Tôi định đem nỗi buồn ra để viết, nhưng tôi không làm vậy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sẽ viết gì ra đây, ở cái nơi tôi thỏa thích viết những thứ bản thân muốn? Có thật là được viết những thứ bản thân muốn?

Không đâu!

Tôi đã nhận ra điều này từ khi viết đến bộ truyện thứ ba. Nơi này được quảng cáo là nơi câu chuyện bắt đầu. Nơi câu chuyện của chính tôi và cậu, và mọi người bắt đầu, viết lên một thế giới ảo tưởng, từ những người chuyên nghiệp đến những kẻ không chuyên, nhưng đa số thì là những người không chuyên giống tôi, một đứa tay mơ thích viết này viết kia để cụ thể hóa những suy nghĩ mộng mơ.

Truyện đầu tiên tôi viết, không phải là dành cho những cô gái nhỏ của tôi. Tôi còn nhớ ngày xưa ấy, cái ngày tôi vẫn còn là một đứa trẻ học tiểu học, lười học toán, nhác học văn, thậm chí các môn tự nhiên xã hội còn lại tôi cũng chẳng giỏi nổi một môn nào, tôi lại thích ngồi viết mấy mẩu truyện nhỏ phía sau quyển vở ô ly, giống như mấy mẩu truyện tôi hay đọc trên báo hoa học trò.

Mấy bài tập làm văn của tôi cao lắm là 8 điểm, tôi không nhớ nó thật sự đến điểm 8 không nữa, hay chỉ là sự xấu hổ hiện tại của tôi nâng nó đến con số ấy. Vậy mà tôi vẫn thích viết ra giấy mấy truyện nhảm nhí.

Tôi phải thừa nhận là tôi ghét môn văn, rồi đến các môn xã hội học thuộc khác. Đó là lý do tôi cảm thấy thích học mấy môn tự nhiên hơn, dù tôi học chả giỏi gì mấy môn đó.

Những mẩu truyện sau vở ấy dần biến mất mỗi khi tôi lớn thêm một tuổi. Cho tới khi tôi đăng lên mạng cái truyện tên DP1 ấy thì tôi chưa viết nổi một truyện nào hoàn chỉnh ra hồn.

Lý do thì có nhiều lắm. Tôi lười, tôi chỉ viết vì nó vui, viết để giết thời gian.

Tôi lại thích đắm chìm trong những tưởng tượng của bản thân nhiều hơn là tìm mấy từ ngữ đẹp để viết ra. Vốn từ ngữ của tôi không nhiều. Thậm chí đến bây giờ, tôi đã nghĩ ra khung cảnh tuyệt vời của diễn biến tiếp theo, tôi vẫn không thể tìm được từ phù hợp để miêu tả, từ cảnh cho tới tâm trạng của nhân vật.

Nhưng rồi đến một ngày, một ngày của năm lớp 12 ấy, tôi nhìn thấy đứa bạn cùng lớp tôi mỗi lúc rảnh đều chăm chú vào cái điện thoại, gõ cái gì đó trên màn hình, dài rất dài, tưởng chừng như không thể dừng lại, đôi mắt đầy nhiệt huyết, khóe môi đôi lúc lại nhếch lên. Tôi thú thật lúc đó thấy nó buồn cười chứ cũng chẳng tò mò nó đang làm cái trò gì với cái điện thoại của nó.

Nhưng, và tôi lại nhưng, cái gì cũng có sự vô tình lẫn cố tình trong đó. Nó tới đứng bên cạnh tôi trong giờ thể dục. Thể dục là cái tiết sinh ra để tặng cho học sinh 90 phút vui chơi thỏa thích không bị mắng mà vẫn mang danh là học. Nó cầm điện thoại, lại tiếp tục gõ, gõ liên tục.

Làm sao tôi không tò mò cho được!

Tôi hé mắt nhìn vào màn hình điện thoại của nó, có đọc cũng không hiểu đó là cái gì. Chịu thôi! Tôi mở miệng hỏi nó để tìm câu giải đáp trong lòng.

"Bấm gì đấy?"

"Không biết cái này hả? Fanfic đó!"

Tôi thề đây là lần đầu tiên tôi nghe đến cái khái niệm đó. Cũng có thể là vào lúc đó tôi không thần tượng ai đến mức say đắm như bây giờ. Tôi trố mắt nhìn nó, lắc đầu nguầy nguậy.

"Là cái gì?"

"Không biết hả? Nói cũng không biết đâu!"

Ha! Tôi dám cá nó cũng khó định nghĩa được từ đó cho một đứa gà mờ như tôi. Nhưng yên tâm đi, tôi giờ lại rõ cái chữ fanfic đó quá!

"Thế viết cái gì đó?"

"Văn án!"

Nó lại nói thêm từ gì đó mà tôi không biết. Rõ ràng là tiếng Việt nhưng tôi nghe vẫn không hiểu nó nói gì. Sau câu đó là nó bắt đầu ba hoa chích chòe về cái "văn án" nó đang viết. Tôi vẫn còn nhớ nội dung cái văn án đó, dù đã 4 năm trôi qua, nhưng tôi không kể các bạn nghe đâu.

Tôi nghe xong cũng không hiểu, đại loại cái văn án đó là giới thiệu để vào một câu chuyện chính. Và tôi lúc đó đã ngộ ra, có một nơi để những đứa học sinh bình thường như tôi viết ra.

Tôi trước kia cứ nghĩ, viết truyện, viết sách là ghê gớm lắm, phải làm nhà văn, nhà thơ hay người gì đó cảm thụ văn sâu sắc lắm mới được viết.

Tôi nhầm!

Tại sao tôi nghĩ thế. Vì điểm văn nó thấp hơn tôi, nó còn dám viết, tại sao tôi không?

Câu đó chỉ là câu để tôi đùa với chính cảm xúc của tôi lúc đó. Tôi về nhà, nhớ lấy tên cái ứng dụng W đó, tìm kiếm. Tôi nghịch ngợm cái web này một lúc, rồi một quyết định nảy ra. Tôi sẽ viết tiểu thuyết, một tiểu thuyết với nội dung tái hiện trong đầu rất nhiều lần.

Truyện đó kể về một đứa trẻ sinh non, bị bỏ vào trong rừng sâu, bị một con sói hoang cắn "nhẹ" vào tay, may mắn được một người thợ săn cứu sống. Tôi kể vậy các bạn biết tôi viết về truyện gì chưa? Đúng rồi đấy. Ma cà rồng. Buồn cười nhỉ? Đáng ra phải trở thành người sói mới đúng. Nếu là ma cà rồng thì phải bị rơi cắn chứ! Nhưng tôi thích vậy. Rõ ràng Dracula có thể ẩn mình dưới dạng một con sói khổng lồ mà!

Tôi bắt đầu đăng chương đầu lên trên web W đó, rồi lại thêm hai chương đó. Tôi đưa đứa bạn kia đọc thử, nó khen tôi viết hay, hấp dẫn đấy! Ừ, tôi nghe là biết nó động viên tôi rồi. Thế là về nhà, tôi lại đăng thêm hai chương nữa!

Tôi háo hức, mong chờ xem sẽ có người nào đọc, bình luận.

Không có ai!

Đấy! Đời đâu như mơ! Đâu phải cứ đăng là sẽ có người đọc? Cứ đặt bút là trở thành người viết truyện được nhiều người biết đến!

Tôi không bỏ cuộc. Vì tôi viết lên đâu phải vì mấy thứ hào nhoáng không thuộc về tôi đó. Tôi chỉ muốn có một nơi giữ truyện tôi lại, mà không phải thất lạc dưới đáy quyển vở nào đó.

Vì một lý do bất khả kháng, tôi phải ôn thi nên không thể viết nữa, file gốc trên máy tính bị xóa mất, nên truyện đầu tay của tôi dần trôi vào dĩ vãng!

Thời gian trôi qua, thời thế đẩy đưa tôi tới với những người con gái tôi yêu, và tôi chính thức hiểu hai cái từ fanfic là gì.

Với cái đầu hay thích tưởng tượng của tôi mà kết hợp với hình tượng những người con gái tôi yêu nó sẽ tuyệt vời như nào? Nghĩ là làm. Tôi mở web W và bắt tay vào viết luôn.

Tôi viết một ngày, liền một lúc ba chương, cứ thế một tuần, liền một lúc tới mười mấy chương. Tôi ấn đăng không cần nghĩ. Tôi say mê với cái thứ tôi tưởng tượng ra. A! Ngoại trừ mấy cảnh H.

Tôi đăng đến chương bao nhiêu đấy, thì bắt đầu có người vào đọc, vào thả sao, nhưng không một ai bình luận. Bình luận đầu tiên tôi nhớ hình như là "truyện hay như này mà ít người đọc với bình luận vậy?"

Có đúng là người ta khen tôi viết hay không? Tôi không nhớ nữa. Nếu tôi sai thì đó là do sản phẩm của sự tự cao của tôi bây giờ thôi, không cần chỉnh tôi để tôi xấu hổ!

Rồi bạn đó bình luận liên tục vào truyện của tôi. Có lúc nhắc tôi cái này, có lúc khen tôi cái kia, có lúc thì bình luận về nhân vật trong truyện. Đó là lần đầu tiên tôi biết mong chờ một lời của một người là như thế nào!

Sau đó cũng có nhiều bạn vào bình luận truyện. Tôi vui lắm. Có mắng chửi tôi cũng thấy vui. Không phải là mấy lời đem tôi nhấn chìm xuống nước, mà là mấy lời mắng yêu, góp ý muốn tôi tốt hơn. Ôi tôi lúc đó đọc mà miệng cười như nhắn tin với người yêu. Dù lúc đó chưa có!

Rồi bỗng nhiên, đúng thật là bỗng nhiên, truyện của tôi được nhiều người biết đến, nhiều đến mức tôi chóng mặt. Mỗi lần mở điện thoại lên là rất nhiều thông báo từ ứng dụng W, khiến tôi phải tắt thông báo. Nhưng tôi sống chết vẫn không tắt thông báo bình luận.

Trong rất nhiều cái bình luận đó, tôi đọc được một bình luận khác lạ. Bạn đó nói tôi hãy in thành ficbook đi.

Và tôi khi tôi nghĩ, tôi đã hiểu hết cái thế giới fan này rồi thì hóa ra tôi lại không hiểu gì hết. Đọc chữ tôi cũng biết ý bạn đó muốn tôi in cái truyện tôi đang viết thành truyện giấy. Nhưng có thể sao?

Tôi lúc đó đã từ chối. Cá nhân tôi nhìn nhận bản thân viết không đến mức để in ra rồi đáng để các bạn bỏ tiền ra mua. Sau này tôi có in, nhưng chỉ 10 quyển để làm kỷ niệm cho chính tôi và cho một số bạn khác muốn giữ lại điều gì đó từ tôi. Nếu được quay lại ngày đó, tôi cũng sẽ không in!

Truyện đầu viết về những cô gái tôi yêu đã hoàn thành với kết quả quá sức tôi tưởng tượng. Lượt đọc, lượt bình luận tăng vù vù. Có người biết đến tôi nhiều hơn. Tôi nghĩ đó là bàn đạp để tôi viết ra những truyện sau thành công hơn.

Không ngoài dự đoán, truyện thứ hai của tôi cũng rất thành công. Thành công đến mức tôi choáng ngợp.

Các bạn biết gì không? Tôi đã nghĩ tôi nổi tiếng rồi! Buồn cười nhỉ! Mấy trăm cái follow cũng làm tôi tự hào đem khoe hết chỗ này chỗ kia.

Nhưng cũng chính vì nó, mà cảm xúc nguyên thủy trong tôi biến mất. Ý tưởng vẫn dạt dào biển rộng, nhưng một chút cảm xúc cũng không có.

Tôi đôi lúc vẫn đọc lại bản đầu của DP1. Lời văn lúc đó của tôi không hay, mạch truyện không gắn kết, còn thêm cả tình huống kỳ lạ khó nuốt nổi, nhưng tôi nhìn ra sự nhiệt huyết của đứa bạn năm đó trong truyện của tôi.

Và cũng chính vì nó mà tôi biết, nơi này không còn là nơi tôi thích viết gì thì viết, loạn thế nào thì loạn.

Mọi thứ đều có hai mặt lợi, hại. Tôi viết ra rất nhiều truyện, nhưng cũng bỏ dở rất nhiều. Tôi viết ra không hay, chính tôi đã khó tính hơn, không còn vui đùa như trước nữa, tôi sẽ không đăng lên.

Tôi nhìn lượt follow tăng, nhìn lượt đọc tăng, nhìn bình luận mọi người muốn tôi ra chương mới, tôi vui vẻ, nhưng lòng tôi bất động.

Tôi mỗi lúc muốn chiều theo ý các bạn, mở ra viết, viết được ba chữ lại không biết phải viết như nào.

Ý tưởng đột ngột bay mất. Đầu óc không nghĩ ra được từ gì ngoài mấy từ hay dùng. Tôi không bế tắc, không áp lực, nhưng cũng không còn thấy việc viết truyện này vui nữa.

Một quãng thời gian, không dài không ngắn, tôi gạt những con số kia ra khỏi đầu. Tôi không viết vì mọi người. Tôi viết vì tôi thích thế. Tôi không muốn bỏ việc viết truyện này, dù một tháng tôi chỉ viết được vài dòng ngắn. Nhưng tôi vẫn là đứa nhỏ trước kia, thích viết ra những suy nghĩ trong đầu. Chỉ khác là, tôi giờ đã lớn hơn lúc đó rất nhiều.

Tôi lập nick mới, để viết như một hành trình mới. Nhận ra chưa, tôi giờ có tới 3 nick. À nói đúng hơn thì là 4 đấy!

Sau này có thể nó sẽ tăng lên 5, 6, 7, hoặc chỉ dừng lại ở đây. Nhưng tôi biết, hiện tại tôi đã làm tốt hơn trước kia, rất nhiều!

Cứ đêm mất ngủ tôi lại nằm suy nghĩ, tôi viết vì gì. Càng về sau, cái lý do viết vì thích được chú ý nó càng lớn. Bây giờ tôi viết vẫn vui, vẫn tự do thích viết gì thì viết, nhưng có thêm cả ham muốn được chú ý nữa.

Mong ước của tôi hiện tại đối với việc này là gì? Không rõ nữa. Nhưng tôi muốn mọi người bình luận vào truyện của tôi, nói suy nghĩ của mọi người về nhân vật, tình huống, cốt truyện. Nhớ chưa? Tôi đến giờ vẫn không tắt thông báo bình luận.

Còn ngoài ra, tôi cũng không cần gì nữa. Nhiều người biết cũng được, ít người biết cũng được. Tôi vui là được.

-------

4h13p 13/08/22


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net