NHỮNG CÂU CHUYỆN KỲ LẠ CỦA DARREN SHAN (hettap1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24

Tôi phải đợi tới gần mười một giờ. Tôi đã định đi sớm hơn lúc má còn ở bệnh viện, nhưng có mấy người bạn của ba dẫn con họ đến chơi. Tôi phải tiếp chúng nó.

Khoảng mười giờ má về nhà. Bà bị mệt, nên ba vội vàng tiễn khách. Sau đó hai ông bà ngồi trong bếp uống cà phê và nói chuyện, rồi mới lên lầu đi ngủ.

Đợi ba má ngủ say, tôi mới chuồn ra ngoài bằng cửa sau.

Tôi đi như bay trong đêm tối. Một bên túi, tôi thủ một cây thánh giá tìm thấy trong hộp nữ trang của má. Túi kia là một lọ nước thánh, một bạn bốn phương gửi tặng ba từ mấy năm trước. Tôi không tìm được cây gậy nào. Định đem theo một con dao, nhưng tôi là đứa rất vụng về với dao kéo, chỉ tổ cắt đứt chính tay mình.

Rạp hát cũ kỹ tối om om và vắng ngắt. Lần này tôi vào bằng cửa chính.

Tôi không biết sẽ phải làm gì nếu không gặp ma-cà-rồng tại đây, nhưng tôi cảm thấy là sẽ gặp. Giống hôm Steve ném những miếng giấy kèm theo cái vé lên không, tôi nhắm mắt, xòe tay như một người mù. Đó là định mệnh.

Một lúc sau, tôi tìm ra lối xuống hầm. Cái đèn hết pin của tôi nhấp nháy. Không còn thời gian để sợ, tôi đi gấp xuống thang.

Càng xuống, tôi càng thấy sáng sủa hơn. Tới chân cầu thang, tôi thấy năm ngọn nến cao đang bập bùng cháy.

Ông Crepsley đang đợi tôi nơi cuối hầm. Ông ta ngồi bên cái bàn nhỏ, chơi bài một mình. Không nhìn lên, ông nói:

- Chúc một buổi sáng tốt lành, cậu Shan.

Tôi tằng hắng trước khi trả lời:

- Bây giờ là nửa đêm. Không phải buổi sáng.

- Với ta là buổi sáng.

Ông ta ngẩng lên nhe răng cười. Răng ông ta dài và nhọn hoắt. Đây là lần tôi được đến gần ông ta nhất, để có thể nhìn rõ từng chi tiết - răng đỏ, tai dài, mắt hí - nhưng trông ông ta giống một người bình thường, một người bình thường cực kỳ xấu xí. Tôi hỏi:

- Ông đang chờ tôi, phải không?

- Đúng.

- Ông biết quý bà Octa ở đầu từ bao giờ?

- Ngay đêm mi ăn trộm.

- Tại sao ông không lấy lại ngay?

- Ta đã định thế, rồi ta nghĩ đến thằng bé đã cả gan ăn trộm của một ma-cà-rồng, ta quyết định mi xứng đáng được học hỏi nhiều hơn.

- Vì sao?

Tôi ráng giữ hai đầu gối cho khỏi run. Ông t hỏi lại như giễu cợt:

- Ừ, vì sao nhỉ?

Ông búng ngón tay, tất cả những cây bài tự động xếp gọn lại, rồi chui tọt vào hộp.

- Darren Shan, cho ta biết, mi đến đây làm gì? Lại ăn trộm của ta? Mi vẫn còn mê mệt quý bà Octa lắm sao?

- Không bao giờ tôi muốn lấy lại con quái vật đó nữa.

Crepsley ha hả cười:

- Đừng nói thế, quý bà Octa nghe được sẽ buồn lắm đấy.

- Đừng chọc ghẹo tôi. Tôi không muốn bị đem ra làm trò hề đâu.

- Không à? Nhưng ta cứ trêu chọc mi thì sao?

Tôi rút ra cây thánh giá và lọ nước thánh, giơ lên cao. Tưởng con ma-cà-rồng sẽ rú lên khiếp đảm, lăn đùng ra. Nhưng không, ông ta mỉm cười, búng ngón tay. Cây thánh giá và lọ nước thánh bay vèo sang tay ông. Chặc lưỡi, vê vê cây thánh giá thành quả bóng nhỏ tròn xoe, như vê một miếng thiếc mỏng. Mở lọ nước thánh, ông ực một ngụm hết sạch.

- Mi biết ta khoái gì không? Ta rất khoái những con người mê xem phim kinh dị, đọc sách kinh dị. Vì chúng tin những gì chúng xem, nghe và đọc đến nỗi trang bị những thứ vớ vẩn như thánh giá, nước thánh, thay vì những thứ có thể gây tổn thương thật sự như súng hay lựu đạn.

- Nghĩa là... thánh giá không... hại được ông?

- Làm gì có chuyện đó.

- Ông là ma quỷ?

- Ta à?

- Phải. Ông là ma-cà-rồng. Ma-cà-rồng là ma quỷ.

- Mi không nên tin những lời đồn đại. Thật sự thói quen ăn uống của chúng ta hơi lạ lùng. Nhưng không chỉ vì chúng ta uống máu, có nghĩa chúng ta là ma quỷ. Loài dơi hút máu bò và ngựa, chúng có phải là ma quỷ không?

- Không. Chuyện đó lại khác. Chúng là loài vật.

- Con người cũng là một giống động vật. Nếu một ma-cà-rồng giết một mạng người, đúng, như thế là tội ác là ma quỷ. Nhưng chỉ xin một chút máu cho bụng bớt sôi lên vì đói, thì có hại gì đâu.

Tôi chỉ có một mình, yếu đuối, nhỏ bé. Tôi không nên cãi lại thì hơn. Crepsley nói tiếp:

- Ta biết mi không muốn tranh luận lúc này. Được, chuyện này hãy tạm gác qua một bên. Nào, bây giờ cho ta biết, nêu không phải là con nhện của ta, thì mi muốn gì, Darren Shan?

- Nó đã cắn Steve Leonard.

Crepsley gật gù:

- Lại vẫn là cái thằng Steve Leonard...

- Tôi muốn ông làm cho nó khỏe hơn...

- Ta? Ta đâu phải là bác sĩ? Ta chỉ là một diễn viên xiếc. Một quái nhân. Nhớ không?

- Không. Ông còn hơn thế nữa. Tôi biết ông có phép thuật.

- Có thể. Quý bà Octa cắn là cực kỳ nguy hiểm. Nhưng nọc độc nào cũng có thuốc giải. Có thể ta cứu được bạn mi với một chai huyết thanh đặc biệt...

Tôi kêu lên mừng rỡ:

- Tôi biết mà. Tôi biết ông làm được.

Ông ta đưa những ngón tay dài, xương xẩu lên, ngăn tôi lại:

- Nhưng có thể... ta chỉ có một chai nhỏ xíu, nên rất quý giá. Và có thể ta phải để dành cho chính ta khi thật sự khẩn cấp, trong trường hợp ta bị quý bà Octa cắn. Có thể ta không muốn phí hoài thuốc cho thằng nhóc ma quỷ đó.

- Đừng làm thế. Xin ông cho tôi để cứu Steve. Ông không thể để nó chết được.

- Sao lại không? Bạn mi là gì của ta nào? Mi đã nghe nó nói rồi chứ: lớn lên, nó sẽ trở thành kẻ đi săn lùng ma-cà-rồng.

- Nó nói chỉ vì quá giận thôi.

- Nhưng ta hỏi lại: vì sao ta phải cứu Steve Leonard? Chất huyết thanh đó rất hiếm và không gì thay thế được. Giá rất cao, ai trả cho ta?

- Tôi sẽ trả.

Tôi kêu lên. Tôi thấy rõ đó là điều ông ta đang mong đợi: bằng kiểu nghiêng mình ra trước, mắt lim dim, miệng cười cười. Đó là lý do ông ta đã không lấy lại con nhện ngay đêm đầu tiên bị mất, là lý do vì sao ông ta không đi khỏi thành phố này.

Ông ta hỏi, giọng đầy quỷ quyệt:

- Mi trả? Mi chỉ là một đứa trẻ ranh, lấy tiền đâu mà trả?

- Tôi trả dần. Trả mỗi tuần trong vòng năm mươi năm. Hay lâu bao nhiêu là tùy ông. Lớn lên, tôi đi làm, sẽ đưa hết tiền lương cho ông. Tôi thề.

- Không. Ta không quan tâm tới tiền bạc của mi.

- Ông quan tâm tới gì? Tôi biết ông đã định sẵn giá. Vì vậy ông đã đợi tôi phải không?

- Mi là một thiếu niên thông minh. Ta biết điều đó khi thức dậy, thấy mất con nhện và bắt gặp thư mi. ta tự nhủ: "Larten, đây là một đứa trẻ đặc biệt nhất, một con người thật sự phi thường. Đây là một cậu bé có thể tiến xa..."

- Dẹp mấy chuyện lẩm cẩm đó đi, ông hãy nói thẳng là muốn gì?

Ông ta cười sằng sặc, rồi nghiêm túc nói:

- Mi còn nhớ những gì ta và Steve nói với nhau chứ?

- Còn nhớ. Nó muốn thành một ma-cà-rồng. Ông bảo nó còn nhỏ quá, vì vậy nó xin làm đệ tử phụ tá cho ông. Ông đã đồng ý, nhưng khám phá ra nó là ma quỷ, ông từ chối.

- Đúng vậy, nhưng còn một điều mi không nhớ: ta không quá tha thiết nhận đệ tử, có một tên phụ tá cũng tốt thật, nhưng cũng là một gánh nặng. Nhưng... sau đó ta nghĩ lại. Nhất là bây giờ ta đã tách khỏi gánh xiếc, và phải tự xoay trở một mình.

- Ý ông là sẽ nhận Steve?

- Ôi! Không. Không ai biết trước con quái vật đó sẽ làm gì khi nó trưởng thành. Không đâu, Darren Shan. Không bao giờ ta nhận Steve Leonard làm đệ tử.

Ông ta chỉ thẳng ngón tay dài thòng vào tôi. Và tôi biết ông ta sẽ nói gì trước khi ông mở miệng:

Tôi thở dài hỏi:

- Ông muốn tôi làm đệ tử?

Rồi tôi xông vào thoi ông ta.

Và nụ cười hắc ám, thâm hiểm đã cho tôi biết là tôi đoán đúng.

Chương 25

Nhảy bật ra sau, tôi thét lên:

- Ông điên rồi. Không đời nào tôi làm đệ tử của ông. Ông hóa khùng mới nghĩ như vậy.

Ông Crepsley nhún vai, thản nhiên nói:

- Vậy thì Steve Leonard phải chết.

Tôi năn nỉ:

- Xin ông cứu nó. Còn cách nào khác nữa không?

- Không bàn cãi. Nếu mi muốn cứu bạn thì phải theo ta. Nếu mi từ chối, không còn gì để nói thêm nữa.

- Nếu tôi...

Ông Crepsley đập tay xuống bàn, quát lớn:

- Đừng làm mất thì giờ của ta. Ta đã phải sống trong cái hố dơ bẩn đầy gián bọ này hai tuần rồi. Nếu mi không đồng ý với lời đề nghị của ta, cứ việc nói, ta sẽ đi khỏi đây ngay. Nhưng đừng phí thì giờ mặc cả, vì không có một giá nào khác nữa đâu.

Tôi tiến gần ông ta vài bước, chậm chạp gật đầu:

- Cho tôi biết thêm vài điều về những gì phải làm, để trở thành đệ tử của một ma-cà-rồng.

Crepsley mỉm cười cắt nghĩa:

- Mi sẽ là người đồng hành với ta. Cùng ta chu du khắp thế giới. Gác cho ta ngủ, lo cho ta ăn, đem quần áo của ta đến cửa hàng giặt ủi. Mi sẽ đánh giày cho ta. Chăm sóc quý bà Octa. Tóm lại, mi sẽ chu toàn những nhu cầu hàng ngày của ta. Đáp lại, ta sẽ dạy mi cách thức để trở thành một ma-cà-rồng.

- Tôi có "phải" trở thành ma-cà-rồng không?

- Tất nhiên. Nhưng trước tiên mi chỉ có được một vài pháp thuật. Ta sẽ làm mi chỉ có phân nửa là ma-cà-rồng thôi. Phân nửa còn lại mi vẫn là người. Như thế, mi vẫn có thể ra ngoài vào ban ngày. Mi không cần nhiều máu mới có thể sống nổi. Nhưng như vậy tuổi của mi chỉ tính bằng phân nửa ma-cà-rồng chúng ta.

- Nghĩa là sao?

- Ma-cà-rồng không bất tử như người ta tưởng, nhưng chúng ta sống lâu hơn con người. Một tuổi của chúng ta tính bằng mười năm. Còn mi, một tuổi chỉ được tính bằng năm năm.

- Ý ông là cứ sau năm năm, tôi mới già đi một tuổi thôi?

- Chính xác.

- Có vẻ gian lận quá!

- Tùy mi. Ta không thể ép mi làm đệ tử của ta. Nhưng đó là đề nghị duy nhất ta đưa ra. Nếu không đồng ý, không thích, mi cứ thoải mái ra về.

Tôi kêu lên:

- Nhưng nếu tôi không chấp nhận đề nghị của ông, Steve sẽ chết?

- Đúng. Mạng sống của nó tùy thuộc vào sự chọn lựa của mi.

- Không còn chọn lựa nào khác nữa sao?

- Không. Ta chỉ có một đề nghị đó thôi. Mi chấp nhận không?

Tôi suy tính. Thật tình chỉ muốn nói không, rồi chạy ra khỏi nơi này, không bao giờ trở lại. Nhưng tôi làm thế, thì Steve sẽ chết. Nó có đáng để tôi làm điều này không? Tội của mình có đủ để phải hy sinh cả cuộc đời cho nó? Và, câu trả lời là:

Có!

Tôi thở dài nói:

- Được. Dù không thích, nhưng không còn cách nào khác nữa. Tôi muốn ông hiểu một điều: nếu có cơ hội phản bội ông, tôi sẽ làm. Nếu có dịp may thanh toán công nợ với ông, tôi sẽ không bỏ lỡ. Đừng bao giờ đặt niềm tin vào tôi.

- Mi đàng hoàng sòng phẳng lắm. Đó là lý do ta muốn nhận mi làm đệ tử. Phụ tá của một ma-cà-rồng phải có lòng can đảm. Tính cách đấu tranh của mi thực sự hấp dẫn ta. Ta rất biết, để một thiếu niên như mi gần gũi là một điều rất nguy hiểm. Nhưng khi những vỏ bọc bên ngoài không còn nữa, mi sẽ là một đồng minh rất xứng đáng của ta.

Ông ta đứng dậy, xô cái bàn sang một bên. Trông cao sừng sững như một tòa nhà và từ ông bốc ra một mùi gớm ghiếc mà bây giờ tôi mới nhận ra. Mùi máu.

Ông ta đưa hai tay lên, những ngón tay không dài lắm, nhưng nhọn hoắt. Những ngón tay trái cắm vào phần thịt của đầu những ngón tay phải, rồi làm ngược lại. Trông khi làm vậy mặt ông nhăn nhó vì đau đớn. Ông ta bảo tôi:

- Đưa tay mi cao lên.

Nhìn máu nhỏ giọt từ những ngón tay ông, tôi sợ hãi đứng im thin thít. Gầm lên, ông ta chộp hai tay tôi, lật ngửa ra. Tôi thét lên khi những móng nhọn dính móng của ông ta đâm phập vào đầu ngón tay tôi. Ngã ngửa ra sau, tôi rụt tay về, chùi vội vàng lên áo.

- Đừng như trẻ con thế.

- Đau quá.

Ông ta cười lớn.

- Đương nhiên là đau. Ta cũng đau vậy. Mi tưởng trở thành ma-cà-rồng dễ lắm sao? Phải làm quen với đau đớn. Còn nhiều cái đau chờ đợi chúng ta trong tương lai.

Cầm mấy ngón tay tôi, ông ta đưa vào miệng mút chút máu, nếm thử. Sau cùng ông ta gật đầu, bảo:

- Máu tốt. Chúng ta có thể tiếp tục.

Lần lượt những ngón tay tôi bị móng tay ông ta đâm vào như kim tiêm. Hai cánh tay tê dại. Rồi tôi có cảm giác, từ tay trái tôi, máu đang chuyển từ thân thể tôi sang người ông ta, trong khi máu ông ta chuyển ngược sang tôi qua tay phải và lan tỏa đi khắp người tôi. Tim tôi đau nhói như bị đâm. Tôi tưởng mình sắp bị ngất đi. Ông Crepsley cũng không hơn gì tôi: mồ hôi toát ra, răng nghiến chặt.

Mấy giây sau, ông bật lên một tiếng kêu, rồi buông tay tôi ra. Tôi ngã ngửa trên sàn, vừa choáng váng vừa buồn nôn. Ông Crepsley bảo:

- Đưa tay cho ta, nước bọt của ta sẽ làm liền vết thương, nếu không mi sẽ bị chết vì mất hết máu.

Sau khi được ông ta dùng nước bọt cầm máu, trên đầu mười ngón tay tôi còn in rõ mười vết sẹo rất nhỏ. Ông ta bảo:

- Mi sẽ được nhận ra là ma-cà-rồng nhờ mấy cái sẹo này. Còn những cách khác làm biến đổi một con người, nhưng phương pháp này đơn giản và ít đau đớn nhất.

- Vậy là trong tôi, một nửa đã là ma-cà-rồng?

- Đúng.

- Tôi chẳng cảm thấy gì khác hết.

- Mấy ngày nữa ảnh hưởng mới rõ ràng hơn. Phải có thời gian điều chỉnh, nếu không mi sẽ bị sốc rất mạnh.

- Ông trở thành ma-cà-rồng hoàn toàn bằng cách nào?

- Giống như vậy thôi. Nhưng thời gian truyền máu lâu hơn, để lượng máu ma-cà-rồng vào thân thể mi nhiều hơn.

- Với khả năng mới này, tôi có thể làm được những gì? Biến thành con dơi được không?

Ông ta cười tưởng đến nổ tung căn hầm:

- Biến thành một con dơi? Mi không thật sự tin vào những chuyện nhảm nhí đó chứ? Làm sao một con người to đùng như ta và mi lại có thể biến thành con chuột biết bay bé tí xíu đó được.

- Vậy thì chúng ta làm được trò trống gì?

- Ngay lúc này không thể cắt nghĩa hết được. Chúng ta còn phải lo cho bạn mi. Nếu trước buổi sáng mai, nó không có thuốc giải thì ta cũng bó tay luôn. Chúng ta còn nhiều thời gian để trở lại vấn đề ma-cà-rồng. Nên nhớ là còn nhiều, còn rất nhiều thời gian giữa ta và mi trên cõi đời này.

Vừa nói Crepsley vừa nham nhở cười.

Chương 26

Ông Crepsley dẫn lối tôi lên thang và ra khỏi rạp. Ông ta đi phăng phăng trong bóng tối. Tôi thấy mình cũng nhìn rõ hơn một chút đối với lúc vào, nhưng có thể chỉ là vì mắt tôi đã quen với bóng tối, chứ không phải vì trong tôi có máu ma-cà-rồng.

Vừa ra tới bên ngoài, ông ta bảo tôi nhảy lên lưng và dặn dò thêm:

- Ôm chặt cổ ta. Không được buông tay hay nghiêng ngả người.

Ngồi trên lưng nhìn xuống, tôi thấy chân ông mang đôi giày đi trong nhà. Thật lạ, đi đường xa mà lại xỏ đôi giày vải mỏng dính này. Nhưng tôi không hỏi gì.

Lúc ông ta bắt đầu chạy, tôi không nhận ra điều gì khác lạ, nhưng rồi nhà cửa cứ vùn vụt thụt lùi lại phía sau. Đôi chân ông Crepsley dường như không có vẻ di chuyển mau đến thế. Trái lại hình như thế giới vận chuyển nhanh hơn và chúng tôi bị trượt qua nó.

Chỉ vài phút là chúng tôi đã tới bệnh viện. Xuống khỏi lưng ông, tôi hỏi:

- Ông làm cách nào vậy?

- Tốc độ là một phần của ma-cà-rồng.

Ông nói gọn lỏn, rồi buộc chặt cổ áo choàng, kéo tôi vào bóng tối, để không ai nhìn thấy. Ông hỏi:

- Bạn mi nằm phòng nào?

Tôi cho ông biết số phòng. Ông ngẩng lên đếm cửa sổ, rồi bảo tôi nhảy lại lên lưng. Sau khi tôi ôm chặt cổ ông, ông tiến lại bức tường bệnh viện, cởi giày, rồi bấu ngón chân, ngón tay lên tường, lẩm bẩm:

- Hừ, mục nát cả rồi, nhưng không sao. Đừng hoảng, nếu ta bị trượt chân. Ma-cà-rồng thừa sức hạ cánh an toàn. Đừng lo.

Ông bắt đầu leo - những móng tay thọc vào tường như những cái móc. Chỉ một loáng, chúng tôi đã lên tới cửa sổ phòng Steve và bám thành cửa, nhìn vào.

Không biết lúc đó là mấy giờ, nhưng không thấy bóng ai ngoài Steve. Ông Crepsley thử mở, nhưng cửa khóa. Một tay đặt lên tấm kính bên ngoài chốt cửa, tay kia búng nhẹ mấy ngón.

Chốt cửa bung ra. Ông đẩy cửa sổ, leo vào phòng. Tôi tụt xuống khỏi lưng ông và trong khi ông kiểm tra cửa ra vào, tôi đứng nhìn Steve. Hơi thở nó nặng nề hơn trước và trên mình nó đầy dây nhợ mới gắn với cái máy.

Đứng sau lưng tôi, ông Crepsley bảo:

- Tác dụng nọc độc nhanh quá. Chắc không còn kịp nữa rồi.

Tôi lạnh toát người như hóa thành nước đá.

Ông Crepsley cúi xuống vạch mắt Steve. Một lúc lâu ông vừa chăm chú bắt mạch vừa nhìn tròng mắt nó. Sau cùng ông lẩm bẩm:

- Chúng ta đến vừa kịp lúc. Chỉ vài tiếng nữa nó sẽ là cái xác không hồn.

- Hãy tìm cách cứu nó ngay đi.

Tôi không thể nhìn cảnh thằng bạn thân nhất cận kề cái chết như thế này lâu hơn nữa.

Ông Crepsley lục lọi trong cả đống túi của ông, mọi ra một lọ thủy tinh nhỏ. Ông bật đèn đầu giường, soi chai thuốc vào ánh sáng, bảo:

- Phải rất thận trọng, vì thuốc giải này cũng nguy hiểm không kém gì nọc độc. Vài giọt là quá đủ để...

Ông xoay đấu Steve sang một bên, rồi bảo tôi giữ chặt. Dùng móng tay, ông ta rạch một đường nhỏ lên cổ của Steve. Máu ứa ra. Một tay ông giữ vết cắt, tay kia bật mở nút chai.

Ông đưa chai thuốc lên miệng... uống! Tôi cuống quýt hỏi:

- Ông làm trò gì vậy?

- Ta đâu biết dùng kim tiêm như bác sĩ. Phải truyền qua đường miệng chứ sao.

- An toàn không? Có lây vi trùng sang nó không?

- Nếu muốn thì đi gọi bác sĩ đi. Còn không thì phải đặt tin tưởng vào một người đã từng quen với việc này từ trước khi ông nội mi sinh ra kìa.

Ông ta đổ hết chai thuốc vào miệng, rồi súc sùng sục. Cúi xuống ghé môi lên cổ Steve. Phùng hai má, ông thổi mạnh thuốc qua vết cắt.

Xong xuôi, ông ta ngồi thẳng dậy, nhỏ toẹt một bãi xuống sàn, nói:

- Sợ nhất là nuốt phải thứ quỷ này. Rất nguy hiểm. Ta phải tập tành dữ lắm mới tìm được phương pháp truyền thuốc đơn giản và an toàn như thế này đấy.

Tôi chưa kịp trả lời, bỗng thấy Steve nhúc nhích. Nó ngọ nguậy cổ, rồi đầu rồi tới vai. Chân tay nó hơi giật lên. Nó nhăn mặt bật ra tiếng rên.

Tôi giật mình, sợ có chuyện chẳng lành xảy ra, hốt hoảng hỏi:

- Nó sao vậy?

Ông Crepsley cất chai thuốc vào túi, nói:

- Không sao, ổn rồi. Trở về từ mí vực của tử thần có bao giờ thoải mái đâu. Nó sẽ phải chịu đau đớn một thời gian ngắn. Nhưng nó sẽ sống.

- Có bị phản ứng phụ gì không? Như liệt nửa người hay...

- Không. Chỉ hơi bị lựng khựng khi sinh hoạt lại và rất dễ bị cảm lạnh. Còn ngoài ra nó sẽ bình thường như trước.

Thình lình Steve mở choàng hai mắt, chăm chú nhìn tôi và ông Crepsley. Mặt thoáng bối rối, nó ráng nói nhưng đôi môi không hoạt động được. Rồi hai mắt lờ đờ nhắm lại.

Tôi lay gọi:

- Steve! Steve!

- Không sao đâu. Suốt đêm nay nó sẽ khi mê khi tỉnh như vậy đó. Sáng mai nó sẽ thức dậy và tới chiều là đòi ăn. Nào, chúng ta đi thôi.

- Tôi muốn ở lại thêm chút nữa, để biết chắc là nó đã tỉnh lại.

Ông Crepsley cười:

- Mi muốn biết chắc ta có lừa mi không hả? Ngày mai chúng ta sẽ trở lại. Bây giờ phải đi, nếu không...

Thình lình cửa bật mở, một cô y tá bước vào đứng chết sững:

- Trời đất! Các người là ai?

Ông Crepsley phản ứng rất nhanh: giật tấm mềm của Steve, ném trùm lên cô y tá. Cô ta lúng túng vấp ngã khi cố gỡ bỏ tấm mền.

Ông Crepsley vừa chạy tới cửa sổ vừa rít lên nho nhỏ:

- Mau, vọt ngay.

Tôi nhìn bàn tay ông ta đưa ra, rồi nhìn Steve, nhìn cô y tá, nhìn ra cánh cửa bỏ ngỏ.

Ông xuôi tay, buồn rầu nói:

- Ta biết, mi sẽ trở lại thương lượng với ta.

Tôi ngập ngừng mở miệng, nhưng rồi không hề suy nghĩ, chạy ra cửa. Tôi tưởng ông ta sẽ ngăn tôi lại. Nhưng không, ông ta chỉ réo theo:

- Được, chạy đi, Darren Shan. Mi không thoát được đâu. Bây giờ mi đã là một sinh vật của đêm tối rồi. Mi là một trong số chúng ta. Mi sẽ trở lại. Quỳ lết trở lại mà cầu xin ta cứu giúp. Chạy đi, thằng ngu, chạy đi.

Rồi ông bật cười vang.

Tiếng cười của ông ta theo tôi ra hành lang, xuống cầu thang, ra tới cửa bệnh viện. Vừa chạy tôi vừa ngoái nhìn lại sau, nhưng suốt dọc đường về nhà tôi không hề thấy bóng dáng, mùi máu, hay âm thanh nào của ông ta.Chương 27

Tôi làm bộ ngạc nhiên khi má bỏ điện thoại xuống, báo tin Steve đã bình phục. Bà phấn khởi ôm tôi và Annie quay vòng, khiêu vũ trong nhà bếp.

Ba hỏi:

- Tự nhiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tellme