chút, sau này người muốn phạt ta cũng không có chứng cứ....

Trốn tránh, luôn là sự cự tuyệt mạnh mẽ nhất.

Lý Chất không kìm được trong lòng khẽ thắt lại

- Tát Ma, người chết không thể sống lại, ngươi...

Thanh âm còn chưa dứt, bị ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm, Lý Chất đành nuốt vào nửa câu còn lại. Đang lúc không khí trở nên khó xử, Tát Ma lại đột nhiên lung lung lay lay mà tiến lại gần Lý Chất, dường như trong hơi thở cũng tràn ngập tửu hương. Lý Chất cảm thấy một ly rượu Lưu Ly vừa rồi hắn uống xuyên qua dạ dày trực tiếp xông thẳng lên đại não.

Rượu này?

Trong lúc Lý Chất còn đang kinh ngạc, lại nghe thấy Tát Ma Đa La nhẹ giọng thì thầm bên tai hắn

- Lang quân**...Tứ Nương, là ngươi giết phải không?

Lý Chất đột nhiên đình chỉ hô hấp, không kịp kinh ngạc, một lưỡi dao bén nhọn đã hướng trái tim hắn đâm tới. Lý Chất không kịp lấy cây kiếm đặt trên bàn chặn lại, đành phải dùng tay giữ chặt lưỡi dao sắc bén, đao phong băng hàn, đâm vào thịt ba phần, ấy vậy mà không cắm ngập lưỡi dao.

- Quả nhiên vẫn là không giết nổi ngươi...

Tát Ma Đa La cười nhạt, trong ngữ khí mang theo phần nhẹ nhõm, mà khóe môi đã xuất hiện một tia máu, nháy mắt máu đã chảy thành dòng, chắc rằng từ sớm đã uống kịch độc.

Si hề khích hề!
Thê kỳ dĩ phong
Ngã tư cổ nhân,
Thực hoạch ngã tâm.

Lục hề ty hề,
Nhữ sở trị hề!
Ngã tư cổ nhân.
Tỷ vô vưu hề.***

_________________________________

Ba tháng trước...

Trống chợ vừa qua, các hàng quán lục tục mở cửa, Phàm Xá nằm ngay giữa phố chợ, cũng nghênh đón một ngày tấp nập người qua lại. Hai tên hỏa kế Bất Tam Bất Tứ bận rộn đến quay vòng vòng, ngay đến cả bà chủ Công Tôn Tứ Nương cũng khi có khi không đi ra khỏi quầy tính tiền, tới từng bàn ổn định lại tâm tình khách nhân, cũng là bận tới đầu óc quay cuồng.

Công Tôn Tứ Nương mỉm cười dịu dàng chào hỏi khách nhân xong, quay người liền vận khí đan điền...

- TÁT...! MA...! ĐA...! LA...!

Lầu các có chút rung chuyển, từ trên trần nhà rơi xuống một chút bụi gỗ, thế nhưng tiền đường, hậu viện, không một ai có một tiếng kêu bất mãn.

An tĩnh.

Triệt để an tĩnh.

Phá vỡ sự an tĩnh là một giọng nói lanh lợi sang sảng

- Tới đây! Khách nhân, mời đi bên này. Khách nhân đường xa vất vả, có muốn gọi một đĩa dê quay an ủi nỗi nhớ quê hay không?

Chủ nhân của âm thanh này là một thanh niên ngoại tộc, nổi bật với mái tóc dài gợn sóng và đôi mắt nhạt màu. Hắn xuất hiện vô cùng tự nhiên, cảm giác như ngay từ đầu hắn đã bận rộn ở sảnh đường, một giây cũng chưa từng rời khỏi.

Thế nhưng tinh tường như Công Tôn Tứ Nương sớm đã nhìn thấu chiêu trò của hắn, đi tới giơ tay véo tai Tát Ma Đa La, gằn giọng

- Tên nhóc con nhà ngươi lại đi chết ở chỗ nào rồi hả?!

- Aiya đau đau đau đau Tứ Nương! Ta sai rồi, ta sai rồi có được chưa...!

Tát Ma Đa La đau đến biểu tình vặn vẹo, lập tức dịu giọng xin tha.

- Sai ở đâu?

Công Tôn Tứ Nương buông tay, phe phẩy quạt, quay người hướng khách nhân vừa tính tiền rời khỏi cúi người, nở ra một nụ cười dịu dàng.

Tát Ma xoa xoa vành tai bị véo đến vừa đau vừa rát, nhìn biểu tình thay đổi trong nháy mắt của Tứ Nương, trong lòng khẽ bĩu môi

"Ta làm sao biết được..."

Thế nhưng lời vào tai Tứ Nương lại là

- Ta phạm quá nhiều lỗi rồi, người muốn nói cái nào?

Nói rồi Tát Ma mím môi rụt tay, tránh khỏi tẩu thuốc vừa đánh xuống của Tứ Nương, hai bên thái dương mồ hôi chảy dài, lực đạo này cũng có chút lớn quá đánh đến mặt bàn cũng lõm vào rồi!

(TBC)

Chú thích:

(*) Canh chiều: thời Đường buổi tối có giờ giới nghiêm, trừ ngày Tết Nguyên Tiêu thì buổi tối dân chúng không được ra khỏi nhà, vì vậy trước khi mặt trời lặn sẽ có người đánh trống hoặc gõ kẻng thông báo đã tới giờ dẹp chợ. (Chú thích của người dịch)

(**) Thời Đường, mọi nguời thường xưng hô với nhau bằng "Lang quân - nương tử" cũng giống như "Tiên sinh - tiểu thư" ngày nay. (Chú thích của tác giả)

(***) Trích từ bài thơ Lục Y 3-4 trong tập Thi Kinh, phần Bội Phong.

Dịch nghĩa:

Vải mịn vải thô,
Lạnh lẽo vì gió thổi.
Em nhớ lại người xưa (đã khéo xử sự).
Thật đã được lòng em mong muốn vậy.

Màu lục vừa nhuộm tơ xong,
Thì chàng lo dệt thành vải, như người thiếp vừa trẻ đẹp lên thì chàng yêu chuộng ngay.
Em nhớ (gương) người xưa,
Để khỏi phạm điều tội lỗi.

Dịch thơ:

Vải thô vải mịn che thân,
Tái tê gió lạnh, xót phần đắng cay.
Nhớ người xưa khéo xử thay!
Thật là thích hợp lòng này câu mong.

Mới vừa nhuộm lục tơ này,
Thì chàng đã vội dệt ngay vải liền.
Nhớ người xưa khéo xử yên,
Gương xưa nhịn nhục, tội phiền khỏi mang.

(Phần dịch thơ của Tạ Quang Phát)
(Chú thích của người dịch)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net