Cà phê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi, không uống cà phê. Tôi không uống được cà phê, và cũng không thấy nó ngon.

Trước đây, khi còn học cấp 3, tôi có uống nó một vài lần vì những quảng cáo trên mạng, nào là tỉnh táo, nào là tự tin, nào là đẳng cấp thời thượng, đủ thứ khiến tôi hào hứng muốn thử. Cà phê tôi uống lúc đó là loại cà phê sữa hòa tan, không phải hạt rang xay ra hay loại hạt trộn nào sang xịn. Vị của nó vẫn như bây giờ khi tôi uống thử cốc cà phê của cô ấy.

Cô ấy, thích uống cà phê. Cô ấy uống được cà phê, và cũng cảm thấy nó ngon.

Tôi tự hỏi vị cà phê tan trọng miệng cô ấy có giống như tôi cảm nhận không, và nếu khác thì nó là loại mùi vị gì?

Tôi bị say cà phê, nôn nao khó thở, khó chịu hơn loại say xe thông thường. Ngày đó vẫn là những ngày tháng cấp 3, tôi không dám động đến nó nữa. Có lẽ vì thế tôi thấy nó không ngon.

Bây giờ đỡ hơn nhiều rồi. Tôi chỉ hơi choáng một chút nếu uống ít, tôi cũng chẳng muốn uống nhiều.

Tại sao tự nhiên tôi lại nhắc đến cà phê?

Vì tôi nhìn đám bạn của tôi rất hay đi cà phê, chụp cùng mấy cốc cà phê màu nâu, đi đâu cũng cầm một cốc cà phê. Một phần là vì chụp ảnh nó đẹp, một phần là vì đối với bạn tôi nó ngon. Hay là vì uống nhiều nên quen rồi?

Cũng giống như tình yêu, lúc đầu là tò mò tìm đến, cảm thấy hợp mới đi tiếp. Những sau đó sẽ chia thành ba loại.

Một loại như tôi, nghĩ hợp được vài lần là sẽ uống được, nhưng cuối cùng lại không thể chịu nổi cảm giác mà tác dụng phụ đem lại. Sau này dù có cố gắng, cảm thấy vẫn ổn nếu chỉ thỉnh thoảng động đến, cuối cùng kết quả là chỉ nên làm bạn, vì nếu yêu sẽ khiến cho ruột gan lộn nhào, tâm can tàn phế!

Một loại như người yêu tôi, càng uống càng thích, càng yêu càng say mê. Sau này cường độ uống giảm xuống, từ một ngày 10 cốc xuống thành một ngày 1 cốc, nhưng nếu không có thì trong người bứt rứt, nhớ nhung, lưu luyến, thậm chí là thống khổ vật vã nếu không được chạm vào người mình yêu. Yêu lâu thành thói quen, tình cảm ở trên cao không thể cao hơn nữa, nhưng dù đi ngang cũng là đi ngang ở cái độ cao ai cũng muốn tới. Thói quen bên cạnh một người, chính là do yêu người đó nên mới xuất hiện.

Loại cuối cùng là loại giống mấy đứa bạn tôi, đem theo bên cạnh là đồ trang trí, rồi dần quen thuộc với nó. Nhưng vì không yêu cũng chẳng thích đến vậy, mối quan hệ cứ lửng lơ ở giữa, bạn không phải yêu càng không, khiến đi không nỡ ở lại không danh phận, cứ đi bên nhau vì lợi ích. Đến khi lợi ích không còn, sự hứng thú ban đầu chuyển sang đối tượng khác, mình lại có cảm giác bị vứt bỏ vì nghĩ bản thân quan trọng với đối phương. Sự lầm tưởng sẽ khiến trái tim cùng suy nghĩ lạc lối. Mối quan hệ này cuối cùng quay trở về vạch xuất phát, người dưng.

Tôi, không uống cà phê, cậu thì sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net