NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ CỦA DARREN SHAN (hettap1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nó tỉnh lại à?

- Dạ, các bác sĩ cũng không hiểu và cắt nghĩa được vì sao.

- Thật không thể nào tin nổi.

Nghe ba lẩm bẩm, Annie (mặt mày nghiêm túc) bảo:

- Phép lạ đấy!

Tôi phải quay đi để cười. Đúng là phép lạ!

Khi má ra khỏi nhà để đến nhà bà Leonard, tôi sửa soạn đi học. Bước ra ngoài trời, tôi hơi hoảng, chỉ sợ bị mặt trời thiêu rụi, Nhưng không có gì xảy ra. Tất nhiên. Vì ông Crepsley đã nói tôi có thể đi lung tung vào ban ngày.

Thỉnh thoảng tôi tự hỏi, phải chăng tất cả chỉ là cơn ác mộng? Thâm tâm tôi vẫn biết đó là sự thật, nhưng tôi cứ cố tin ngược lại.

Điều làm tôi căm ghét nhất là ý nghĩ phải gắn bó với thể xác này quá lâu. Mấy năm nữa, tôi sẽ phải cắt nghĩa thế nào với ba má và mọi người, nhất là trong khi các bạn cùng lớp "già" đi, còn tôi thì cứ dường như "trẻ mãi không già".

Tôi đến thăm Steve vào thứ ba. Nó đang ngồi xem TV và ăn sô-cô-la. Gặp tôi nó rất mừng, ríu rít kể chuyện nhà thương, đồ ăn tại đây, những cô y tá và hàng đống quà cáp. Nó nói đùa:

- Tớ khoái được mấy con nhện độc xực thêm vài miếng nữa.

- Nếu là cậu, mình không mong vậy đâu. Bị lần nữa là cậu ngủm luôn.

- Cậu biết không, các bác sĩ ngọng luôn. Các bồ ấy cóc biết nguyên nhân làm tớ bệnh, rồi đùng một phát, bệnh biến mất tiêu.

- Cậu không nói gì về quý bà Octa chứ?

- Không đời nào. Nói ra chỉ tổ gây rắc rối cho cậu.

- Cám ơn.

- Nó sao rồi? Sau khi nó cắn mình, cậu đã làm gì?

Tôi đã nói dối:

- Mình giết nó rồi.

- Thật sao?

- Thật.

Nó gật nhưng vẫn nhìn tôi lom lom:

- Lần đầu tỉnh lại, mình nghĩ là đã nhìn thấy cậu, nhưng có lẽ mình lầm, vì lúc đó là nửa đêm mà, làm sao cậu vào đây được. Nhưng cứ y như thật vậy, rõ ràng mình thấy cậu và một người khác nữa - cao lêu khêu, xấu xí, có một chỏm tóc màu cam và một cái sẹo dài trên mặt.

Tôi im lặng, vặn hai bàn tay, nhìn xuống sàn. Biết nói gì đây? Steve lại nói:

- Còn chuyện kỳ cục nữa, cô y tá đã phát hiện mình tỉnh lại, thề là cô ta đã thấy hai người trong phòng lúc đó: một người đàn ông và một đứa con trai. Các bác sĩ cho là cô ta bị ảo giác. Lạ không?

- Ừa, lạ thật.

Tôi trả lời, nhưng không dám nhìn thẳng nó.

Mấy ngày sau, tôi bắt đầu nhận ra những biến chuyển trong mình: buổi tối, khi vào giường, tôi rất khó ngủ và cứ nửa đêm là tôi choàng tỉnh dậy. Tai tôi thính hơn, có thể nghe mọi người nói chuyện từ xa. Trong lớp, tôi nghe được cả tiếng nói cách lớp tôi hai, ba phòng - cứ như không hề có mấy bức tường ngăn cách. Giờ ra chơi tôi chạy vòng sân, không ai bắt kịp, mà không đổ chút mồ hôi. Tôi hiểu rõ cơ thể mình, điều khiển được nó. Ngoài sân cỏ, tôi có khả năng điều hành đối thủ theo ý muốn của tôi. Hôm thứ năm, tôi ghi mười sáu bàn.

Tôi cũng khỏe đến lạ lùng, có thể hít đất vô tư bao nhiêu cũng được. Tuy không thấy những cơ bắp nổi lên, nhưng rõ ràng trong tôi có một luồng sinh lực tràn trề. Tôi chưa chính thức thử nghiệm, nhưng tôi tin nguồn sinh lực đó là vô tận.

Giấu giếm những khả năng đó không dễ chút nào. Chuyện chạy và bóng đá có thể nói là do tập luyện, nhưng còn biết bao điều khác rất khó lý giải cho mọi người tin được.

Chẳng hạn hôm thứ năm, chuông nghỉ vừa reo, một bạn đá bóng về phía tôi, hai tay tôi đưa lên bắt thì... những móng tay cắm phập qua làn da dày, làm quả bóng nổ tung. Tối hôm đó, đang ngồi ăn tại nhà - tôi không hề lắng nghe - nhưng tiếng cãi nhau bên hàng xóm vẫn ***g lộng vào tai. Đang nhai khoai tây và xúc-xích, tôi bỗng cảm thấy món ăn hình như cứng hơn bình thường. Nhìn xuống, tôi mới biết mình đang nhai rau ráu đầu cái nĩa inox ra từng mảnh nhỏ. Rất may không ai nhìn thấy.

Cũng trong buổi tối thứ năm đó, Steve gọi cho tôi. Nó đã xuất viện và sẽ nghỉ ngơi tới hết tuần mới đi học lại. Nhưng nó phát điên lên vì buồn chán, nên chỉ muốn mẹ nó cho đi học ngay ngày mai.

Tôi ngạc nhiên hỏi:

- Cậu mà lại khoái đi học à?

- Hà hà, nghe ngộ không? Tớ luôn tìm cớ để nghỉ học, bây giờ được nghỉ đàng hoàng, lại chỉ khoái tới trường. Cậu không biết đâu, ở nhà vài ngày còn sướng, nhưng cứ ru rú suốt cả tuần trong nhà, ớn tận cổ rồi.

Không biết Steve có thái độ thế nào, nếu tôi cho nó biết mọi chuyện. Vì nó đã từng muốn thành ma-cà-rồng, nhưng ông Crepsley lại chọn tôi thay vì là nó.

Tôi cũng không thể tâm sự gì được với Annie. Từ khi Steve bình phục, nó không hề nhắc tới con nhện, nhưng tôi vẫn luôn bắt gặp cái nhìn của nó. Không biết nó nghĩ ngợi gì, nhưng tôi đoán nó đang thầm bảo: "Anh Steve thoát chết không phải vì anh. Anh đã có dịp cứu anh ấy, nhưng anh đã không làm. Anh nói dối và phó mặc mạng sống của anh ấy cho may rủi, chỉ để tránh cho bản thân anh những rắc rối. Nếu chuyện đó xảy ra cho em, anh cũng xử sự như thế phải không?"

Thứ sáu đó Steve là siêu sao. Cả lớp xúm quanh, năn nỉ nó kể chuyện. Đứa nào cũng muốn biết con gì đã cắn nó, nó thoát chết ra sao, sống trong bệnh viện như thế nào, người ta có mổ nó không...

Nó bảo:

- Tớ cóc biết bị con gì cắn. Đang ngồi bên cửa sổ, trong phòng Darren, tớ nghe có tiếng động, vừa dòm thử ra, xem là cái gì, thì... phập một cú đớp. Tớ cóc còn biết gì nữa.

Đây là câu chuyện hai đứa tôi đã nhất trí từ trong bệnh viện.

Thứ sáu đó thật kỳ lạ đối với tôi. Ngồi trong lớp, tôi luôn nhìn ngắm chung quanh tự nhủ: "Mình không nên có mặt tại đây. Mình đâu còn là một đứa trẻ bình thường nữa. Mình nên đi kiếm sống bằng công việc phụ tá ma-cà-rồng. Anh văn, sử ký, địa lý còn có ích gì cho mình nữa đâu? Khung cảnh này không còn dành cho mình nữa."

Alan và Tommy tíu tít khoe tài năng của tôi trên sân cỏ. Alan bảo:

- Hồi này thằng Darren chạy như gió.

Tommy tán thêm:

- Nó chơi bóng như siêu sao Pele.

Steve nhìn tôi dò hỏi:

- Thật à? Chuyện gì làm mày thay đổi ghê thế?

- Thay đổi **** gì đâu. May mắn thôi.

Tôi lại nói dối. Tommy cười ngặt nghẽo:

- Ôi! Nghe ông Khiêm-Tốn nói kìa! Thầy Dalton đang định đưa nó vào đội U-17 đấy. Cỡ tuổi chúng mình, có thằng nào dám mơ được vào đội U-17 chưa?

Thằng Steve trầm ngâm ra mặt:

- Đúng vậy.

Trong giờ nghỉ trưa, tôi cố tình chơi bóng không tốt, nhưng rõ ràng Steve có vẻ nghi ngờ. Tôi không nghĩ là nó biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nó cảm thấy tôi có điều khác lạ.

Tôi chạy như rùa và bỏ lỡ nhiều dịp làm bàn. Gần cuối trận, Steve không còn dò xét từng đường chuyền, cú nhả bóng của tôi nữa. Nó đã bắt đầu đùa giỡn với tôi. Nhưng rồi một chuyện xảy ra làm hỏng hết màn kịch của tôi.

Alan và tôi cùng rướn theo quả bóng. Thật ra nó không nên làm thế, vì quả bóng gần sát bên tôi, nhưng Alan nhỏ tuổi nhất trong đám và đôi khi nó hành động ngốc vô cùng. Tôi đã định lùi lại, nhưng quá oải kiểu đá "đóng kịch" này, lại sắp hết giờ nghỉ, tôi muốn ít nhất phải ghi một bàn, Thây kệ thằng Alan Morris.

Trước khi **ng tới quả bóng, hai chúng tôi đâm sầm vào nhau. Alan la lớn, bật tung người. Tôi cười ha hả, kềm cứng quả bóng dưới chân rồi xoay mình, sút!

Nhưng chợt thấy máu, tôi khựng lại. Một đứa móc bóng từ chân tôi, tôi không còn quan tâm nữa, chỉ chăm chú nhìn Alan. Đầu gối trái nó sưng tù vù và nó đang khóc la, nằm ngay đơ cho mọi người băng bó vết thương. Tôi nhìn nó, nhìn đầu gối nó, không, chính xác hơn, tôi nhìn máu nó.

Tôi tiến một bước, rồi hai bước về phía nó. Tôi đứng trên nó, che khuất ánh sáng. Nó ngước lên - chắc phải thấy mặt tôi có vẻ kỳ dị lắm - nên nó nín bặt, trừng trừng nhìn tôi hoảng hốt.

Tôi quỳ xuống, và trước khi biết mình đang làm gì, tôi ghé miệng vào vết thương của nó và hút máu.

Hai mắt nhắm trong khi máu trào vào miệng, tôi không biết mình đã uống bao nhiêu và như vậy có hại gì cho Alan không.

Nhớ ra mọi người chung quanh, tôi choàng mở mắt. Tất cả đã ngừng chơi và đang lom lom nhìn tôi khiếp đảm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn quanh. Tôi sẽ cắt nghĩa chuyện này thế nào đây?

Chợt nghĩ ra một giải pháp, tôi nhảy lên, hai tay giang rộng, miệng la lớn:

- Ta là chúa tể ma-cà-rồng đây. Ta sẽ hút máu tất cả các ngươi.

Chúng nó giật mình nhìn, rồi hô hố cười. Chúng nó tưởng tôi đùa, giả bộ làm ma. Một đứa bảo:

- Mày khùng quá đi, Shan.

Một đứa con gái nhìn máu dính tèm lem trên cằm tôi, nhăn nhó:

- Khiếp! Trông kinh quá! Cậu phải bị bắt mới đúng.

Chuông reo vào lớp. Tôi khoái trá, cảm thấy tự phục mình. Tôi đã lừa được cả đám. Nhưng rồi tôi nhìn thấy một người, gần cuối đám đông, niềm vui của tôi biến mất. Đó là Steve Leonard - bộ mặt u ám của nó nói với tôi - nó đã biết chính xác chuyện gì xảy ra. Nó không hề bị tôi lừa.

Nó đã biết tất cả!

Buổi chiều, tôi tránh mặt Steve, chạy thẳng về nhà. Tôi xấu hổ quá. Tại sao tôi lại làm chuyện đó? Tôi không muốn uống máu của bất kỳ ai. Tôi không hề có ý định tìm kiếm nạn nhân. Vậy thì tại sao tôi lại nhảy tới Alan như một con dã thú? Nếu chuyện này lại xảy ra nữa thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu lần tới không có ai chung quanh để ngăn tôi lại...

Không. Đó chỉ là một ý nghĩ điên rồ thôi. Thấy máu làm tôi bị quá bất ngờ. Kinh nghiệm này sẽ giúp tôi có thể kiểm soát mình trong lần tới.

Tôi vào phòng tắm súc miệng, đánh răng nhiều lần.

Tôi nhìn kỹ mặt mình trong gương. Chẳng có gì thay đổi. Răng không nhọn hay dài thêm. Mắt và tai vẫn thế. Thân hình vẫn như trước: Không mập thêm, không thêm cơ bắp. Chỉ thấy một điều khác lạ, móng tay tôi thẫm màu và cứng hơn.

Tôi rạch một móng tay lên gương, nó tạo nên một vết xước dài. Tôi tự nhủ: "Mình phải thận trọng với mấy móng tay này".

Ngoài chuyện tấn công Alan, tôi chưa tỏ ra tệ lắm. Càng nghĩ tôi càng bớt sợ. Được, từ nay tôi sẽ cảnh giác khi nhìn thấy máu. Những vụ như thế sẽ giảm đi.

Và đời tôi sẽ tốt đẹp hơn. Tôi khỏe hơn, chạy nhanh hơn tất cả những đứa bằng tuổi. Tôi sẽ trở thành một lực sĩ, võ sĩ hoặc một cầu thủ.

Thử tưởng tượng: một ma-cà-rồng đầy phép thuật trở thành cầu thủ! Tôi sẽ làm ra bạc triệu, sẽ xuất hiện trên truyền hình, người ta sẽ viết sách, làm phim về cuộc đời tôi. Có thể tôi còn sẽ được mời hát chung với một ban nhạc danh tiếng. Có thể tôi sẽ gia nhập làng điện ảnh, đóng thế vai những diễn viên nhí trong những màn nguy hiểm. Hoặc...

Tư tưởng tôi bị ngắt đứt vì tiếng gõ cửa. Tôi hỏi:

- Ai đó?

- Annie. Anh xong chưa? Em chờ đi tắm nãy giờ.

- Vào đi. Anh xong rồi.

Vừa bước vào, nó nói ngay:

- Ghê! Soi gương, ngắm nhan sắc hoài.

- Chứ sao.

- Em có bản mặt giống anh, em phải tránh xa cái gương cả cây số.

Nó chọc tôi. Cuốn khăn tắm quanh người, nó mở nước, rồi đưa tay thử nước đủ nóng chưa. Ngồi bên thành bồn tắm, Annie ngắm nghía tôi, bảo:

- Trông anh kỳ quá.

- Có gì đâu mà kỳ.

- Có mà. Em không biết là cái gì, nhưng trông anh khang khác.

- Chỉ tưởng tượng tào lao. Anh chẳng khác tí nào.

- Không, rõ ràng anh...

Bồn tắm đầy tràn, nó quay lại, cúi mình tắt vòi nước. Tôi chợt chăm chú nhìn gáy nó. Khi ngẩng lên nó trợn mắt nhìn tôi hỏi:

- Darren, anh...

Tôi đưa tay phải lên. Nó im bặt, mắt mở to lặng lẽ nhìn theo ngón tay tôi đang từ từ đưa qua lại, rồi vẽ thành những hình tròn nhỏ. Tôi không biết làm cách nào tôi làm được như thế: tôi đang thôi miên nó! Giọng tôi trầm hơn bình thường:

- Lại đây.

Annie đứng dậy, tiến lại gần tôi như một người mộng du.

Khi nó đứng trước mặt tôi, tôi đưa mấy ngón tay lên cổ nó. Hơi thở nặng nề, tôi nhìn nó như qua một màn sương mù. Tôi liếm môi, trong khi bụng sôi sùng sục. Phòng tắm nóng như lò lửa. Những giọt mồ hôi lã chã trên mặt Annie.

Tôi vòng ra sau lưng nó. Những mạch máu cổ nó phập phồng dưới ngón tay tôi. Miệng mở rộng, răng nhe ra, tôi cúi xuống. Rồi chợt thấy bóng mình trong gương, làm tôi khựng lại.

Đó là một cái mặt nạ rúm ró, xa lạ. Mắt đỏ rực, đầy những vết nhăn. Nụ cười thâm độc. Tôi nhìn sát vào gương. Chính là tôi, mà lại không phải tô. Dường như có hai kẻ chia nhau một thể xác. Một đứa trẻ bình thường và một con thú man rợ của đêm tối.

Trong khi tôi nhìn trừng trừng như thế, cái mặt độc ác mờ dần và sự thèm khát máu biến mất. Tôi khiếp đảm nhìn Annie. Tôi đã định cắn, định giết hại em gái ruột của mình!

Tôi kêu lên, bật người ra sau. Lấy tay che mặt, tôi bàng hoàng sợ hãi, sợ tấm gương và những gì nhìn thấy. Annie ngơ ngác nhìn quanh hỏi:

- Chuyện gì vậy? Em đi tắm mà, phải không? Nước sẵn sàng chưa?

Tôi nhẹ nhàng bảo nó:

- Sẵn sàng rồi, em.

Tôi cũng đã sẵn sàng. Sẵn sàng trở thành một ma-cà-rồng.

Vừa bước ra, tôi vừa nói:

- Anh ra đây, em tắm đi.

Ra tới phòng ngoài, tôi dựa tường thở dốc, cố gắng bình tĩnh lại.

Chuyện đó không thể kiểm soát được như tôi tưởng. Tôi không thể chống lại cơn khát máu. Chỉ nghĩ đến máu cũng đủ làm con quái vật trong tôi xuất hiện.

Tôi lê bước về phòng, lăn trên giường mà khóc. Tôi biết cuộc sống của một con người đã chấm dứt. Đời sống của một thằng Darren Shan chân chất trước kia không còn nữa. Phần ma-cà-rồng trong tôi không thể kiểm soát nổi. Sớm muộn tôi cũng sẽ gây ra những điều khủng khiếp và sẽ có ngày tôi giết ba má và Annie.

Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Sự sống của tôi không còn quan trọng nữa, nhưng sự sống của bạn bè và gia đình tôi rất quan trọng. Vì những người đó, tôi sẽ đi, thật xa, để không có thể làm hại ai được nữa.

Trời vừa sụp tối, tôi đi ngay. Lần này tôi không đợi ba má ngủ say. Tôi không dám, vì biết ba hoặc má sẽ vào phòng tôi trước khi đi ngủ. Tôi có thể hình dung cảnh má cúi xuống hôn, chúc tôi ngủ ngon, và tôi... vùng lên, cắn ngay cổ bà.

Tôi không để lại thư và cũng không mang theo gì. Tôi chỉ nghĩ đến một điều, ra khỏi nhà càng sớm càng tốt.

Với tôi, rạp hát cũ kỹ này chẳng có gì đáng sợ nữa. Tôi đã quen thuộc với nó rồi. Vả lại, những ngôi nhà ma ám đối với ma-cà-rồng nào có nghĩa gì.

Ông Crepsley đang chờ tôi ngay sau cửa chính.

- Ta đã nghe tiếng mi tới. Mi nấn ná với loài người lâu hơn ta tưởng.

- Tôi đã hút máu một bạn thân, suýt cắn cả em gái mình.

- Mi ra đi nhẹ nhàng đó. Nhiều ma-cà-rồng tỉnh ra, mới biết đã giết người thân của mình rồi.

- Không còn đường nào trở lại nữa sao? Không có thứ thuốc thân nào giúp tôi trở lại làm người, hay ngăn tôi tấn công người khác sao?

- Bây giờ chỉ có một cách ngăn mi làm điều đó: một cây nhọn đâm xuyên qua tim mi.

Tôi thở dài:

- Cũng được. Dù chẳng mong gì điều đó, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác nữa. Bây giờ tôi đã là của ông. Nếu muốn, ông hãy làm đi.

- Chắc mi không tin những điều ta sắp nói: ta biết những khốn khổ mi phải chịu đựng trong mấy ngày qua. Ta rất thương mi. Nhưng đừng để phí thời gian thêm nữa. Nào, lại đây, Darren Shan, chúng ta còn nhiều việc phải làm trước khi mi chính thức trở thành đệ tử của ta.

- Chẳng hạn là việc gì?

Tôi bối rối hỏi. Với nụ cười tinh quái, ông ta trả lời:

- Trước hết, hai chúng ta phải... giết chết mi.

Chương 29

Tôi dành hai tuần lễ cuối cùng để nói lời vĩnh biệt. Tôi đến thăm tất cả những nơi thân thiết: thư viện, hồ bơi, rạp chiếu phim, công viên, hội trường bóng đá. Tôi đi chơi mấy nơi với má hoặc ba, với Alan Morris hay với Tommy Jones. Tôi muốn dành chút thời gian với Steve, nhưng tôi không dám gặp nó.

Tôi luôn có cảm giác bị theo dõi. Nhưng lần nào quay lại, đều không thấy ai. Dần dần tôi không thèm bận tâm nữa.

Mỗi phút gần gia đình và bạn bè, tôi đều cư xử như đó là những giây phút đặc biệt nhất đời. Tôi ghi nhớ từng khuôn mặt, từng giọng nói, để không bao giờ có thể quên. Biết rằng chẳng bao giờ còn gặp lại những người thân yêu này nữa, làm tim tôi tan nát. Nhưng đâu còn đường nào để trở về nữa đâu?!

Trong những ngày nghỉ cuối tuần đó mọi người thật tuyệt vời. Những nụ hôn của má không làm tôi ngượng ngùng, những lệnh ba đưa ra không làm tôi khó chịu, những trò đùa ngốc nghếch với Alan không làm tôi bực mình.

Tôi dành nhiều thời gian vui đùa với Annie hơn những người khác. Cho nó cưỡi ngựa nhong nhong trên lưng, đưa nó đến hội trường bóng đá với tôi và Tommy. Thậm chí tôi còn chơi búp-bê với nó.

Nhiều khi, nhìn ba má và Annie tôi mới nhận ra tôi đã yêu cha mẹ và em tôi đến ngần nào. Tôi chỉ muốn khóc thôi, đời tôi sẽ ra sao khi thiếu cha mẹ và em. Những lúc đó tôi chỉ biết quay đi, hít sâu một hơi. Nhưng nhiều khi tôi phải bỏ chạy, tìm nơi vắng vẻ để khóc một mình.

Tôi nghĩ ba má đoán tôi có vấn đề. Tối thứ bảy đó, má vào phòng ngồi với tôi thật lâu. Má kể chuyện và lắng nghe tôi nói. Nhiều năm rồi hai mẹ con tôi chưa ngồi bên nhau như thế. Sau khi bà ra khỏi phòng, tôi ân hận vì đã không có nhiều đêm hạnh phúc thế này với mẹ.

Buổi sáng, ba hỏi tôi có gì muốn bàn bạc với ông không. Ông bảo tôi là một chàng trai đang lớn và sẽ có nhiều thay đổi, ông thông cảm nếu tôi có những điều trái tính hoặc muốn ở một mình. Nhưng ông sẽ luôn sẵn sàng có mặt để chuyện trò cùng tôi.

"Ba ơi! Từ nay ba luôn có mặt tại nhà, còn con thì không!" Tôi thầm nhủ và lại muốn khóc. Nhưng tôi chỉ lặng lẽ gật đầu cám ơn ba.

Tôi cố gắng hết sức mình, cư xử thật tốt đẹp với mọi người. Tôi muốn để lại một ấn tượng hoàn hảo cuối cùng về mình, để tất cả sẽ nhớ đến tôi như một đứa con hiếu thảo, một người anh, người bạn tốt. Tôi không muốn mọi người có những ý nghĩ xấu về mình sau khi tôi... ra đi.

Chủ nhật đó ba định đưa cả gia đình đến cửa hàng ăn tối. Nhưng tôi xin ba ăn tại nhà. Đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của tôi với cha mẹ và em. Để nhiều năm sau, khi nhìn lại, tôi còn có thể nhớ cảnh gia đình sum họp tại nhà. Một gia đình hạnh phúc!

Má đã nấu món tôi yêu thích: thịt gà, khoai tây chiên, ngô nướng. Tôi và Annie uống cam tươi, ba má chung nhau một chai rượu nho. Chúng tôi ăn tráng miệng bằng bánh phô-mát, rưới mứt dâu. Cả nhà đều hào hứng. Chúng tôi hát nhiều bài. Ba làm đủ trò vui nhộn. Má bắt nhịp bằng hai cái muỗng. Annie ngâm thơ. Rồi cùng nhau tham gia trò ra câu đố.

Đó là một ngày tôi đã ước mong không bao giờ chấm dứt. Nhưng cũng đến lúc mặt trời chìm khuất và màn đêm bao phủ bầu trời

Ba nhìn đồng hồ, nói:

- Tới giờ đi ngủ rồi. Sáng mai hai con còn phải đi học sớm.

"Không" tôi nghĩ "Chẳng bao giờ con đi học nữa". Điều đó, trước kia chắc làm tôi khoái lắm. Nhưng bây giờ tôi lại nghĩ: "Điều đó có nghĩa là không còn thầy Dalton, không bạn bè, không sân bóng, không cả con đường mỗi ngày tới lớp".

Tôi lần lữa kéo dài giờ chui vào giường, từ từ thay quần áo, chậm chạp đánh răng rửa mặt. Rồi, không còn có thể nấn ná hơn được nữa, tôi xuống phòng khách. Ba má đang nói chuyện, ngạc nhiên thấy tôi chưa đi ngủ. Má hỏi:

- Con sao vậy? Không bệnh chứ?

- Dạ không. Con khỏe. Con chỉ muốn chúc ba má ngủ ngon.

Tôi vòng tay ôm ba, hôn lên má ông. Tôi cũng hôn má và chúc hai người ngủ ngon.

Ba cười lớn, xoa chỗ má tôi vừa hôn, nói:

- Vụ này viết sách được đây. Angie ơi, lần cuối cậu Cả hôn, chúc bố mẹ ngủ ngon là từ bao giờ nhỉ?

- Quá lâu rồi.

Má vỗ đầu tôi, mỉm cười nói. Tôi bảo:

- Con yêu ba má thật mà. Con biết con ít nói ra. Nhưng con rất yêu ba má, yêu mãi mãi...

- Ba má cũng yêu con. Đúng không ba nó?

- Đúng quá đi chứ.

- Vậy thì nói với con đi.

Ba thở dài, trợn mắt để làm tôi cười:

- Ba yêu con lắm, Darren.

Rồi ông ôm tôi, nghiêm mặt bảo:

- Ba yêu con thật mà.

Tôi miễn cưỡng ra khỏi phòng, nhưng đứng lại sau cửa nghe má nói:

- Anh thấy con có sao không?

- Khó biết tụi trẻ nghĩ gì lắm.

- Không biết chuyện gì, gần đây nó kỳ cục quá.

- Hay cu cậu có bồ?

- Có thể.

Giọng má yếu xìu, không chút tự tin.

Tôi không dám nấn ná thêm, vì sợ sẽ chạy vào thú thật hết mọi chuyện. Và nếu tôi làm thế, ba má sẽ tìm cách ngăn cản kế hoạch của tôi và ông Crepsley. Ông bà không tin ma-cà-rồng có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tellme