Pipickles

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu có một thứ không bao giờ để bạn yên lúc đêm khuya, thì đó là dạ dày. Bữa tối ăn nhiều, đêm sẽ không đói, nhưng mập lòi thây. Đặc biệt là bạn đã ăn như chim còn thức khuya viết nháp nội dung để mai có cái up, thì dạ dày nó sẽ gào thét, "giờ mày không cho tao ăn, có căng cọt mà ngủ nhé đĩ".

Không còn cách nào khác tôi phải mở tủ lạnh, nhân cách "junk food" của tôi trỗi dậy từ 18 tầng địa ngục phản đối kịch liệt quả dưa chuột tôi cầm. "Mày rồ à, đã ăn thì ăn cho trót, mà còn là bữa đêm, không ai đi tọng cái thứ nhạt nhẽo healthy như dưa chuột".

Quả là không sai khi mình đẩy nhân cách "junk food" xuống 18 tầng địa ngục. Đã ăn đêm còn nốc cola, pizza, gà rán, bánh kẹo, xúc xích... chắc tôi sớm bị Hạnh Quỳnh đuổi cổ khỏi đoàn xiếc, rồi thất nghiệp, đăng mạng tìm bố đường nhưng bố nào cũng chê vì béo, rồi mắc rối loạn ăn uống lại càng mapdit. Cuối cùng phải nhờ đến xe cần cẩu đưa tới bệnh viện vì tôi đã béo phì quá mức để khiêng nổi.

Thế nên tôi nhai rau ráu quả dưa chuột, đến trình độ không cần chấm muối thì chẳng việc gì phải lo mỡ thừa. Khi quả dưa đã hết phần xanh nhạt, bối cảnh xung quanh tôi thay đổi. Nhận ra đã quá muộn, tôi lại vô tình chơi đồ. Cơn đói mất kiểm soát khiến bổn cô nương không kịp xem nó tẩm đá-

Phải, tôi lạc vào chốn cung đình nơi có một ông vua gu mặn mòi như cá khô, phi tần của ông hai mấy ba chục người, nàng nào nàng nấy đẫy đà phồn thực. Nhưng điều này phải công nhận, các nương nương dù béo nhưng mặt xinh như hoa, làn da đẹp đáng mơ ước đối với một đứa mụn nhọt như tôi. Vậy thì không thể bảo hoàng thượng gu mặn được rồi.

Một vị nương nương nọ mắc đẻ đứa thứ năm, mang bầu tăng cân càng dữ, chuyện ai cũng phập phồng lo đã xảy ra. Đang khiêng kiệu vội vã cho bả đi đẻ thì một công công bị mất đà nên ngã, lẽ ra tội làm nương nương động thai là phải mang đi trảm ngay l ập tức rồi, nhưng trường hợp cấp bách, công công đó đứng dậy khiêng tiếp. Đẻ xong phạt sau.

Có thể bạn tò mò dung mạo của hoàng thượng. Ngài ta không thừa cân như dàn harem, dong dỏng cao, vóc dáng cân đối. Và cực kỳ có phúc đường con cái. Ổng thích phụ nữ béo là bởi ổng ghét đi ăn với cô gái nào cứ từ chối các món ngon, kén cá chọn canh, luôn sợ tăng cân. Làm vậy sẽ mất sự ngon miệng của người ăn cùng.

Làm ơn có ai đánh thức tôi khỏi sự phê cần này đi, có ham gì cung đấu đâu! Quả dưa chuột khốn kiếp! Một lần nữa, nhân cách "junk food" sung sướng ra mặt. "Bảo rồi, lũ dưa chuột đâu hay ho gì, ăn pizza có phải phê hơn không". Không em, có thể tôi mua sai loại, nhưng ấn tượng đầu tiên của tôi về pizza như lách đồn vậy. Nó không ngon, chẳng thể nào đụng lưỡi vào thêm lần nữa.

"Ừ, chắc chắn mày mua sai loại. Món ăn kinh điển, cả thế giới bảo ngon, và mày nên đi khám lưỡi".

Vậy đâu thể trách tôi, hãy trách người bán cho tôi cái pizza đầu tiên ấy. Ở hậu cung kỳ quặc này không có chỗ cho tôi. "Hãy thử pizza dưa chuột muối đi, ta không tin muội ở đây mà gầy được mãi". Một vị nương nương nói.

"Tôi chưa muốn thất nghiệp và đứng đường". Nói với bà ta như vậy, tôi chạy như điên khỏi đám cung nữ ẳng ri vì con tiện nhân từ chối chủ tử của họ. Dĩ nhiên, nô tì thì gầy hơn mới đuổi được. Nhưng xui thay, bổn cô nương có đôi chân nhanh nhạy để làm gì. Thỏ thì nhanh đấy, ta là báo trúa. Lẽ ra là vậy, quần áo và kiểu tóc cổ trang bên Trung thực sự bất tiện, nó khiến tốc độ của tôi không thể bung hết. Nữ nhân hiện đại đâu thể đùng cái quen ngay được điều này?

Đám cung nữ đè cô nương tội nghiệp này ra, bằng vũ lực, họ thồn miếng pizza dưa chuột muối đến nỗi son môi của tôi nhòe đi. Bằng cách nào đó, dưa chuột hôm nay cứ bị "lạ lắm". Ngay lúc tôi cắn, đám cung nữ hung tợn biến mất, khung cảnh và trang phục lại thay đổi. Lần này là trên một chiếc cầu gỗ gần bờ sông, tôi đang mặc bộ váy phong cách lolita, có ren các kiểu, màu chủ đạo là xanh-hồng pastel.

Rất dễ thương. Nhưng SAO SON MÔI LẠI HỒNG CÁNH SEN VÀ VẪN NHÒE RA DO PIZZA DƯA CHUỘT MUỐI VẬY!? Tôi thề, thà quất màu tím bầm hay đen thui còn hơn hồng cánh sen. Cái màu này thì gái cũng chê chứ đừng nói đàn ông! Tôi dòm mặt trong cái gương tự nhiên xuất hiện trên tay, cảm ơn nếu bạn hỏi.

Đàn ông... Có một người đang đứng trên cầu, mái tóc mềm màu nâu của anh ta bay nhẹ trong làn gió mát, áo thun quần bò, chiều cao lý tưởng. Dù đang quay lưng, và chưa nhận ra sự hiện diện của tôi, giác quan vẫn mách bảo rằng đây là một mỹ nam.

Trái tim chàng có rung động với son hồng cánh sen nguệch ngoạc không? Ồ, chàng nghe thấy tiếng sột soạt khi tôi cố dùng ống tay áo để lau bớt phần nhem nhuốc trên môi. Tôi đã đúng, anh ta đẹp như nam chính teenfic Việt Nam. Chàng mỉm cười, có lẽ việc đánh son vụng về là điểm gì đó đáng yêu?

Tôi còn chưa biết tên anh ta thì người đã đến gần tôi, nói. "Anh tên Văn Yên, nếu em không chê thì mình cưới nhau".

Được rồi, trước hết, dù yêu cái đẹp thì tôi vẫn chưa mất dạy đến nỗi cắm sừng lão khoa học gia bạch tuộc. Thứ hai, "nhưng em phải chê cái gì?". Thay cho câu trả lời, anh ta kéo ống quần chân phải lên. Tôi mong là quý vị không ăn lúc này, nếu đang nhâm nhi gì đó thì hãy tạm dừng ở đây, ăn xong thì xem tiếp, nó không chạy đi đâu cả. Hoặc nếu bạn không chịu được sự kinh tởm, hãy tắt luôn câu chuyện này đi, bạn có thể sẽ nôn ra bữa ăn của mình. Tiền cả.

Dưới lớp vải của ống quần, những thứ bao bọc chân anh ta đến nỗi không nhìn thấy da thịt, là một đống sợi mì gói vàng vàng lâu ngày, trộn với gì đó nhìn như cháo cũng lâu ngày và nó cô đặc lại. Tôi nhìn cái chân đó, rồi bặm môi nhìn mặt chàng trai.

Anh ơi, này không phải chê đâu, anh cút xuống địa ngục chưa chắc họ đã tiếp nhận cái dòng giống này. Tôi lắc đầu đáp. "Em có chồng rồi". Đến đây thì nên hết chương này đi để tôi còn về ngủ, nhưng không, hắn bấu lấy vai tôi, nói kiểu rất là xúc động. "Em nói dối phải không? Đừng từ chối tôi như vậy! Tuổi em cùng lắm là 18, sao có thể chồng con gì? Em hãy nói là em đùa đi, Thẩm Duyên!".

Không, anh mới như trò hề đấy. Đẹp trai mà dơ nên im miệng. Được khen trẻ hơn tuổi thật, vui với ai chứ tôi không khoái, tôi thích nét trưởng thành hơn nét bấm ra sữa. Tôi là một phụ nữ 21 tuổi, đã kết hôn và chưa có nhu cầu ngoại tình. 21 tuổi đối với một số người vẫn còn rất non, nhưng tôi chỉ muốn nói tôi qua 18 lâu rồi.

Hai bọn tôi đang đứng trên cầu gỗ gần bờ sông, đoán rằng nói thêm với tên trốn trại này cũng chẳng ích gì, tôi lao thẳng xuống sông. Chúa ơi, việc đó dại hết sức! Tên anh ta là gì? À, Văn Yên. Văn Yên hốt hoảng cũng nhảy xuống cứu hộ. Cái đống mì gói và cháo cứng ở chân hắn gặp nước thì chúng nhũn ra, sau đó hoà vào vùng nước quanh bọn tôi. Điều kinh khủng nhất, giá như tôi đủ bình tĩnh để không nhảy xuống sông. Cái hỗn hợp mì cháo ấy dính lên người tôi, và tôi phải cố thò đầu cao nhất có thể, ít nhất không cho nó vào mũi mồm.

Lên lại trên cầu, tôi hỏi Văn Yên tại sao chân anh ta lại như vậy, và nếu nước có thể làm mềm và loại bỏ chúng, lẽ ra chúng phải trôi đi mỗi lần tắm rửa chứ? "Đó là một câu chuyện dài", Văn Yên nói. Dù không thực sự bắt buộc phải nghe hắn kể, nhưng tôi tò mò. Khi Văn Yên há mồm ra bắt đầu câu chuyện dài của mình, cũng là lúc một quả dưa chuột mọc chân tay người bước đến gần bọn tôi.

Nó cầm chiếc đồng hồ quả quýt bằng bạc, rồi đút vào đâu đó không rõ, trói tay tôi lại và lôi đi xềnh xệch. Văn Yên ngăn cản, nhưng một cô gái khác nhanh chóng kéo sự chú ý của hắn, và hắn mặc xác tôi với quả dưa chuột. Đừng bao giờ lấy loại này làm chồng, hỡi mấy gái. Tao thà chơi quả dưa chuột còn hơn.

"Em ăn cơm chưa?" Dưa chuột hỏi, chất giọng vừa lãnh đạm vừa quan tâm.

"Em chỉ ăn rau". Tôi đáp ngắn gọn nhưng là sự thật. Tôi không hề ăn tinh bột từ cơm, mà từ bánh mì và các loại khoai.

"Thật trùng hợp, ăn anh đi. Dưa chuột được xem là rau".

Ừ, chắc "quả" ở đây chỉ gọi cho vui mồm. Mấy người làm mukbang rau củ mà gồm cả dưa chuột vào, bảo sao thi thoảng tôi thấy sai sai. Dù sao, rau hay quả thì cũng vào bụng. Tôi quỳ xuống cắn phần hạ bộ của "dưa ca ca". Không ai ăn dưa chuột từ đít lên đầu đúng không? Tôi ăn. Người làm hề có lối đi riêng.

Cuối cùng, tôi cũng về căn phòng thân yêu. Hú hồn chim én là cửa tủ lạnh tôi đã đóng trước khi phê pha, hề cốt thì cũng biết tốn điện chứ. Nhưng mà... cắm điện đã là tốn điện rồi. Ám ảnh lời mẹ dặn "đừng để tủ mở". Tôi liệng nửa quả dưa gặm dở dang khi nãy vô sọt rác, đi ngủ lúc một giờ sáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#drug