Bittercorns

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi học một nhạc cụ mới, bạn không nên tập ở nơi có người, không ai muốn nghe những âm thanh của một đứa chơi dở. Tôi thường tập sáo ở trong rừng sâu, nơi chỉ mình tôi tự thổi tự nghe. Tôi không biết mình đang thổi điệu nào, chỉ là bản nhạc tìm ngẫu nhiên trên mạng rồi in ra.

Chợt có một người đi tới ngắt quãng tôi, anh ta nói. "Tôi biết giai điệu này, khúc sáo đuổi chuột. Dĩ nhiên, tôi chỉ làm bằng nhựa."

Rồi anh ta bất động. Có những khớp nối trên khuỷu và cổ tay, đừng quan tâm búp bê làm gì. Tôi nhận đơn đặt hàng mới, từ vị khách tên Ginger. Phải đấy, tên là củ gừng nhưng anh ta là bắp ngô có chân nhện để di chuyển, miệng trên thân, và thường xuyên đau lưng. Liệu có phải dân vẽ hay dân trông trẻ nên cột sống ra nông nỗi đó?

Ginger đặt một trăm cái bánh tart nhân mứt ngô. Ủa khao cả làng hay gì? Sau đây là tin nhắn thắc mắc của tôi.

"Sao nhiều quá vậy?"

"Cho cả công ty mà. Công ty trách nhiệm hữu hạn Một Mình Tao."

Với thần chú sao chép thì một trăm cái cũng không quá thử thách. Và tôi chở chúng bằng xe tải. Nhà của Ginger gọi là "nhà" có xúc phạm các kiến trúc sư quá không? Nó theo nghĩa đen là một cái lều bé tí, chắc đủ cho anh ta và cái giường ngủ.

Sau khi chồng bánh tart nhân mứt ngô được xếp bên cạnh túp lều, nó còn to hơn túp lều. Tôi nhận tiền và quay về nhà, cái xe tải đâu phải của tôi, con hề phù thủy này đỗ nghèo khỉ. Mượn của phụ huynh thôi.

Buổi trưa tôi sẽ "phải" cùng gia đình đi ăn bên nhà bà cô - em gái bố. Dạo này bả làm ăn phát đạt nên mua một đống hải sản xịn về. Bảo là "phải" đi vì tôi ghét những buổi họp mặt họ hàng kiểu này. Giá tôi có thể mau mồm lẹ miệng như chị họ yêu thích, với chị ấy thì mấy câu hỏi vô duyên bả chặt đẹp.

Cái bàn dài hai đứa như tôi nằm cũng vừa bày đầy hải sản ngon mắt, nhưng tôi không mấy hứng thú với bọn hải sản, tôi chỉ lấy một bắp ngô ngọt. Chắc lây từ ông xã. Và ổng cũng nhận được lời mời tham gia bữa trưa này nhưng biết đấy, lão không đi, còn lâu anh ta mới nghỉ làm một buổi để dự cái họp mặt họ hàng mà còn hải sản.

Đương nhiên tôi nói hộ. "Nhà cháu bận, gửi lời xin lỗi mọi người." Người nhà tôi chiều Harley lên mây, không những không trách, còn khen anh ta lịch sự. Và tôi tưới sốt xanh sẫm lên bắp ngô của mình, con em họ hỏi. "Cái gì thế chị?" "Thuốc dạ dày, rất đắng".

Ma túy đấy em, nói vậy để mày không muốn thử thôi. Thực ra nó có vị bưởi-việt quất. Bởi chị quá chán ở đây, phải phê cần trước khi bị hỏi những câu trả lời được cũng tài từ mồm cô dì chú bác. "Bao giờ có cháu cho ông bà bế? Chúng mày bận quá không cả "chăn gối" được à? Lương hai vợ chồng vẫn ổn định chứ? Có cãi nhau nhiều không?"

Lạy trời, cho tôi về đi! Bỏ dở bắp ngô, tôi xin phép về trước vì đau đầu kinh khủng. Cả đêm qua không hề ngủ giây phút nào. Cuối cùng cũng tạm biệt được bữa ăn dở hơi này. Tôi có một lễ Trung Thu cần dự. Lễ Trung Thu giữa tháng Năm, tại sao không, khi tiết trời hiện giờ chẳng có chút nào giống mùa hè, do biến đổi khí hậu.

Hàng bánh kia khá đặc biệt, bên dưới mặt bánh sẽ ghi một sự thật ngẫu nhiên, hầu hết nó không bao giờ sai. Tôi mua một cái với 20 ngàn, cái này ghi, "một tù nhân ở Anh từng đái lên xúc xích". Là nó, ý tưởng món bánh mới!

Trông vẻ ngoài giống bánh bao, nhân bên trong chỉ duy nhất một quả trứng đen, bên trong quả trứng là xúc xích. Vị khách đầu tiên thử bánh đó, ông ta hói đầu, nhưng rất thích và trả tiền cao. Cũng có anh bán rong mua lại để bán trên xe buýt. Một phút đứng trước gương nào, Duyên. Mày quá thiên tài!

Tiếp theo, tôi nên đi mua một bộ tóc giả làm quà tặng bà dì. Bà ấy nhờ chồng cắt tóc rồi hối hận, giờ nhìn quả đầu rất nhức mắt. Có một bộ tóc nặc mùi thuốc lá, bộ kia quá đen, cái này như xơ mướp... Đây là lần đầu vào tiệm tóc, chọn thôi cũng khó vậy?

Sau cùng, tôi bỏ cuộc. Tôi sẽ mang đại cho bà ta lọ thuốc hỗ trợ mọc tóc. Nhà dì mới tậu bức tranh một con thỏ trắng hút xì gà, con thỏ có đôi mắt xanh lá sáng đẹp xỉu. Không thể giấu nổi câu hỏi "Dì mua tranh này ở đâu ạ?", một người bạn của bà đã tặng.

Dì rót trà, xếp bánh quy lên đĩa, bảo tôi ngồi chơi chờ bà nấu nốt món đang dở dang trong bếp. Tôi cầm tách trà, con thỏ hút xì gà nổi lên từ miệng tách, nhưng nó không màu trắng như bức tranh mà màu nâu. Anh em xã hội hay là lý do khác?

"Xì gà và ly trà phát âm gần giống nhau." Con thỏ nói. "Ta đâu có màu trắng, dì của ngươi đã sơn màu lên mà bà ta nghĩ là đẹp hơn."

Tôi đặt tách trà xuống bàn, quyết định không uống. Người họa sĩ đã vẽ con thỏ màu nâu, dì ta là ai mà dám thay đổi ý tưởng? Không thể tha thứ! Một sự xúc phạm trí tuệ! Quả thật, sơn lại màu như bôi c*t lên tranh, bà ta chẳng biết gì về hội họa nên nó xấu đau đớn.

Nhân cách "tỉ phú" của tôi lên tiếng. "Đằng nào bức tranh chẳng thuộc về bà ta rồi. Muốn làm gì với nó mày cũng đâu thể can thiệp? Còn là người lớn, dì của mày, việc này mày nên đi về và quên nó đi."

Có đuồi bầu nha bạn! Bà ta không phải người bỏ tiền ra mua từ họa sĩ, nhận chùa thì có quyền gì vẽ bậy lên chất xám của người ta? Để đó, con người vô ý thức! Đây là thần chú khiến da chảy xệ và không mọc nổi tóc, mọi thứ đều nhét vô đĩa bánh quy và nước trà. Với phụ nữ, có gì kinh khủng hơn nhan sắc tệ hại đâu chứ?

"Chào dì, cháu về không muộn ạ." Tôi gọi to, éo quan tâm bà ta đáp gì đâu. Chỉnh lại cạp quần hơi lỏng, nhìn bức tranh bị phá, tôi rời nhà bà dì ngu xuẩn. Sau này gặp tôi, bà ta trách thuốc tôi tặng hôm đó không có tác dụng và bà không hiểu sao mình xuống sắc dã man vậy. Thưa dì, không phải thuốc cháu mua kém đâu, nghiệp đấy.

Không chỉ bà ta, hôm ấy cả con gái bà cũng ăn bánh quy dính lời nguyền đó. Nó chịu chung số phận. Còn mặt dày nhờ tôi làm mối với anh nào trong công ty tôi, mô phật, nghe mà run tay. Chê ạ, cảm ơn. "Chị là phù thủy, chị sẽ giúp mày xinh lên". Tôi nói với con bé, để nhận lại. "Chị lớn rồi, bớt khùng đi".

Có vẻ như quầng thâm đen xì quanh mắt và nét mặt nghiện ngập này chẳng làm được ai tin. Tôi chỉ để hộp bánh nhỏ tự làm cho con bé, ăn hay không tùy mày. Mẹ em phá tranh chứ không phải em, ý tốt của tao chỉ đến thế. Chúc may mắn.

Tôi biết là nó đã ăn, vì vài ngày sau, trang cá nhân của nó tràn ngập ảnh mới vô cùng tự tin. Nó nhắn, "Chị là phù thủy thật à?". "Ai biết gì đâu, mày ăn ở tốt, tự khắc đẹp". Nghe đạo đức quá, tôi không quen. Vẫn hơn là "Ừ, chị là phù thủy, xiếc thủ, thợ bánh dạo, làm việc cho tổ chức có nhiều thành viên bá đạo"...

Bà dì của tôi vô cớ cấm con bé dùng mạng xã hội. Sự thật đau lòng ở trong nhật ký của bà mà tôi nghĩ nên đốt đi để nó không bao giờ biết. "Suốt ngày đăng ảnh, nó nghĩ nó đẹp hơn ai? Con gái mà chẳng giống mình tí nào, như kiểu bao nhiêu nhan sắc nó chiếm phần hết".

Hảo dì, người mẹ của năm! Có tâm thần không đi ghen tị với con mình đẻ ra? Ai đưa bà ta đi khám tâm lý gấp ngay. Để lâu dài chỉ khổ những người xung quanh. Tôi sẽ tìm việc ổn định cho con bé, nó tự lập được sẽ tránh xa mối quan hệ độc hại thôi.

Nhân cách "bình thường" của tôi đẩy gọng kính. "Coi ai đang nói kìa. Người nên đi khám tâm lý là mày. Và cái gì cơ? Tìm việc cho một đứa con gái, giúp nó tránh mối quan hệ độc hại á? Diễn người tử tế fake lòi. Đẹp mặt tổ chức tội phạm không?"

Gớt nước mắt, quý vị. Chơi đồ tiếp cho dễ ngủ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#drug