[Nạn nhân thứ Tám] Chương 4: Vương Kiều Ân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vương Kiều Ân, là đàn chị, là nữ thần, cũng có thể coi là đối tượng thầm thương trộm nhớ của tôi, mặc dù tôi và chị chưa nói chuyện với nhau đến một lần.

Tôi đến gần, chị ấy lập tức cảm nhận được, cảnh giác quay đầu, nhìn thấy là tôi, nét mặt chị dịu xuống.

"Là em à?"

A? Chị ấy hỏi như vậy, là biết tôi là ai sao? Dù trong trường tôi không nổi tiếng như chị ấy, nhưng cũng có tí tiếng tăm. Đây là chuyện rất xưa cũ, năm tôi học lớp 10, có lần tình cờ tìm được chứng cứ quan trọng của một vụ án mà cảnh sát đang bế tắc. Thế là từ đó, mọi người trong trường gọi tôi cái gì mà Thần Thám, có lẽ nhờ đó mà chị biết đến tôi.

"Chị cũng đang điều tra ạ?" Tôi hỏi lại chị ấy.

"Ừm. Chị cảm thấy Hạ Mĩ chết rất bất thường. Có điều gì không đúng đang diễn ra ở đây." Vẻ mặt chị phi thường nghiêm trọng, vào mắt tôi lại đặc biệt dễ thương. Như một bé gái đang đòi làm người lớn vậy.

"Ồ! Thế chị nói em nghe điều không đúng ấy là gì xem nào?" Tôi bắt đầu giở thói cợt nhả. Trước mặt nữ thần của mình mà cũng có thể làm như thế, sau này cần phải nghiêm túc tự kiểm điểm...

"Cảnh sát có nói, tìm thấy giày của Hạ Mĩ ở đây, thế nhưng trước khi tự sát tại sao phải tháo giày? Hơn nữa tháo giày ra đi chân trần sẽ dễ bám vào thành lan can hơn, đeo giày chẳng phải nhảy xuống dễ dàng hơn sao, Thần Thám?" Nói rồi chị vén sợi tóc tinh nghịch rơi xuống trước trán, ném cho tôi một ánh mắt phong tình vạn chủng.

"Dễ bám hơn sao..." Có cái gì đó lóe lên trong đầu tôi rồi lập tức vụt tắt. Cảm thấy thật thất bại, đứng trước một cô gái xinh đẹp thế này, trí khôn của tôi tụt dốc không phanh.

"Này Thần Thám, chị không nghĩ rằng Hạ Mĩ tự sát" Kiều Ân tỷ tiếp tục, giọng nói thật dễ nghe.

"Vì sao lại nghĩ thế?" Tôi ngạc nhiên, rõ ràng tôi đã đánh giá thấp khả năng suy luận của chị. Người luôn thi đứng nhất trường thì sẽ không phát hiện ra điểm nhỏ nhặt này sao?

"Linh cảm thôi!"

.....

"Đàn chị, em có tên, không phải tên Thần Thám, em là Lâm Duệ" Tôi mặt dày làm thân.

"Chị biết!"

A? Lại sốc lần nữa. Chị biết? Chị làm sao biết?

"Không cần gọi là đàn chị đâu. Em gọi tên chị cũng được!" Chị ấy tiếp tục.

"Em đâu biết chị tên gì?" Tôi bắt đầu bộc phát tính vô lại. Biết làm sao bây giờ? Bản tính tôi là thế rồi.

"Thật sao?"

"Thật!"

"Không biết thật à?"

Tôi gật gật đầu liên tục như một cái máy, như thể sợ chị nhìn ra được mình đang nén cười.

Kiều Ân cười cười, nhìn tôi một cái, lại quay mặt hướng ra xa xăm: "Chị là Vương Kiều Ân."

"Ồ... Là Vương Kiều Ân hả? Tên chị nghe hay lắm đó!" Mặc dù đang đóng kịch nhưng cũng không quên khen người ra một cái. Thật là! Mục đích ban đầu của tôi khi đến đây đâu phải là như thế.

Chị nhẹ giọng nói cảm ơn một cái. Lại nhìn ra nơi xa xa kia.

"Chị đang nhìn cái gì thế?" Tôi thắc mắc.

"Chị nhìn về phía hành lang đối diện."

"Để làm chi?" Tôi khó hiểu.

"Chị nghĩ xem có khi nào hiện trường thật là ở bên đó không. Có thể, kẻ giết người là một người rất khỏe mạnh đã ném Hạ Mĩ từ phía bên đó xuống..."

%#^&#€_*#^#£#&*$^#*#^%

Tư duy này.... là loại tư duy mới mẻ gì thế này... Khóe miệng tôi run run:

"Nếu như ném như vậy, thì trên người đàn chị Hạ đã để lại rất nhiều vết trầy xước dài rồi ạ. Cảnh sát đâu có nhắc đến điều này?"

Hơn nữa, sẽ có một người làm một việc tốn công mà mang lại ít lợi ích như vậy sao? Nhưng dù gì đây cũng là một tư duy phá cách, đáng được khen ngợi.

Kiều Ân cười cười, hướng tôi làm một vẻ mặt ngượng ngùng.

"Đàn... Ân tỷ, chị vì sao muốn điều tra vụ này?" Tôi tiếp tục chất vấn.

"Bởi vì cảm thấy Hạ Mĩ chết như vậy không đáng, muốn lấy lại công bằng cho cậu ấy."

"Hai chị có mối quan hệ tốt thật nhỉ! Chị có muốn hợp tác với em không?" Lại mặt dày làm thân. Ngoại trừ thế này, tôi không nghĩ ra làm cách nào để xây dựng một mối quan hệ với chị ấy.

"Được thôi!" Chị ấy ngược lại đồng ý rất dễ dàng.

Nói chuyện thêm một lúc, tôi thậm chí quên mất mục đích tới đây là để điều tra. Liếc nhìn sang Kiều Ân mới phát hiện chị ấy vẫn luôn cặp trong tay một quyển sách dày cộm.

"Chị đọc sách gì vậy ạ?" Tôi tò mò.

"Là sách chị mượn giùm bạn ở thư viện." Vừa nói chị ấy vừa phối hợp giơ ra trước mắt tôi, đập vào mắt là dòng chữ: TỔNG HỢP KIẾN THỨC ÔN THI THPT QUỐC GIA MÔN HÓA.

Vừa nhìn một cái, nhất thời đau đầu. Trên đời này, môn tôi dốt nhất chính là Hóa, nếu năm sau phải đọc quyển sách này, chi bằng tôi đúp lớp năm nay còn hơn.

"Lâm Duệ, quyển sách này trước đây Hạ Mĩ cũng mượn, là cậu ấy giới thiệu cho tụi chị."

"A? Đàn chị Hạ ạ?" Đột nhiên có một linh cảm không lành. Quyển sách này, có khi nào là....

Mãi mê suy nghĩ, điện thoại đổ chuông rất lớn, Kiều Ân bên cạnh giật mình.

Tôi làm một bộ mặt ngại ngùng, xoay người nghe máy.

Là bác tài xe đưa rước của tôi. Hóa ra đã 5h chiều rồi, cả xe đang chờ tôi, thế mà tôi còn đang ở đây tán gẫu cùng chị gái xinh đẹp. Nói thêm vài câu, cúp máy. Hướng Kiều Ân nói:

"Chị, chị mau xuống, xe đưa rước đợi kìa!"

Không có đáp lại.

"Ân tỷ?"

"Lâm Duệ, em tài thật đấy, không biết tên chị mà biết chị đi xe đưa rước, kĩ năng điều tra của em cũng quá giỏi rồi, sau này nên làm điệp viên đi!" Nói rồi, xoay người rời đi.

Người này, người này....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net