[Nạn nhân thứ Tám] Chương 5: Dương Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tối hôm đó về nhà, nhắn tin cho Mẫn, hỏi về đàn chị Hạ Mĩ. Mẫn người này tựa như Google, ở trường có điều gì không rõ, chỉ cần hỏi nó, mọi chuyện lập tức sáng tỏ.

Không lâu sau, có tin nhắn lại:

"Hạ Mĩ, chuyên môn Hóa Học, trưởng ban thông tin trường từ năm lớp 10. Cũng trong năm ấy, được vinh danh bởi bài viết tuyên truyền chống gian lận trong thi cử, được dán ở bảng tin trường suốt năm học đó. Lớp 10: Giải nhất Hóa học cấp Quốc gia, lớp 11: Được chọn vào đội tuyển thi quốc tế và đạt giải khuyến khích. Nói chung, là ứng cử viên nặng kí cho suất thủ khoa Đại học Quốc gia...."

Mẫn nhắn một tràng dài, thế nhưng không thấy được trọng điểm ở đâu. Có một chi tiết khiến tôi để ý, đó là bài viết tuyên truyền chống gian lận trong thi cử. Đây là cái gì vậy? Lập tức nhắn tin hỏi Mẫn, vài giây sau đã nhận được hồi âm:

"Mày không biết à?" Con người này luôn luyên thuyên như vậy, không bao giờ đi vào chủ đề chính.

"Không biết."

"Một năm trước khi tụi mình vào trường, có một vụ án mạng tương tự xảy ra. Năm đó đàn anh Dương Dương, theo như truyền thuyết, là định nghĩa của một đại học bá. Bất kì kì thi gì từ lớn đến nhỏ anh ấy đều giành giải nhất với số điểm gần như tuyệt đối. Sau này, mọi chuyện mới vỡ lẽ, gia đình anh ta có thế lực cùng điều kiện, mua trước toàn bộ đề thi. Nghe nói là bị học sinh trường mình phát hiện rồi tố cáo. Cảnh sát lúc ấy cũng vào cuộc. Cuối cùng kết luận anh ấy có tội sau đó đình chỉ học. Có lẽ vì cú sốc quá lớn nên anh ấy đã nhảy lầu tự vẫn."

Thông tin này hoàn toàn có ích. Ít nhất, nó gợi ra trong đầu tôi một vài điều.

"Như vậy có thể kết luận cái chết của đàn anh này có liên quan đến đàn chị Hạ" Tôi nhắn lại cho Mẫn.

"Đúng vậy."

"Mày giúp tao điều tra xem còn những ai liên quan đến cái chết của anh ấy nữa, nhất là ai đã tố cáo anh ta." Mẫn luôn là cánh tay trái đắc lực của tôi mỗi khi giải quyết một vụ án.

Sau khi nói chuyện cùng Mẫn, tôi lại nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc chiều với Kiều Ân. Có một điều chị ấy nói rất chính xác: Cởi giày ra khiến cho chân có độ dính hơn, như vậy chỉ cần đeo giày rồi nhảy xuống là được, cởi giày để làm gì? Tôi thật sự không hiểu tên sát nhân này là thông minh hay ngốc nghếch. Rõ ràng hắn nên dựng một hiện trường giả để mọi người tin rằng đàn chị Hạ đã tự sát. Ở đây hiện trường dường như chỉ rõ một điểm: Có kẻ đã sát hại nạn nhân. Như vậy, tất cả đều mang lại bất lợi cho hắn, vì sao phải làm như vậy? Hay là điều này có lợi hơn cho những tội ác sau này của hắn. Tất cả đều quá rắc rối, mọi suy luận của tôi đều đi vào ngõ cụt.

Có thể, cái chết của đàn chị Hạ có liên quan đến người đã nhảy lầu tự vẫn 3 năm trước. Nếu Mẫn có thể tra ra, rất có thể đây sẽ là điểm chung của những nạn nhân tiếp theo.

Đột nhiên nghĩ đến quyển sách Kiều Ân cầm lúc chiều. Tôi luôn có cảm giác không lành về nó. Có khi nào quyển sách ấy có liên hệ với việc đàn chị Hạ bị sát hại hay không? Tồi tệ hơn chính là, Kiều Ân đang giữ nó. Điều này khiến cho tôi có linh cảm xấu, cầm điện thoại gọi cho Kiều Ân, vì quyết định hợp tác nên lúc chiều bọn tôi đã trao đổi số điện thoại, bên kia dường như lập tức bắt máy:

"Lâm Duệ?" Giọng nói thật dễ nghe.

"Vâng, em đây. Ân tỷ, quyển sách lúc chiều chị cầm, chị... đừng đọc nó" Tôi không biết mình đang nói nhảm cái gì.

"Chị không đọc, Hóa không phải là môn chuyên của chị, hơn nữa chị đã đưa nó cho bạn chị rồi."

"À... vậy thì tốt. Ân tỷ, về chuyện đàn chị Hạ giới thiệu quyển sách..."

"Thật ra không phải cậu ấy giới thiệu quyển sách đó cho chị. Hôm đó cậu ấy đang cùng một cậu bạn lớp Tin nói về quyển sách, chị chỉ tình cờ đi ngang qua, ai ngờ bị cậu bạn ấy kéo vào nói chuyện chung."

"Thế chị nói về quyển sách đó với cô bạn kia của chị sao?" Cô bạn kia ở đây chính là đàn chị mà Kiều Ân mượn quyển sách hộ.

"Không, chị không có nói. Ai ngờ hôm sau cậu ấy lại nhắc đến đúng quyển sách ấy. Thật sự là trùng hợp!"

Có thật chỉ là trùng hợp hay không....

"Lâm Duệ!" Một âm thanh thánh thót cắt ngang suy nghĩ của tôi.

"Dạ?"

"Em sẽ không phải gọi cho chị chỉ để nói về quyển sách thôi đấy chứ?"

Ơ? Chứ không thì còn nói về cái gì?

"Ân tỷ, chị còn có gì muốn bàn à?" Tôi hỏi.

"Không!"

.....

Sao tôi lại có cảm giác chị ấy đang tức giận vậy nhỉ?

Im lặng một lúc, tôi quyết định phá vỡ trầm mặc.

"Chị giận em hả?" Lúc hỏi câu này xong tôi tự chửi mình ngu một tiếng. Tự nhiên khi không chị ấy lại giận tôi làm gì.

Chỉ nghe Kiều Ân thở dài một tiếng, đáp:

"Em đang lo lắng về vụ án à?"

"Đương nhiên, vì nó liên quan đến chuyện sống chết của em mà." Tôi là nói về trò chơi nọ, mà vào tai chị ấy lại thành một ý khác.

"Em đừng lo quá, chị nghĩ kẻ sát nhân... ừm... sẽ không giết em đâu."

....

Có ai an ủi người khác như thế không?

"Kiều Ân!" Tôi đột nhiên hô to một tiếng, dám cá người nào đó đã bị giật mình.

"Hả?"

"Ngủ ngon nha!" Mặt dày không thèm dùng kính ngữ.

"Ừ! Em cũng ngủ ngon. Đừng lo, rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi." Âm thanh chị ấy thật dịu dàng...

Liệu mọi chuyện sẽ ổn sao? Hay trò chơi đáng ghét đó vẫn sẽ tiếp tục?

....

Cùng lúc đó, ở hành lang lầu 5 khu C3, có một bóng người mất đà rơi xuống cùng với tiếng hét chói tai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net