Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....

Hoàng Tam Pháo cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn làm theo lời Lý Chất, cầm lệnh bài vội vã về Trường An. Trước khi đi còn quay qua Song Diệp, hai mắt ầng ậng nước.

- Song Diệp, Pháo ca đi đây, nếu Pháo ca có không quay lại, thì chắc chắn là bị Tứ Nương nhốt lại thay lão Tát làm việc rồi, ngươi phải mau mau trị khỏi cho lão Tát, tới chuộc ta về nhé.....

Song Diệp lại đang tràn ngập hưng phấn, hai mắt phát sáng mà quan sát miệng vết thương của Tát Ma, tùy tiện vẫy vẫy tay tiễn Hoàng Tam Pháo, rồi lập tức tập trung lau sạch vết máu thấm ra trên miệng vết thương, động tác nhẹ nhàng ôn nhu như đang lau một chiếc bình ngọc quý.

Nếu không phải Lý Chất còn đeo kiếm đứng đó, Tát Ma sớm đã lật chăn mà chạy!

Tát Ma nhìn quanh một lát, đột nhiên lại hỏi đến chuyện án tình.

- Mấy nhân chứng đó...nói là nhìn thấy quỷ núi, hay là thấy quỷ núi ăn thịt người?

Lý Chất nghe Tát Ma mở miệng hỏi thì hơi cau mày.

- Thương thế của ngươi rất nghiêm trọng, vẫn nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, chuyện phá án cũng không cần ngươi phí tâm nữa.

- Lý thiếu khanh cuối cùng cũng tìm lại được chút lương tâm rồi, lo ta suy nghĩ nhiều sẽ bị đói chết, hay là muốn quịt nợ của Tứ Nương đây...

Tát Ma nghiêng đầu nhìn Lý Chất cười cười.

Lý Chất còn chưa kịp mở miệng, Song Diệp đã nhanh chóng tiếp lời.

- Tát Ma ngươi chưa nghe nói sao? Gần đây lão đại thần dũng lắm, tự mình liên tục phá được tới mấy vụ án!

- Ta đương nhiên là biết...

Tát Ma hai mắt vẫn nhìn chăm chăm Lý Chất không buông.

- Đại Lý Tự thiếu khanh, tuổi trẻ tài cao, thông minh được việc, lời đồn đã truyền xa suốt nửa tháng nay rồi, có không ít tiểu nương tử ngày ngày chạy đến Phàm Xá, chỉ mong được gặp Lý thiếu khanh một lần, nhờ vụ này không chỉ Tứ Nương kiếm được không ít, mà ta cũng tiện thể bán được mấy cái túi thơm cùng kiểu với Lý đại nhân, kiếm thêm được một khoản. Lý thiếu khanh nếu có thể đến Phàm Xá thường xuyên hơn một chút thì tốt rồi, có lẽ, ngày bọn ta phát tài cũng không còn xa nữa. Haiz! Đáng tiếc, không biết Lý thiếu khanh khi nào mới ghé qua Phàm Xá, giúp mấy vị cô nương kia giải nỗi khổ tương tư đây...

Lý Chất hai mắt như giếng sâu không một gợn sóng, tránh đi tầm mắt của Tát Ma, gượng gạo ném lại một câu.

- Ngươi không tiếp tục tra án, đối với cả ngươi và ta đều tốt.

Tát Ma lại có chút giận dỗi.

- Ta không tra án ngươi không cần tiêu tiền đương nhiên là tốt! Còn ta tốt chỗ nào? Đợi qua đợt này trở về lại tiếp tục uống gió Tây Bắc rồi.

Lý Chất đột nhiên quay đầu lại nhìn Tát Ma, bốn mắt giao nhau, hắn chầm chậm mở miệng hỏi.

- Ngươi cảm thấy lời đồn sẽ trôi qua không?

Tát Ma biểu cảm đột nhiên lại có chút ngại ngùng.

- Ta cũng không biết, nhưng ta hi vọng vĩnh viễn đừng trôi qua.

Lý Chất gật gật đầu, một mặt nghiêm túc mà nói.

- Ta cũng hi vọng là vậy...

- Aiya Tát Ma ngươi yên tâm, lão đại nhà chúng ta thân hình này, tướng mạo này, võ công này, đầu óc này, lời đồn chỉ có thể càng truyền càng hoàn mỹ. Chỉ cẫn lão đại còn ở Trường An một ngày, sẽ không có chuyện tin đồn này chìm xuống.

Song Diệp tay không ngừng làm việc, nhưng miệng cũng không rảnh.

- Này Song Diệp, lời này của ngươi thế nào lại nghe có chút giống Hoàng Tam Pháo?! Aiya, đúng là gần mực thì đen...

Tát Ma vờ như vô tình rời tầm mắt, không tiếp lời người nào đó, quay sang trêu chọc Song Diệp.

Thế nhưng Song Diệp là ai, nàng đâu phải người Tát Ma có thể trêu chọc, trên tay chỉ hơi dùng lực, Tát Ma lập tức đau đến trào nước mắt, kêu gào không khác gì mổ heo. Song Diệp cũng bị giọng hắn dọa cho ngây người.

- Có đau đến vậy không?

Tát Ma hai mắt tràn ngập ấm ức.

- Đương nhiên đau rồi! Ta không phải heo, lại chưa chết, ngươi ra tay nặng như vậy, còn không kêu để nghẹn chết sao?

- Chỉ chạm ngươi nhẹ một cái đã đau đến vậy, đa phần là do máu tụ chưa lấy ra hết. Nào nào nào, lại đây, để ta rạch thêm cho ngươi một đao!

Song Diệp thuận tay cầm con dao vừa mổ thi thể Vương Bá, đi đến làm như thực sự muốn đâm Tát Ma.

- Đừng đừng đừng! Đàm cô nương, Đàm lão phu nhân, ta sai rồi! Ta sai rồi được chưa?

Tát Ma toát mồ hôi hột, lập tức giơ tay xin tha. Từ khi Song Diệp bắt đầu thay thuốc, nửa thân trên của Tát Ma vẫn luôn để trần, đùa giỡn một hồi, đương nhiên là lạnh, vừa hắt xì một cái, động tới vết thương lại đau tới gập người.

Lý Chất cau mày.

- Đừng đùa nữa. Mau thay thuốc cho xong rồi đắp chăn vào.

Tát Ma, Song Diệp liếc nhau một cái, lè lưỡi.

Chẳng mất bao lâu, Song Diệp đã đem vết thương xử lý gọn gàng.

- Lão đại, huynh về nghỉ ngơi trước đi, Tát Ma để ta chăm sóc.

Song Diệp cười híp mắt nhìn Lý Chất, rồi lại quay qua ném cho Tát Ma một ánh nhìn sắc như dao.

Tát Ma đột nhiên nhận ra, trên đời này, người không thể đắc tội nhất chính là phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ làm ngỗ tác! Bọn họ không những thù dai, hơn nữa cái gì cũng làm ra được!

Tát Ma đưa tay kéo kéo vạt áo Lý Chất, đáng thương chớp chớp mắt.

Lý Chất trong mắt ánh lên ý cười, cố tình không để ý Tát Ma, quay sang nói với Song Diệp.

- Vậy ngươi vất vả rồi.

- Đừng mà Lý thiếu khanh!

- Yên tâm đi lão đại!

Lý Chất không thèm để ý nụ cười quỷ dị cùng ánh mắt lườm nguýt của hai người kia, dợm bước đi ra khỏi phòng. Lý Chất đi tới trước cửa, lại đột nhiên quay người nhìn lại, Song Diệp vội vàng rút hai tay đang bóp cổ Tát Ma lại, cười cười nhìn hắn.

Lý Chất nhịn cười, lấy lại bộ dáng nghiêm túc nói.

- Song Diệp, ngươi qua đây.

Song Diệp nghe lời lại gần.

- Lúc trước ngươi nói, trong thuốc lí chính cho Tát Ma dùng có độc?

Lý Chất cố ý hạ thấp thanh âm hỏi.

- Đúng vậy, Tát Ma nói có độc, muốn tìm ngươi qua đây.

Song Diệp cũng thu lại dáng vẻ cười đùa, vô thức hạ thấp giọng, phút chốc nghiêm túc trở lại.

- Nhưng ta đã kiểm tra số dược liệu còn dư, chỉ duy nhất hoa mạn đà la có độc, không sai mà?

- Ta đã hỏi qua lí chính, dược là do chính ông ta phối, không hề giao qua tay người khác, bã thuốc thì sao? Đã kiểm tra chưa?

- Vẫn chưa, bã thuốc đã bị đổ đi rồi.

Song Diệp luyến tiếc nói.

Lý Chất trầm ngâm.

- Trong thôn chết mất hai người, ông ta vẫn còn thời gian rảnh đi đổ bã thuốc?

Song Diệp đột nhiên hình như nghĩ tới chuyện gì, có chút ngập ngừng nói.

- Đúng rồi lão đại, cái răng sói bằng vàng đó là ta tìm được trên người nữ thi vô danh ở thôn Đại Vương, hai hôm trước mang qua cho Tát Ma xem thử. Ta nghĩ rằng mấy thứ kỳ kỳ quái quái đó đưa hắn xem hắn nhất định thấy rất thú vị....à không, là ta thấy hắn tin tức linh thông, đưa hắn xem, biết đâu lại có được chút đầu mối.....

- Ta biết các ngươi đều từng đến tìm hắn, nhưng sau này, chuyện án tử vẫn không nên nói với hắn thì hơn.

Lý Chất tuy rằng không tự mình đến Phàm Xá, nhưng những chuyện thủ hạ của hắn làm, hắn đương nhiên không thể không biết.

- Lão đại, ta thật sự là vì hiếu kỳ nên mới tới tìm Tát Ma, chúng ta biết, huynh và Tứ Nương đều là vì tốt cho hắn. Vụ án Thái tuế đúng là đã làm hắn tổn thương, nhưng ta thấy Tát Ma vốn không yếu đuối đến vậy. Hơn nữa, án tử không phải vụ nào cũng dính líu tới Già Lam, nhìn hắn thích tra án như vậy....

- Ta còn có lời muốn hỏi Tát Ma, ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Ta đã nhờ lí chính tìm cho ngươi một phòng riêng, ra khỏi cửa rẽ phải, dưới gốc cây cổ thụ.

Lý Chất nhịn không được mở miệng ngắt lời Song Diệp, mọi chuyện nếu như thật sự đơn giản như vậy, thì may mắn biết bao. Hắn không dám ôm mộng hão huyền, chỉ đành dứt khoát đoạn tuyệt.....

- Thế sao được lão đại? Mấy chuyện như chăm sóc người này để ta làm là được rồi, ta và Tát Ma khi nãy chỉ là đùa cho vui thôi...

Song Diệp có chút ngại ngùng từ chối.

- Hôm nay ngươi đã vất vả rồi. Cho dù thầy thuốc như phụ mẫu, nhưng dù gì nam nữ cũng có cách biệt, để ngươi một mình ở đây, về lý không hợp. Mau đi nghỉ ngơi đi!

- Vậy được, có chuyện gì lão đại cứ gọi ta, nơi đó cách đây cũng không xa, ta sẽ lập tức chạy tới.

Song Diệp đợi Lý Chất gật đầu mới quay người rời khỏi, trước khi đi còn hướng Tát Ma làm mặt quỷ.

Lý Chất chậm rãi trở lại bên giường Tát Ma, vén bào ngồi xuống hồ sàng.

- Có chuyện gì cứ hỏi thẳng đi.

Từ khi tỉnh lại đã gần nửa canh giờ, ầm ầm ĩ ĩ biết bao nhiêu chuyện xảy ra, Tát Ma cũng có chút mệt mỏi, cư nhiên lại gặp phải tên kiệm lời như Lý Chất! Nếu không chủ động hỏi, thật không biết tới lúc nào cái bình hũ nút này mới chịu mở miệng.

Lý Chất không ngờ Tát Ma sẽ chủ động hỏi, có chút trầm ngâm.

- Ngươi gặp được Song Diệp không phải ngẫu nhiên. Án mạng ở Đại Vương thôn vô cùng ly kỳ, ngươi tin tức linh thông, tự nhiên sẽ biết. Lần này, ngươi là cố ý đến tìm bọn ta. Nói đi, ngươi vì sao lại đến?

- Ta là giúp Tứ Nương đi tìm thợ mộc, nhưng hắn đã ra khỏi thành rồi, ta chỉ đành chạy theo tìm hắn, trùng hợp cùng đường tới thôn Đại Vương.

Tát Ma nghĩ cũng không cần nghĩ, mở miệng đáp.

Lý Chất không động, hai mắt lại vẫn gắn chặt lên người Tát Ma không buông.

Tát Ma đợi một lát vẫn không thấy đối phương có ý định từ bỏ, bướng bỉnh trợn mắt lườm lại Lý Chất.

- Nữ thi vô danh đó rơi xuống vực, y phục rách nát không có gì lành lặn, chỉ có trong tay vẫn nắm chặt một chiếc răng sói bằng vàng, cả thành Trường An đều đồn ầm lên rồi. Song Diệp nói với ta nữ thi đó là người Đại Vương thôn, ta cũng tìm người xem qua khối vàng đó rồi, là tự nhiên hình thành, vậy nên ta cũng tới đây thử vận khí, vạn nhất ta mệnh tốt, thực sự nhặt được một khối nữa thì sao? Lý thiếu khanh, bây giờ Đại Lý Tự còn quản chuyện người ta đi nhặt đồ sao?

Việc ở Phàm Xá cũng không làm, từ xa xôi chạy tới hiện trường án mạng thử vận khí?

Nhưng Lý Chất không phải Tứ Nương, nói chuyện cũng không ép người tới bước đường cùng, hắn thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói.

- Ngươi không muốn nói, ta sẽ không ép.

Tát Ma bĩu môi, trên mặt đều viết "ngươi muốn tin hay không thì tùy", nhắm mắt quay đầu không nhìn Lý Chất nữa.

Một lúc lâu sau, lâu tới mức Lý Chất tưởng Tát Ma đã ngủ rồi, Tát Ma mới hạ quyết tâm, mở miệng phá vỡ sự trầm mặc trong phòng.

- Lý thiếu khanh....

Lý Chất thấp giọng ừ một tiếng.

-...Ngươi có đói không?

Lý Chất thiếu chút đánh rơi thanh kiếm trong tay.

- Không được ăn.

Tát Ma cuối cùng nhịn không được mở to hai mắt, vô cùng ấm ức mà tố cáo Lý Chất.

- Ngươi nhất định giấu ta lén ăn gì đó rồi! Nếu không sao ngươi cũng không ăn uống gì thế hả? Chỉ thương ta, đã không được ăn, đến nhìn một cái, ngửi một cái cũng không được! Đại lý Tự các ngươi trước giờ vẫn nhẫn tâm vậy sao?

Lý Chất dở khóc dở cười, lại không tìm lý do giải thích cho bản thân, chỉ nhẹ giọng an ủi Tát Ma.

- Chu cầu vô kỉ, ngay từ đầu đã không cầu, sẽ dễ chịu hơn một chút.

- Ngươi đừng bắt nạt người ngoại quốc, ta ở Trường An cũng được một thời gian rồi, cái gì mà chu cầu vô kỉ? Sao ngươi không nói luôn là ta tham lam vô độ đi? Ta muốn ăn cơm, ta muốn uống nước!

Tát Ma mặt mũi nhăn nhó.

- Hơn nữa...khắp núi đều là mùi kiệu đầu, đúng là muốn bức điên người ta mà! Lý thiếu khanh, ngươi có ngửi thấy không? Thật thơm.....

Tát Ma thân là hỏa kế ở Phàm Xá, lại ngày ngày bám trụ ở trù phòng, tên món ăn hắn biết không ít, nguyên liệu lại gặp càng nhiều. Kiệu đầu này vốn chỉ có ở miền nam, vừa có thể ăn, vừa có thể dùng làm thuốc, nhưng bản địa vẫn chưa có nơi trồng, cũng vì vậy thứ này ở chở cũng hiếm khi tìm được. Chỉ là không biết vì sao ở đây lại có nhiều như vậy? Thôn dân cũng vì phòng mọt mà trước nhà sau ngõ nơi đâu cũng trồng loại cây này.

Khi Tát Ma hôn mê vẫn còn tốt, nay tỉnh lại rồi liền bị hương thơm hành hạ, lúc trước còn có chuyện để nói, phân tán tư tưởng, lúc này yên ắng trở lại, đúng là khiến hắn sống không bằng chết.

Lý Chất đối với chuyện ăn uống vốn không quá quan tâm, vậy nên hắn hoàn toàn không thể lý giải vẻ mặt đê mê của Tát Ma lúc này là từ đâu mà đến. Hắn chỉ cảm thấy câu nói lúc trước của Đào Phi Bạch thập phần có lý "Bất tri ngã giả, vị ngã hà cầu!"*

- Tát Ma...

Lý Chất mở miệng, nhưng lại không biết phải khuyên Tát Ma thế nào mới tốt.

Tát Ma lại như đã hiểu rõ thế cục hiện tại, bi thống mà nhìn Lý Chất.

- Lý thiếu khanh....ngươi nhìn thấy cái chậu đồng phía bên kia không?

Lý Chất thuận theo ánh nhìn của Tát Ma, một mặt khó hiểu mà gật gật đầu.

- Xin ngươi, cho ta thống khoái một lần, dùng cái chậu đó đem ta đập ngất đi cho rồi! Nhưng nhớ là đừng đập vào mặt, ta bây giờ cơm không được ăn, nước không được uống chỉ còn lại gương mặt này thôi....

Tát Ma đầy mặt đều là ủy khuất.

Lý Chất gật gật đầu.

- Da mặt đúng là rất dày.

Tát Ma còn chưa kịp thu lại biểu tình phẫn uất trên gương mặt, Lý Chất đã dứt khoát đem người đập ngất. Mặc dù ngày mai nhất định sau gáy sẽ đau, nhưng dù gì đêm nay cũng tính là yên ổn qua rồi. Có người nào vì đồ ăn mà từ bỏ tính mạng không? Lý Chất không dám chắc, hắn cũng không muốn thử.

Tát Ma sau khi ngủ say, biểu tình phẫn uất cũng dần được thả lỏng, trở về vẻ an tĩnh nhu hòa. Gương mặt Tát Ma luôn mang rất nhiều biểu cảm, ngay cả khi ngủ cũng có thể nhìn ra hỉ nộ ái ố, vẻ mặt an tĩnh thế này của Tát Ma, Lý Chất vẫn là lần đầu tiên được thấy.

Đêm dần sâu, nơi rừng núi không có tiếng đánh canh, chỉ có thanh âm của côn trùng vọng lại.

Nét cảnh giác của Lý Chất cũng dần dần thả lỏng, đem bội kiếm tùy thân đặt xuống bàn, hắn ngồi trên hồ sàng, nghiêng người dựa lên đầu giường Tát Ma.

Ánh mắt vô tình quét qua một cuốn sổ tay trên tủ của lí chính. Quyển sổ có vẻ đã cũ, nhuốm đầy mùi vị của năm tháng.

Đây là bút kí của các đời lí chính, tên gọi Thôn Chí, nội dung bên trong chủ yếu là chuyện cưới xin, sinh tử của người dân trong thôn. Khi Đại Lý Tự điều tra vụ án nữ thi vô danh rơi xuống vực đã từng tìm hiểu qua, nay Lý Chất đối với một trang trong bút kí này có chút ấn tượng. Là trang viết về chuyện xảy ra tám năm trước, lí chính đương nhiệm, cũng chính là lí chính hiện nay, ở bên cạnh chữ "hai người chết" có đính kèm một đoạn ghi chú

"Sơn quỷ, yêu linh. Thân hình cao lớn gấp đôi người thường. Tập kích hai người ngoại bang. Chi tàn thân đoạn."

Tại sao lại có đoạn ghi chú này? Lý Chất từng hỏi qua lí chính.

"Chuyện sơn quỷ dù sao cũng chỉ là lời đồn đại, nhưng lại cùng chuyện này có chút tương quan, không thể không ghi lại, đành coi như một đoạn ghi chú mà đính kèm theo".

Câu trả lời nghe qua có vẻ hợp lí, nhưng nay nhìn lại, những gì ghi chú miêu tả, cùng lời làm chứng của thôn dân, bằng một cách nào đó, gần như không có gì khác biệt.

Cách quãng thời gian tám năm, nếu như sơn quỷ không có thực, sao có thể giống nhau đến vậy?

Lẽ nào trong núi thực sự có sơn quỷ xuất hiện?

Thần tình Lý Chất không kìm được tăng thêm vài phần ngưng trọng...

(TBC)

Chú thích:

(*) Bất tri ngã giả, vị ngã hà cầu: người không hiểu ta, không biết ta muốn gì.

Cái đoạn này tôi cũng không chắc lắm nên để nguyên hán việt đây 😂😂 cô nào có ý dịch hay hơn thì ới nhé =)))

Chap này dài nên up muộn huhu =))) sorry các đồng chí =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net