Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....

Tát Ma nói

- Lý Chất, ngươi là đồ cầm thú.

Nếu như có người nhục mạ thượng cấp của ngươi ngay trước mặt ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?

Tử Tô sẽ chớp chớp mắt

- Cho hỏi, thượng cấp là ai?

Tứ Nương sẽ vỗ bàn quát.

- Lão nương chính là đương gia! Ngươi muốn chết sao?!

Hoàng Tam Pháo đương nhiên sẽ mắng trở lại.

- Dám mắng lão đại nhà ta, ngươi ngứa vẩy rồi phải không?!

Song Diệp, thì khác rồi....

Song Diệp hai mắt ngập tràn hứng thú mà hỏi.

- Hai người...làm sao rồi?

Nói xong Song Diệp thuận tay đem bao dụng cụ đặt lên bàn, cười híp mắt nhìn Tát Ma.

- Tát Ma, sớm vậy đã tỉnh rồi? Có đói không?

Trong một giây đó không khí trong phòng đột nhiên trầm lắng trở lại.

Người nằm trên giường lúc này lại bày ra bộ mặt yếu ớt, hít thở nặng nhọc nói.

- Song Diệp... Ta... Ta sợ là...không được rồi. Nói với Tứ Nương...ta về...Già Lam rồi...

Song Diệp ba bước gộp thành hai lao đến, quỳ phục bên giường Tát Ma, nắm lấy bàn tay đang lộ ra khỏi chăn của hắn.

- Không! Tát Ma! Ngươi không được chết! Ta không nỡ xa ngươi! Còn biết bao đồ ăn ngon trên đời ngươi chưa được ăn...

Tát Ma gượng cười, vô lực nói

- Ta...có lẽ không còn cơ hội ăn nữa rồi...

- Tại sao?!

Song Diệp tràn ngập bi thương nói.

- Là ai?! Là ai nhẫn tâm như vậy?! Đến nguyện vọng cuối cùng của ngươi cũng không làm tròn?!

Tát Ma rút tay ra khỏi tay Song Diệp, run run rẩy rẩy chỉ về hướng Lý Chất. Song Diệp kinh ngạc hít một ngụm khí lạnh, đưa tay bịt miệng, thanh âm có phần run run

- Lão đại, không ngờ, huynh lại là người như vậy!

- Được rồi đừng đùa nữa.

Lý Chất hết cách nhìn hai người hăng say diễn kịch, ngừng một lát, vẫn là quay qua hỏi Song Diệp.

- Thực sự đến nước cũng không được uống sao?

- Đúng vậy... Nếu không sẽ thực sự thành bữa cuối cùng trước khi chết rồi.

Song Diệp nhún nhún vai.

Cánh tay đang chỉ hướng Lý Chất của Tát Ma vô lực hạ xuống, hai mắt thất thần nhìn lên trần nhà...

- Không hay rồi! Không hay rồi lão đại! Aiya mẹ ơi xảy ra chuyện lớn rồi!

Hoàng Tam Pháo hớt ha hớt hải xông vào phòng, lại đập vào mắt là hình ảnh Tát Ma nằm đờ đẫn trên giường, Lý Chất cùng Song Diệp trên mặt đầy vẻ tiếc nuối đứng bên cạnh.

- Ấy mẹ ơi, lão Tát làm sao rồi? Tát Ma ơi là Tát Ma, sao ngươi không đợi Pháo ca quay về, lại cứ vậy mà đi trước thế hả? Muốn Pháo ca tức chết phải không? Tát Ma, ngươi đi chậm một chút, Pháo ca đốt ít tiền giấy cho ngươi!...

Hoàng Tam Pháo vừa gào vừa khóc tới hô thiên hoán địa, muốn đưa tay ôm lấy Tát Ma, lại bị Lý Chất ngăn lại, sau đó lại nghe thấy một thanh âm thều thào bên tai.

- Đốt tiền giấy không bằng đốt gà quay đi, Pháo ca, ngươi đốt gà quay cho ta, ta sẽ không đến tìm ngươi nữa...

Chủ nhân của thanh âm không phải ai khác, chính là Tát Ma.

- Mẹ ơi!! Quỷ!!!!!

Hoàng Tam Pháo khổ luyện khinh công suốt bao nhiêu năm, ngay tại lúc này thể hiện ra toàn bộ, chỉ thấy một đạo thân ảnh, từ bên giường cứ thế trực tiếp tông cửa mà chạy, chuyển mắt đã không còn tung tích.

- Tát Ma!

Lý Chất vô lực nhìn Tát Ma, đổi lại là một cái lườm trắng mắt của cái người nằm giữa ổ chăn kia.

- Song Diệp, đi tìm Tam Pháo về đây, chỉnh lý án tình.

Lý Chất ho một tiếng, quay qua Song Diệp phân phó.

- Được, lão đại.

Đợi đến khi Song Diệp lĩnh mệnh, đem Hoàng Tam Pháo ngồi tuốt trên ngọn cây cổ thụ đầu thôn gọi trở về, giờ ăn tối đã qua từ lâu. Tát Ma đương nhiên không có cái ăn, ba người kia cũng không thấy ai nhắc tới chuyện này, cứ như trong cuộc sống thường ngày vốn không có chuyện "ăn cơm" vậy.

- Người chết là Vương Bá, nguyên nhân chết do bị cắn đứt thân dưới, sau khi bị cắn hắn chưa chết ngay, vết bùn đất trong kẽ tay là do hắn trong lúc giãy giụa bò về phía trước lưu lại, dấu vết cắn xé ở miệng vết thương rất rõ ràng, không có dấu hiệu trúng độc, những vết thương khác trên cơ thể đều là vết thương cũ, có vẻ như thực sự là bị cắn chết.

Song Diệp tổng kết lại kết quả nghiệm thi, nhưng trong giọng nói còn mang theo nét nghi hoặc.

- Nhưng dấu răng trên thi thể vốn không lớn, tính ra, cả đầu con quỷ núi đó cũng chỉ cỡ chừng này.

Song Diệp giơ tay áng chừng, cỡ bằng khoảng hai đầu người.

- Vậy là không sai rồi! Nghe tên Vương Tam nhìn thấy quỷ núi nói, con quỷ núi đó to bằng hai người thường, cũng đi bằng hai chân giống con người, chỉ khác là không có cái mặt như con người, nghe kể trông dọa người vô cùng.

Cứ mỗi khi nhắc đến quỷ núi, Hoàng Tam Pháo lại có cảm giác rùng mình rờn rợn, khiến người ta nhìn vào cảm giác gan hắn đặc biệt nhỏ vậy.

Lý Chất lắc đầu.

- Hiện trường không phát hiện dấu chân của cái thứ gọi là quỷ núi, thế nhưng dấu chân người thì rất nhiều, chỉ đáng tiếc, hiện trường hung án ở rất gần thôn, khi hộ vệ phát hiện người chết thì hiện trường đã không còn nguyên vẹn nữa rồi, nhìn không ra dấu chân nào dị thường. Nhìn thấy quỷ núi còn có những ai?

Hoàng Tam Pháo đáp.

- Còn có một tên làm nghề hái thuốc, tên Trương Kỷ, và một tên thợ săn tên Trần Phát, hai tên đó một người nói nhớ được mắt của quỷ núi phát ra lục quang như Tu La dưới âm ti địa phủ, người kia nói nhìn thấy răng nanh quỷ núi to như cánh tay người.

- Người nào nói nhìn thấy lục quang?

- Là Trương Kỷ.

Hoàng Tam Pháo thuận miệng đáp rồi mới nhận ra người hỏi là Tát Ma, thở dài xua tay.

- Lão Tát, ta nói, bệnh nhân như ngươi, vẫn cứ nên thành thực mà nằm đó đi, mấy chuyện tra án này đã có ta rồi.

Tát Ma nhướng mày.

- Ngươi sẽ đi bắt quỷ núi sao? Ngươi không sợ?

Tam Pháo ngập ngừng một lát, cuối cùng hít một hơi vỗ ngực bảo chứng.

- Đương nhiên rồi! Pháo ca của ngươi đường đường Đại Lý Tự quan sai...! Không phải... Không phải còn có lão đại sao?! Phải không lão đại...

Hoàng Tam Pháo cúi người cong lưng, đối với Lý Chất nở nụ cười cầu tài, ấy vậy Lý Chất cư nhiên đối hắn gật gật đầu

- Còn tin tức gì khác không?

- Hết rồi! Song Diệp cũng thật là nhanh tay, ta còn chưa hỏi xong, thi thể đã nghiệm xong rồi, vậy nên vội vàng về đây luôn.

Lý Chất trầm ngâm một lát, lấy trong lòng ra một tấm lệnh bài đưa cho Hoàng Tam Pháo. Hoàng Tam Pháo cảm thấy hình tượng của bản thân đột nhiên cao lớn hơn rất nhiều, thụ sủng nhược kinh, dùng hai tay mà đón lấy, lại nghe Lý Chất phân phó.

- Tam Pháo, ngươi đem lệnh bài này...

- Được, lão đại! Huynh cứ việc phân phó!

- Ngươi đem lệnh bài này trở về Trường An, báo tin cho Tứ Nương, cứ nói Tát Ma hiện đang ở chỗ ta, qua mấy ngày nữa sẽ trở về, không cần lo lắng.

Hoàng Tam Pháo vốn đang ưỡn ngực ngẩng cao đầu, lại nghe thấy được giao cho việc như vậy, đường đường yêu bài của Đại Lý Tự thiếu khanh, cư nhiên lại được dùng để tránh giới nghiêm, liền không kiềm chế được biểu tình, trề dài môi.

Lý Chất nhìn nhìn Tam Pháo, do dự một lát, lại nói.

- Nếu Tứ Nương có hỏi tiền...thì cứ nói là tạm thiếu trước. Đi đi!

(TBC)

Ahahaha cho tôi cười một phát vào mặt Lý thiếu khanh nhé =)))))
Bắt con nhà người ta đi còn đòi khất nợ à =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net