3. Trình Nhất Tạ x Trác Phi Tuyền (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc đi đến phòng Trác Phi Tuyền. Cả hai do dự một chút rồi Trác Minh Ngọc gõ cửa.
Cốc...cốc...cốc...
Trác Phi Tuyền(nói vọng ra): ai vậy?
Trác Minh Ngọc: anh hai, là em.
Trác Phi Tuyền: vào đi.
Nghe vậy, Trác Minh Ngọc liền mở cửa đi vào cùng Trình Thiên Lý. Trác Phi Tuyền đang ngồi trên giường đọc sách, Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc thoáng bất ngờ. Bởi vì hai đứa nhỏ đã quen với hình ảnh Trác Phi Tuyền như một " cái đuôi nhỏ " dính bên người Trình Nhất Tạ mà luyên thuyên không ngừng. Giờ đây nhìn thấy Trác Phi Tuyền im lặng đọc sách hai đứa có chút không quen. Trác Minh Ngọc đi đến ngồi cạnh Trác Phi Tuyền nhìn chằm chằm nhưng lại không lên tiếng.
Trác Phi Tuyền: có việc gì cứ nói...đừng nhìn anh như vậy.
Trác Minh Ngọc: anh hai...hình như...anh già hơn rồi thì phải...
Trác Phi Tuyền: ..............
Trình Thiên Lý: ( ' ủa...sao nghe hơi cấn cấn.... ' )...???...
Trác Phi Tuyền: ý em là sao? ( giọng trầm )
Trác Minh Ngọc: ây...không phải, em nhầm...ý em là da mặt của anh " hình như bị khô " thì phải....ahaha...đúng...lần này em không nhầm đâu...( cô nàng cười gượng )
Trình Thiên Lý đứng nhìn Trác Minh Ngọc cười gượng " cố sửa " lời nói mà không khỏi lắc đầu. Rõ ràng ban nãy Trình Thiên Lý đã nhắc đi nhắc lại là đừng nói sai " kịch bản " mà cậu nhóc đã nghĩ ra bởi vì cả hai đều biết Trác Phi Tuyền dạo gần đây rất thích đắp mặt nạ. Trình Thiên Lý đột nhiên lên tiếng.
Trình Thiên Lý: anh Tuyền, mấy ngày nay gió rất lớn nên da mặt rất dễ bị khô...nên anh hai của em có nhờ em đưa một vài thứ cho anh...
Nói rồi Trình Thiên Lý đưa hai túi đồ cho Trác Phi Tuyền, bên trong là một số loại mặt nạ khác nhau. Trác Phi Tuyền nhìn chằm chằm vào túi đồ, khẽ cất giọng hỏi:
Trác Phi Tuyền: là anh cậu nhờ thật sao?
Trình Nhất Tạ ( lắp bắp ): thật...thật đấy...em...em không nói dối đâu...
Trác Minh Ngọc: anh hai...dù sao cũng là thành ý của anh Nhất Tạ, anh...
Trác Phi Tuyền: được rồi, Thiên Lý cậu chuyển lời cảm ơn đến anh cậu dùm tôi...còn việc gì nữa không ?
Trác Minh Ngọc: dạ..dạ không ạ...
Trác Phi Tuyền: vậy hai đứa về phòng đi, anh muốn nghỉ ngơi.
Trác Minh Ngọc: vâng.
Cả hai đi ra khỏi phòng, vừa đóng cửa Trác Minh Ngọc liền hỏi.
Trác Minh Ngọc: này, cách này có ổn không vậy ?
Trình Thiên Lý: tôi không biết có ổn hay không nhưng hiện tại tôi thấy hơi bất ổn rồi đấy...

Trác Minh Ngọc: sao lại hơi bất ổn ?
Trình Thiên Lý: cmn cô còn hỏi? Ban nãy đã dặn là đừng nói sai lời thoại...rốt cuộc cô vẫn sai lời đấy thôi.
Trác Minh Ngọc: tôi cũng đâu phải cố ý.
Trình Thiên Lý: tôi có nói cô cố ý hay sao? Còn tận 5 ngày nữa anh tôi mới về đấy...
Trác Minh Ngọc: từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thấy anh hai buồn...nên tôi không biết phải làm gì cả...
Trình Thiên Lý: cô cũng đừng buồn, chúng ta lại nghĩ cách khác làm cho anh hai của cô vui vậy...
Trác Minh Ngọc: mà này...nhỡ anh tôi biết số mặt nạ đó không phải của anh hai cậu thì tính làm sao đây?
Trình Thiên Lý: tới đâu hay tới đó, chứ tôi cũng không biết phải làm sao cả...

Trở về hiện tại, Trình Nhất Tạ liếc nhìn Trình Thiên Lý và Trác Minh Ngọc với ánh mắt lạnh tanh khiến hai đứa nhỏ rùng mình. Cũng khá lâu Trình Nhất Tạ chưa dùng lại ánh mắt ấy nhìn vào ai đó, hai đứa nhỏ chỉ cật lực né tránh. Trình Thiên Lý tay ôm Bánh Mì liên tục ngước lên trần nhà, Trác Minh Ngọc ôm chiếc gối ngó nghiêng xung quanh như đang tìm đường trốn thoát .
Trình Nhất Tạ: hai đứa có lời nào cần nói không ?
Trình Thiên Lý (cười lấy lòng ):em...em chỉ muốn an ủi anh Tuyền thôi...
Trình Nhất Tạ: có chắc là an ủi không...hay là làm cậu ấy buồn thêm?
Trình Thiên Lý: em không cố ý đâu anh...anh Thụy cũng góp phần sao anh không nói anh ấy?
Ngãi Văn Thụy:...........
Ngãi Văn Thụy: này nhóc, ban nãy anh có nói gì sai sao? Anh làm sao biết anh hai của nhóc sẽ trở về trong hôm nay...
Trình Thiên Lý: ( ' ờ ha -.- ' )......
Trác Minh Ngọc: anh Nhất Tạ, là cậu ấy xúi em...cậu ấy bảo là có cách làm cho anh hai em vui nên em mới nghe theo cậu ấy...
Trình Thiên Lý: ( ' ha...đàn bà -.- ').....
Trình Nhất Tạ: Thiên Lý, về phòng chốt cửa chờ anh . Nếu cần thiết nên tắm rửa sạch sẽ rồi nằm nghiêng mình ráo nước đợi anh.
Trình Thiên Lý: ( ' sao bữa nay anh hai ổng mặn vậy nhỉ ??? ')
Cậu nhóc đứng dậy lủi thủi đi lên phòng với hàng ngàn câu hỏi trong đầu ' nghiêng mình ráo nước là sao ta? ' , ' hay là anh hai sợ mình nóng nên muốn mình đi tắm rồi đợi ổng vào hai anh em hàn huyên tâm sự? ' , ' hay là giống như bộ phim cung đấu hôm trước Trác Minh Ngọc cho mình xem...cái gì mà " thị tẩm " gì gì đó...' ...........

Trác Phi Tuyền im lặng không nói lời nào, Trình Nhất Tạ vừa nhìn đã biết cậu đang xấu hổ. Với tính cách thường ngày của Trác Phi Tuyền, vừa rồi là cậu quá kích động nên hành động có một chút lỗ mãng, huống hồ gì ở đây còn có mặt vài người nên cậu cảm thấy hổ thẹn nên không dám nói lời nào. Trình Nhất Tạ cũng bởi vì sự kích động của cậu mà lại nhất thời không kiềm chế được hành động muốn dỗ dành Trác Phi Tuyền mà lại quên mất sự hiện diện của " người lớn " và " con nít " cũng đã chứng kiến hành động ngàn năm có một này.
Trình Nhất Tạ: anh Phi và anh Diệp  cũng mệt nhiều rồi, hai người nên về phòng nghỉ ngơi.
Lúc này cả Trần Phi và Diệp Điểu mới hoàn hồn . Cả hai đang cảm thấy nghi ngờ...người này có phải là cái người mà hai ngày nay " dí " bọn họ làm cả ngày lẫn đêm để được về với " ai kia " hay không? Muốn chợp mắt một lát cũng bị ép uống một ly cafe cho tỉnh ngủ, mà trong đầu Trần Phi và Diệp Điểu có chung một suy nghĩ ' cái thằng này nó uống thuốc " tỉnh ngủ " hay sao vậy nhỉ? Mình uống hẳn 2 ly mới tỉnh mà nó không uống còn tỉnh hơn mình? Không lẽ là do tuổi trẻ sức khỏe dồi dào nên mình tuổi già sức yếu hay sao nhỉ ? '
Ngãi Văn Thụy: vậy bọn anh về phòng, cậu cũng về phòng nghỉ để lấy lại sức...
Trình Nhất Tạ: được...
Cả bốn người Trần Phi, Diệp Điểu, Ngãi Văn Thụy và Trác Minh Ngọc đứng dậy đi về phòng. Lúc này Trình Nhất Tạ nhìn sang Trác Phi Tuyền nhẹ giọng nói.

Trình Nhất Tạ: về phòng với tôi...
Trình Nhất Tạ muốn nắm tay Trác Phi Tuyền. Nhưng cậu nhanh hơn đã kịp rụt tay lại rồi đứng dậy không nói lời nào đi một mạch thẳng về phòng. Trình Nhất Tạ đi vào sau, thấy cậu nằm trên giường đắp chăn kín đầu. Khóe môi Trình Nhất Tạ bất giác kéo lên mà cả cậu không hay biết. Đi đến bên giường, vươn tay muốn kéo chiếc chăn ra lại bị Trác Phi Tuyền giữ chặt. Trình Nhất Tạ khẽ cất giọng, giọng nói rất dịu dàng không giống với thường ngày khi giao tiếp với người khác.
Trình Nhất Tạ: đừng trùm, sẽ bị ngạt thở.
Trác Phi Tuyền ( trong chăn nói vọng ra): mặc kệ tôi.
Trình Nhất Tạ: đừng bướng...
Trác Phi Tuyền ( ngồi bật dậy ): sao cậu đi mà không nói với tôi một tiếng ? Rốt cuộc cậu có xem tôi là bạn hay không? Mọi người đều biết chỉ riêng một mình tôi lại không biết , cậu có biết tôi cảm thấy lo lắng lắm không ? Cậu biết tôi sợ đến chừng nào hay không ?
Trác Phi Tuyền vừa nói vừa rơi nước mắt, tay liên tục đánh vào người Trình Nhất Tạ nhưng cậu không hề ngăn cản vẫn để yên cho Trác Phi Tuyền trút giận. Trong tâm của Trình Nhất Tạ giờ đây lại không ngừng tự trách, đáng lí trước lúc đi nên bỏ ra một chút thời gian để lại lời nhắn cho Trác Phi Tuyền mới phải. Hơn thế nữa, Trình Nhất Tạ hiểu lí do vì sao Trác Phi Tuyền lại kích động đến như vậy.

Trước đây, gia cảnh nhà hai anh em Phi Tuyền Minh Ngọc không phải thuộc dạng khá giả hay giàu có chỉ là đủ ăn đủ mặc sống qua ngày trong tình thương của ba mẹ. Gia đình một nhà bốn người vui vẻ sống qua ngày với những bữa ăn đạm bạc tuy không phải là những món ăn ngon nhưng lại tràn ngập tiếng cười của các thành viên trong mỗi bữa ăn. Năm hai anh em tròn 6t ba mẹ của hai người tổ chức một buổi tiệc nho nhỏ, hai anh em được ba mẹ tặng cho mỗi người một sợi dây chuyền.
Mẹ của hai anh em căn dặn : sau này hai đứa lớn lên phải biết tự bảo vệ bản thân mình thật tốt, đừng để bản thân bị ức hiếp có biết không. Phải sống lạc quan vui vẻ mỗi ngày như vậy tinh thần hai đứa mới tốt và còn có thể sống đến 100t luôn đấy.
Ba của hai anh em cũng căn dặn : mẹ hai đứa nói rất đúng, phải sống lạc quan vui vẻ cho dù có gặp chuyện gì đi chăng nữa thì cũng phải kiên cường mà vượt qua để tiếp tục sống. Trong cuộc sống ai ai cũng có những lúc gặp khó khăn vấp ngã quan trọng là chúng ta có biết cách đứng lên để vượt qua mà tiếp tục tiến lên phía trước hay không. Hai đứa nên nhớ một điều, khóc...không thể giải quyết được vấn đề.
Trác Minh Ngọc: dạ, Ngọc Ngọc biết rồi thưa ba mẹ.
Trác Phi Tuyền: dạ, bọn con hiểu rồi. Con nhất định sẽ bảo vệ Ngọc Ngọc thật tốt, không để em chịu thiệt thòi bất cứ điều gì cả. Ba mẹ nên yên tâm, con nhất định sẽ làm được.
Sau những lời căn dặn của ba mẹ hai anh em vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Vào một ngày nọ, hai anh em vừa đi học về nhà nhưng lại không thấy ba mẹ chúng đâu cả. Hỏi hàng xóm xung quanh họ lại nói không thấy ba mẹ chúng từ sau khi hai anh em bắt đầu đi học từ sáng sớm. Hai anh em nghĩ thầm chắc ba mẹ có việc bận nên chưa thể về nhà nên hai đứa nói lời cảm ơn rồi xoay người về lại nhà. Cứ như vậy, đã ba ngày vẫn không thấy ba mẹ trở về trong lòng hai anh em không khỏi lo lắng sốt ruột. Ba ngày qua hai anh em tự túc, Trác Phi Tuyền đã biết nấu cơm giặt đồ nên cậu lo phần bếp núc và giặt quần áo. Trác Minh Ngọc có thể dọn dẹp nhà quét sân, rửa bát. Sáng hôm sau, là ngày thứ tư ba mẹ hai anh em cũng đã trở về...nhưng là trở về với hai cái xác lạnh thân thể cả hai toàn máu bê bết. Hàng xóm xung quanh thấy vậy vốn định không để cho hai đứa nhỏ biết nhưng đã muộn...hai anh em thấy ba mẹ trở về với bộ dạng như vậy trong tâm hai đứa nhỏ cũng đã biết, cha mẹ cũng chúng...đã không còn ở với chúng được nữa. Trác Minh Ngọc điềm tĩnh đi đến cạnh xác của cha mẹ mình, mặc kệ máu của họ dính lên người mình cô bé vẫn ôm chặt xác của cả hai vào lòng miệng vẫn không ngừng nói.
Trác Minh Ngọc: ba ơi, mẹ ơi...hai người cũng chịu về với con rồi...
Nói xong câu nói đó, Trác Minh Ngọc khóc òa lên. Mọi người đứng chung quanh không khỏi đau lòng, họ muốn kéo cô bé ra nhưng lại không dám dùng sức sợ cô bé sẽ đau. Nhìn cảnh trước mặt mấy ai làm cha làm mẹ mà chịu nổi đây? Có người nhắm mắt quay mặt đi ko dám nhìn thẳng, có người lại nhìn vào cô bé mà rơi nước mắt không ngừng...Riêng về Trác Phi Tuyền vẫn đứng yên tại chỗ không rơi giọt nước mắt nào. Một lúc sau cậu bé chầm chậm đi tới kéo mạnh đứa em ra khỏi ba mẹ mình. Trác Minh Ngọc vùng vẫy muốn thoát khỏi anh trai. Lúc này Trác Phi Tuyền lên tiếng với đôi mắt đỏ ngầu.
Trác Phi Tuyền: em quậy đủ chưa? Ba mẹ đã không còn, em muốn ôm họ mãi mà không cho họ được yên nghĩ có đúng ko? Em quên lời ba mẹ nói lúc tổ chức sinh nhật rồi hay sao?
Lúc này Trác Minh Ngọc mới thôi không vùng vẫy nữa. Cô bé nhìn anh trai rồi nhào vào lòng anh khóc không ngừng. Trác Phi Tuyền ôm chặt em gái vào lòng, cậu rất muốn khóc cùng em mình nhưng cậu không thể làm vậy được. Cậu không được phép yếu đúi, cậu đã hứa với ba mẹ...cậu không thể thất hứa với họ được. Mọi người xung cũng phụ giúp hai đứa nhỏ, giúp cho ba mẹ chúng có một nơi an nghĩ thật tốt. Trong suốt quá trình tang lễ, Trác Minh Ngọc vẫn khóc không ngừng...Trác Phi Tuyền vẫn không rơi giọt nước mắt nào. Trong mắt bọn họ, cậu bé thường ngày rất hoạt bát lanh lợi nhưng giờ đây khuôn mặt cậu lại vô cùng lạnh lùng và không có bất kỳ biểu cảm nào, mắt cậu bé đỏ ngầu tưởng chừng như nếu cậu thật sự khóc sẽ không ra nước mắt mà là ra máu... Ngày hạ huyệt, nhìn linh cữu của ba mẹ được hạ xuống phần mộ đã được đào sẵn. Trác Minh Ngọc hít thở khó khăn rồi dần ngất lịm đi, Trác Phi Tuyền đứng bên cạnh đỡ lấy em gái mình. Giờ phút này dường như cậu bé không gắn gượng được nữa...ôm em trong lòng mà khóc lên. Mọi người nhìn thấy vậy ai ai cũng bật khóc theo cậu, tiếng khóc thảm thương đến nhường nào... Sau lần ngất lịm ấy, Trác Minh Ngọc sốt cao hôn mê suốt mấy ngày liền. Đến lúc cô bé tỉnh lại thì không nhớ gì đến cái chết của ba mẹ mình cả. Khi đó Trác Phi Tuyền không có tiền nên không thể đưa em mình đi khám được...cậu bé thầm nghĩ chắc có thể vì quá sốc nên Trác Minh Ngọc sau trận sốt cao đã quên đi việc đau thương vừa trải qua. Trác Phi Tuyền thầm nghĩ   ' vậy cũng tốt... ít ra con bé sẽ không còn buồn nữa. ' Trác Minh Ngọc hỏi anh trai mình rằng ba mẹ của chúng đâu, cậu bé chỉ đành bất đắt dĩ mà nói dối với em mình ' ba mẹ chúng ta đi làm ăn xa, lâu lắm mới có thể về. ' Kể từ đó, hai anh em sống nương tựa vào nhau suốt 12 năm cho đến khi Trác Phi Tuyền gặp được Trình Nhất Tạ trong cửa thứ 9...

Trác Phi Tuyền đánh một lúc mới dừng tay, cậu nức nở khẽ nói.
Trác Phi Tuyền: có đau lắm không...
Trình Nhất Tạ: không đau...
Trác Phi Tuyền: sao lại không cản tôi?
Trình Nhất Tạ: vì tôi có lỗi, tôi đáng bị đánh....
Trác Phi Tuyền: xin lỗi, tôi...
Trình Nhất Tạ: cậu không sai, tôi mới là ngươi phải xin lỗi...
Trác Phi Tuyền:.......( cậu không nói gì + cúi mặt không dám nhìn Trình Nhất Tạ)
Trình Nhất Tạ: Phi Tuyền...nhìn tôi...
Trác Phi Tuyền( ngẩng mặt lên ): có...có việc gì sao...

Trình Nhất Tạ: tôi hỏi cậu...cậu đối với tôi như vậy, trong lòng cậu...có cảm nghĩ gì?
Trác Phi Tuyền chợt khựng người...phải rồi, nghĩ lại...tại sao khi Trình Nhất Tạ đi mà không nói lời nào với cậu thì cậu lại thấy trống vắng, lo sợ...cậu sợ tình cảnh năm đó lại xuất hiện một lầm nữa trước mắt cậu...cậu mất đi ba mẹ, 12 năm sống nội tâm nhưng phải luôn tỏ ra mạnh mẽ để bảo vệ em gái. Năm 18t, hai anh em biết đến Hắc Diệu Thạch và được Nguyễn Lan Chúc chiếu cố sau lần vượt qua cửa thứ 9 của Trình Nhất Tạ. Sống ở Hắc Diệu Thạch, hai anh em " lại " một lần được cảm nhận niềm vui của một gia đình. Tuy không phải là mối quan hệ ruột thịt nhưng có thể cùng nhau sống vui vẻ, hai anh em cũng dần trở nên hòa nhập cùng mọi người. Nhưng Trác Phi Tuyền lại không phát hiện ra rằng bản thân lại đối với Trình Nhất Tạ lại là tình cảm khác...
Trác Phi Tuyền: tôi...tôi...
Trình Nhất Tạ: vậy tôi hỏi câu khác...lúc tôi đi không nói với cậu, cậu cảm thấy tâm trạng thế nào?
Trác Phi Tuyền: hụt hẫng, lo lắng, cô đơn... và...tức giận...
Trình Nhất Tạ: tức giận đến mức phát khóc đúng không...
Trác Phi Tuyền: không được trêu tôi...
Trình Nhất Tạ: được được, không trêu cậu...vậy tôi hỏi cậu câu cuối.
Trác Phi Tuyền: mau nói...đừng ngập ngừng nữa...
Trình Nhất Tạ: cậu có biết...khi yêu một người sẽ như thế nào hay không?
Trác Phi Tuyền lại khựng người thêm một lần nữa...cậu chưa từng yêu, cũng không biết khi yêu một người sẽ như thế nào. Trác Phi Tuyền bất giác hỏi lại.
Trác Phi Tuyền: tôi không biết...cậu hỏi như vậy, chẳng lẽ cậu đã yêu ai rồi hay sao?
Chẳng hiểu sao khi Trác Phi Tuyền hỏi Trình Nhất Tạ câu này trong lòng cậu chợt cảm thấy tức giận.
Trình Nhất Tạ: không có, nhưng tôi có thể hiểu được...cảm giác khi yêu một người sẽ như thế nào.
Trác Phi Tuyền: cậu nói tôi nghe thử xem...
Trình Nhất Tạ: khi yêu một ai đó cậu muốn ở bên họ mọi lúc và cảm thấy lo lắng. Cậu sẽ nghĩ về họ mọi lúc và cảm thấy hào hứng khi ở bên họ. Cậu sẽ cảm thấy an toàn khi người đó bên cạnh cậu. Và đặt biệt là cậu sẽ ghen với những người tiếp xúc họ hoặc là họ nhắc tới một ai đó mà cậu không hề quen biết.
Trác Phi Tuyền nghe Trình Nhất Tạ nói như vậy chợt phát hiện ra điều gì đó...chẳng phải đó là cảm xúc của cậu khi ở bên Trình Nhất Tạ hay sao? Chẳng lẽ...cậu đã yêu Trình Nhất Tạ...
Trác Phi Tuyền: cậu...cậu...( lắp bắp )
Trình Nhất Tạ: Phi Tuyền, đó là cảm xúc của tôi khi ở cùng với cậu...cậu có phải cũng giống tôi hay không?
Trác Phi Tuyền rơi vào trầm tư, cậu nghĩ lại những lúc cậu và Trình Nhất Tạ ở cùng nhau. Có thể thấy Trình Nhất Tạ đối với cậu đặt biệt hơn đối với những người khác. Trình Nhất Tạ chưa bao giờ dùng giọng điệu dịu dàng giao tiếp với ai khác ngoài cậu, chưa bao giờ dùng ánh mắt ân cần nhìn ai khác ngoài cậu. Và Trình Nhất Tạ chưa bao giờ chịu đựng một ai đó ở bên cạnh ngoài cậu...Trác Phi Tuyền lúc này ánh mắt lại đỏ hoe, Trình Nhất Tạ nhẹ nhàng xoa mặt cậu.
Trình Nhất Tạ: Phi Tuyền, tôi muốn nói cho cậu biết...Trình Nhất Tạ tôi...đã yêu cậu rồi...
Trác Phi Tuyền nghe được lời Trình Nhất Tạ nói liền khóc nức nở rồi ôm lấy cổ Trình Nhất Tạ.
Trác Phi Tuyền: Nhất Tạ...hức...tôi...hức tôi cũng...hức... yêu cậu...hức...
Trình Nhất Tạ: tôi biết...đừng khóc nữa, sẽ đau mắt ...( ôn nhu + vỗ lưng Trác Phi Tuyền).
Trác Phi Tuyền khóc được một lúc cũng thấm mệt rồi thiếp đi trong khi tay vẫn ôm chặt lấy cổ của Trình Nhất Tạ. Trình Nhất Tạ khẽ gỡ tay Trác Phi Tuyền ra nhưng không được nên đành nằm xuống giường ôm lấy Trác Phi Tuyền đang ngủ đắp chăn cho cả hai rồi khẽ nói vào tai cậu.
Trình Nhất Tạ: Phi Tuyền, tôi yêu em...mãi mãi yêu em...
_______END________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net