Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......

Tứ Nương cầm tẩu thuốc lên, cán tẩu cùng bao thuốc bằng tơ tằm vẽ nên một đường cong hoàn hảo, sau đó, trên chiếc bàn làm từ tảo mộc thượng hạng liền xuất hiện một vết lõm.

Tát Ma nhìn vết lõm trên bàn, vô thức mà rụt cổ, nuốt nước bọt, cứng rắn mở miệng tán thán

- Tứ Nương anh minh! Sửa một chút thế này, nước trên bàn có đổ một chút cũng sẽ không rớt xuống đất rồi!

- Ta...

Tứ Nương vốn còn muốn mở miệng tiếp tục mắng, thế nhưng lại bị Tát Ma từng câu từng câu chặn lại

- Bây giờ ta liền đi tới nhà Trương thợ mộc ở thành Tây, bảo hắn đem bàn ở Phàm Xá đều sửa hết thành như vậy!

- Ngươi...

- Đêm nay liền để hắn ngủ lại đây, chậm nhất cũng chỉ mất hai ngày, tuyệt đối không làm ảnh hưởng tới sinh ý của chúng ta!

- Không...

- Tứ Nương yên tâm, ta nhất định sẽ nói hắn lấy cho chúng ta giá thấp nhất!

Lời còn chưa dứt, một đầu tóc xoăn trước mắt nhoáng lên, khi Tứ Nương nhìn lại đã chỉ thấy bóng lưng Tát Ma chạy tít đằng xa, đành thở dài một hơi.

- Tứ Nương là đang lo cho Tát Ma?

Thượng Quan Tử Tô chớp chớp mắt nhẹ giọng hỏi một câu.

Nàng ngồi bên quầy đã được một lúc lâu, cũng đã xem hết mọi chuyện từ đầu đến cuối. Đây nhìn qua tuy rằng so với những cuộc cãi vã ở Phàm Xá ngày thường không có gì khác biệt, nhưng vẫn khiến cho người tinh ý như Tử Tô nhận ra điều gì đó bất đồng, thử dò xét một chút, quả nhiên một lời trúng đích.

- Tên tiểu tử này cái gì cũng đem giấu trong lòng, làm cho người ta muốn khuyên cũng không biết bắt đầu từ đâu...

Công Tôn Tứ Nương nghiến chặt răng nói, dường như ý nàng không phải muốn khuyên, mà là muốn đánh!

- Thật muốn một quyền gõ cho não hắn rớt ra ngoài, xem xem rốt cuộc tên nhóc đó còn giấu giếm những gì!

Được thôi, vẫn là muốn đánh...

- Vậy sao Tứ Nương không để Tát Ma đi tra vài vụ án, giải tỏa tâm tình, gần đây bên thành Đông đang đồn đại quỷ núi ăn thịt người, náo qua náo lại cũng hơn một tháng rồi...

Tử Tô chưa nói hết câu đã bị Tứ Nương ngắt lời

- Thượng Quan tiểu nương tử, mời dùng trà.

Côn Tôn Tứ Nương cuối cùng vẫn là không nỡ nặng lời với Tử Tô, nhưng ý muốn từ chối thì vẫn rất rõ ràng, cứ vậy nâng người đối diện lên vị trí thật cao mà nói chuyện, Tử Tô ngồi một lát cũng thấy ngại ngùng, liền đứng dậy cáo từ.

Tứ Nương ngồi bên quầy, phe phẩy quạt, nở nụ cười dịu dàng tiễn khách, thế nhưng thực ra sớm đã xuất thần.

Vụ án Thái Tuế đã qua hơn nửa tháng, đây là lần đầu tiên có người chất vấn Tát Ma về việc nước Già Lam, "những người kia" còn cách Tát Ma bao xa, Tứ Nương không biết, làm thế nào để tránh hung gặp cát, Tứ Nương cũng không biết. Điều duy nhất nàng biết là hiện nay, bọn họ phải cách quan phủ, cách Đại Lý Tự càng xa càng tốt, thế nhưng những người này cư nhiên lại là bằng hữu của Tát Ma, thậm chí là bằng hữu của chính nàng. Thật là nặng không được, nhẹ không xong!

Trừ Lý Chất, Hoàng Tam Pháo, Song Diệp, thậm chí cả Tử Tô cũng đều từng tới tìm Tát Ma, mỗi lần tới đều mang theo một án tình khác nhau.

Nàng không phải không nhìn thấy tia hứng thú trong mắt Tát Ma, nhưng không được đụng, chính là không được đụng. Nàng đã hạ xuống tử lệnh, nhưng cũng không chắc nắm được mấy phần hiệu quả. Cũng may còn có Lý thiếu khanh...

Nói tới đây, không biết Lý Chất đã nắm được mấy phần sự tình, lại có thể đưa ra quyết định giống như Tứ Nương, từ bỏ việc lại tới Phàm Xá.

Chiếc quạt trong tay Tứ Nương vẫn cứ phe phẩy, nhưng làm thế nào cũng quạt không hết được khổ não trong lòng nàng...

_________Đại Lý Tự_________

- Ta tới tìm Tát Ma rồi, hắn và Tứ Nương vẫn vậy...

Thượng Quan Tử Tô tự nhiên đi tới ngồi xuống cạnh Lý Chất, lật xem những quyển tông đặt trên bàn, làm như vô ý mà mở miệng.

Bàn tay đang xử lý công văn của Lý Chất hơi ngừng lại một chút, rồi rất nhanh lại tiếp tục

- Vậy rất tốt...

- Có lẽ huynh nói đúng, chúng ta không nên tiếp tục lôi kéo Tát Ma đi điều tra những vụ án khác...Tứ Nương cũng không đồng ý...

Tử Tô liếc trộm biểu tình của Lý Chất, lại phát hiện hắn vốn không hề lộ ra cảm xúc gì rõ rệt.

Lý Chất khẽ gật đầu

- Mấy vụ án trước đều có liên quan tới Già Lam, đến cuối cùng, thân phận của Tát Ma vẫn là người dân Già Lam, không thích hợp tiếp tục tham gia điều tra...

- Thực sự chỉ vì tránh phiền phức?

Tử Tô nghi hoặc nghiêng nghiêng đầu.

- Thế nhưng Tát Ma thông minh như vậy, án tử cũng không phải vụ nào cũng dính líu tới Già Lam...

Lý Chất trầm ngâm một lát, thấp giọng đáp

- Nếu như hắn...

- Lão đại! Lão đại không hay rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!

Hoàng Tam Pháo một đường xông thẳng vào phòng

- Chuyện gì?

Lý Chất ngoài ý muốn không có vẻ gì là không vui khi bị ngắt lời, hay có lẽ chính hắn cũng không nắm chắc mình sẽ nói những gì.

- Truyền thuyết quỷ núi ăn thịt người ở thôn Đại Vương, thành Đông, ứng nghiệm rồi! Aiya cái người đó chết đúng là thật thảm! Để ta uống ngụm nước trước đã...

Hoàng Tam Pháo ngửa cổ uống hết ly trà, dùng tay áo lau khóe miệng sau đó kích động kể

- Vương bá, cái người thợ săn mất tích một tháng nay ngươi còn nhớ không? Tối qua đột nhiên không biết từ đâu lại xuất hiện, ngay trước mặt mấy thôn dân, bị quỷ núi cắn chết rồi! Aiya mẹ ơi cái thi thể đó ta nhìn qua rồi, thảm khốc vô cùng, bị quỷ núi cắn chỉ còn lại nửa thân trên, hại ta sợ chết khiếp! Aiyo, Tử Tô ở đây à? Không có gì muội đừng sợ! Quỷ núi ấy mà, nghe kể cũng chỉ cao bằng hai người, có gì đâu mà sợ! Yên tâm, ta bảo vệ muội!

Lý Chất nghe xong Hoàng Tam Pháo huyên thuyên một hồi, nhíu mày cầm lên bảo kiếm tùy thân, bước nhanh ra khỏi phòng.

- Gọi Song Diệp, đến thôn Đại Vương thành Đông.

- Đệ đã gọi từ lâu rồi! Song Diệp nghe kể xong vui như sắp lấy được chồng ấy, xách hòm xông ra ngoài rồi, cản cũng cản không được!

Hoàng Tam Pháo chân trước chân sau ngó thấy không theo kịp Lý Chất, đứng nguyên trong phòng hét vọng ra ngoài, lại chần chừ loanh quanh trong phòng đối Tử Tô vỗ ngực bảo chứng

- Thế nào Tử Tô? Cùng đi chứ? Bên thành Đông cảnh sắc rất đẹp. Hơn nữa muội yên tâm, có ta bảo vệ, tuyệt đối an toàn!

Tử Tô vội vàng xua tay

- Không không, các người đi trước đi... Ta...ta còn phải xem án tử, ta chưa nhớ kỹ...Đúng, là chưa nhớ kỹ...

(TBC)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net