; Học nhóm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi chuông kết thúc tiết 2 đã vang lên. Emma sau khi thưởng thức chiếc bánh burger trên tay, vội rời khỏi căn-tin liền bị một bàn tay mềm mịn kéo lại.

- Không nói lời tạm biệt với tôi à?

Vì đang vội nên Emma có chút hơi khó chịu, cô chau mày nhưng vẫn bình tĩnh nói.

- Cậu muốn gì?

- Theo phép lịch sự thì nên chào tạm biệt nhau chứ nhỉ?

Thật hết nói nổi, cô thở dài một hơi, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn lên ánh mắt đầy vẻ cương nghị kia. Con người mở to, đáy mắt có chút rung động,  ở khoảnh khắc này thì cậu ta thật sự rất cao. Cô như một cô nhóc nhỏ bé bị cậu ta 'bắt nạt'.

- Tạm...biệt...

Hai chữ "Tạm biệt" mà cô nói ra chính bản thân cô cũng thấy ngượng miệng. Cô không tin được mình có thể nói ra được những lời thân thiết như thế với người mà cô đã giáng một cái tát thật mạnh vào mặt cách đây vài tiếng. Điều này làm cô có hơi ngượng ngùng, bất giác mặt đỏ lên, có một chút xấu hổ.

Tony rất tinh anh, liền thấu rõ những cử chỉ của cô nhưng chỉ bất lực nhìn, khoé môi hơi nhếch lên.

- Cậu không cần phải ngại vì đã tát tôi đâu. Dù sao, tôi ăn tắt cũng đúng mà haha.

Thấy Emma không trả lời, cậu tiếp lời.

- Gặp lại sau... Emma.

Tên cô phát ra từ miệng tên tóc vàng kia nhẹ nhàng nhưng cũng mơ hồ tựa như lời một bài hát, ngân nga và trong trẻo vô cùng. Cô không hề nghĩ đây là một tên ngạo mạn, phá phách, có bồ làm to chống lưng, thật sự cô không hề tin vào mặt mình, đây có phải là Tony Manlechef mà cô từng nghe qua? Giờ đây, trước mặt cô là một cậu con trai với gương mặt ấm áp và ánh mắt dịu dàng nhưng lại tà mị khó tả...đẹp đến nao lòng!

•••

Tiết 3, tại thư viện trường.

- Emma đâu rồi nhỉ?

James nói với giọng điệu lo lắng. Phải, cậu rất sợ bị cô gái quan trọng đối với mình cho leo cây, đây không phải là lần đầu tiên, mỗi lần như vậy cậu đều nghĩ Emma đã gặp chuyện gì không hay. Thật là, cậu thật giỏi tưởng tượng!

Lori ngồi đối diện thấy thế cũng không nói gì, vì trong thâm tâm cô hiểu rõ cậu ấy dành một sự quan tâm đặc biệt cho cô gái Emma kia. Nhưng điều này không làm cô thấy khó chịu, cũng không ghen ghét, nhưng lại khiến cô càng ngày càng muốn chinh phục James. Cô không hiểu có phải bản thân khác người không, bị người khác vượt mặt cô không hề tỏ thái độ tức giận hay ganh tị, đơn giản chỉ là cảm thấy hơi buồn cười thôi!

"Cạch" - tiếng cửa thư viện vang lên, thật không trái lòng mong đợi, người bước vào chính là Emma! Nhưng gương mặt có chút gấp gáp, có lẽ là ba chân bốn cẳng chạy đến đây nên cô thở hổn hển.

- Cậu làm tớ lo đấy!

James hơi lên giọng, có ý tức giận.

- Này! Tớ chỉ trễ 10 phút thôi mà!

- Thôi, đừng trách cậu ấy. Có lẽ cậu ấy có việc riêng hay gì đó!

Nhận được lời trấn an của Lori, James bình tĩnh hạ giọng xuống.

- Cậu ngồi đây đi.

Lori liếc nhìn chiếc ghế bên cạnh.Thì ra là vậy, cậu ta cố tình chừa một chỗ ngay bên cạnh mình cho cô bạn kia, hèn gì khi cô ngỏ ý muốn ngồi cạnh, cậu ta lại có ý muốn đuổi cô đi. Đây có phải 'ham muốn' chiếm hữu không nhỉ? Như là muốn người mình quan tâm luôn luôn xuất hiện bên cạnh mình? Thật thú vị nha.

Emma 'nhận lệnh' ngoan ngoãn ngồi xuống. Cô đảo mắt sang Lori đang ngồi trước mặt, rồi đưa mắt nhìn xuống bàn. Ra vậy, họ đã chuẩn bị sách vở để học, vì cô mà bị chậm trễ. Cô biết, đối với James, thời gian rất quan trọng, dù là một phút cậu ấy cũng không muốn bị lãng phí. Xem ra cô lại cản trở cả hai người rồi!

- Cậu không đem sách vở sao?

Bị nhắm trúng Emma liền giật mình, mặt hơi cuối xuống trông rất ngượng ngùng. Đúng rồi, học nhóm mà không đem sách vở thì học cái gì cơ chứ? Ngẫm một lát, cô đưa mắt lên, nhìn thẳng vào người đối diện.

- Lori, cậu có mang sách môn khác không?

- À, có.

Lori vừa nói vừa nhìu mày, không đem sách vở nhưng vẫn còn bình thản mượn sách vở của người khác sao? Dường như cô không quan tâm đến biểu hiện khi nãy của Lori, chỉ vui vẻ dùng ánh mắt cầu xin người con gái trước mặt. Lori đủ thông minh để hiểu hàm ý của ánh mắt đó là gì, không nói gì, chỉ đưa tay vào cặp, một lúc sau lấy cuốn sách Sinh học để lên bàn, hướng về Emma.

"Môn Sinh học sao? Môn mình ghét nhất, trời ạ!" - Emma nghĩ thầm trong đầu. Nhưng cô không dám nói ra, cô biết mình đang ở đâu, trước mặt là hai học sinh giỏi nhất trường cô không thể cứ tùy tiện ăn nói được!

James ngồi nhìn cô từ nãy đến giờ, đôi mắt xanh đại dương ấy như dao nhọn sắc bén, xuyên thấu tâm trí của cô, như thể đọc được suy nghĩ của cô vậy!

- Cậu không thích môn Sinh mà? Học chung với mình môn Toán này!

Như được giải thoát, Emma lấy lại vẻ vui mừng, không nhân nhượng gì mà nghiêng người qua phía James, đầu cuối xuống nhìn vào quyển tập của cậu ấy, dáng vẻ ngoan ngoãn chờ đợi như một chú cún đang đợi chủ nhân của mình trở về. Cảnh tượng này khiến James không khỏi bật cười. Thật đáng yêu làm sao!

Lori giờ đây như người thứ ba chỉ biết nhìn hai con người trước mặt nhìn nhau cười đùa vui vẻ mà cô chỉ biết lặng thinh. Nhưng, điều này không khiến cô tủi thân, cầm bút trên tay, cô tiếp tục làm bài tập của mình, với vẻ mặt không-cảm-xúc.

Nửa tiếng sau.

- Oaaaaa!

Emma duỗi thẳng cánh tay đưa lên cao, rít lên một tiếng dài một cách mệt mỏi. Cô vừa mới trải qua 30 phút vắt óc làm toán cùng với 'thiên tài Toán học' kia. Thật là muốn nổ não! Sao cậu ta có thể giải quyết được những bài toán hóc búa như vậy? Thậm chí còn tìm ra hướng giải một cách rất nhanh, như thể cậu ấy đã nắm thóp được cả bài toán! Không đúng, như thể vừa mới đọc đề, đáp án đã nằm sẵn trong đầu cậu ấy vậy. Thật đáng khâm phục! Dù tài năng bẩm sinh như vậy cả trường ai cũng biết, nhưng đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy tận mắt. Bỗng nhiên trong lòng dấy lên lòng tự hào tự hào vì có một người bạn chí cốt tài giỏi đến vậy!

Nhìn thấy Emma ngồi bên cạnh mình đã thấm mệt, James cười phì như thể đã quá quen với hành động trước mắt. Chỉ mới nửa tiếng mà đã mệt vậy rồi, không biết những lúc ôn thi cuối kì cô gái này bỏ ra nhiêu tiếng để học nữa. Mà cũng phải, với một người như cậu ấy thì việc học không phải gì quan trọng, đối với cậu, để giữ được thành tích như bây giờ là cả một quá trình không ngừng nghỉ. Từ nhỏ, cậu đã ý thức được mình có khả năng, cho đến giờ cậu vẫn luôn cố gắng như thế.

- Dù gì bài tập cũng giải quyết một nửa rồi, Emma cũng đã mệt. Hay là tụi mình đi ăn trưa rồi tí nữa học tiếp?

Lori buông thả hai tay, cây bút bi bị nắm chặt lăn dài trên bàn, có vẻ cũng đã mệt lả cả rồi.

- A, tớ có hẹn ăn trưa trước rồi...nên...

Emma liền phản ứng, cô liền nhớ tới lời hứa sẽ ăn trưa với cậu Tony kia, xém nữa học hành đã làm cô quên béng!

- Hẹn? Hẹn với ai?

James nghe thế mở to mắt, quay phắt lại hỏi, giọng có chút gấp gáp.

- À... bạn tớ thôi.

Emma có chút lúng túng. Cô không thể khai là ăn trưa với Tony được, chắc chắn cả hai sẽ nghĩ bậy gì đấy. Thật chất chỉ là cậu ta mời cô ăn, bản tính vô tư nên cô đồng ý, có thể Tony mời cô đi ăn là vì muốn thay lời xin lỗi cho cuộc đấu mồm khi nãy thôi!

- Bạn? Cậu làm gì có bạn?

James cau mày, có chút nhăn nhó. Những lúc thế này, nhìn vào cũng biết cậu ấy đang khá tức giận. Tức giận có lẽ vì Emma 'có bạn' hay tức giận vì cậu ta hiểu rõ Emma đang cố che giấu gì đó.

- Thôi nào, lỡ như cậu ấy mới làm quen với người bạn ấy mấy tiếng trước thì sao?

Lori thấy tình hình có vẻ căng thẳng, vội chêm vài câu để nói đỡ cho Emma. Thật ra không phải cô tốt tính gì muốn giúp đỡ, chẳng qua là nhìn James khó chịu đến vậy cô thật sự không thích! Đúng là tiếp xúc nhiều mới thấy những cảm xúc không-bao-giờ-thấy được của cậu ấy.

- Không thể!

James quát lên, mặt càng lộ vẻ bực tức như cơn giận đang ở trên đỉnh đầu, chỉ cần nói ra một câu nữa cậu ta sẽ hoàn toàn nổi đóa lên!

Lori bị phản ứng này làm cho giật mình, với tông giọng khi nãy, với sự biết điều của mình, cô chỉ biết miễn cưỡng im lặng.

Emma cũng không khác là bao, nhìn ánh mắt như nổi lửa kia của James mà người hơi run, lập bập mà nói.

- T-thì...là...một n-người bạn tớ quen!

- Khi nào?

James vẫn dõng dạc hỏi ngược lại, vẻ mặt có vẻ đã khôi phục lại sự bình tĩnh, trở nên lạnh lùng.

- T-Thì giữa tiết 2 thôi!

- Thật?

- Thật!

James thấy thế cũng thôi bớt căng thẳng, nhưng vẻ mặt vẫn không đổi.  Emma thấy nét mặt James đã dịu lại nên cũng tìm lời để mà rời đi.

- Vậy...tớ đi nhé?

James không nói gì, nhìn về hướng khác, ánh mắt đầy đâm chiêu. Đến lúc này, Lori cũng phải lên tiếng. Đây cũng là cơ hội tốt để được ăn riêng với James, người như cô sao lại bỏ qua cơ hội ngàn vàng này?

- Cậu đi đi. Tớ và James ăn chung cũng được, nhỉ?

James vẫn không trả lời như thể mặc kệ những gì diễn ra, ánh mắt vẫn nhìn về một hướng. Lori cũng như hiểu ngầm là cậu ta không muốn nói, chắc không can tâm mà để Emma rời đi nhưng không thể tìm lí do để giữ cô ta lại?

Emma thấy thế cũng dè dặt rời khỏi, một phần vì cô không muốn thấy James với vẻ mặt kiểu này, như thể cậu ấy rất tức giận nhưng lại không thể nói được gì vậy, những lúc thế này James lại càng đáng sợ hơn bao giờ hết.

Bóng cô khuất dần, dù James không ngoảnh lại nhìn, nhưng thừa biết cô đã đi khỏi. Thật nực cười! Chưa bao giờ cậu lại bất lực như vậy, cảm giác vừa thấy buồn cười nhưng vừa thấy thương hại bản thân. Cậu hành động như thể không muốn Emma rời khỏi mình một bước, làm gì cũng phải có cô ấy ở bên, không thể rời xa!

Lori nhìn James với vẻ khó hiểu, cũng phải thôi vì trong trường hợp này cô đâu đủ tư cách để xen vào? Mối quan hệ của hai người này đúng thật là khó hiểu. Nhưng cô vẫn thừa biết là James rất coi trọng cô gái kia, có lẽ đúng là James thích cô ta?

- James, mình đi ăn thôi.

Nói rồi, Lori đưa bàn tay của mình đặt lên tay người con trai trước mặt, với vẻ dịu dàng nơi đáy mắt như muốn hiểu được chàng trai này đang nghĩ gì, dù rất khó, nhưng càng khó cô lại có dã tâm chinh phục!

——

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net