Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

......

Thôn Đại Vương nằm ở phần rìa phía Đông, vị trí lại gần vùng núi, từ Trường An thành phi ngựa nhanh cũng mất ba khắc* mới tới nơi.

Lý Chất cùng Hoàng Tam Pháo giục ngựa ra khỏi thành Trường An, được nửa đường, gặp phải đường núi gập ghềnh khúc khuỷu nên đành phải đi chậm lại, nhìn về phía xa, một cỗ xe ngựa đang thuận theo đường nhỏ, xóc xóc nảy nảy mà tiến về phía trước, cư nhiên lại chính là xe ngựa của Đại Lý Tự.

- Song Diệp! Chờ một lát!

Hoàng Tam Pháo phi ngựa lên phía trước, không đợi Đàm Song Diệp dừng lại đã nhảy khỏi ngựa, đặt mông lên xe.

- Này Hoàng Tam Pháo! Ngươi có biết xấu hổ không hả? Giành xe của ta?!

- Aiyo Song Diệp, có thể ngồi xe ai bằng lòng cưỡi ngựa, ngồi dẹp qua một bên, ta giúp ngươi đánh xe.

Hoàng Tam Pháo nhướng mày, bày ra gương mặt tươi cười nhìn Song Diệp, lại không ngờ rằng Song Diệp vốn không hề dính bẫy.

- Không được! Ngươi đi xuống! Nhìn xem lão đại đang chờ ngươi kià!

Song Diệp giơ ngón tay chọc chọc eo Hoàng Tam Pháo, ai ngờ bụng hắn cứng như đá vậy, đầu ngón tay có chút đau...

- Ngươi không phải đang vội sao? Vậy ngươi cưỡi ngựa, ta đánh xe! Đi mau đi mau, đi sớm đến sớm!

Hoàng Tam Pháo nhất quyết ì ra không động.

Mắt thấy chen không nổi với tên da mặt dày Hoàng Tam Pháo, Song Diệp chỉ đành quay qua cầu cứu Lý Chất

- Lão đại, ngươi xem hắn!

Tam Pháo sợ Lý Chất mắng, liền vung dây vụt ngựa, gia tốc phi về phía trước, ngay lúc này, mọi người lại nghe thấy một tiếng "Hự! " phát ra từ phía sau xe, Hoàng Tam Pháo giật mình vội vàng ghìm cương lại.

Lý Chất nheo nheo mắt nhìn Song Diệp.

- Song Diệp, trên xe chở cái gì?

Đàm Song Diệp lúng túng trầm mặc nửa ngày, cuối cùng lên tiếng

- Là...là Tát Ma...

Thần tình trong mắt Lý Chất đột nhiên cứng lại, Song Diệp liền vội vàng giải thích.

- Lão đại, cái này, ta có thể giải thích! Trên đường đi, ta vô tình...trùng hợp gặp được Tát Ma...

Lý Chất dở khóc dở cười nhìn Song Diệp.

- Trùng hợp...?

Nói rồi lật người xuống ngựa, đi tới bên mã xa lên tiếng hỏi.

- Tát Ma, ngươi nói thử xem hai người trùng hợp gặp gỡ thế nào?

Nghiêm túc mà nói, Lý Chất đối với lời giải thích đầy gượng ép nửa thật nửa giả của Tát Ma vốn là mang đầy kỳ vọng, thế nhưng khi hắn vén rèm xe lên, lại thấy người kia khép hờ hai mắt, trên trán lấm tấm mồ hôi, vô lực mà tựa vào thành xe, đại khái là nghe tiếng có người mở cửa, nhìn tới hắn, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười

- Lý thiếu khanh...đi nhờ xe một chút...

Lời còn chưa nói hết, hai đầu mày đã nhíu lại, hàm răng cắn chặt, cư nhiên một tiếng cũng không thốt ra được nữa.

- Chuyện này là sao?

Lý Chất lớn giọng hỏi.

Song Diệp trước nay chưa từng thấy Lý Chất như vậy, hít vào một ngụm khí lạnh, cố tìm lời lẽ ngắn gọn nói

- Ta nghe Tam Pháo nói có thi thể, liền vội vàng đánh xe ra khỏi thành, đi được nửa đường thì gặp Tát Ma vừa từ nhà Trương thợ mộc trở về, vừa hay thuận đường, ta liền tiễn hắn một đoạn ai ngờ giữa đường cái chứng đau bụng cấp của hắn lại tái phát, ta liền để hắn lên xe, tới thôn Đại Vương tìm một ít thảo dược, nghe nói ở đó không chỉ thiện về săn bắn, cũng có rất nhiều nhà làm y...

Lý Chất nhíu chặt đầu mày

- Tình trạng hắn như vậy ngươi còn lôi hắn tới hiện trường hung án?! Tam Pháo, đưa Tát Ma trở về!

Không nghĩ đến lúc này, Song Diệp lại phản ứng rồi.

- Không được! Ta không đồng ý! Chứng đau bụng cấp này của hắn không giống những bệnh khác, phải nhanh chóng chẩn trị. Đại Vương thôn tuy rằng không có nhiều dược thảo thượng hạng, nhưng đã ở ngay trước mắt rồi, hiện giờ còn lôi hắn trở về, bệnh tình chuyển biến thế nào, ta cũng không dám nắm chắc!

Lý Chất nghe vậy thì nét mặt càng khó coi, quay qua Tát Ma

- Tát Ma, ngươi lại ăn linh tinh thứ gì rồi?!

Thanh niên ở trong xe hơi thở yếu ớt nói không thành tiếng, cắn răng lắc lắc đầu.

- Song Diệp, có khi nào là trúng độc không?

Lý Chất lại quay về truy hỏi Song Diệp.

Đàm Song Diệp nghĩ nghĩ, xoa cằm lắc đầu

- Ta không nhớ có loại độc nào lại có bệnh trạng như vậy...

- Aiya được rồi! Đừng lo nhiều vậy nữa! Còn lôi thôi lão Tát thật sự không xong rồi!

Hoàng Tam Pháo sốt ruột vội vàng đuổi người lên xe.

Đàm Song Diệp nhấc chân bò lên xe, còn không quên quay lại lườm Hoàng Tam Pháo, thuận tay đấm cho hai nhát.

- Hoàng Tam Pháo! Ngậm cái mỏ quạ nhà ngươi lại!

Sau đó cả đoàn người vội vội vàng vàng hướng Đại Vương thôn mà chạy.

Vừa vào cửa thôn, Lý Chất lật mình xuống ngựa, chặn lại một thôn dân hỏi chuyện.

- Ta là quan sai của Đại Lý Tự, xin hỏi lý chính ở đâu?

Thôn dân cơ hồ một chút cũng không dám chậm trễ, cùng nhóm người Lý Chất hướng căn nhà đầu tiên bên tay trái đi tới.

Lý chính là một ông lão trung niên, đầu tóc đã điểm hoa râm, thế nhưng eo cứng lưng thẳng, tựa hồ còn vô cùng minh mẫn. Sau khi hành lễ với Lý Chất, nghe nói có bệnh nhân, không hề vội vàng đáp

- Tiểu lão nhi biết qua một chút y thuật, người trong thôn đau đầu phát sốt cũng đều do ta trị, không biết Lý thiếu khanh có ngại đem người vào phòng để lão đây xem qua một chút...

Nhận được cái gật đầu từ Lý Chất, lý chính liền cho người đem Tát Ma khiêng vào nhà riêng của mình.

Lý Chất ngăn thôn dân lại, quay người gọi Tam Pháo, cùng nhau đem Tát Ma khiêng xuống xe. Quay đầu nhìn lại, thùng xe ẩn ẩn đều là vệt mồ hôi, cảm giác y phục của Tát Ma cũng đã ướt thấu.

Tát Ma dường như đau đến cuộn cả người lại, Lý Chất cùng Hoàng Tam Pháo khiêng hai đầu rất tốn sức, mấy lần đều tuột khỏi tay. Hoàng Tam Pháo một đường báo oán

- Aiya lão Tát, sao ngươi nặng thế hả? Ngươi nhìn ngươi vóc dáng cũng chỉ có nhiêu đó, thế nào mà cả người trơn tuột như cá trê thế hả? Ấy ấy ấy ấy, lại tuột khỏi tay rồi...

Lý Chất đứng bên cạnh lườm Hoàng Tam Pháo cháy mặt, hai tay phát lực, cứ thế đem cả người Tát Ma ôm trọn, nhẹ nhàng đem người đặt lên giường.

Tam Pháo ở phiá sau một mặt sùng bái mà nhìn lão đại nhà mình

- Không hổ là lão đại! Công phu thực giỏi! Ngầu!

Lý Chất không thèm để ý Hoàng Tam Pháo, quay qua đối lý chính gật đầu, sau đó im lặng đứng một bên chờ chẩn trị.

Lý chính đưa tay xem xét mạch tượng của Tát Ma, sau đó thần sắc lại đột nhiên thay đổi...

(TBC)

Chú thích:

(*) Một khắc bằng khoảng 15 phút, vậy ba khắc sẽ vào khoảng 45 phút.

Cái đoạn này mợ tác giả có bảo là trong phim chi tiết con Lúa nó kêu đau bụng lắm quá, nhìn ngứa mắt thế là mợ ý cho một phát nặng hẳn luôn cho khỏi kêu ca 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net