NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ CỦA DARREN SHAN (hettap1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thật, nên không ngại gì chống lại để giữ tôi, dù nguy hiểm.

Nhưng nhớ lại chuyện tôi suýt cắn Annie, tôi không thể để ba má ngăn cản tôi được.

Tôi chạy lên lầu. Đó là một đêm nóng bức, nên cửa sổ phòng tôi mở ngỏ. Đây cũng là điểm mấu chốt trong kế hoạch này.

Nghe tiếng tôi đóng cửa, ông Crepsley nhào ngay ra từ tủ áo, phàn nàn:

- Hôi đến nghẹt thở luôn. Tội nghiệp quý bà Octa phải giam mình trong đó.

- Ông im đi.

- Sao thô lỗ thế? Ta chỉ đưa ra chút nhận xét thôi mà.

- Với ông thì chẳng là gì, nhưng với tôi thì đây là nhà tôi, phòng tôi, tủ áo của tôi. Tôi chỉ còn vài giây phút cuối cùng nhìn những thứ này. Sau đêm nay, chẳng bao giờ tôi còn gặp lại nữa. Đừng chê bai, ông hiểu chứ?

- Ta xin lỗi.

Nhìn quanh phòng lần cuối, tôi thở dài rầu rĩ, lôi từ gầm giường ra một túi xách, đưa cho ông Crepsley. Ông ta nghi ngờ hỏi:

- Cái gì đây?

- Đồ cá nhân. Quyển nhật ký, tấm ảnh gia đình và ít đồ lặt vặt. Ông giữ giùm tôi được chứ?

- Được.

- Nhưng ông phải hứa không được lấy ra xem.

- Không có gì là bí mật giữa ma-cà-rồng với nhau. Nhưng... được rồi, ta hứa.

- Ông đem theo thuốc chứ?

Ông ta gật, đưa cho tôi cái chai nhỏ. Đó là một chất lỏng đen thui, sền sệt và hôi rinh rích.

Ông Crepsley bước ra phía sau, đặt tay lên cổ tôi. Tôi lo lắng hỏi:

- Ông tin cách này thành công chứ?

- Hãy tin ta.

- Tôi tưởng, cổ bị gãy thì làm sao đi lại, nhúc nhích được nữa.

- Không. Xương cổ không là vấn đề. Gãy cột sống mới bị tê liệt. Ta sẽ thận trọng, không phạm tới cột sống.

- Liệu bác sĩ có phát hiện ra không?

- Thuốc sẽ làm tim mi như ngừng thở, cộng thêm cái cổ gãy, chắc chắn họ sẽ tin là mi chết rồi. Nếu là người lớn, họ sẽ giải phẫu tử thi để khám nghiệm. Nhưng chẳng bác sĩ nào ham mổ xác một thằng nhóc như mi đâu. Nào, bây giờ mi có muốn biết tất cả diễn tiến và mi phải hành động như thế nào không?

- Có chứ.

- Nếu mi phạm một sai lầm nhỏ, kế hoạch của chúng ta sẽ bị thất bại.

- Tôi không phải là thằng ngốc. Tôi biết phải làm gì.

- Vậy thì làm đi.

Tức giận, tôi đưa chai thuốc lên tu ừng ực. Nhăn mặt vì vị tanh, rồi toàn thân tôi cứng dần. Không đau đớn lắm, nhưng cảm giác buốt lạnh len lỏi vào xương tủy, mạch máu tôi. Răng tôi va vào nhau.

Chừng mười phút sau ma lực của thuốc mới có tác dụng. Chân tay tôi không còn nhúc nhích được nữa. Tim và phổi ngừng hoạt động (thật ra, chúng hoạt động yếu tới mức không thể nhận ra).

- Ta sắp bẻ cổ mi đây.

Ông ta vừa dứt lời, tôi nghe một tiếng "rắc", cổ tôi bị vặn sang một bên. Ông ta bồng tôi lên, nói:

- Ta phải quăng mi thật mạnh ra ngoài, để tạo hiện trường như thật. Có thể mi sẽ bị gãy thêm mấy cái xương và khi thuốc giảm tác dụng, mi sẽ bị đau vài ngày, nhưng ta sẽ điều trị cho mi. Thôi, chúng ta lên đường.

Ông ta quăng mạnh tôi ra ngoài cửa sổ.

Tôi rơi xuống thật nhanh, ngôi nhà loáng thoáng trôi ngược lại, và tôi nặng nề ngã ngửa trên mặt đất. Mắt tôi vẫn mở để còn có thể nhìn thấy đường cống sát chân tường.

Chưa ai phát hiện ra, nên tôi cứ nằm đó, lắng nghe âm thanh của trời đêm.

Sau cùng, một người hàng xóm đi ngang. Ông ta lại gần, lật mặt tôi lên nhìn, rồi hổn hển chạy vòng ra phía trước nhà tôi, đập cửa. Tôi nghe tiếng ông kêu gào tên ba má tôi, rồi tiếng nói của ba má khi theo ông ta đi trở vòng ra sân sau. Ba tôi lèm bèm bực tức, vì tưởng ông ta gây chuyện khó dễ gì.

Những bước chân ngừng lại ngay lối vòng, khi mọi người phát hiện ra tôi. Im lặng kéo dài một khoảnh khắc lâu khủng khiếp, rồi ba má chạy vội tới, nâng tôi lên. Má ghì tôi vào ngực mà gào:

- DARRRRREN!

- Buông nó ra, Angie.

Ba la lớn, ôm tôi đặt nằm trên cỏ. Má rên rỉ:

- Con làm sao vậy, Dermot?

- Anh không biết. Chắc bị ngã.

Tôi thấy ba ngước nhìn lên cửa sổ phòng tôi bỏ ngỏ, hai tay ông nắm chặt.

Má vừa lay tôi vừa hốt hoảng:

- Nó không còn nhúc nhích gì được nữa này.

Một lần nữa, ba lại nhẹ gạt tay má ra. Ông ngoắc người hàng xóm lại gần, cầm tay má, nói:

- Ông đưa giùm cô ấy vào nhà. Gọi xe cấp cứu. Tôi ở đây trông chừng cháu.

- Cháu nó... chết rồi sao?

Ba nắm nhẹ vai má:

- Không đâu. Cháu bị hôn mê như thằng bạn nó thôi.

Giọng má nuôi chút hy vọng:

- Như thằng Steve?

- Phải, rồi nó sẽ tỉnh lại như Steve.

Ba mỉm cười nói với má. Nhưng ngay khi má đi khuất, nụ cười trên môi ba tôi tắt lịm. Ông cúi xuống kiểm tra mắt và mạch của tôi. Thấy không còn sự sống, ông đặt lại tôi xuống, vuốt lọn tóc phủ trước mắt tôi, rồi ông làm một việc mà chưa bao giờ tôi thấy.

Ba tôi khóc! Nghẹn ngào, tức tưởi!

Tôi đã ra đi như vậy đó. Ra đi để bước vào một giai đoạn mới, một giai đoạn đầy khốn khổ trong cuộc đời tôi.

Chương 30

Sau khi thấy tôi nằm ngay đơ - tim ngừng đập , cổ gẫy - các bác sĩ không mất thời gian để đưa ra phán quyết - Tôi đã chết ( tội nghiệp thèng pé )

Điều khốn khổ nhất của tôi là: biết ráo những gì đang xảy ra chung quanh. Ước gì tôi có thể xin ông Crepsley cho thêm liều thuốc ngủ. Thật khủng khiếp khi phải nghe tiếng khóc của ba má và tiếng kêu gào của Annie gọi tôi trở lại.

Tôi mong sao tránh được cảnh này. Tôi đã muốn trốn đi cùng ông Crepsley lúc nửa đêm, nhưng ông ta bảo như thế sẽ không ổn: "Nếu mi trốn đi, người ta sẽ truy tìm. Hình ảnh mi sẽ tràn lan khắp nơi, rồi báo chí, cảnh sát sẽ vào cuộc. Chúng ta chẳng được yên đâu."

Tạo ra cái chết giả là thượng sách. Họ tưởng tôi chết, tôi sẽ được tự do. Chẳng ai truy lùng một người chết bao giờ.

Nhưng lúc này, nghe những tiếng khóc than thê thảm, tôi nguyền rủa ông Crepsley và cả chính mình. Đáng lẽ tôi không nên làm điều này. Không nên để người thân chịu đựng đến thế.

Tuy nhiên, nhìn từ một khía cạnh khác, ít nhất cảnh này đã chấm dứt mọi chuyện. Người thân của tôi buồn khổ một thời gian, nhưng sẽ nguôi ngoai dần (tôi hy vọng thế). Còn nếu tôi chỉ đơn giản bỏ trốn, sự bất hạnh này sẽ kéo dài mãi mãi: họ sẽ nuôi hy vọng suốt những tháng năm còn lại trên đời - tìm kiếm, tin tưởng ngày tôi trở lại.

Một nhân viên mai táng đến, mời mọi người tránh xa ra nơi khác. Anh ta và một cô y tá cởi quần áo và xem xét toàn thân tôi. Một vài giác quan đã trở lại, nên tôi có thể cảm thấy bàn tay lạnh ngắt của họ bóp nắn thân thể tôi. Anh chàng của tổ mai táng bảo cô y tá:

- Ít khi tôi gặp trường hợp này. Tình trạng xác chết thật tuyệt vời: rắn chắc, tươi rói, chẳng có dấu vết gì. Chỉ cần một tí phấn cho hai má cậu ta hồng hào thêm một chút.

Anh ta vạch mắt tôi lên. Đó là một con người tròn xoe, vui vẻ. Tôi đã sợ anh ta phát hiện ra tôi còn sống. Nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng xoay trở đầu tôi, làm chỗ xương gãy kêu lên răng rắc.

- Con người là sinh vật mong manh thật!

Anh nhân viên nhà đòn, thở dài, triết lý.

Sau đó họ chuyển tôi vào nhà, đặt tôi lên mặt chiếc bàn dài, trong phòng khách. Và hàng xóm, người thân, bạn bè lần lượt đến nói lời vĩnh biệt.

Thật kỳ dị khi nghe mọi người bàn tán về mình, như mình không hề có mặt tại đó. Ngày còn bé tôi ra sao, tôi là một đứa con trai ngoan ngoãn thế nào, và nếu còn sống, sau này tôi sẽ trở thành một người đàn ông mẫu mực.

Tưởng tượng họ sẽ chết khiếp, nếu tôi nhảy vọt ra, la lớn: "HÙ!"

Thời gian như ngừng lại. Tôi không thể cắt nghĩa được hết nỗi buồn chán khi phải nằm im thin thít nhiều giờ đồng hồ, không nhúc nhích, không cười, không gãi mũi được. Thậm chí không thể nhìn lên trần, vì hai mắt tôi... nhắm tịt.

Vì những cảm giác bắt đầu trở lại, tôi phải rất cảnh giác với thân thể mình. Ông Crepsley đã báo trước là chuyện này sẽ xảy ra: cảm giác rần rần, ngứa ngáy sẽ xuất hiện.

Sự ngứa ngáy làm tôi gần phát điên. Tôi cố quên đi mà không được. Khắp người tôi như có những con nhện nhỏ xíu đang bò. Khổ nhất là vùng đầu và cổ, nơi xương bị bẻ gãy.

Mọi người ra về dần. Có lẽ khuya lắm rồi, vì căn phòng dường như trống rỗng và hoàn toàn im lặng.

Rồi tôi chợt nghe một tiếng động.

Cửa phòng nhẹ nhàng mở.

Tiếng chân bước lại bên bàn. Ruột gan tôi lạnh toát, không vì thuốc. Ai đến đây? Trong một thoáng, tôi tưởng là ông Crepsley, nhưng ông ta không có lý do để mò vào nhà giờ này.

Người đó vô cùng lặng lẽ. Suốt mấy phút không hề gây một tiếng động nào.

Rồi tôi cảm thấy bàn tay đặt lên mặt tôi.

Người đó vạch mắt tôi lên, rọi một tia sáng nhỏ vào con ngươi tôi. Gian phòng quá tối, tôi không thể nhìn rõ ai, nhưng tôi nghe tiếng lầm bầm. Người đó khép mắt tôi lại, rồi vạch miệng, đặt lên lưỡi tôi một thứ giống miếng giấy mỏng, nhưng đắng lạ lùng.

Người đó cầm tay tôi lên, dòm ngó những đầu ngón tay. Tiếp theo tôi nghe tiếng bấm "lách tách" của máy chụp hình.

Sau cùng, người đó đâm một vật nhọn - như kim tiêm - vào tôi, nhưng thận trọng tránh những chỗ có thể chảy máu. Giác quan tôi chưa hoàn toàn hồi phục, nên tôi không cảm thấy đau.

Rồi tôi nghe tiếng bước chân trở ra, tiếng mở và đóng cửa rất nhẹ.

Người khách bất ngờ và bí mật bỏ tôi lại với nỗi lo sợ và thắc mắc.

Tinh mơ hôm sau, ba vào ngồi bên tôi. Ông nói, nói mãi về những dự định ông hằng ấp ủ về tôi: đại học, việc làm...

Ba tôi khóc thật nhiều.

Khi má vào ngồi bên ba, hai người gục lên vai nhau mà khóc và an ủi lẫn nhau: Ít ra vẫn còn Annie và có thể sinh thêm đứa nữa, cùng lắm thì nhận con nuôi.

Như tôi nghĩ và mong ước, mọi khổ đau rồi cũng sẽ qua đi.

Tôi rất ghét mình là nguyên nhân gây nên quá nhiều đau khổ. Tôi muốn đổi tất cả những gì tôi có trên đời, để tránh khổ đau cho ba má.

Sau đó mọi hoạt động rộn rịp hẳn lên. Tôi được đặt vào quan tài. Một linh mục tới ngồi cùng gia đình và họ hàng thân thuộc. Căn phòng lúc nào cũng đầy người ra vào.

Tôi nghe tiếng Annie khóc lóc. Nó năn nỉ tôi đừng đùa nữa, dậy chơi với nó đi. Tôi chỉ mong có ai đưa nó tránh đi nơi khác, nhưng tôi cũng biết không ai nỡ để sau này nó nghĩ rằng, người ta đã không cho nó vĩnh biệt người anh nó từng yêu quý.

Sau cùng thì nắp quan tài cũng được đóng lại và tôi được đưa lên xe tang. Trên đường đám tang từ từ di chuyển tới nhà thờ, tôi không nghe rõ lắm những tiếng nói rì rầm. Sau buổi lễ, người ta chuyển tôi ra nghĩa địa. Tôi lại nghe tiếng cầu kinh, tiếng khóc và than vãn.

Và rồi người ta chôn tôi.

Chương 31

Mọi âm thanh đều tan biến khi người ta hạ tôi xuống cái hố tối tăm lạnh lẽo. Tôi bị nẩy lên, khi chiếc quan tài chạm nền đất, rồi những nắm đất rào rào như mưa xuống nắp quan tài.

Sau đó là sự yên lặng kéo dài, cho đến khi những người phu đào đất, đổ xuống mồ. Tiếng động ình ình làm rung động quan tài. Khi cái mồ đã được lấp đầy và đất chất cao thành đống giữa tôi và thế giới trên kia, những âm thanh của sự sống nhỏ dần.

Sau cùng là những tiếng đập mơ hồ, hình như người ta vỗ cho đống đất gọn gàng hơn.

Rồi... hoàn toàn im lặng.

Tôi nằm trong bóng tối lắng nghe, tưởng tượng tiếng côn trùng đang lách mình qua đất bò lại gần tôi. Tôi đã ngỡ là khủng khiếp lắm, nhưng thật ra lại thấy êm ả vô cùng. Dưới đáy huyệt này, tôi cảm thấy an toàn, được bảo vệ khỏi thế giới trên kia.

Tôi ngẫm nghĩ lại thấy mấy tuần qua: tờ quảng cáo, sức mạnh kỳ lạ thôi thúc tôi nhắm mắt ngửa tay đón tấm vé, hình ảnh đầu tiên của rạp hát tối tăm, cái ban-công lạnh lẽo - nơi tôi chứng kiến Steve và ông Crepsley chuyện trò.

Nếu không bắt đúng tấm vé, tôi đã không tới buổi diễn đó và tôi đã không nằm trong cái mồ này. Nếu không loanh quanh tìm hiểu Steve làm gì, tôi đã không ở đây. Nếu tôi nói "không" với lời đề nghị của ông Crepsley, tôi đã không bị chôn dưới lòng đất tối tăm này.

Nếu, nếu, nếu. Nhưng chẳng còn thay đổi được gì. Chuyện xảy ra đã xảy ra. Quá khứ đã ở lại phía sau. Điều tốt nhất lúc này là đừng ngó lại, đã đến lúc quên đi quá khứ, mà phải nhìn vào hiện tại và tương lai.

Mấy giờ trôi qua, tôi đã có thể bắt đầu cử động. Trước hết là những ngón tay, đã có thể nắm lại, rồi tuột khỏi ngực. Tôi gãi lòng bàn tay bằng những ngón cong vào.

Tôi mở mắt, nhưng dù mở hay đóng, trong quan tài hoàn toàn tối thui như hũ nút. Lưng tôi - bị quăng từ cửa sổ xuống đất - đau buốt. Tim và phổi - đập lại sau một thời gian không hoạt động - nhức nhối. Hai chân tê cóng, cổ cứng đờ. Phần duy nhất của thân thể tôi không bị đau đớn gì là ngón chân cái bên phải.

Ngay khi bắt đầu thở lại, tôi lo ngại: không khí trong cái hòm này đủ cho tôi thở được bao lâu? Ông Crepsley bảo tôi có thể sống như trong tình trạng hôn mê tới một tuần - không cần ăn uống.

Tôi không hốt hoảng. Sự hốt hoảng sẽ làm tôi thở dốc và cần nhiều không khí hơn.

Không có cách nào để biết thời gian. Tôi cố thầm đếm, nhưng những con số trở nên lộn xộn và tôi phải đếm lại từ đầu.

Tôi cũng thầm hát và kể chuyện. Phải chi người ta chôn tôi cùng một cái radio hay một bộ TV.

Rồi, dường như cả thế kỷ sau, tôi nghe những tiếng đào đất đầu tiên. Khoảng mười lăm phút, ba tiếng gõ cồm cộp trên nắp quan tài. Tiếp theo là tiếng vặn mở những con ốc. Vài phút sau, nắp quan tài bật mở. Trước mắt tôi là bầu trời đêm đẹp tuyệt vời.

Hít mạnh một hơi, tôi ngồi dậy, bật ho. Ở trong lòng đất quá lâu, nên với tôi, bóng đêm dường như sáng tợ ban ngày.

Ông Crepsley hỏi:

- Mi ổn chứ?

- Mệt chết được.

Tôi cười như mếu. Ông ta cũng cười:

- Đứng lên để ta kiểm tra coi.

Tôi nhăn nhó đứng dậy. Ông ta đưa mấy ngón tay nhẹ rờ rẫm từ sau tới trước tôi:

- Mi may mắn thật. Không bị gãy xương nào, chỉ có vài vết bầm thôi. Vài ngày sẽ hết.

Nhảy lên khỏi mộ, ông ta đưa tay xuống, kéo tôi lên. Tôi vẫn cảm thấy còn hơi bị tê. Ông Crepsley bảo:

- Mấy hôm nữa mới bình thường lại được. Nhưng chúng ta rất may mắn: cơ thể mi còn tốt. Nếu để thêm vài ngày nữa, người ta mới chôn, tình hình sẽ rất căng.

Ông ta nhảy lại xuống mồ, đậy nắp quan tài, rồi trở lên, xúc đất đắp lại gò mả. Tôi hỏi:

- Ông cần tôi giúp không?

- Không, mi còn làm quẩn chân ta hơn. Đi lang thang cho giãn gân cốt. Xong việc ta sẽ gọi.

- Ông có đem theo cái túi của tôi không?

Ông hất đầu về cái túi xách, treo trên một mộ bia gần đó.

Tôi mở túi xách, tất cả không suy suyển, nhưng chưa chắc là ông ta đã không lục lọi. Tôi chỉ còn biết tin vào lời hứa của ông ta thôi. Dù sao vấn đề cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm: vì những gì trong nhật ký của tôi đều là những chuyện ông ta đã biết rồi.

Vừa vung vẩy chân tay, tôi vừa đi giữa những hàng mồ mả. Thị giác tôi mạnh hơn bao giờ hết. Tôi có thể đọc tên và ngày tháng trên những bia mộ từ xa. Đó là nhờ máu ma-cà-rồng trong tôi. Chẳng phải ma-cà-rồng chỉ sống trong bóng tối sao? Tôi biết mình chỉ có một nửa là ma-cà-rồng, nhưng...

Thình lình, một bàn tay vươn lên từ sau một ngôi mộ, bịt miệng tôi và lôi tôi xuống đất, khuất khỏi tầm nhìn của ông Crepsley.

Tôi vùng vẫy, mở miệng kêu. Nhưng tôi chợt thấy một vật làm tôi nín bặt. Kẻ tấn công tôi đang lăm lăm một cây búa và một cây gậy. Đầu nhọn của cây gậy chĩa thẳng ngay tim tôi.

Chương 32

- Nếu mày chỉ hơi nhúc nhích, tao đóng gậy xuyên qua tim mày trong nháy mắt.

Mấy câu nói không làm tôi khiếp đảm bằng giọng nói quen thuộc đó:

- Steve!

Tôi hổn hển nói, ngước nhìn từ mũi gậy nhọn lên mặt nó. Đúng là Steve. Cố lấy giọng bình tĩnh, tôi hỏi:

- Steve, tại sao cậu...

Nó thúc cây gậy vào tôi, rít nho nhỏ:

- Câm. Tao không muốn bạn mày nghe thấy.

- Bạn mình... À, cậu nói ông Crepsley hả?

- Larten Crepsley, Vur Horston, mày muốn gọi sao thì mặc mày. Lão là ma-cà-rồng. Tao chỉ quan tâm đến điều đó thôi.

- Cậu làm gì ở đây?

- Săn ma-cà-rồng. Tao vớ được một cặp. Hay không?

Bực tức nhiều hơn lo sợ (nếu nó định giết tôi thì giết ngay rồi, không ngồi tán nhảm như trong phim thế này) tôi bảo:

- Cậu nghe đây, nếu muốn đâm cây gậy này vào mình, đâm đi. Nếu muốn nói chuyện, dẹp mẹ cây gậy mắc dịch đó đi. Mình chịu đau đớn nhiều rồi, cậu đâm thêm vài lỗ chẳng nhằm nhò gì đâu.

Nó nhìn tôi lom lom, rút cây gậy về vài phân. Tôi hỏi:

- Tại sao cậu ở đây? Tại sao biết mà đến?

- Tao theo dõi mày. Theo dõi suốt từ sau khi thấy mày làm gì với Alan. Tao thấy lão Crepsley vào nhà mày, thấy lão ném mày qua cửa sổ.

- Cậu chính là người đã lẻn vào phòng khách nhà mình?

Tôi như nghẹn thở, nhớ lại người khách bí mật đêm qua.

- Đúng. Bác sĩ đã quá hấp tấp ký giấy khai tử cho mày. Tao muốn tự kiểm tra, xem mày còn thoi thóp không?

- Còn mảnh giấy cậu bỏ vào miệng mình?

- Giấy tẩm hóa chất. Nó đổi màu khi gặp chất ẩm, khi tiếp xúc với một cơ thể... sống. Miếng giấy và những dấu trên đầu ngón tay của mày đã cho tao biết sự thật.

- Cậu biết cả về những dấu đó sao?

- Tao đọc trong sách. Cũng nhờ vậy mà tao phát hiện ra Vur Horston.

Tôi không còn nghe tiếng xúc đất nữa. Im lặng một lúc, rồi có tiếng ông Crepsley:

- Darren, mi ở đâu?

Mặt Steve đờ ra vì hoảng sợ. Tôi nghe tim nó đập thình thình và thấy mồ hôi lăn dài trên má nó. Nó không tính tới tình huống này.

Tôi kêu lớn:

- Tôi khỏe, không sao đâu.

- Ở đâu?

- Đây. Chân còn yếu, tôi nằm nghỉ một lát nữa.

Tôi nhìn sát mặt Steve. Nó không còn quá dũng khi nữa. Cây gậy cắm trên mặt đất. Toàn thân nó run rẩy, rất tội nghiệp. Tôi nhỏ nhẹ hỏi:

- Cậu đến đây làm gì?

- Để giết mày.

- Giết mình? Chúa ôi, vì sao?

- Mày là ma-cà-rồng. Còn lý do nào xác đáng hơn thế nữa?

- Nhưng cậu có chống đối ma-cà-rồng đâu? Chính cậu cũng muốn trở thành như họ mà?

- Đúng. Tao muốn thế, nhưng lão ta đã chọn mày. Mày đã lên kế hoạch từ lâu, phải không? Mày bảo với lão tao là ma quỷ, để lão từ chối tao, mày mới có thể...

- Khổ quá. Cậu khùng rồi. Cậu biết là mình không bao giờ muốn thành ma-cà-rồng. Mình chỉ đồng ý theo ông ta để cứu mạng sống của cậu. Cậu đã chết, nếu mình không chịu làm đệ tử ông ta.

- Hừ, lâm ly như tiểu thuyết. Mày tưởng tao vẫn coi mày là bạn sao?

Tôi kêu lên, gần như phát khóc:

- Mình là bạn cậu. Steve, cậu không hiểu rồi. Mình không bao giờ làm bất cứ chuyện gì hại cậu. Mình chỉ phải làm vì...

- Tha cho tao phải nghe mấy chuyện lâm ly bi đát đó đi. Mày lên kế hoạch này bao lâu rồi? Chắc mày đã đến gặp lão ta ngay trong đêm đó, vì thế mày mới có được con nhện, đúng không? Lão cho mày con nhện, đổi lại mày trở thành đệ tử của lão.

- Không, Steve. Sự thật không đúng như thế. Cậu phải tin mình.

Nhưng nó không tin! Tôi nhìn thấy điều đó trong mắt nó. Không lời nói nào của tôi làm nó có thể thay đổi định kiến được nữa. Nó nghĩ là tôi đã phản bội, đã ăn cắp cuộc đời đáng lẽ là của nó. Sẽ chẳng bao giờ nó tha thứ cho tôi.

Vừa bò đi, nó vừa nói:

- Tao đi đây. Tưởng có thể hạ mày đêm nay, nhưng tao lầm. Tao còn quá nhỏ, không đủ mạnh hay... chưa đủ can đảm. Nhưng hãy đợi đấy, Darren. Tao sẽ lớn lên, già hơn, mạnh hơn, can đảm hơn. Đến ngày đó, tao sẽ hiến cả cuộc đời - rèn luyện cơ thể và ý chí - sẵn sàng để... săn lùng và giết mày. Tao sẽ trở thành một thợ săn ma-cà-rồng tài giỏi nhất thế giới. Không một hang hố nào mày dung thân mà không bị tao tìm ra. Tao sẽ truy lùng mày cùng trời cuối đất.

Mặt nó ngời lên vẻ điên loạn:

- Mày và sư phụ của mày. Tao sẽ đâm xuyên tim ma-cà-rồng chúng mày bằng ngọn sắt nung, ngâm đầu bọn mày trong tỏi. Tao sẽ đốt hết ma-cà-rồng ra tro, rồi rải trên sông nước.

Nó lấy ra một con dao, rạch chữ thập lên bàn tay trái, rồi xòe ra cho tôi thấy máu ròng ròng, nhỏ giọt từ vết thương:

- Với máu này, tao thề sẽ làm những gì đã nói.

Thề xong, nó chạy biến vào đêm tối.

Tôi có thể theo vết máu, đuổi theo nó. Hoặc nếu tôi gọi ông Crepsley, chúng tôi có thể hạ được nó, chấm dứt mạng sống Steve Leonard cũng những lời nguyền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tellme