Oneshot: Bình yên vào hôm ấy!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù anh có một mặt là thiên thần và một mặt là ác quỷ. Thì anh vẫn dùng cả hai mặt để yêu em. Nếu quá khứ anh làm em đau khổ, thì trong hiện tại anh sẽ cố gắng đem niềm vui đến cho em.

" Này cô gái, nín đi! Nín đi và đừng chạy trốn nữa. Hãy đối mặt với sự thật, dù cho nó có đau khổ, nhưng nó là sự thật. Nín đi và đừng chạy nữa! "

- Á! - Cô bật dậy sau khi nghe thấy những lời nói đó. Nó ma mị và ghê rợn. Nước mắt chảy dài khắp gò má. Nửa đêm, có cô gái đang ngồi khóc.

Hôm nay cô chọn cho mình một bộ đồ màu đen, gương mặt nhỏ nhắn buồn thẳm cùng mái tóc xõa dài chấm ngang vai. Mẹ bỏ cô, đã được hai ngày rồi. Cô chỉ là một cô bé lớp mười, một cái tuổi khá hồn nhiên và đẹp đẽ với sắc màu hồng thơ ngây. Vậy mà phần nào trong màu hồng ấy đã lẫn phải màu đen nhơ nhuốc. Mẹ đã bỏ cô lại, sau cảnh tượng đó, cô đã không thể nhớ mẹ mình chết là vì sao, chỉ biết rằng một mảnh kí ức của cô đã bị mất đi. Hình ảnh cuối cùng của người mẹ trong cô là một thân xác loang lổ máu, tuy vậy bà vẫn cười. Nó là một kí ức đẫm máu đối với cô bé lớp mười. 

Nhưng đó chỉ là quá khứ thôi, cô giờ đã sắp chia tay ngôi trường cấp ba này để bước vào đại học rồi. Cô sống với cha từ đấy. Cha cô ít nói, thần bí. Dường như giữa cô và ông còn có cả một khoảng cách nữa cơ. Nhưng ông vẫn là chỗ là chỗ dựa vững chắc của cô cho đến hiện tại. Đôi mắt vẫn buồn thẳm, sậm màu sau ngày ấy. 

Cuối cùng cũng bước chân vào cánh cổng trường đại học mà cô ao ước từ bé. Chỉ tiếc rằng mẹ không còn ở bên để chúc mừng cô.

Hôm ấy, nắng nhẹ buông xuống khu phố nhỏ, gió hiu hiu thổi làm vài sợi tóc dài bay lướt thướt trong không trung, không một tiếng chim hót, không một tiếng ồn nào, chỉ có gió khẽ hát, thật bình yên! Tiết đầu tiên là của một thầy giáo, là giáo viên chủ nhiệm lớp cô, trông khá trẻ. Suốt cả buổi học, thầy cứ nhìn cô, cuối tiết lại nhìn cô lần nữa và cười an tâm. Còn cô thì ngơ ngác chẳng hiểu gì.

 Đã nửa năm rồi, cô ngày càng thích cách dạy của người thầy đó, thích cái giọng nói trầm ấm và có vẻ còn thích cả thầy nữa. Một lần cha vào nơi cô học thăm cô. Vô tình thấy Thiên Hoàng-thầy của cô. Mặt ông tỏ vẻ khó chịu. Nhưng chẳng ai biết cả. Kết thúc một năm đại học rồi, vì cô nghĩ chỉ có cách dạy của Thiên Hoàng mới giúp cô hiểu bài, thế nên vào thời gian trường cho nghỉ, cô thường gặp anh để hỏi bài. Dần dần có những buổi đi chơi để giảm stress. Cả hai thân thiết dần với nhau và giữa hai người xuất hiện tình cảm.

Một lần về nhà thăm cha, cô chỉ toàn nói về Thiên Hoàng.

- Cha à, người thầy của con đấy, chỉ mới có hai mươi mấy tuổi thôi. Trẻ quá ba nhỉ?

- Ừ, chắc cậu ta giỏi lắm.

- Con thích cách giảng của thầy ấy lắm cơ. Nó dễ hiểu và ngắn gọn vô cùng!

" Có vẻ, con gái của cha đã thích thầm chính thầy giáo của mình rồi nhỉ? "

Ông nghĩ thầm. Linh cảm của cha mẹ về con cái có thể nói chưa bao giờ là sai cả.

Hôm nay nắng vàng nhạt, những tia nắng tinh nghịch làm cho khuôn mặt cô thêm bừng sáng. Hôm nay cô đi chơi với anh, điều đó khiến cô vui hơn mọi ngày. Anh cũng đã nói rằng anh cũng thích cô, nó càng khiến cô vui hơn nữa. Khi xưa cô thiếu thốn tình mẹ, bây giờ lại có một tình cảm khác, hy vọng nó có thể bù đắp cho cô.

Cha cô biết chuyện nhưng chẳng nói lời nào. Không phản đối cũng không đồng ý. Thế nhưng mỗi lần hai người đứng cạnh nhau là ông vội kiếm cớ chen vào giữa. Ông đang lo sợ về một điều, về một quá khứ chẳng ai biết rõ.

Cha đã từng nói với cô rằng, mẹ mất là vì tai nạn xe. Nó cứ đinh ninh trong đầu cô, khiến cô nghĩ đó là sự thật. Nhưng cô đâu biết rằng, ngày ấy cha cô đã nói dối.

-Trước kia con từng nói rằng kí ức mình dường như bị khuyết một chỗ đúng không con gái?

- Dạ đúng rồi. 

- Vậy giờ ba sẽ kể con nghe, về một quá khứ đã bị chôn giấu. Con gái, con biết không, mẹ chết chẳng phải vì tai nạn xe đâu. Mà là vì một viên đạn đã xuyên qua chỗ này của mẹ con này - Đoạn ông lấy tay chỉ vào trán mình. Và không để cô con gái kịp bất ngờ, ông đã vội tiếp tục câu chuyện - Đã có một quá khứ mà trong con chưa từng biết đến, một kí ức mà trong con đã bị khuyết đi. Vào cái ngày ấy, cha vì nóng giận tức thời nên đã lỡ tay giết chết một người. Chỉ là vô tình, là vô tình thôi. Và trong lúc hoảng loạn ấy , mẹ đã hy sinh để nhận hết tội vào mình chỉ để cứu cha. Vài tiếng sau mẹ bị cạnh sát truy đuổi. Trong lúc ấy, một tên cảnh sát trẻ đã nổ phát súng cướp đi mạng sống của mẹ con. Cha biết tất cả là do cha gây nên. Nhưng nếu tên cảnh sát ấy ... nếu hắn không nổ phát súng đó, chắc chắn giờ này mẹ con vẫn còn sống, dù có trong tù thì ít nhất bà ấy vẫn còn sống để biết rằng con đã được học ở trường đại học mà con hằng mơ ước. Nhưng hắn đã không cho bà ấy cái quyền đó.

- Hắn ta? Người mà cha đang nói đến là ai??

- Là người mà con hết lòng yêu thương và khen ngời đấy con gái ạ!

- Ý cha là... Thiên Hoàng?

Ông cười hiền tỏ vẻ đồng ý và có phần an ủi cô con gái nhỏ. 

- Nhưng cha à, Thiên Hoàng là thấy giáo kia mà. Thầy ấy đâu phải là cảnh sát.

- Nếu cha nói , trước khi là thầy giáo cậu ta từng là một cảnh sát, thì con nghĩ sao? Nhưng dẫu có ra sao thì tất cả cũng do cha mà ra.

" Thiên Hoàng đã giết mẹ mình sao? Một người lịch thiệp và hiền từ như thầy ấy sao? Cảm giác gì thế này! Đau! Đau quá! Tại sao đây lại là sự thật chứ? Hắn ta đã giết mẹ mình! Tôi hận anh. "

- Không, không phải. Cha chẳng có lỗi gì cả. Tất cả là do anh ta, là do anh ta giết mẹ.

Ông đứng lên, đi vào phòng mình lúc lâu rồi bước ra.

- Đừng khóc nữa con gái. Cha biết bây giờ trong con đang nghĩ gì. Đây! Nếu muốn con có thể trả thù.

Ông đặt lên bàn... một thanh súng.

- Ở đâu mà cha có nó vậy?

- Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là sau khi trả thù xong, hai cha con ta sẽ đi trốn, rồi làm lại một cuộc đời mới hạnh phúc hơn ở nơi thật xa nơi này.

Cô định cầm lấy thanh súng đó lên, nhưng lại vội thục tay vào khi sắp chạm đến lớp vỏ đen sì của thanh súng. Cô sợ!

- Nhưng con sợ lắm, con sẽ không làm được đâu.

- Con giỏi mà, con có thể làm được.

Những ngày sau, cô tránh mặt anh, và nhìn anh bằng ánh mắt ghê sợ. Anh cũng tự biết rằng, mảnh kí ức bị khuyết của cô giờ đã được lắp lại theo đúng sự thật của nó. Trông anh hối hận và buồn đi hẳn. Anh đã cố bù đắp cho cô trong hiện tại và tương lai. Nhưng chắc từ giờ sẽ không thể nữa rồi.

Hôm nay trời nắng nhẹ, gió thổi hiu hiu, một không gian bình yên, tĩnh lặng đến lạ thường. Cánh cửa phòng học mở ra, anh đang đứng đấy, chào cả lớp rồi chuẩn bị vào bài học mới.

- Mẫn đến trễ nhé! - Anh cười hiền.

- Thôi giả tạo đi. Thầy chẳng thánh thiện và tốt lành như tôi đã từng nghĩ.

Nói rồi cô dưng dững bước về chỗ, không quên để lại một cốc nước dưới bàn anh một cách lén lút.

Chuông reng kết thúc một tiết học. Mặt anh đã biến sắc từ lúc nào và khi tiếng chuông vừa dứt, Thiên Hoàng đã đột ngột ngã xuống, máu túa ra từ miệng không ngừng. Học sinh hoảng hốt chạy đến vây quanh anh.

- Gọi cấp cứu. Nhanh! Nhanh lên!

- Đừng, không cần gọi cấp cứu. Thầy không cần phải sống nữa đâu. Thầy phải chết để đền tội.

- Thầy nói thế là sao ạ? Sao thầy lại không chịu gọi cấp cứu?

- Các em không nên biết. Các em đang là sinh viên năm hai nhỉ? Đúng là các em đã lớn và chẳng cần thầy điểm danh mỗi buổi học nữa. Nhưng chỉ lần này thôi, thầy muốn điểm danh lớp gần cuối:

   + Số 1: Ngọc An - Dạ có.

   + Số 2: Thế Bảo - Có, thưa thầy.

   ...

   + Số 40: Kim Liên - Dạ có ạ.

   + Số 4... 41... 41

Anh bắt đầu thở gấp hơn, máu cũng túa ra nhiều hơn. Học sinh xung quanh lo lắng, vẫn chưa thể tin được cảnh trước mắt mình là sự thật.

" Là em đấy, là em đấy! Anh gọi tên em đi Thiên Hoàng. Con số 41 ấy là em đấy. Gọi tên em đi! "

Cô khóc òa lên như một đứa trẻ vừa làm mất thứ đồ chơi yêu thích của mình và chạy đến ôm anh thật chặt.

- Ly nước ấy, có độc phải không? - Anh thì thào vào tai, vừa đủ lớn để chỉ mình cô nghe.

- Đ... Đúng vậy. Là do tôi. Do tôi chẳng có đủ can đảm để đưa họng súng đến trước mặt anh. Tôi không thể làm thế. Anh biết ly nước ấy có độc sao còn uống hả?

- Sau khi anh chết, hãy bỏ trốn đi nhé và sống một cuộc đời hoàn hảo hơn bây giờ.

- Anh còn nghĩ cho ai đấy hả? Là tôi giết anh đấy. Đáng lẽ tôi không nên yêu anh!

- Tất cả lỗi lầm năm ấy là do anh gây ra phải không? Chỉ là mạng đền mạng thôi mà. Được em yêu thương và bên cạnh, hạnh phúc lắm. Nhưng tiếc nó chỉ là đã từng. Trong lòng em bây giờ chắc chỉ là hận thù thôi, đúng không?

Anh đưa tay khẽ lau giọt lệ đang chảy giữa chừng trên gò má cô.

- Mạnh mẽ lên nào cô gái. Để sau này còn có thể bình an trên xã hội này khi không có anh ở bên chứ.

Tiếng xe cấp cứu inh ỏi dưới sân trường.

- Chạy đi, chạy mau lên. Hãy trốn đi - Anh cố gượng dậy đẩy nhẹ cô ra.

- Nhưng... Nhưng tôi không thể để anh lại một mình.

- Trốn, hãy... trốn đi.

Đôi mắt anh nhắm dần lại, đôi tay buông lỏng từ từ trên gò má cô, chợt rơi xuống yên vị trên nền đất lạnh. Thần Chết đã đưa anh đi thật rồi.

Cô giật mình, bàng hoàng.

" Trốn! Anh ấy muốn mình phải trốn. "

Cô đứng lên rồi guồng chân chạy thật nhanh, để lại đám bạn ngơ ngác nhìn theo chẳng hiểu gì. Nước mắt cứ thế rơi rồi chạy theo hướng ngược lại của cô, như nó đang luyến tiếc lắm người con trai đang nằm đấy, người mà đến phút cuối cùng vẫn còn lo lắng cho cô, vẫn còn bảo cô phải trốn đi nhưng lại không gọi tên cô. Cha cô đứng chờ sẵn ở một nơi nào đó, hai cha con cùng nhau chạy đi thật xa đến một nơi xa lạ để rồi chẳng ai có thể tìm thấy họ.

" Hôm nay, nắng nhẹ, gió hiu hiu thổi. Chẳng có một tiếng ồn nào trên phố. Giống hôm ấy, ngày đầu tiên em được gặp anh. Thật bình yên! Nhưng sao phút giây bình yên hôm nay chợt vội tắt? Vì em đã đánh mất anh rồi sao? Hỡi người con trai đã không gọi tên em! Bốn bề nơi em đang là nước. Chỉ còn hơi thở và tiếng sóng vỗ rì rào bên tai. Này! Em yêu anh. "

05/11/2017

21:02



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net